Dòng nước cuồn cuộn tuôn trào theo đường ống, đổ vào bồn tắm khi mở van nước, vô số bọt nước bắn tung toé… Mực nước trong bồn dâng cao nhanh chóng, từng lớp gợn sóng khuếch đại, sau đó tràn qua mép bồn láng mượt, rơi xuống sàn, bò tới cặp chân trần trắng nõn cạnh bồn tắm…
Cho tới khi dòng nước lạnh băng vỗ vào chân, Giang Ly mới bừng tỉnh từ trong cơn suy nghĩ, cậu tiện tay đặt mảnh sứ sắc nhọn đang siết trong tay xuống cạnh bồn tắm, động tác thản nhiên khiến lòng bàn tay bị rạch một vết thương hẹp dài, một luồng nước đỏ tuyệt đẹp lan toả ngay khi xuống nước.
Giang Ly trượt vào theo bồn, nhấn chìm cả người xuống nước.
Cậu hít sâu một hơi, hai tay bám chặt hai mép bồn tắm, ấn mạnh mình vào nước – sau khi mặt nước tràn qua chóp mũi, không khí bị ngăn cách, cậu bắt đầu không thở được, dù cho hai tay dốc hết sức cũng khó kiềm chế được ham muốn ngoi lên, nhận thức tồn tại bên bờ vực sống chết, bản năng sống sót cực đoan thôi thúc cậu hít thở…
Hít thở…
Theo hơi thở, nước ộc vào khí quản, nỗi đau đớn khi ngạt thở khiến khuôn mặt Giang Ly méo mó, cuối cùng, cậu đã chịu thua ham muốn sống sót của bản thân.
Ngẩng phắt đầu lên, cậu rời khỏi mặt nước, sau cơn ho dữ dội, cậu mới dần dần hoàn hồn.
— Cậu đã thất bại! Kết thúc tính mạng không hề đơn giản như cậu tưởng.
Sau khi kiềm chế cơn ho xé gan xé ruột, xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nước chảy òng ọc vang vọng trong phòng tắm trắng toát lạnh lùng. Mù mờ nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt lang thang của Giang Ly đóng đinh trên di vật của Vương Nhàn, mảnh sứ được cô mài sắc bén vô cùng ấy đã lấy mạng cô, cũng sắp kết thúc tất cả mọi thứ của cậu…
Nhặt mảnh sứ lên, Giang Ly gần như không chần chừ, cậu rạch động mạch quay, rồi nằm vào nước, ung dung nhắm mắt…
— Bản năng sống sót của con người… là thứ khó chống lại nhất. Nó không bị nhận thức kiểm soát, chỉ là một bản năng, giống như đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ… tính mạng bị nguy hiểm thì sẽ muốn sống sót…
— Việc khó khăn nhất chẳng qua chỉ là tự sát, huống hồ là dùng cách chết lâu như thế này…
Hiện thực tàn nhẫn biết bao, mới có thể ép con người từ bỏ tính mạng quý báu nhất…
Tiếc thay, không có lựa chọn khác.
…
Lúc rạch động mạch, Giang Ly tưởng cậu sẽ không còn ngày mở mắt ra nữa, nhưng thực tế thì đúng là cậu lại mở mắt ra.
Trong tầm mắt là khuôn mặt tuyệt đẹp không ai sánh bằng của Ân Ngộ.
“Đúng là địa ngục, thế mà tôi lại gặp anh lần nữa…” Giang Ly mở cặp mắt mê man, lầm bầm.
Ác quỷ nghe mà cười trầm, cơn rung nhẹ phát ra từ lồng ngực, mang chút thân mật và cưng chiều, dường như đang đối mặt với người tình mình yêu nhất.
“Đây không phải địa ngục.”
“… Tôi chưa chết ư?” Giang Ly không thốt nên lời.
Mất máu quá nhiều khiến cơ thể Giang Ly mệt mỏi cùng cực, sau khi tỉnh dậy, cậu không còn sức chống người dậy, chỉ có thể nằm trên giường, nghiêng mặt nhìn sang ác quỷ mắt đỏ tao nhã bên cạnh.
“Phải, cục cưng ơi.” Ân Ngộ dời ánh mắt khỏi cuốn sách, làm vẻ mặt nửa cười nửa không với Giang Ly.
“Anh… cứu tôi?” Giang Ly khó mà tin nổi, cậu đã quen với tên ác quỷ giết người không chớp mắt, nhưng chưa từng nghĩ hắn còn biết cứu người.
“Không, thực ra lúc ta tìm thấy em, máu em đã chảy khô rồi.” Ân Ngộ mỉm cười, giọng hắn rất điềm đạm, dường như chỉ đang kể lại một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Hình như hắn không để ý đến việc làm của Giang Ly, hành vi cứa động mạch của cậu đối với hắn mà nói cũng như bị đứt ngón tay, không cần nhọc lòng quan tâm.
