Cuộc chạy trốn thất bại lần này mang lại cho Giang Ly cú sốc gần như huỷ diệt, cậu mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, nằm trên giường nhiều ngày mới lấy lại sức.
Chắc Ân Ngộ cũng biết lần này đã chọc giận người ta, thế là hắn rất chu đáo không lượn lờ trước mặt Giang Ly, nhờ vậy Giang Ly hồi phục nhanh hơn cả tưởng tượng.
Tuy nhiên trong quãng thời gian Giang Ly nằm liệt giường, những nạn nhân từng chạm đến lòng trắc ẩn của cậu, số phận đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất–
Nhân tính tàn sát lẫn nhau trong trò chơi của ác quỷ, toàn bộ những gì tốt đẹp và lương thiện đều bị phá huỷ, chỉ có điều xấu xa còn lại.
…
Gần một tuần sau khi trốn thoát thất bại, sức khoẻ của Giang Ly đã hồi phục hoàn toàn, nhưng cảm giác ngạt thở khi không thể trốn thoát, khó lòng giãy giụa mà Ân Ngộ mang đến cho cậu vẫn tiếp tục chèn ép dây thần kinh của Giang Ly.
Chỉ cần nhắm mắt, Giang Ly sẽ không tự chủ nhớ lại cánh rừng đen ngòm lạnh lẽo đó, ở cuối con đường phủ đầy cành cây dưới chân là lưới bẫy của ác quỷ…
Cuối cùng Giang Ly từ bỏ việc dùng giấc ngủ làm tê liệt bản thân, suy cho cùng thì cậu không thể nằm ở đây cả đời được… Cậu phải vực dậy tinh thần, chỉ có đứng dậy mới có thể lên kế hoạch trốn thoát lần sau…
— Cậu không muốn sống cùng ác quỷ mãi mãi.
Trong lòng đã có ý tưởng, có phương hướng, Giang Ly không tê dại bất an như trước nữa, nhờ vậy mà tinh thần cũng trở lại bình thường mau chóng, cậu bắt đầu hoạt động ở phạm vi nhỏ trong biệt thự.
Tuy nhiên vào lúc này, Giang Ly gặp được một người sống sót may mắn đặc biệt trong biệt thự.
Đó là vào một buổi chạng vạng đỏ như máu, Giang Ly đứng trong hành lang ngoài phòng ngủ, ngắm nhìn ráng chiều bên ngoài cửa sổ sát sàn khổng lồ với vẻ mặt tê dại, vị trí của cậu cách tầng hầm mà Ân Ngộ dùng để nhốt “tiền cược” không xa, vì thế thường xuyên nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ hầm ngục. Tuy nhiên hôm ấy, Giang Ly lại nghe thấy một giọng nam hoàn toàn lạ lẫm, khác hẳn các nạn nhân trước nay, giọng nói này hoà lẫn niềm vui và hưng phấn, thậm chí Giang Ly còn tưởng tượng được giọng nói ấy thuộc về một thiếu niên trẻ tuổi và vênh váo ra sao.
Giọng nói ấy không thuộc về các nạn nhân may mắn sống sót, cũng không thuộc về đám tay sai của ác quỷ trong biệt thự, biến số này khơi gợi hứng thú của cậu ngay tức khắc.
Theo nguồn âm thanh, Giang Ly đi từ từ đến tầng hầm giống như ác mộng đối với mình.
Đi theo cầu thang quanh co dẫn xuống hầm, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú đứng trước cửa ngục, khoảng mười mấy tuổi, khoé mắt đuôi mày vẫn còn toát ra vẻ trẻ con.
Nghe thấy tiếng bước chân của Giang Ly, thiếu niên ngoảnh đầu, nở nụ cười ngây thơ: “Chào buổi tối.”
Giang Ly vốn tưởng rằng mình sẽ thấy phấn khích, suy cho cùng thì khó khăn lắm cậu mới gặp được “người chơi” thứ hai – cậu thiếu niên trước mắt cũng giống cậu, đóng vai đối lập với ác quỷ trong trò chơi của Ân Ngộ, đặt tiền cược, chịu trừng phạt… kiệt quệ sức lực.
Tuy nhiên trong thời gian mấy tháng nay, Ân Ngộ đã khắc bốn chữ xem thời xét thế vào xương tuỷ của Giang Ly. Đối mặt với thiếu niên xa lạ trước mặt, Giang Ly không hành động hấp tấp, cậu lặng lẽ quan sát xung quanh, giống như cảnh ngộ của cậu, thiếu niên trước mặt cũng có quyền đi lại tự do trong biệt thự, nghĩ đến tất cả những việc xảy ra với mình sẽ lặp lại với thiếu niên này, Giang Ly không nén được buồn nôn.
