Từ xưa đến nay, ngày đêm hoán đổi vào thời khắc hoàng hôn, yêu ma hoành hành, cũng là thời khắc tốt nhất để gặp ác quỷ.

— Gặp ác quỷ.

Giang Ly đi chân trần trên sàn nhà lạnh căm, trên mắt cá chân là một sợi dây thừng màu đỏ tinh tế cực kỳ bắt mắt, màu đỏ tươi tôn lên cặp chân càng trắng nõn thon dài, tuyệt đẹp, nhưng không phù hợp với sở thích trang sức của con trai.

Toàn thân Giang Ly chỉ có một chiếc sơ mi rộng thùng thình không vừa cỡ, gấu áo phủ xuống đùi, nửa kín nửa hờ, để lộ cơ thể trải đầy dấu hôn của cậu, còn gợi liên tưởng hơn cả không mặc.

Giang Ly lúc này giống như thú non lạc vào bẫy của thợ săn, hoảng hốt chạy trốn trong hành lang dài trải thảm Ba Tư, toà biệt thự mang phong cách kiến trúc lâu đài cổ mà cậu đang ở cứ như một mê cung khổng lồ. Mọi căn phòng trong biệt thự đều được trang trí như nhau, cứ như bị người ta dùng Ctrl+V dán vô tận, cộng thêm việc trên cửa không có bất cứ ký hiệu nào, Giang Ly mãi mãi không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở tầng mấy… phòng nào trong biệt thự…

Tuy nhiên dù thế, gã đàn ông đó vẫn dễ dàng tìm được cậu đang ẩn nấp trong “mê cung”, túm lấy cậu, giam cầm cậu, xâm phạm cậu…

Buộc cậu mang dấu vết toàn thân, hoảng hốt chạy trốn.

Đây là trò chơi giữa hắn ta và cậu.

Nếu hai bên tham gia trò chơi bị chênh lệch sức mạnh quá nhiều, luôn dẫn đến việc trò chơi khó mà tạo ra niềm sảng khoái, thế là gã đàn ông đó tự ý đặt thêm tiền cược cho trò chơi “trốn tìm” này — “Cục cưng ơi, hãy trốn đi, trốn đến bất cứ đâu cũng được, nếu trước khi mặt trời lặn ta không thể tìm được em, thì các bạn học của em sẽ được lành lặn nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nhưng, nếu ta tìm được em…”

Đúng lúc này, tiếng bước chân vọng tới từ đằng xa trong hành lang, tiếng giẫm phát ra khi giày da va chạm với cầu thang bằng gỗ, là biểu tượng đặc thù của hắn ta, đồng thời cũng có nghĩa rằng một cơn ác mộng lại đến với Giang Ly.

Tiếng bước chân theo nhịp từ xa đến gần, Giang Ly hoảng hốt không kịp chọn đường đi, cậu mở cửa một căn phòng, nhét mình vào tủ âm tường, dùng chăn đệm cất trong tủ bọc kín bản thân, để cơ thể cứ lạnh buốt mãi được xoa dịu đôi chút.

Thảm trải sàn dày dặn trong hành lang có tác dụng giảm tiếng ồn, nhưng cũng khiến Giang Ly đánh mất cảm nhận về khoảng cách. Khi không thể nghe được tiếng bước chân đó nữa, động thái của gã đàn ông đó bèn trở thành một câu đố khó giải đối với Giang Ly.

Cậu không biết rốt cuộc gã đàn ông đó đã rời khỏi tầng này, hay đang đứng ngoài cửa căn phòng này, đắc chí nhìn chăm chú vào vẻ sợ hãi của cậu.

