Dường như hôm đó cũng là một buổi chiều hôm nào.

Người đàn ông vẫn còn bị thương nhưng có thái độ bình tĩnh đang tựa người vào giường.

Khóe mắt hắn hiện lên nụ cười, nhưng lại bất đắc dĩ nói: "Không phải chỉ là một lượng vàng nhỏ thôi sao? Sau này ta sẽ bồi thường cho nàng những hạt vàng lớn hơn nữa."

Ký ức như một màn sương mù, dần dần tan biến.

Điều khiến ta chú ý là Bạch Tranh, người đang nhìn chằm chằm vào ta với đôi tai dựng lên.

Nhìn thấy ánh mắt của ta nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Tranh nhẹ nhàng khịt mũi.

Sau đó hắn ôm lấy Tiểu Mãn từ trong tay ta, cúi người hôn lên tránta, nói: “Kim Châu, nàng là của ta.”

31

Từ nhỏ Tiểu Mãn chưa bao giờ khiến ta phải lo lắng.

Ta sớm đã cảm nhận được điều đó kể từ khi mang thai nó.

Mẹ ta đã mất khi sinh ra ta, đến khi ta sinh ra Thừa Diễn, ta đã mất đi gần một nửa cái mạng.

Nhưng khi mang thai Tiểu Mãn, ta ăn ngon, ngủ kĩ. Ngay cả khi sinh con, bà đỡ cũng không hề phải bận rộn gì nhiều.

Ta đã sinh xong và thậm chí còn không cảm thấy đau đớn gì.

Rất kỳ diệu.

Vào năm sinh nhật thứ ba của Tiểu Mãn.

Thừa Diễn cũng tới.

Mấy năm nay, thỉnh thoảng nó vẫn hay đến gặp ta.

Nhưng nó không bao giờ khóc và yêu cầu ta quay lại Đông Cung với nó nữa.

Thằng bé chỉ mới tám tuổi nhưng đã điềm tĩnh như một người trưởng thành.

Khi nó bước vào, ta đang thử chiếc mũ mới làm cho Tiểu Mãn.

Đứa trẻ như được chạm khắc bằng ngọc hồng, đội mũ đầu hổ đỏ, thật dễ thương.

Ta không thể không hôn nó một cái.

Tiểu Mãn cũng cười thơm lại ta, giọng ngọt ngào hỏi: “Mẫu thân, con có dễ thương không?”

Ta cười khúc khích: “Tiểu Mãn của chúng ta là dễ thương nhất.”

Mãi đến khi Bạch Tranh tới nhắc nhở, ta mới nhìn thấy Thừa Diễn đang đứng trong góc.

Tiểu Mãn cũng nhìn thấy thằng bé, quay mặt sang một bên.

Thật kỳ lạ khi nói rằng Tiểu Mãn luôn rất gần gũi và mỉm cười với mọi người mà nó nhìn thấy.

Chỉ khi nhìn thấy Thừa Diễn, nó mới luôn cau mày không chịu để ý.

Bạch Tranh đưa Tiểu Mãn rời đi như thường lệ và để lại khoảng sân cho ta và Thừa Diễn.

Ta thở dài trong lòng.

Thừa Diễn nhìn thấy nụ cười trên mặt ta không còn giống như lúc nhìn Tiểu Mãn nữa, thậm chí có chút bất đắc dĩ, hốc mắt trở nên đỏ hoe.

Nhưng nó vẫn giả vờ thờ ơ, mỉm cười với ta: “Mẫu thân, bây giờ con là Thái tử rồi.”

Ta nhìn Thừa Diễn trước mặt, vẻ dịu dàng trẻ con trên mặt nó đã nhạt đi, dần dần lộ ra bóng dáng của một thiếu niên.

Cảm giác vừa vui vừa lạ.

Trong một lúc, ta không biết phải nói gì.

Trên cổ nó vẫn còn có một chiếc khóa trường sinh nhỏ, không phù hợp lắm với quần áo đang mặc trên người.

Chiếc khóa trường sinh này được ta nhờ những người hầu của Đông cung làm khi nó mới sinh ra.

Nhưng lúc đó Thừa Diễn nói không thích nó và luôn không thích việc phải đeo nó.

Nhưng bây giờ -

Ta ngập ngừng nói: “Thừa Diễn——”

Thừa Diễn cụp mắt xuống hỏi ta: “Mẫu thân, người có thể làm cho con một bát hoành thánh nữa được không?”

Ăn xong bát hoành thánh này, con sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của người nữa.

Ta nghe được ẩn ý trong lời nói của nó, trong lòng chợt chua xót, trong mắt lại hiện lên một tầng nước mắt.

Nhưng cuối cùng ta vẫn gật đầu: "Được."

Thừa Diễn ăn bát hoành thánh đó từ buổi chiều khi mặt trời đang chiếu sáng cho đến buổi tối khi màn đêm buông xuống.

Ta đã lặng lẽ ngồi cạnh quan sát nó.

Cuối cùng, cho đến khi mặt trăng di chuyển về phía tây tòa nhà.

Nó mới chậm rãi đặt chiếc thìa sứ trong tay xuống và nói: “Mẫu thân, hoành thánh của người làm ngon quá.”

Rồi nó đứng dậy chào ta, nhanh chóng quay người bước vào màn đêm.

Từ đó trở đi, ta không bao giờ gặp thằng bé lại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play