“Thế tại sao tôi vẫn còn sống?” Giang Ly nhìn ác quỷ chằm chằm, trải qua lễ rửa tội của cái chết, giờ cậu đã không còn sợ hãi gì nữa.
“Vì em phải ở lại đây, ở bên ta rất lâu.” Ân Ngộ nhìn Giang Ly không chớp mắt, cặp đồng tử mắt sâu thẳm của hắn cứ như rượu vang đặc, sóng sánh ánh sáng.
“Anh… đã làm gì tôi.”
“Ồ, ta đã làm gì em?” Ân Ngộ nheo cặp mắt xinh đẹp, tỏ vẻ hoài niệm, “Ta đã hôn khắp cơ thể em… ha, đừng nhìn ta như thế, được rồi, ta đã đổi máu cho em, để dòng máu ác quỷ mà em chán ghét nhất chảy trong cơ thể em.”
Nghe xong, Giang Ly im lặng rất lâu, liên tưởng đến thái độ có thể nói là đắc chí của Ân Ngộ lúc này…
Cậu hỏi khẽ: “Tôi sẽ không chết nữa sao?”
“Tất nhiên rồi.”
“Trăm năm nữa thì sao?”
“Ta đã nói rồi, em phải ở lại đây với ta rất lâu, đã là rất lâu, thì sao có thể chỉ có trăm năm thôi?” Ân Ngộ vui vẻ vô cùng.
…
Ác quỷ coi việc nói dối là niềm vui, đúng không? Làm sao có thể tin lời Ân Ngộ nói được!
Giang Ngộ không chịu tin lời ác quỷ, bất tử đâu có dễ dàng như thế? Huống hồ cậu đã đánh mất tự do, đánh mất lòng tự trọng… Lẽ nào ngay cả quyền chọn cái chết cũng không có nữa ư?
Tuy nhiên cậu lại quên mất, mặc dù ác quỷ khẩu Phật tâm xà, nhưng hắn chưa bao giờ lừa gạt cậu chút nào…
Sau đó, Giang Ly đã thử rất nhiều cách, nhưng bất kể là nhảy lầu hay đâm thủng tim, cậu đều không thể tự sát được.
Ân Ngộ toàn chậm chạp đến muộn vào giây phút cuối cùng, dịu dàng bế cơ thể nát vụn của Giang Ly lên, ở bên cậu, hôn cậu… cho đến khi vết thương của cậu khôi phục hoàn chỉnh bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
Sau một lần tự sát thất bại nữa, Giang Ly nằm trong lòng Ân Ngộ, cùng hắn băng qua hành lang dài u ám, lúc ánh sáng và bóng tối giao nhau, Giang Ly bỗng nghĩ thoáng ra – nếu không chết được, thì chạy trốn đi! Kết cục tệ nhất cũng hơn là sống cùng ác quỷ mãi mãi.
…
Quyết tâm rồi, Giang Ly bắt đầu chuẩn bị kế hoạch chạy trốn của mình, có lẽ là hành vi tự sát như tự ngược đãi trước đây đã thu hút sự chú ý của ác quỷ, dạo này Ân Ngộ cũng không định tóm cậu chơi trò trốn tìm tiếp nữa, ngoại trừ việc thi thoảng phải thoả mãn dục vọng của hắn, ban ngày Giang Ly được rảnh rỗi hoàn toàn.
Nhưng Giang Ly không hành động tuỳ tiện, cậu vẫn loanh quanh trong biệt thự hàng ngày như trước, trong lòng âm thầm tính toán tuyến đường và thời gian chạy trốn, bề ngoài thì không để lộ chút nào, dường như đã chấp nhận số phận thật sự.
Cậu yên lặng mai phục, chờ một cơ hội để trốn thoát hẳn.
Cơ hội trốn thoát ập tới vào một đêm trăng tròn, lúc này chẳng biết Ân Ngộ lại kiếm đâu ra một đám người, hoặc nói là một đám “tiền cược”. Có điều chẳng biết “người chơi” lần này sẽ là ai?
