Ban ngày u ám, nóc xe cũ kỹ nát hỏng, đây là ký ức đầu tiên khi Giang Bách tỉnh dậy… nhưng lại như toàn bộ ký ức của y…
Chiếc xe buýt du lịch tròng trành đi theo con đường núi quanh co khúc khuỷu, thong thả tiến tới cái đích chưa nghĩ ra tên, cùng với việc độ cao tăng dần, sương mù dần dần bốc lên trên con đường bám sát ngọn núi, lúc hoàn hồn thì ngoài cửa sổ đã trắng xoá.
Rõ ràng Giang Bách chỉ chợp mắt chốc lát, trạng thái mông lung mụ mẫm khi tỉnh lại từ giấc ngủ lại kéo dài rất lâu, mặc dù không đến nỗi quên mất cả bản thân mình là ai, nhưng đúng là có cảm giác mù mịt không biết hôm nay hôm nao.
Sau đó ý thức dần dà quay về, rốt cuộc Giang Bách cũng nhớ ra tất cả —
Kỳ nghỉ hè rảnh phát rồ, thấy chỉ còn một thời gian nữa là hết kỳ nghỉ, y dứt khoát đăng ký một chuyến du lịch năm ngày bốn đêm. Đây là một đoàn quy mô nhỏ, tổng cộng tám người, ngoại trừ chị hướng dẫn viên và tài xế gần trung niên ra thì còn có một gia đình ba người và một cặp tình nhân. Chỉ có mỗi Giang Bách du lịch một mình, xuất phát không lâu y đã bắt đầu hối hận, đi du lịch một mình so với đi chung mà nói đúng là kém vui hơn hẳn, may mà sau này phát hiện cặp tình nhân đó rất hoạt ngôn, chuyến du lịch này mới không tẻ nhạt.
Một đoàn người lúc đi lúc dừng, trong vài ngày ngắn ngủi mà đi già nửa tỉnh. Ai dè đầu xuôi đuôi không lọt, trên đường đi đến điểm tham quan cuối cùng, xe buýt đột ngột gặp sự cố, dừng ở một nơi khỉ ho cò gáy. Tài xế gọi cho bên sửa chữa, nhưng đợi mãi đến khi sắc trời tối dần mà nhân viên sửa chữa vẫn chưa chạy đến địa điểm chỉ định.
Vốn dự định chập tối đến được khách sạn đã đặt trước, đánh một giấc ngon lành, sảng khoái đi chơi nốt điểm tham quan cuối cùng, vẽ một dấu chấm trọn vẹn cho chuyến đi này. Tuy nhiên bên sửa chữa chậm chạp không đến nơi, ám chỉ kế hoạch này tạm thời gặp trắc trở.
Ban đầu, mọi người đều tỏ ra thông cảm, xe gặp sự cố là việc mà mọi người đều không muốn gặp phải, chỉ cần giải quyết được kịp thời thì thực ra cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng màn đêm khuya dần, thời gian trôi qua từng chút một, mọi người không tránh khỏi bắt đầu tỏ ra sốt ruột.
Dù đã vào thu, trong xe buýt cũng mở cửa sổ cho thoáng, nhiệt độ tăng lên vùn vụt vẫn khiến người ta khó mà chịu nổi. Sáu hành khách ở lại trong xe, thời gian lâu dần, không khỏi oán trách.
Chị hướng dẫn viên trẻ măng dốc hết sức đi lại giữa mọi người, cố gắng xoa dịu cảm xúc của họ, tiếc rằng đợi chờ thời gian dài đã ngốn hết lòng kiên nhẫn của tất cả, trong trạng thái bực dọc bốc đồng, lời nói nhẹ nhàng xoa dịu cũng bị mất tác dụng vốn có.
Tuy nhiên đúng lúc này, tài xế bỗng thò đầu vào xe, vẻ mặt suy sụp: “Không biết bị làm sao, tự dưng mất tín hiệu rồi, không gọi điện thoại được. Thợ sửa chữa còn chưa chạy đến đầu ngọn núi này, tôi không biết khi nào họ mới tìm đến được.”