Nỗi sợ có thể lường trước nhưng chưa đến đáng sợ hơn hẳn là không biết. Giang Ly vô thức nín thở, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, chỉ mong có thể kiên trì lâu hơn chút nữa, chỉ chút nữa thôi…

Tuy nhiên hình như Thượng Đế không nghe thấy lời khẩn cầu xuất phát từ nội tâm của con người đáng thương đã rơi vào móng vuốt ác quỷ này, cửa bị mở ra kêu “cót két”, xé toạc sự phẳng lặng đầy nguy hiểm, Giang Ly ra sức bịt miệng và mũi của mình, nhưng không thể kìm nén được trái tim đập dữ dội.

— Làm sao đây, hắn tới rồi!

Gã đàn ông không kiểm tra tủ âm tường ngay, mà đi lại thong thả trong phòng, trong ấn tượng của Giang Ly, hình như gã đàn ông này lúc nào cũng thong dong từ tốn, toát lên vẻ ngạo mạn và thận trọng của quý tộc phương Tây, đùa bỡn cậu trong lòng bàn tay mình.

Nhưng dường như hôm nay xảy ra bất ngờ, hình như gã đàn ông đó đã quên mất cái tủ âm tường không nổi bật lắm này, sau khi đi một vòng trong phòng, hắn thong thả đi ra cửa, ngay sau đó, tiếng cánh cửa đập vào khung lại vang lên, cũng có nghĩa là hắn đã rời khỏi căn phòng này…

Giang Ly không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó mừng như điên, cậu tính toán thời gian, trò chơi này sắp kết thúc, mà trước nay gã đàn ông đó chẳng thèm kiểm tra lại lần hai. Xem ra, hôm nay may mắn thoát được một kiếp nạn…

Giang Ly thư giãn, chuẩn bị trải qua thời gian cuối cùng của trò chơi ở trong tủ, nỗi căng thẳng cao độ khiến lưng cậu vã mồ hôi, cậu nhúc nhích, định đổi tư thế thoải mái hơn. Sau đó chính vào lúc này, cậu vô tình liếc nhìn khe hở tủ – ở đó có một cặp mắt màu đỏ ngậm cười, không biết đã nhìn cậu chằm chằm bao lâu…

Vào lúc hoàng hôn, gặp tên ác quỷ đội lốt người kia, chạy trời không khỏi nắng.

Cùng với sự sụp đổ cảm xúc của Giang Ly, cửa tủ âm tường bị mở ra chầm chậm, để lộ khuôn mặt tuyệt đẹp không ai sánh bằng của ác quỷ: “Cục cưng, ta tìm thấy em rồi~”

Đối với chuyện sắp xảy ra, Giang Ly gần như tê dại.

Cậu đã chơi trò chơi này hơn một tháng trời, lấy mạng sống của người khác làm tiền cược, mỗi một bước chân của cậu đều đi trong thom thóp lo sợ, thế nhưng trong trò chơi này, cậu chưa bao giờ thắng lấy một lần, ngày nào cậu cũng mất tiền cược, mỗi một đồng tiền cược đều là bạn học mà cậu từng tiếp xúc sớm chiều. Áp lực tâm lý khổng lồ chèn ép cậu gần sụp đổ, nhưng cậu không được sụp đổ, thậm chí cậu còn phải cố vực dậy tinh thần, khổ sở đối phó với tên ác quỷ trước mặt, bảo vệ các bạn học tay không tấc sắt của cậu.

Tên ác quỷ nhẹ nhàng bế cậu từ trong tủ ra, động tác dịu dàng tỉ mỉ, như thể đang đối xử với người mình yêu nhất… Tuy nhiên ngay sau đó, cậu bị ấn xuống chiếc giường đôi khổng lồ chính giữa phòng, ác quỷ nhấc một chân cậu lên mà không cho giải thích câu nào, mơn trớn sợi dây thừng ở mắt cá chân cậu.

