Sau khi Đồng Duyệt đi mất, Giang Ly rơi vào nỗi đắn đo đi hay không.
Giang Ly và Đồng Duyệt chỉ mới chạm mặt hai lần ngắn ngủi, nhưng ấn tượng Đồng Duyệt để lại cho Giang Ly không hề tốt đẹp, thậm chí có thể nói, Giang Ly thấy chán ghét thiếu niên này. Suy cho cùng, chẳng ai muốn dính dáng gì đến một người đứng cười trong vũng máu của bạn bè.
Nhưng “thoát khỏi đây” cứ như một miếng bánh khổng lồ, chiếm cứ toàn bộ sự chú ý của Giang Ly “đói khát đã lâu”.
Cuối cùng, Giang Ly quyết định giữ hẹn, mơ tưởng ngu ngốc hay chuyện cổ tích, không đặt bước đầu tiên thì mãi mãi không có kết quả.
Trong lãnh thổ của ác quỷ, nếu không tiến hành trò chơi, ban ngày và ban đêm chẳng có gì khác nhau, thời khắc hoàng hôn ranh giới giữa ngày và đêm đánh dấu cho sự bắt đầu và kết thúc trò chơi nên mới được ban cho ý nghĩa khác biệt.
Ở nơi quanh năm như một này, tính giờ là một cách tra tấn.
Trong phòng Giang Ly không có đồng hồ, đồng hồ khắc hoa vốn được treo cao trên tường đã bị Giang Ly phát điên đập nát tan tành từ lâu lắm rồi.
Nhưng Giang Ly là một người đúng giờ, dù cậu chẳng mong đợi gì vào cuộc gặp này, nhưng cậu cũng không quen đến muộn. Nhìn sắc trời tối dần, cậu tính toán thời gian, ra ngoài trước hẹn.
Ở cuối hành lang dài quanh co ngoài cửa là đại sảnh nằm ở cổng biệt thự, một chiếc đồng hồ quả lắc khổng lồ treo trên bức tường đối diện huyền quan, Giang Ly có thể đến đó xác nhận thời gian.
Advertisement
Không thể không nói, nán lại nơi mà khái niệm thời gian trở nên mơ hồ và vô nghĩa lâu ngày, Giang Ly cũng dần dần đánh mất sự ỷ lại quá mức vào đồng hồ trong việc kiểm soát thời gian, quan niệm thời gian của cậu tốt hơn trước. Quả nhiên, lúc đến đại sảnh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cậu đến chỗ này sớm hơn thời gian hẹn khoảng nửa tiếng.
Tuy nhiên, nguyên nhân có thời điểm hẹn đặc biệt chính là vì cần có nó, Giang Ly đến sớm bất ngờ gặp phải một cảnh mà mình chưa bao giờ nghĩ đến.
— Cậu đến theo lời mời, nhưng lại nhìn thấy thiếu niên đó đứng trước mặt Ân Ngộ, sơ mi cởi một nửa, đứng ở nơi họ đã hẹn, cặp mắt vốn vênh váo ngang ngược nhuốm sắc xuân, khoé mắt đuôi mày đều toát ra vẻ mời gọi.
Ác quỷ ngồi trên ghế tựa, quan sát thiếu niên trước mặt…
Giang Ly không kịp trải nghiệm cảm giác phức tạp nơi đáy lòng, chỉ cảm thấy cơn giận bốc lên đỉnh đầu trong nháy mắt, cậu đúng là không ưa Đồng Duyệt, nhưng đáy lòng cũng từng lo lắng cho nó, sợ nó giống như mình, mất bạn bè, mất tự do, còn phải chịu sự sỉ nhục của ác quỷ, ngay cả lòng tự trọng cũng không còn sót chút nào.
Nhưng nó đang làm gì? Tự rước lấy nhục nhã?
Giang Ly giận không kìm nổi, mặc kệ tất cả, đẩy cửa bước vào: “Đồng Duyệt, rốt cuộc cậu đang làm gì?”
Thực ra Giang Ly đã ý thức được lờ mờ sự đặc biệt của mình đối với Ân Ngộ, sự đặc biệt này là chỗ đứng chân của cậu trong biệt thự này, là nền móng cho việc cậu sinh tồn, nhưng cậu không biết rằng ưu đãi này có đủ chèo chống cho việc cậu ngang ngược, chống đỡ cho hành vi khua chân múa tay với Ân Ngộ của cậu hay không.
Giờ phút này, thậm chí cậu không có thời gian cân nhắc rốt cuộc mình có lập trường gì mà chì chiết, nỗi căm giận đối với Đồng Duyệt đã đè bẹp tất cả, chi phối lý trí của cậu.