Các cậu trai sợ hãi và các cô gái rấm rứt bị nhét hết vào tầng hầm, việc này không khỏi khiến Giang Ly nhớ đến trải nghiệm ban đầu, rõ ràng chỉ xảy ra trong vài tháng, nhưng cứ như cách cả một đời…
Theo kinh nghiệm của Giang Ly, tiếp theo Ân Ngộ sẽ dời sự chú ý đến đám người đó, cũng như hồi đó hắn đối xử với họ, hắn sẽ chơi đùa đám người này trong lòng bàn tay, cho hắn vui đùa giải trí, sau đó thản nhiên giết từng người một, tận hưởng nỗi sợ và run rẩy của những người may mắn sống sót… Còn bản thân hắn thì đắm chìm trong niềm vui giết chóc, quên hết tất cả…
— Tuy nhiên, đây lại là cơ hội tốt nhất để cậu thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nghĩ đến đây, Giang Ly lập tức không còn do dự chút nào nữa, cậu nghiến răng, moi quần áo dễ hoạt động đã chuẩn bị trước trong tủ quần áo của Ân Ngộ ra khoác lên người, bắt đầu chạy ra ngoài theo hành lang.
Sau khi rời khỏi phòng, tiếng khóc vốn thấp thoáng trở nên rõ ràng, tiếng nức nở đứt đoạn cứ như kim mảnh, cắm rải rác vào lòng Giang Ly, không đau, nhưng khiến người ta rất phiền muộn. Giang Ly bỗng dừng bước, trong lòng buồn bực không thôi – khóc khóc khóc, khóc thì giải quyết được vấn đề gì? Cùng là con gái, biểu hiện của Vương Nhàn làm người ta đỡ lo hơn hẳn.
Giang Ly rảo bước nhanh băng qua hành lang dài, lúc vượt qua ngã rẽ, cậu bỗng dừng bước — không, Vương Nhàn cũng từng khóc, có điều cô ấy đã cạn khô nước mắt, tê dại rồi… Nghĩ đến khuôn mặt im lìm của Vương Nhàn, Giang Ly bỗng thấy không nỡ, quay đầu định đi tới tầng hầm… Nhưng cậu làm được gì?
Tiếp tục trò chơi với Ân Ngộ, lần này cược bằng tính mạng của những cô gái đó?
Không, cậu đã chịu đủ việc gánh vác mạng sống của người khác trên lưng mình rồi, thật sự quá nặng nề—
Giang Ly trầm ngâm chốc lát, cuối cùng không ngoái đầu, suy cho cùng, giờ cậu cũng là ốc không mang nổi mình ốc.
…
Giang Ly cẩn thận làm theo kế hoạch chạy trốn của mình, băng qua hành lang dài đến mức như không có kết thúc trong biệt thự, né tránh móng vuốt tà ác của Ân Ngộ… Hôm nay, dường như ông trời cũng đang giúp cậu, dọc đường cậu không gặp phải bất cứ chướng ngại vật nào, thuận lợi rời khỏi biệt thự, cắm đầu vào khu rừng rậm rạp ngay cạnh biệt thự.
Chẳng mấy chốc bóng dáng Giang Ly đã bị nuốt chửng trong rừng cây cành lá sum suê, không thấy mặt trời, rừng rậm ban đêm, có thể nhìn thấy thấp thoáng cành cây mọc không theo quy tắc, vươn dài ngang ngược, tựa những con quái vật nhe nanh múa vuốt, yên lặng chờ đợi sẵn sàng, nuốt chửng từng du khách đi lạc vào rừng…
Tuy nhiên cùng lúc này, Ân Ngộ đang đứng trong hành lang, nhìn về phía cánh rừng xuyên qua cửa sổ sát sàn khổng lồ, thong thả nở nụ cười chắc thắng: “Cục cưng ơi, trò chơi bắt đầu rồi.”
Vừa dứt câu, ác quỷ vút lên, cơ thể thon dài bỗng hoá thành một luồng khói đen ngòm trong không trung, lao về phía rừng rậm.
Trong cánh rừng này, cành lá rậm rạp đến mức ngay cả ánh trăng cũng không rọi vào được, đúng là nơi xoè tay không thấy năm ngón. Đồ mà Giang Ly thuận lợi lấy được và giấu đi trong biệt thự vô cùng giới hạn, trong đó không gồm đồ chiếu sáng, vì thế cậu chỉ có thể lần mò trong bóng tối, bước trên con đường cành lá dày đặc dưới chân, mò mẫm bước đi.
Sau khi tiến vào rừng rậm không lâu, Giang Ly mất phương hướng trong bóng tối. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra đây không phải vấn đề gay go nhất mà cậu đối mặt, nhức nhối hơn cả việc lạc đường là – có kẻ đang nhìn cậu chằm chằm.
Ánh mắt rình mò không có ý tốt, như giòi bám vào xương.
Giang Ly tăng tốc hòng cắt đuôi ánh nhìn rình mò đó, không hề biết rằng trong lúc hoảng hốt, cậu đã chệch khỏi con đường đúng ban đầu, đi thẳng vào nơi sâu nhất trong rừng.
Còn kẻ mà cậu một lòng muốn chạy thoát thì đang chờ ở đó, chuẩn bị một “bất ngờ” cho cậu.