Tên ác quỷ này thích nhất là vuốt ve chân cậu lúc dạo đầu, mắt cá chân cậu trắng ngần tuyệt đẹp, cầm trong tay vừa khít, khổ nỗi cậu vừa nhạy cảm vừa sợ nhột, chỉ bị nghịch hai chân thôi cũng khiến cậu run rẩy không ngừng. Ác quỷ rất thích phản ứng của cậu, thậm chí còn đeo một sợi dây thừng đỏ tượng trưng cho vật sở hữu lên mắt cá chân cậu, Giang Ly từng phản đối, nhưng hành vi của ác quỷ đâu phải thứ mà cậu chống lại được.

Một tay cầm mắt cá chân của Giang Ly mơn trớn tỉ mỉ, ác quỷ dùng tay còn lại ấn vai Giang Ly, khiến cậu không nhúc nhích được, tiếp theo đó là màn liếm láp làm Giang Ly xấu hổ phẫn nộ không thôi, bắt đầu từ cần cổ mảnh dẻ, đầu lưỡi đầy cảm giác tồn tại thong thả lướt qua xương quai xanh nổi bật, cuối cùng lưu luyến không rời trước ngực.

Giang Ly kiềm chế tiếng rên rỉ suýt buột miệng thốt ra, hung dữ cắn môi dưới. Cơ thể này bị gã đàn ông huấn luyện hơn một tháng trời, đã trở nên nhạy cảm kinh khủng từ lâu, vuốt nhẹ vài cái thôi mà cơ thể đã tìm được cảm giác, chuẩn bị sẵn sàng cho cực khoái sắp tới.

Giang Ly không kháng cự khoái cảm, nhưng cậu chỉ không chịu rên rỉ dưới thân gã ác quỷ này.

Ác quỷ không để ý đến chút tâm tư của Giang Ly, kết thúc màn dạo đầu, hắn tiện đà gác chân Giang Ly lên vai mình, tuỳ tiện nhét tay vào lối vào ẩn nấp đằng sau Giang Ly. Nơi được sung sướng ngày đêm không hề khô, khớp ngón tay xoay nhẹ nhàng là mở rộng được đến cỡ ba ngón, hắn nhìn Giang Ly bên dưới ngay cả thân mình cũng bắt đầu nhuốm hồng, liếm môi, nở nụ cười, sau đó rút ngón tay ra, vật cứng đã chờ từ lâu xông vào lút cán.

“Đau…” Khoảnh khắc bị xâm nhập, Giang Ly rên một tiếng ngắn ngủi, tay còn rảnh của ác quỷ bèn túm cằm cậu, ngăn chặn dự định kìm nén rên rỉ của cậu.

Sau đó, ác quỷ bắt đầu tấn công chín nông một sâu, người tiếp nhận không khỏi rên rỉ như mèo con, tiếng rên bị đánh tan tác bởi nhịp tấn công, việc nhẫn nhịn vô thức này càng khiêu khích tình dục của ác quỷ.

Ác quỷ đang đè bên trên là người đàn ông đầu tiên Giang Ly từng trải nghiệm, kiên nhẫn và lực eo của hắn vượt xa tưởng tượng của cậu. Chẳng mấy chốc Giang Ly đã mềm nhũn, eo mất sức, nằm sõng soài trên giường, bị đẩy lên đầu giường từng chút một theo nhịp tấn công phía sau.

Đến khi từ từ lấy lại sức, cậu bèn vô thức mượn lực bò lên phía trước, muốn thoát khỏi phạm vi tấn công của ác quỷ. Ác quỷ nào có thể cho cậu toại nguyện, mỗi lần cậu hơi rời xa là bị ác quỷ túm eo giật mạnh về, điểm nhạy cảm đập mạnh vào vật nóng hổi sắp tụt ra khỏi hậu môn, khoái cảm ập đến mãnh liệt hơn mọi lần va chạm trước đó, kích thích Giang Ly run rẩy toàn thân…

Xong việc, ác quỷ ngồi ở mép giường, mặc quần áo bằng động tác nho nhã, còn Giang Ly thì nằm sõng soài trên giường, ngón tay cũng sắp không nhấc lên nổi nữa.