Vừa giận dữ, vừa thất vọng.
Ba bước gộp thành hai, cậu lao tới ngăn cản Đồng Duyệt, lôi nó ra khỏi căn phòng đọc sách ở cuối hành lang này. Đồng Duyệt giãy giụa suốt dọc đường, cuối cùng hất văng bàn tay trói buộc mình của Giang Ly sau khi ra khỏi cửa.
“Tiền bối đến sớm quá, đây không phải thời gian chúng ta hẹn trước.” Thiếu niên hơi ủ dột, cảnh mà nó dày công lên kế hoạch còn chưa hoàn thành đã bị phá hỏng bởi việc Giang Ly đến sớm.
“Cậu muốn cho tôi xem cái gì? Xem cậu cầu xin mây mưa bên dưới một gã đàn ông? Cậu không thấy xấu hổ à?” Giang Ly tức quá hoá cười, cậu dốc hết tâm tư muốn kết thúc tất cả, Đồng Duyệt là người, thế mà lại vô liêm sỉ tự dâng mình cho ác quỷ…
“Xấu hổ? Lẽ nào việc chúng ta làm không giống nhau sao? Anh nói “không” thì cao quý hơn tôi chắc?” Dường như lời Giang Ly nói đã chọc trúng chỗ đau của Đồng Duyệt, thiếu niên lập tức trở mặt, âm u nói: “Tiền bối tự lo cho mình là được rồi, không phiền anh quan tâm đến chuyện của tôi, muốn sống sót ở đây, chung quy vẫn phải dựa vào bản thân. Tiền bối, chúng ta không nói mấy việc giả tạo, tôi cướp được ngài ấy rồi. Trên thế giới này, tự dựa vào bản lĩnh của mình thôi, nếu anh ngứa mắt tôi thì cứ việc nhào vô.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ thế… Chúng ta có gì mà tranh giành chứ?”
“Trong lòng anh tự rõ, có những câu nói thành lời thì chẳng còn thú vị nữa.”
“Tôi không rõ!”
“Ha.” Đồng Duyệt cười khinh bỉ, đẩy phắt Giang Ly đang chắn trước mặt ra, rồi mở cửa phòng đọc sách. Trong phòng trưng bày sách, ác quỷ vẫn giữ tư thế ban đầu, nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, Đồng Duyệt đẩy cửa vào, vừa ngẩng đầu bèn va phải cặp mắt đỏ như máu của hắn.
Dù cho Ân Ngộ có vô vàn điểm xấu, nhưng lại đẹp tuyệt trần, thuộc về vẻ đẹp ác quỷ kinh động lòng người, đủ khiến linh hồn cũng phải sa ngã vì hắn.
Mặc dù vừa rồi mới đe doạ Giang Ly, nhưng nội tâm Đồng Duyệt lại thấp thỏm vô cùng, kể từ lúc nãy, ác quỷ ngồi trên ghế tựa đã giữ nguyên tư thế này, lặng lẽ nhìn nó chằm chằm, không ngăn cản nhưng cũng chẳng động đậy đối với sự cám dỗ của nó.
Bị cặp mắt đỏ máu đó nhìn chằm chằm, thế mà Đồng Duyệt lại nảy sinh ảo giác như được yêu thương.
Cho tới khi Giang Ly đẩy cửa bước vào, cặp đồng tử mắt đó bỗng dao động, nó mới nhận ra tất cả đều là giả dối, mọi thứ nó dày công chuẩn bị, lên kế hoạch tỉ mỉ, ác quỷ chẳng hề quan tâm.
Giờ phút này, nỗi thôi thúc muốn sống sót bỗng ùn ùn kéo đến nhấn chìm toàn thân nó, trong lòng nó bỗng có một suy nghĩ rõ rệt vô cùng – nó cam lòng sống vất vưởng tạm bợ trong ánh nhìn đó, chỉ cần thi thoảng được nhìn cặp mắt ấy là đáng giá, là đủ!
Từ ban đầu nó đã biết, muốn sống sót ở đây, không thể chỉ dựa vào trò chơi, dựa vào giết chóc. Lẽ nào giết hết tất cả mọi người là nó có thể có được sức mạnh ngang bằng ác quỷ ư?
Không, từ ban đầu nó và ác quỷ đã không cùng một vạch xuất phát. Dù cho nó là hổ trong rừng rậm, thì cũng là con mồi trước họng súng của thợ săn, chẳng có lấy chỗ chống cự.
Nhưng nó muốn sống! Nó còn trẻ như vậy, nó còn chưa sống đủ… Nhưng nó phải dựa vào cái gì mới sống sót được?