…
Sâu trong rừng rậm, là nơi còn tối hơn cả màn đêm.
Gần như ngay khi ý thức được sự thay đổi của môi trường xung quanh, Giang Ly nhận ra mình lại mắc bẫy, nhưng chẳng chờ cậu quay người, một đám khói đen đã bao trùm cậu trong nháy mắt.
Ngay lúc bị khói đen bao phủ, một cơn lạnh ập tới, nhưng điều khiến toàn thân Giang Ly lạnh buốt là ác quỷ đang dỗ ngọt bên tai: “Cục cưng ơi, ta tìm được em rồi.”
Chiếc sơ mi bị cành cây cào rách lung tung của Giang Ly bị lột ra khỏi người cậu ngay tức khắc, khói đen có cảm giác chân thực đụng chạm, vuốt ve làn da trần trụi của cậu mà chẳng do dự… Ân Ngộ trong hình dạng con người chỉ có một cơ thể, nhưng sau khi hoá thành khói đen, làn sương đen có cảm giác như da thịt có thể chăm sóc mọi điểm nhạy cảm của Giang Ly cùng một lúc, cảm giác tất cả những chỗ nhạy cảm bị kích thích đồng thời khiến cơ thể cậu mềm nhũn, quỳ gục xuống phía trước, sau đó được sương đen đỡ đầu gối.
“A! Đừng!” Giang Ly từ chối, cậu chẳng muốn giao hợp giữa rừng với Ân Ngộ chút nào. Nhưng khói đen có thể sờ mó cơ thể cậu, sự chống cự của cậu lại giống như đấm vào bịch bông, không có bất cứ điểm tựa nào.
“Ân Ngộ!” Giang Ly giận dữ lên tiếng ngăn cản, nhưng lại đổi được một tiếng cười khẽ của kẻ không ngừng động tác trên người mình: “Cục cưng ơi, có chơi có chịu.”
“A…” Giang Ly bị khiêu khích đến mức rên rỉ thành tiếng, hồi lâu sau mới khàn giọng nói, “Tôi… tôi cá gì với anh?!”
“Trò trốn thoát?” Ân Ngộ cười khẽ, “Tiếc là thất bại rồi… Ta đã bắt được em, cục cưng à, hình phạt của người thua cuộc, mở rộng cơ thể ra chứa đựng ta đi.”
Ân Ngộ vừa dứt lời, Giang Ly bèn cảm thấy một vật hình trụ nóng bỏng ấn lên mông, biết rằng phản kháng vô ích, cậu dứt khoát ngoảnh đầu đi, mặc cho Ân Ngộ xử lý.
Dù đã quá quen với việc quan hệ, nhưng giây phút cơ thể bị tách ra, Giang Ly vẫn không nhịn được tiếng rên trong họng, mà biểu cảm chau mày nín nhịn của cậu càng kích thích dục vọng của Ân Ngộ tăng vọt.
Chẳng mấy chốc Ân Ngộ đã bắt đầu đâm thọc cả cây, hận không thể nhét cả người mình vào trong cơ thể Giang Ly, tứ chi hoá thành khí đen của hắn quấn chặt quanh cậu, kích thích bộ phận nhạy cảm của cậu dù nhẹ hoặc mạnh, trong thế gọng kìm, Giang Ly chỉ có thể mềm nhũn trong lòng hắn thở dốc.
Ân Ngộ vẫn nghĩ là chưa đủ, vừa thúc vừa dịu giọng nói bên tai cậu, dụ cậu gọi chồng, thấy cậu lắc đầu bèn dùng dương vật nghiến vào điểm nhạy cảm nhất trong hậu môn của cậu, bắt nạt người ta đến mức hai mắt ngấn nước. Lần này, Giang Ly càng hận không thể cắn chết gã đàn ông bên trên, cảm giác xấu hổ khi làm tình ngoài trời vốn đã khiến cậu nhạy cảm hơn hẳn, Ân Ngộ còn ép cậu nói những câu vô liêm sỉ này, Giang Ly giận dữ ngoạm một phát vào vai hắn, hắn rên một tiếng trầm, va chạm càng mãnh liệt, không vuốt ve bé Giang Ly mà vẫn đưa cậu lên đỉnh.
Lúc xong việc, Giang Ly đã ngất xỉu hoàn toàn, Ân Ngộ bọc kín người cậu, hôn một phát rồi ôm vào lòng mình, quay trở về, khu rừng rậm như mãi mãi không thể chạy thoát chắn trước mặt Giang Ly lúc trước lại nhường đường nhanh chóng trước mặt ác quỷ, để lộ con đường lớn thẳng tắp dẫn tới biệt thự.