— Trơ mắt nhìn sinh mạng tan biến trước mắt là cảm giác ra sao?

— Trơ mắt nhìn hy vọng cuối cùng bị phá hủy là cảm giác như thế nào?

Thế giới của cậu đen kịt, chỉ có một tia sáng rạch qua bóng tối, xé toạc sự trống vắng… Cậu giống như Khoa Phụ đuổi theo mặt trời…

Khi Vương Nhàn trút hơi thở cuối cùng, tia sáng vụt tắt, mặt trời cũng không còn nữa…

Trong trời đất mênh mông này, chỉ còn lại Khoa Phụ…

Việc rút củi đáy nồi tàn nhẫn này, cậu nghĩ chỉ có một người làm được…

Cách cánh cửa sắt lạnh băng, nỗi tuyệt vọng cuồn cuộn trong mắt Giang Ly. Cậu nhìn Vương Nhàn cứa đứt động mạch, máu tuôn như suối, cuối cùng co giật ngạt thở… Vết thương dữ tợn ở cổ cô lộn ra ngoài, hình thành vũng máu gần như trong chớp mắt…

Thì ra một sinh mạng từ sống đến chết chỉ cần thời gian ngắn ngủi thế thôi…

Giang Ly đứng trước cửa sắt rất lâu, như muốn xác nhận Vương Nhàn sẽ không sống lại nữa… Cuối cùng, cậu sải bước chân nặng trĩu, từ từ quay về.

Đúng như Vương Nhàn nói, cậu không chỉ không thể dẫn cô thoát khỏi đây, ngay cả việc đơn giản nhất là mở cánh cửa sắt này, nhặt xác cho cô mà cậu cũng không làm được!

Vốn tưởng rằng đã trải nghiệm chết chóc nhiều lần, sẽ không buồn nữa… Ai dè chỉ là mình đơn phương tình nguyện, cậu là con người, trái tim đập trong lồng ngực, máu chưa nguội lạnh… Từng cái chết của những người quen thuộc đều khiến cậu khó mà chấp nhận được…

Huống hồ, đây là Vương Nhàn! Là hy vọng, là trụ cột của cậu!

Giang Ly băng qua hành lang dài dằng dặc với khuôn mặt đờ đẫn, trong quãng đường ngắn ngủi này, rất nhiều suy nghĩ vụt thoáng qua trong đầu cậu, nghĩ kỹ thì lại trắng xóa… Cậu dừng bước, quay người nhìn về phía cửa sổ sát sàn khổng lồ hai bên hành lang, màn đêm ngoài cửa sổ đặc quánh, ánh trăng dịu dàng đáp xuống vườn hoa của ác quỷ, thắp sáng từng đóa hồng đọng sương diễm lệ…

Cậu đã đến nơi này hơn hai tháng trời, hai tháng ngắn ngủi mà hủy diệt toàn bộ mọi thứ cậu tích lũy trong hơn hai mươi năm nay.

Giờ phút này, nỗi hận khắc cốt ghi tâm trong lòng cậu bỗng biến mất – yêu hay hận thì có ý nghĩa gì? Kết thúc luôn không tốt ư? Để cho tất cả chấm dứt đi! Mình không muốn hận, chỉ muốn ngủ dài trong bóng đêm…

Từ nay không nghe không nhìn, kết thúc tất cả ở thế gian này…

“Giang Ly…”

Trong ngỡ ngàng, cậu nghe thấy có người gọi tên mình, giọng nói thân thiết quen thuộc. Cậu ngoái đầu, chỉ thấy cuối hành lang chật kín người, nhìn kỹ lại, thế mà là ba mươi mấy người bạn học đã chết của cậu.

Họ vẫn y như trong trí nhớ của cậu, tươi cười, nhiệt huyết đốt cháy được cả không khí nhảy nhót trong mắt… Họ đều là người tốt.

Đứng đầu là Quách Khiết, cô gái cười rạng rỡ, dường như trong mắt giấu mặt trời nhỏ, nom rực rỡ ánh sáng. Cô hất mái tóc đuôi ngựa sau lưng, chìa tay với Giang Ly: “Giang Ly, cậu đang làm gì thế? Mau lại đây, bọn mình đang đợi cậu này!”