Trước khi gặp Giang Ly, nó vẫn luôn trăn trở câu hỏi này. Sau khi gặp Giang Ly, nó bỗng vỡ lẽ – con mồi muốn sống sót thì chỉ có thể tìm một lối đi khác, giành lấy sự cưng chiều của thợ săn.
Vậy nên mới có nước đi hiểm hôm nay.
Có điều, sự dửng dưng của ác quỷ khiến đáy lòng nó hoảng sợ từng cơn.
Nhưng chuyện đã đến nước này, làm gì có đường lùi? Nó nghiến răng, gắng vực dậy tinh thần, đi về phía ác quỷ.
“Thưa ngài, em tình nguyện khuất phục trước ngài. Dâng hiến tất cả của em cho ngài, xin hãy cho phép em phục vụ ngài, bầu bạn bên ngài…”
Ác quỷ nghe xong, thích thú liếc nhìn Đồng Duyệt. Nó như được cổ vũ, trên mặt tỏ vẻ như cười như chưa, vô số lời khen ngợi và ca tụng vụt loé qua đầu nó, nhưng chẳng chờ nó lựa từ, động tĩnh vụn vặt vọng tới từ ngoài cửa đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Ân Ngộ trong chớp mắt — Đó là một tiếng nức nở kìm nén, khe khẽ mà nín nhịn, ngay cả bản thân người đang khóc cũng muốn nghiền nát tiếng khóc này.
Ác quỷ lại lấy làm ngạc nhiên.
Hắn tiện tay giữ Đồng Duyệt đang nhào tới, mở lòng bàn tay chặn ở cổ Đồng Duyệt. Vóc dáng Ân Ngộ rất cao, Đồng Duyệt vẫn còn là thiếu niên nom cực kỳ thấp bé trước mặt hắn, nó bị Ân Ngộ bóp cổ một cách dễ dàng. Đồng Duyệt trở nên căng thẳng ngay lập tức, cơ thể gồng cứng, nó đờ đẫn nhìn Ân Ngộ, môi mấp máy không tiếng động…
Ác quỷ trước mặt nó tất nhiên cũng hiểu được ý nó, nó nói – em không muốn chết.
“Chẳng ai muốn chết cả,” Ân Ngộ trước nay luôn hiểu rõ lòng người, đương nhiên chỉ là hiểu, hắn chưa lương thiện đến mức giúp người, “Không phải bảo muốn dâng hiến bản thân mình cho ta sao? Thế mà đã sợ, chắc hẳn lời nói này cũng chưa được thật lòng là bao.”
Ân Ngộ chẳng chờ Đồng Duyệt đáp lại, hắn tự nói tiếp: “Vốn dĩ, ta không quan tâm ngươi làm mấy trò này, nhưng ta bỗng phát hiện ra ta không thích em ấy khóc, các ngươi chẳng là cái thá gì, có tư cách gì khiến em ấy khóc?”
Ân Ngộ nói đoạn bèn siết chặt tay, Đồng Duyệt trong tay hắn cứ như cá rời khỏi nước, giãy giụa lúc hấp hối mà không đổi được lấy một cái nhìn của ác quỷ…
Đến khi cơ thể trong tay hoàn toàn không còn động tĩnh, Ân Ngộ thả tay, quẳng bừa cái xác không còn sinh mạng sang một bên. Sau đó, hắn chải chuốt quần áo trên người, cứ như tiểu thư quý tộc dự dạ tiệc hoá trang, vừa tao nhã kiêu ngạo vừa toát ra một chút háo hức…
Hắn đẩy cửa bước ra, bên ngoài cửa, Giang Ly mà hắn yêu thích đang khóc rấm rứt.
“Được rồi, cục cưng đừng khóc nữa, ta sẽ không đụng vào nó đâu. Ta chỉ muốn em, ta hứa đấy.” Ác quỷ dang rộng vòng tay, ôm chầm lấy bạn đời trước mắt, thề thốt đảm bảo.
Giang Ly nghe thấy bèn lắc đầu, việc cậu để ý đâu phải vụ này…
Nhưng ác quỷ không hiểu.
Hắn ôm hờ người vợ đang rơi lệ, thở dài khe khẽ trong sự thoả mãn.
Giang Ly không giãy giụa nữa, cậu dựa vào lòng ác quỷ, nhắm hờ mắt.
Mỗi người một tâm sự cũng được, chung giường khác chí cũng được. Ở nơi này, chỉ có vòng ôm của ác quỷ mới có thể miễn cưỡng an ủi bản thân.