— Ân Ngộ cũng đã làm những việc không thể tha thứ ấy với đứa bé này ư?
Thiếu niên không để ý đến sự im lặng của Giang Ly, nó thong thả lại gần cậu, mỉm cười chìa cánh tay mảnh dẻ trắng ngần: “Anh chính là người may mắn sống sót kỳ trước phải không, xin chào tiền bối, em tên là Đồng Duyệt.”
“Tại sao… cậu còn cười được.” Giang Ly nhìn đám “tiền cược” run lẩy bẩy đằng sau Đồng Duyệt với vẻ mặt phức tạp, “Không phải họ là bạn cậu sao?”
“Bạn?” Đồng Duyệt ngoái đầu, “Thì ra tiền bối định nghĩa chúng như thế, tiếc rằng không phải, đối với em mà nói, chúng chỉ là tiền cược. Nhắc đến thì, ngài ấy chơi trò chơi như thế nào với tiền bối?”
Giang Ly nhìn thiếu niên đang ríu rít trước mắt, trái tim vốn đã tê dại bị chọc đau nhói lần nữa, cậu không thể tin nổi, tại sao lại có người mỉm cười vui vẻ trước máu tươi của bạn mình được?
Đúng lúc này, Giang Ly bỗng nhận ra một vấn đề: Nếu người tên Đồng Duyệt trước mắt đang cười, thế thì người trong ngục có tâm trạng ra sao?
— Họ đang sợ.
Sợ điều gì? Sợ mình tự dưng tới, hay sợ thiếu niên cười tươi tắn trước mắt?
“Tiền bối không muốn nói, thế thì để em giới thiệu quy tắc trò chơi của mình cho tiền bối trước nhé, em và ngài ấy cược rằng, hàng ngày em phải sắp xếp người trong ngục trước mặt ngài ấy, bỏ phiếu chọn ra một người, rồi giết nó… Anh nhìn chúng xem, bây giờ khóc lóc đáng thương nhường nào, nhưng lúc bỏ phiếu giết người, chúng lại không trông như thế đâu, bản tính con người mà, đúng là thứ thú vị nhất trên thế giới này.”
“Cậu quả là vô lý!” Giang Ly vô thức lùi lại một bước, dây thần kinh tìm lợi tránh hại trong đầu cậu đang rung dữ dội, nhắc nhở cậu phải tránh xa thiếu niên trước mặt ngay!
Dây thần kinh này đã giúp cậu né tránh nguy hiểm vô số lần, vì thế trong giây phút cảm nhận được, Giang Ly bèn quyết định phải rời khỏi đây ngay, nhưng rõ ràng cậu thiếu niên trước mặt không định cho cậu được toại nguyện, Đồng Duyệt túm phắt cánh tay cậu, ngăn cản bước chân bỏ đi của Giang Ly.
“Bỏ ra!” Giang Ly quát.
“Em chỉ là muốn một câu trả lời thôi, yêu cầu này quá đáng lắm à?” Đồng Duyệt kéo giật cậu về phía mình, sau đó bất ngờ nhìn thấy vết đỏ trên cổ Giang Ly, cậu giãy giụa rất mạnh, Đồng Duyệt cũng tiện đà thả tay, nó nhìn Giang Ly tránh mình như rắn rết, không khỏi nở nụ cười cợt nhả.
“Cậu cười gì?”
“Lúc nãy em còn đang nghĩ, người ngây thơ như tiền bối rốt cuộc sống đến bây giờ kiểu gì, không ngờ là gặp may.” Nói đoạn, Đồng Duyệt giơ tay sờ lên cổ mình.
Giang Ly nhận ra ngay có thể Đồng Duyệt đã đoán được chuyện giữa mình và Ân Ngộ. Chẳng ai trong toà biệt thự này là không biết đến quan hệ thể xác quái dị giữa cậu và Ân Ngộ, khi tính mạng chưa được đảm bảo, cậu đâu rảnh để ý đến chuyện xấu hổ, chỉ sống sót thôi đã phải dốc hết sức. Nhưng giờ đây, cậu không còn sợ chết nữa, trong biệt thự cũng có một nhóm người mới, bất kể họ là người chơi hay tiền cược, mối quan hệ quái dị này bị chỉ ra một cách mập mờ khó hiểu trong ánh nhìn của người khác lại khiến cậu lúng túng vô cùng.
Chuyện đến nước này, Giang Ly cũng không muốn nói thêm gì với Đồng Duyệt nữa, khác chí hướng thì không hợp nhau, cậu quay người rảo bước rời khỏi tầng hầm âm u này, Đồng Duyệt hay những người may mắn sống sót đều bị cậu mặc kệ.