Giang Ly không kìm nổi nụ cười, tốt quá…

Thật sự tốt quá…

Tất cả đều chưa xảy ra, người mà mình trân trọng nhất, vẫn đang hít thở không khí…

“Lại đây, đến giữa chúng mình.” Quách Khiết lại giục giã, Giang Ly đáp một tiếng, đang định chạy về phía cuối hành lang, nhưng trong giây phút ngước mắt lên, cậu nhận ra điều quái dị –  mọi người đều nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt vô cảm…

Nhưng mà, chẳng sao cả, đúng không?

Giang Ly cười khẽ, hoàn toàn mặc kệ cảnh quái gở này, sải bước tiếp tục đi về phía họ.

“Giang Ly, đừng đến đó!” Đúng lúc này, giọng Vương Nhàn đột ngột vang lên sau lưng.

Giang Ly vô thức ngoái đầu nhìn, chỉ thấy Vương Nhàn mặc sơ mi trắng và quần bò mà cô thường mặc trong trí nhớ của cậu, đang đứng ở ngã rẽ, lắc đầu với cậu.

Giang Ly ngoảnh đầu lại như cảm thấy điều gì, cậu nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Quách Khiết bỗng rỉ máu tươi, ánh mắt nhìn Giang Ly của cô âm u và oán hận, ánh mắt của người đã khuất khiến người ta lạnh buốt… Giang Ly không khỏi dừng bước, tuy nhiên ngay sau đó, cậu thấy đầu Quách Khiết rơi từ trên cổ xuống… cũng như ngày hôm ấy, bị Ân Ngộ bóp rơi xương sọ…

Đáy lòng Giang Ly lạnh buốt, tuy nhiên cậu chú ý ngay, không chỉ Quách Khiết, tất cả mọi người cuối hành lang đều biến thành hình dáng lúc bị Ân Ngộ giết, chỉ trong chớp mắt, thi thể la liệt tựa luyện ngục.

Giang Ly không kìm được tiếng hét, cậu nhanh chóng quay người, muốn cầu cứu Vương Nhàn, ai dè sau lưng vốn không có Vương Nhàn… Cậu từ từ ngoảnh đầu, cuối hành lang cũng chẳng có mảnh xác rải rác.

Tất cả, chỉ là ảo giác.

Mở cửa phòng, Giang Ly bất ngờ phát hiện Ân Ngộ đang chờ bên trong, phải biết rằng mọi khi vào giờ này, thường thì hành tung của Ân Ngộ là một câu đố.

Ác quỷ mắt đỏ đang ngồi ở mép giườing, tay cầm một cuốn sách bìa cứng hoa lệ, bìa sách viết chữ Hán mà Giang Ly chưa từng thấy.

Giang Ly dừng bước, rồi từ từ đi tới.

Thấy Giang Ly đến, Ân Ngộ gập sách “cạch” một tiếng, dang cánh tay với cậu: “Nào cục cưng, ôm ta nào.”

Giang Ly ngoan ngoãn đi tới, dựa vào lòng ác quỷ theo thói quen, ngay sau đó cậu bỗng nhớ ra, tên ác quỷ đang ôm mình chẳng còn thứ gì để uy hiếp mình nữa.

Thế là cậu vươn hai tay bóp cần cổ thon dài của Ân Ngộ, dùng sức ấn hắn xuống giường.

Sao cậu lại không biết được cơ chứ? Rõ ràng Vương Nhàn không phải kiểu người bỏ cuộc dễ dàng! Hơn một tháng nay bất kể đối với cậu hay Vương Nhàn mà nói đều là giày vò, cậu biết Vương Nhàn cho rằng cậu lạc quan ngây thơ, nhưng lúc cậu hành động Vương Nhàn chẳng bao giờ nhắc đến việc bỏ cuộc. Cô gái này dùng sự dịu dàng cuối cùng của mình để cho con người đáng thương cùng cảnh ngộ một chút ấm áp không đáng kể.

