Lần thành công ấy đối với Giang Ly mà nói cứ như một tia nắng ban mai xé toạc bóng tối. Toàn bộ kiên trì và cố gắng cuối cùng cũng có ý nghĩa.

Kể từ đó trở đi, Giang Ly bắt đầu dùng đủ mọi thủ đoạn để cắt ngang trò chơi của Ân Ngộ.

Chỉ cần trò chơi dừng lại, Ân Ngộ sẽ không có lý do lấy mạng “tiền cược”. Vậy nên! Chỉ cần trì hoãn là được… Bất kể dùng cách gì, ốm cũng được, làm nũng cũng được, chơi đểu cũng được… đối với người đánh mất cả lòng tự trọng là cậu mà nói, có gì khác biệt đâu?

Chỉ cần Vương Nhàn còn sống là đủ…

Đối với những thủ đoạn tâm tư của Giang Ly, Ân Ngộ có gì mà không biết, nhưng cảm xúc mâu thuẫn của cậu mãnh liệt như thế, hắn không thể không kiêng dè, đây là tiền cược cuối cùng giữa hắn và cục cưng của mình, không thể tiêu mất dễ dàng như mọi khi được. Huống hồ, hắn có thừa thời gian, dung túng Giang Ly, đùa bỡn Giang Ly… nhìn xem rốt cuộc Giang Ly giở được trò gì trong lòng bàn tay mình.

Giang Ly chẳng hề hay biết chút gì, cậu dốc lòng tính toán, giở hết mưu kế, thăm dò giới hạn của Ân Ngộ từng chút một. Chỉ cần không vượt qua giới hạn đó, cậu sẽ có không gian hành động.

Dùng hết mưu kế, Giang Ly kéo dài được gần một tháng cho Vương Nhàn, nhưng bất kể là đối với Giang Ly hay Vương Nhàn thì quãng thời gian này cũng dằn vặt quá mức. Con người sống trên đời, nỗi giày vò đau khổ phải trải qua nhiều không đếm xuể, nhưng luôn có một hạn chót, trong lòng nghĩ, chỉ cần vượt qua ngày đó, tất cả sẽ kết thúc… Cùng lắm thì quyền lựa chọn kết thúc cũng nằm trong tay mình.

Nhưng họ không thể chọn bắt đầu, tất nhiên cũng không có quyền chọn kết thúc, chuỗi ngày như luyện ngục này dường như vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối…

Rốt cuộc còn phải kiên cường bao nhiêu mới đủ? Rốt cuộc phải kiên cường cỡ nào mới có thể nhọc nhằn giữ mạng trong luyện ngục này?

Tiền cược trong tay Giang Ly ít đến đáng thương, cậu chỉ còn phải dốc lòng bảo vệ mỗi Vương Nhàn. Mỗi lần giữ được chân ác quỷ, chỉ có cơ thể cậu.

Để đền bù cho việc cắt ngang trò chơi, cậu cần dâng hiến cơ thể mình để an ủi cảm xúc của ác quỷ.

Dục vọng của Ân Ngộ cực mạnh, trước giờ chỉ có trò chơi giết người cho hắn xả ra ngoài, giờ trò chơi bị Giang Ly dùng kết cắt ngang, hắn đành phải đè Giang Ly làm mấy lần mỗi ngày.

Nhưng thể lực của ác quỷ nào phải thứ mà con người có thể sánh bằng?

Lúc nào cũng là Ân Ngộ còn chưa kết thúc một lượt, Giang Ly đã bắn mấy lần liền rồi. Vì thế, ngoại trừ hàng đêm xuống ngục xác nhận an nguy của Vương Nhàn, thời gian còn lại, Giang Ly đều nằm trên giường.

Ân ái quá nhiều tạo nên gánh nặng cực lớn đối với sức khỏe của cậu, chỉ cần rời khỏi giường là eo mềm nhũn chân run rẩy, cậu tự mỉa mai nghĩ: Nếu một ngày cậu chết ở nơi này, nguyên nhân chắc hẳn là buông thả quá độ…

Hôm nay, lúc Giang Ly tỉnh dậy trên chiếc giường đôi khổng lồ trong căn phòng không biết nằm ở đâu trong biệt thự, Ân Ngộ đã không còn bên cạnh từ lâu, Giang Ly chẳng quan tâm đến hành tung của Ân Ngộ, thậm chí có thể nói rằng cậu mong được thấy Ân Ngộ biến mất.