Tuy nhiên điều khiến Giang Ly bất ngờ là, ngày hôm sau, thế mà Đồng Duyệt lại chủ động tỏ ra yếu thế.
Phòng trong biệt thự được trang trí giống hệt nhau không chỉ khiến Giang Ly khó phân biệt, đối với Đồng Duyệt mà nói cũng là một thử thách. Nhưng đúng là cậu nam sinh này cực kỳ thông minh, nó nhanh trí nhờ quản gia giúp đỡ, quản gia tóc bạc phơ quản lý toàn bộ căn biệt thự cho Ân Ngộ, chỉ trung thành với một mình hắn, là một nhân vật khó nhằn.
Nhưng Đồng Duyệt lại thuyết phục được ông ta, đi theo sau ông ta băng qua những căn phòng giống hệt nhau, đến trước phòng ngủ của Giang Ly.
Kể từ sau khi bị Ân Ngộ giày vò đến ngất xỉu trong rừng, Ân Ngộ không còn xuất hiện nữa, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, Giang Ly còn tưởng là ác quỷ lại nghĩ ra trò mới để tra tấn mình. Hít sâu một hơi mở cửa, cậu lại nhìn thấy quản gia và Đồng Duyệt, quả thật khiến Giang Ly phải ngạc nhiên.
“Sao lại là hai người?” Giang Ly chỉ hé cửa một khe nhỏ, nhìn hai người không mời mà đến bên ngoài, trong lòng không kìm được mối nghi hoặc.
Đồng Duyệt hơi hạ mình, khom người cảm ơn quản gia, lịch sự không thể bắt bẻ vào đâu được.
Quản gia nhận lễ của nó, sau đó rảo bước rời khỏi tầm nhìn của hai người, là một quản gia ưu tú, ông không tiện tham gia vào cuộc trò chuyện giữa chủ và khách.
“Tiền bối, vẫn còn giận em à?” Thiếu niên nhìn theo quản gia đi mất, rồi ngoái đầu nhìn Giang Ly, nó ngoẹo đầu, nom vừa ngây thơ vừa vô tội.
“Cậu đến làm gì?” Giang Ly đề phòng thiếu niên này, cậu nghiêng mình, làm tư thế phòng thủ. Trong biệt thự này, người mà cậu tin tưởng thật sự chỉ có Vương Nhàn mà thôi.
“Đương nhiên là đến tìm đồng minh rồi…” Đồng Duyệt đảo mắt, sau khi nhận ra vẻ đề phòng của Giang Ly, nó dứt khoát lại gần cậu từng bước một, ép Giang Ly vào phòng ngủ.
Đồng Duyệt nhìn quanh phòng, cười to với cậu: “Mặc dù nhìn từ bề ngoài không có gì khác biệt, nhưng quả nhiên phòng ngủ của tiền bối nằm ở cấp bậc khác, tốt hơn chỗ em ở nhiều. Có điều… lẽ nào tiền bối định ở đây cả đời?”
“Cậu có ý gì?”
“Em không muốn nán lại đây quá lâu, dù nơi này thú vị, nhưng cũng chẳng phải chỗ đáng ở lâu dài. Thế giới này rộng lớn đến thế, em còn chưa chơi đủ mà… Vậy thì tiền bối,” Đồng Duyệt bỗng cụp mắt, “Có chịu từ bỏ thành kiến, trốn thoát cùng em không?”
“Không thoát được…” Sao mà con người có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ác quỷ được.
“Đừng tự huỷ oai phong của mình thế, không thử thì làm sao biết được.” Đồng Duyệt lắc ngón trỏ, tỏ vẻ không đồng ý.
“Thì thử rồi mới biết đấy…” Giang Ly cười cay đắng, thất bại lần trước, Ân Ngộ không chỉ cho cậu giày vò về thể xác, màn sương đen đặc quánh như hình với bóng và khu rừng rậm dường như vĩnh viễn không có điểm cuối ấy chèn ép cậu không thở nổi như mây đen dày đặc trên đỉnh đầu.
Đồng Duyệt nghe xong, nhìn cậu thật kỹ một lát, bỗng nói: “Nếu như vậy, thì hãy giết hắn ta đi.”
Đồng tử mắt Giang Ly trợn trừng, rõ ràng khó mà tin vào phát biểu của Đồng Duyệt — làm được ư? Sao mà làm được… Con người có thể giết được ác quỷ thật sao?
“Tối nay, em chờ anh trong phòng đọc sách ở cuối hành lang.” Đồng Duyệt mỉm cười, “Tiền bối sẽ không làm em thất vọng, đúng không?”
Dứt lời, Đồng Duyệt chẳng chờ Giang Ly đáp, nó thẳng thừng mở cửa phòng, rời khỏi căn phòng ngủ này.