Cô tốt đến thế, rõ ràng cô có biết bao cơ hội có thể nói không, tại sau lại khăng khăng chọn bỏ cuộc sau khi mình ngất?

Trong việc này sao không có tính toán của tên ác quỷ cho được?

Giang Ly hung dữ siết chặt hai tay, khớp ngón tay bắt đầu trắng bệch vì dùng sức quá mức. Giang Ly bóp mạnh như thế, đã có ý muốn giết Ân Ngộ, cũng muốn chọc giận Ân Ngộ giết mình, nhưng kẻ bị bóp họng lại tỏ ra rất thong dong, ánh mắt nhìn Giang Ly của hắn dịu dàng đến thế, tràn ngập lòng thương tiếc tình cảm sâu sắc.

Cho tới khi hai tay kiệt sức, Giang Ly vẫn không thể bóp chết Ân Ngộ, còn hắn thì rõ ràng cũng chẳng định giết cậu.

Cuối cùng cậu thanh niên muốn giết người đau khổ òa khóc trong vòng ôm của người cậu muốn bóp chết: “Ân Ngộ, tôi hận anh!”

“Không sao, ta yêu em là đủ.” Ác quỷ ôm người tình yếu ớt trong lòng, dịu giọng đáp.

“Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế?!”

“Cặp mắt này của em, đúng là nhìn thấy quá nhiều thứ… Ta muốn làm em chỉ nhìn ta thôi.” Ân Ngộ ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Giang Ly.

Ai dè người tình bé nhỏ của hắn nghe xong, lập tức ngừng khóc, cậu xách cổ áo Ân Ngộ gầm lên: “Anh giết tôi đi! Anh giết tôi đi!”

“Việc đó thì không được đâu, ta thích em thế cơ mà. Cục cưng, em phải ở đây, ở bên ta lâu dài.”

Giang Ly nghe xong, càng khóc thảm thiết.

Ân Ngộ đành ôm cậu, hôn lên nước mắt trên gò má cậu từng chút một, hôn lên khuôn mặt ướt nước của cậu… Hôn mãi, lửa gần rơm lâu cũng bén.

Giang Ly còn chẳng có cả sức chống cự, vừa thút thít vừa bị Ân Ngộ lật qua lật lại, bị thúc mạnh quá cậu bèn giãy giụa bò lên phía trước, nhưng chẳng nghi ngờ gì lại bị Ân Ngộ giữ eo kéo về… Đến cuối cùng, ngay cả sức nhấc tay lên cậu cũng không còn nữa.

Khúc thịt khổng lồ khiến Giang Ly mê man nằm trên giường mất nhiều ngày, mới gắng gượng ngồi dậy được.

Khó khăn lắm mới ra ngoài đi lại được, Giang Ly đi về phía hầm ngục theo thói quen, được nửa đường mới nhớ ra – cậu đã chẳng còn lý do đến đó nữa.

Nhưng… dù sao thì cũng chẳng còn nơi nào để đi, dứt khoát đi lần nữa xem thử vậy!

Nhà giam đã trống không, sàn nhà bị vết máu và thi thể vấy bẩn giờ đã được dọn sạch sẽ, cánh cửa sắt vốn khép chặt đang khép hờ lỏng lẻo, xác Vương Nhàn đã biến mất, giống như mỗi một người chết trong phòng giam này, bị kẻ khác tùy tiện dọn sạch.

Giang Ly đẩy cánh cửa mà cậu từng chẳng tài nào mở được, đi chầm chậm vào nhà giam, dù đã được dọn qua, nhưng nhà giam vẫn nồng nặc mùi máu tanh. Giang Ly nhìn xung quanh, bỗng có một thu hoạch bất ngờ, cậu nhặt được một mảnh sứ trắng trong góc – chính là mảnh mà Vương Nhàn dùng để tự sát, mảnh sứ được cô mài cẩn thận đơn sơ mà sắc nhọn, trên đó vẫn còn dính máu của Vương Nhàn.

Giang Ly nắm mảnh sứ trong lòng bàn tay, hoàn toàn không để ý đến mảnh sứ sắc bén, cậu siết nắm tay, rời khỏi hầm giam mà đầu không ngoảnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play