Dù vậy, cậu vẫn túm vạt áo của ác quỷ bằng bàn tay run rẩy: “Làm ơn…”

Giọng nói khàn khàn của Giang Ly mang theo dư âm của chuyện vừa rồi, ác quỷ nghe thấy, cúi đầu hôn lên mặt Giang Ly: “Cục cưng, phải tuân thủ quy tắc trò chơi.”

Giang Ly đau khổ nhắm mắt, trong trò chơi này, cậu không có bất cứ tiền cược gì để đàm phán điều kiện với ác quỷ.

“… Thế thì xin anh, đừng khiến cậu ấy đau đớn quá.”

Mặc dù vấn đề liên quan đến nguyên tắc của trò chơi không thể đáp ứng, nhưng gã đàn ông được thoả mãn đầy đủ về chuyện ấy thì rất vui vẻ đồng ý với thỉnh cầu nho nhỏ không quan trọng từ cục cưng của mình.

“Như em muốn.”

Giang Ly nhìn theo gã đàn ông bỏ đi, tuyệt vọng quấn mình vào chăn, lặng lẽ chờ đợi phán quyết tới.

Thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẵng, nhất là khi chờ một kết quả mình không muốn chấp nhận. Thời gian chảy nhỏ giọt, phán quyết của trò chơi đến không báo trước, một tiếng hét xé ruột xé gan vang lên đột ngột trong biệt thự vắng lặng, sau đó giống như nước nhỏ xuống biển, không dấy lên chút gợn sóng nào nữa.

Giang Ly siết nắm đấm, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, cuối cùng, cậu vẫn không kìm được ngoảnh đầu oà khóc.

— Sau mỗi lần bị ác quỷ tìm thấy, ác quỷ đều sẽ cưỡng bức cậu, sau đó giết một người, những người đó đều là bạn học ở chung với cậu sớm chiều.

Đêm khuya, Giang Ly bước trên ánh trăng, men theo hành lang dài dằng dặc, từ từ bước vào tầng hầm.

Nơi này vốn nhốt 36 người, đến từ cùng một chuyên ngành, cùng một lớp… Mà bây giờ, chỉ còn lại một người cuối cùng.

“Vương Nhàn…”

Cô gái được gọi tên từ từ dời ánh mắt sang Giang Ly, trên khuôn mặt xinh xắn của cô vẫn còn nhuốm vết máu vừa bắn tung toé, cô gái vốn hoạt bát giờ chỉ còn một vẻ mặt tê dại.

“Chỉ còn một mình tôi mà thôi.” Vương Nhàn bình tĩnh thuật lại sự thật, “Giang Ly, tôi không muốn sống nữa, hay là bây giờ cậu giết tôi đi, suốt ngày nơm nớp lo sợ, chi bằng chết quách cho xong, dù sao thì chúng ta chẳng ai có thể thoát ra khỏi nơi chết tiệt này, đúng không?”

“Cậu không được chết… cậu không được chết…” Giang Ly vịn cửa sắt ngồi bệt xuống đất, cậu sụp đổ, siết chặt song sắt trên cửa, “Tôi sẽ không để cậu chết!”

“Thế nào cũng được, dù sao không phải hôm nay, thì sẽ là ngày mai, tôi không chịu nổi.” Vương Nhàn thu hồi ánh mắt, thong dong ngắm vầng trăng lộ ra ở cửa thông gió, thậm chí còn ngân nga. Chất giọng trong trẻo của cô gái cất lên giai điệu hiền hoà, vang dội yếu ớt trong tầng hầm.

Khung cảnh vốn hài hoà lại khiến người ta tuyệt vọng vô cùng.

Giang Ly quỳ dưới đất một lúc, chống tay đứng dậy: “Tôi sẽ không để cậu chết.”

Mà lần này, cô gái còn chẳng ngoái đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play