Tính thời gian, Giang Ly vùng vẫy xuống giường, nhặt sơ mi bị vứt dưới đất, khoác lên người miễn cưỡng che thân, sau đó cậu gồng mình đi xuống tầng hầm, đây là việc mà cậu phải làm trước khi ngủ hàng đêm – xuống hầm xem thử, xác nhận Vương Nhàn vẫn còn sống trên thế giới này, chỉ có như vậy, trong cơn buồn ngủ tột cùng cậu mới được ngủ ngon.

Lúc Giang Ly vào hầm, Vương Nhàn đang ngồi khoanh chân dưới đất, trong phòng giam bao la này ngoại trừ cô ra thì chẳng có bất cứ đồ vật nào khác, cô chỉ có thể trông ra ô cửa bằng đá trong phòng giam, nhìn mặt trời mọc, trăng nhô lên, sao trời lấp lánh trong cửa sổ…

Cô đang chờ một kết cục có thể ập tới bất cứ lúc nào.

“Vương Nhàn, chào buổi tối.”

Nghe thấy tiếng Giang Ly đẩy cửa vào, Vương Nhàn từ từ ngoảnh đầu, mỉm cười dửng dưng: “Chào buổi tối.”

Vương Nhàn đã có thể coi như không nhìn thấy dấu hôn đánh dấu chủ quyền trên cơ thể Giang Ly từ lâu, nhưng hôm nay, hình như bước chân của Giang Ly khá chậm chạp…

“Cậu vẫn ổn chứ?”

“Tôi không sao, cậu đừng lo.” Giang Ly mỉm cười, vui vẻ nói với cô gái, “Vương Nhàn, 28 ngày rồi! Sắp một tháng ngay thôi… Chúng ta đã kiên trì lâu thế rồi!”

Dù đến hiện tại, Giang Ly vẫn giữ nguyên suy nghĩ ngây thơ rằng chỉ cần sống sót thì rồi sẽ có ngày họ được cứu, Vương Nhàn nghe xong bèn khẽ than, cô không đoán được Giang Ly đang tự lừa mình lừa người, hay là ngoài ra cậu chẳng còn hy vọng nào khác…

Nhưng Vương Nhàn đã không nói câu gì dài lâu quá rồi, muốn hỏi rõ ý đồ thật sự của Giang Ly, cô còn phải sắp xếp từ ngữ, tuy nhiên chẳng chờ cô nghĩ xong câu mào đầu, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, bóng người đang dựa bên cửa đột nhiên gục xuống, Vương Nhàn tập trung nhìn, Giang Ly ngã dưới đất, bất tỉnh nhân sự.

“Giang Ly? Giang Ly!” Vương Nhàn thấy thế, nhào tới cửa, cô thò tay qua song sắt kéo người Giang Ly. Cô cố nhét cơ thể giờ đã tiều tụy kinh khủng của mình qua kẽ hở cửa sắt, để có thể duỗi tay ra dài hơn…

Song sắt va vào mặt và người cô tạo thành một vết đỏ, mà cuối cùng cô cũng túm được gấu áo Giang Ly, nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân mang tính biểu tượng của Ân Ngộ đi từ xa đến gần, thong thả đi tới tầng hầm…

Ánh mắt Vương Nhàn lóe sáng, lập tức rụt tay về.

Ác quỷ tóc dài bước đi tao nhã, thong thả đi xuống cầu thang uốn cong dẫn xuống tầng hầm, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhàn cứ như nhìn kiến hôi.

Vương Nhàn cuộn tròn mình trong ánh nhìn lạnh lùng của hắn, chỉ thấy ác quỷ khom lưng bế Giang Ly lên, động tác dịu dàng, mà cậu thì như đã quen với vòng ôm của hắn, vùi đầu vào hõm vai ác quỷ rất tự nhiên.

Ác quỷ thấy thế, khóe môi mỉm cười nhạt.

“Ngươi có biết không?” Ác quỷ nhìn Vương Nhàn co quắp dưới chân mình, vẻ mặt bí hiểm, “Ngươi có biết em ấy rên rỉ dưới người ta đẹp nhường nào không? Nói đến thì còn phải nhờ có ngươi, sự tồn tại của ngươi giữ chân em ấy, khiến em ấy đánh mất can đảm chống cự, chỉ có thể dè dặt lấy lòng ta. Ta chưa bao giờ trói buộc tự do của em ấy, rõ ràng em ấy có thể tự do hoạt động bên ngoài, nhưng vì ngươi, em ấy chưa bao giờ thử chạy trốn.”

“Tất cả những điều này đều phải cảm ơn ngươi.” Ân Ngộ dứt lời, bèn bế Giang Ly quay người bỏ đi, chỉ còn lại một mình Vương Nhàn quỳ trong phòng giam âm u rộng lớn. Cho tới khi tiếng bước chân của Ân Ngộ biến mất hẳn, nhà tù lại rơi vào im lìm, Vương Nhàn mới từ từ ưỡn thẳng người, ôm mặt, không kìm được bật khóc.