Mọi người nghe xong lập tức móc điện thoại ra, quả nhiên, biểu tượng tín hiệu đã bị mất cả vạch tín hiệu nhỏ nhất.
Giang Bách chau mày, bỗng nảy sinh cảm giác hoạ vô đơn chí.
Đúng lúc ấy, đứa bé nãy giờ nhìn ra cửa sổ bỗng trông thấy ánh lửa yếu ớt trên đỉnh núi.
“Bố mẹ ơi, đằng kia có ánh sáng!” Giọng nói trong trẻo trẻ con của đứa nhóc lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Trong đám đông đột nhiên có người đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi ngủ nhờ?”
Chị hướng dẫn viên lập tức tỏ vẻ khó xử, theo cô thấy, mọi người ở lại trong xe mới là an toàn nhất, so sánh với độ thoải mái thì an toàn của chuyến xe này quan trọng hơn với cô.
Nhưng một khi đã có lựa chọn tốt hơn, chẳng ai chịu ở tạm trên xe qua đêm.
“Ngộ nhỡ ban đêm đổ mưa, xe đậu cạnh sườn núi, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?”
Cuối cùng lý do này đã thuyết phục hướng dẫn viên còn đang do dự đấu tranh.
Sau khi quyết định, mọi người cùng tiến về phía biệt thự, nghĩ rằng dù bỏ chút tiền cũng phải ngủ nhờ.
Đường trên núi rất hiểm trở, nhưng để được ngủ một giấc ngon, mọi người đều không lên tiếng phàn nàn.
Giang Bách đi sau cùng, đối với chuyện ngủ nhờ, thực ra y thế nào cũng được, qua đêm trong xe dù không thoải mái cho lắm, nhưng toà biệt thự kiểu lâu đài cổ sừng sững trên đỉnh núi tô điểm trong màn đêm cũng chẳng làm người ta yên tâm.
Thế nhưng mọi người đều quyết định đi ngủ nhờ, y cũng không thể ở lại xe một mình, theo sát số đông chung quy không sai được.
Mặc dù đường đi trên núi cheo leo, nhưng may mà quãng đường không dài lắm. Chẳng mấy chốc, đoàn người đã gõ cửa toà biệt thự trên đỉnh núi.
Người đến trả lời là một người đàn ông trung niên đầy phong độ, mặc áo đuôi tôm kiểu quản gia, ăn nói hành động đều tao nhã mà xa cách, nghe xong mục đích của họ, trên mặt quản gia tỏ ra hơi khó xử – hôm nay chủ nhân toà biệt thự có việc phải ra ngoài, chỉ có phu nhân ở nơi này một mình, mà phu nhân thì không thích gặp khách lắm.
Đúng lúc ấy, trời bỗng đổ mưa đồm độp bên ngoài cửa.
Giang Bách ngoái đầu nhìn, con đường nhỏ cheo leo mà họ đến đã nhấn chìm trong màn đêm đen kịt, trước mắt chỉ có thể thấy được khoảng không gian được ánh đèn trước cửa chiếu sáng. Trong lòng Giang Bách bỗng dấy lên nỗi bất an.
Tư duy của y toả ra mà không chịu kiểm soát, nhớ đến mùa hè năm lớp 9, nhà mình nuôi một bồn cá vàng, chỉ trong một đêm bỗng ngửa bụng hết… Y vứt bỏ hình ảnh không tốt lành trong đầu, ánh mắt đáp xuống mặt sàn từ từ bị nước mưa thấm ướt – cơn mưa nhỏ rỉ rích trước mắt trùng hợp quá, cứ như muốn chặt đứt đường lùi cuối cùng của họ.
Bước thêm một bước là căn nhà rộng rãi sáng sủa, nghĩ đến việc có thể còn có cả nước nóng và giường êm, đoàn khách du lịch này đâu chịu quay về chiếc ô tô dưới chân núi ở tạm qua đêm. Mượn cớ trú mưa, đoàn khách du lịch được cặp tình nhân kia dẫn đầu khẩn khoản cầu xin quản gia, nhìn cơn mưa bên ngoài, quản gia tỏ vẻ không nỡ, nhăn nhó cân nhắc, cuối cùng vẫn dẫn họ vào trong, sắp xếp họ đến khu vực phòng ngủ cho khách rất xa phòng ngủ chính.