Chập tối ngày hôm sau, Giang Ly đến như hẹn, má cậu đỏ ửng, đứng trước mặt Vương Nhàn đảm bảo: “Hôm qua tôi hơi khó ở, không làm cậu sợ chứ? Đừng lo, trước khi chúng ta thoát ra ngoài, tôi sẽ không gục ngã đâu!”

“Giang Ly,” Vương Nhàn mất ngủ cả đêm, nhãn cầu cũng hằn tơ máu, cô lặng lẽ nhìn cậu một lát, cuối cùng nở nụ cười chua chát, “Bỏ cuộc đi, vô ích thôi.”

“… Hả?” Nụ cười trên mặt Giang Ly đông cứng ngay tức khắc, cậu hoang mang chớp mắt, khó hiểu, “Vương Nhàn, cậu đang nói gì thế…”

“Giang Ly, tôi không chịu nổi nữa rồi! Hàng ngày ngồi trong lồng giam rộng vài mét vuông này, chờ có người đến tuyên bố án tử của tôi! Dằn vặt quá, tôi không chịu nổi nữa! Tôi xin cậu đấy, coi như tôi cầu xin cậu… bỏ cuộc đi! Tha cho tôi, tha cho cả bản thân cậu nữa…”

“Không được!” Giang Ly bỗng túm song sắt, nói to, “Sao cậu có thể bỏ cuộc được! Chúng ta mất tích cùng nhau đông như thế, nhất định sẽ có người đến tìm chúng ta mà! Dù không có, chúng ta cũng sẽ tìm được cách thoát ra ngoài, cậu không được bỏ cuộc!”

— Nếu ngay cả cậu cũng bỏ cuộc, thì tôi phải làm sao?

“Giang Ly!” Vương Nhàn quát, “Đừng ngây thơ nữa được không? Ngay cả cánh cửa sắt giữa chúng ta, cậu cũng không thể mở được, hãy đối mặt với hiện thực đi, tôi sống chỉ liên lụy đến cậu thôi!”

Giang Ly vịn cửa sắt ngồi bệt xuống đất, đầu đập vào cửa sắt trước mặt không ngừng, lát sau, tiếng nức nở vang lên: “Cậu không được chết, cậu chết thì tôi phải làm sao? Một mình tôi cô đơn không ai giúp đỡ, thì phải làm sao…”

“Thực ra, đêm hôm qua tôi đã quyết định rồi,” Vương Nhàn thờ ơ nói, tay cô đang vuốt ve một mảnh sứ được mài sắc, là lúc bát cơm đưa tới trước đó bị đánh vỡ, cô lén giấu đi…

Đêm hôm qua sau khi Ân Ngộ đi mất, cô bắt đầu vừa khóc vừa mài mảnh sứ này, mặc dù nói ham muốn sống sót của cô rất thấp, nhưng thế không có nghĩa là cô có đủ can đảm để kết thúc mạng sống của mình. Tuy nhiên hiện giờ, vì bóng người xuất hiện ngoài phòng giam hàng đêm ấy, cô không thể không làm thế… Trước khi nước mắt cạn khô, cuối cùng cô cũng chuẩn bị xong hung khí tiễn mình xuống suối vàng.

“Chờ đến bây giờ, chỉ là muốn chính thức tạm biệt cậu mà thôi, cảm ơn tất cả những việc cậu đã  làm trong thời gian này để bảo vệ tôi, cảm ơn cậu… cho tôi một người có thể tạm biệt trước khi quyết tâm rời khỏi thế giới này.”

“Giang Ly, tạm biệt.” Vừa dứt lời, mảnh sứ trong tay Vương Nhàn bèn rạch toạc làn da mềm mại ở cổ cô.

Máu phun ra tung tóe, nhuộm đỏ quần áo cô trong nháy mắt, cuối cùng, cô dời ánh mắt ra cửa sổ, ở đó có tự do mà cô khao khát nhất…

Giang Ly sững sờ quỳ ngoài cửa sắt, cậu không mở được cánh cửa giữa họ, vì thế cậu chỉ có thể trơ mắt chứng kiến tất cả…

Máu tươi phun ra từ Vương Nhàn tạo thành vũng máu dưới sàn, ám chỉ sự ra đi cuối cùng trong sinh mạng của cô, Giang Ly nhìn cái xác gần ngay gang tấc, trong lòng có một suy nghĩ càng lúc càng mãnh liệt—

À, tất cả đã kết thúc rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play