Sau khi vào biệt thự, Giang Bách nhận ra toà biệt thự này còn lớn hơn cả nhìn từ bề ngoài, chỉ khu vực phòng ngủ cho khách thôi mà có vô số phòng, quản gia cũng không bủn xỉn, bảo họ có thể ở mỗi người một phòng, mặc dù nói gia đình ba người và cặp tình nhân kia vẫn chọn ở chung phòng, nhưng hình tượng giàu nứt đố đổ vách của chủ nhân biệt thự vẫn tạo ấn tượng sâu sắc với tất cả mọi người.
Trước khi đi, quản gia dặn đi dặn lại, sau khi vào phòng thì không được ra ngoài, kẻo xúc phạm đến phu nhân, ngày mai ông sẽ đưa cơm đến phòng, nếu thời gian thích hợp thì ông cũng sẽ giúp họ sửa ô tô để rời khỏi đây.
— Chủ nhân còn chưa đồng ý, quản gia đã cho họ vào ở, việc này có ổn thật không?
Giang Bách kìm nén cảm giác quái dị nơi đáy lòng, mở căn phòng thuộc về mình, mặc dù chỉ là phòng ngủ cho khách, nhưng nội thất và bố cục phòng lại vô cùng tinh tế thoải mái, có thể thấy được độ tỉ mỉ của người trang trí, căn phòng ấm áp và giường đệm sạch sẽ dễ dàng an ủi trái tim bất an của Giang Bách, y nằm vật xuống giường, hài lòng thở ra.
Nhắm mắt một lúc, Giang Bách nhúc nhích người, móc điện thoại từ trong túi áo sát người ra liếc nhìn – vẫn không có tín hiệu, tệ hơn là cũng chẳng còn bao nhiêu pin.
Trong tình huống pin điện thoại thiếu hụt nghiêm trọng, hầu hết mọi người đều rơi vào trạng thái bồn chồn, Giang Bách cũng không ngoại lệ, may mà dù môi trường xung quanh y hiện giờ lạ lẫm, nhưng vẫn tìm được chỗ sạc pin.
Giang Bách đứng dậy lấy cục sạc từ túi du lịch mang theo người ra, ánh mắt vòng quanh phòng, nhanh chóng tìm thấy ổ cắm. Y thở phào nhẹ nhõm, cắm cục sạc vào lỗ – không có bất cứ phản ứng gì, ổ cắm không nối điện.
“Đệt, không có điện thì mày có tác dụng gì?” Giang Bách không nhịn được chửi thành tiếng, đúng lúc này, y bỗng chú ý đến cạnh ổ cắm có một khe cắm thẻ màu trắng, cạnh đó chất đống thứ giống thẻ phòng, Giang Bách tiện tay cầm một tấm thẻ trắng cắm vào khe cắm thẻ, chỉ nghe thấy một tiếng tít, điện thoại bỗng có phản ứng, vạch pin màu xanh lá cây thể hiện sạc pin nhấp nháy trên màn hình – ổ cắm có điện rồi.
“Thì ra là dùng như thế…” Giang Bách bừng tỉnh, y bèn cầm mấy tấm thẻ còn lại lên, khác với tấm thẻ trắng mà Giang Bách đã dùng, mấy tấm thẻ sau đó dù cùng kiểu dáng, nhưng trên mỗi tấm đều có một hình vẽ động vật được vẽ bằng bút dạ màu đỏ, hình vẽ động vật nhỏ màu đỏ tươi không tinh xảo, thậm chí giống như một đứa nhóc cũng từng trú tạm ở đây vẽ bậy trong lúc chán, miễn cưỡng phân biệt được loài, nhưng chắc chắn không thể nói là đẹp.
Giang Bách lục qua một vòng, có cái vẽ chim, mèo, chó, thỏ, còn vẽ cả cừu, trăn và gấu không phổ biến, tổng cộng bảy tấm.
Dù nói tấm thẻ đỏ khiến người ta hơi sởn gai ốc, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Giang Bách không nghĩ nhiều, trả thẻ về chỗ cũ, sau đó vệ sinh qua loa rồi đi ngủ.