Sau khi rời khỏi tầng hầm, Giang Ly từ từ trở về theo hành lang dài lúc đến, tấm thảm trải sàn mềm mại dưới chân khiến bước chân của cậu hơi loạng choạng… Thi thoảng cậu lại ngoái đầu nhìn về phía cửa tầng hầm, rõ ràng khoảng cách càng lúc càng xa, tiếng ngân nga nho nhỏ của Vương Nhàn vẫn vang vọng rõ ràng trong đầu cậu, giai điệu nhẹ nhàng hiền hoà, gõ vào tim cậu theo nhịp.
Giang Ly bỗng thấy hơi lạnh, thế mà hành lang sáng sủa ấm áp lại buốt giá hơn cả tầng hầm ẩm ướt âm u… Cái lạnh từ trong ra ngoài lúc này bắt nguồn từ sự nhỏ bé và nỗi tuyệt vọng vô dụng, bất lực của cậu.
Giang Ly siết chặt áo trên người, cậu vẫn mặc chiếc sơ mi rộng thùng thình không vừa người ấy, không giữ ấm được, chỉ miễn cưỡng có tác dụng che chắn chút đỉnh… có còn hơn không.
Thực ra, che với không che thì có gì khác biệt… Vương Nhàn và các bạn học chết trong tay ác quỷ, đâu ai từng thấy được vẻ nhếch nhác, thoi thóp của cậu?
Quần áo ban đầu của cậu đã bị xé vụn từ lần đầu tiên bị ác quỷ đè xuống rồi.
Thứ mà chiếc sơ mi trên người xin từ ác quỷ che chắn được chỉ có trái tim đã khô héo thủng lỗ của cậu mà thôi.
Giang Ly siết chặt bàn tay đang túm vạt áo trước, rảo bước đi về phía phòng ngủ tạm thời thuộc về mình.
Trước khi ngủ, Giang Ly rửa sạch vết nhơ khó chấp nhận trên người trong phòng tắm, dù quan hệ bất thường với ác quỷ đã kéo dài hơn một tháng trời, nhưng lúc móc chất lỏng màu trắng thuộc về ác quỷ từ trong người ra, cậu vẫn khó tránh khỏi suy sụp.
Sau khi rửa ráy, Giang Ly kiệt sức ngã xuống giường, vùi mình vào chăn đệm mềm mại. Tuy nhiên đêm ấy đã định trước số phận là trằn trọc khó ngủ. Giang Ly vừa nhắm mắt, vẻ mặt vô hồn tê dại của Vương Nhàn bèn xuất hiện trước mắt, mặc dù nói là học cùng lớp nhiều năm, nhưng thực ra cậu và Vương Nhàn không tính là thân thiết, chỉ nhớ đây là một cô gái tính cách kiên cường… Giờ đây, cô cũng bị tra tấn không ra hình người nữa.
— Suy cho cùng, trơ mắt nhìn bạn học ở chung sớm tối lần lượt chết thảm trước mặt, mà mình cũng khó thoát khỏi kết cục này, không thể không oán hận số phận tàn nhẫn và bản thân bất lực… Cảm giác này khiến người ta sống không bằng chết.
Giang Ly bỗng nảy sinh cảm giác thiếu chân thực, tất cả mọi việc cậu từng trải qua là thật ư? Rõ ràng hơn một tháng trước, cậu vẫn còn ngồi trong thư viện rộng rãi sáng sủa, chiến đấu với luận văn để tốt nghiệp. Cố gắng thâu đêm suốt sáng đổi lấy việc vượt qua vòng vấn đáp một cách suôn sẻ, ngay sát ngày tốt nghiệp, để kỷ niệm bốn năm đại học, lớp cậu tổ chức một chuyến du lịch tốt nghiệp, khoán một chiếc xe buýt, cả lớp tổng cộng 37 người, không sót một ai, sung sướng chạy đến một thị trấn được gọi là danh lam thắng cảnh, không hề hay biết rằng chuyến du lịch này không có lối về.
Chuyến du lịch ấy cười nói vui vẻ suốt chặng đường, một chuyến đi không ngắn thế mà chẳng ai ngủ, họ cười đùa mãi… Bây giờ nhớ lại, cứ như cuộc vui cuối con đường, khiến người ta thở dài không thôi.
Ký ức cuối cùng về hành trình ấy của Giang Ly là tiếng còi kéo dài chói tai trên đoạn đường đèo, chiếc xe buýt va chạm mạnh rồi lật nhào và vẻ mặt sợ hãi của các bạn, đến khi tỉnh dậy, họ đã bị nhốt trong tầng hầm của biệt thự này.
Ban đầu, không phải là họ chưa từng kháng cự. Một đám thanh niên trẻ tuổi hăng máu sao có thể bó tay chịu trói dễ dàng được, chỉ tiếc rằng trước thực lực tuyệt đối của ác quỷ, chẳng mấy chốc sự kháng cự nhỏ nhoi của họ đã bị đè bẹp hoàn toàn. Ác quỷ nở nụ cười nhạt, tuyên bố mọi cố gắng của họ đều chỉ uổng phí.
Ngày thứ ba đến nơi này, một cái nhìn tình cờ đã khơi gợi hứng thú của ác quỷ đối với cậu, bắt đầu từ lúc này, bi kịch của Giang Ly chính thức mở màn.
“Ô~ Còn có một bé cưng xinh xắn nấp ở đây này.” Ác quỷ xách cổ áo Giang Ly, nhấc cậu lên mà chẳng tốn sức, “Quả nhiên bé cưng xinh đẹp làm tâm trạng khoan khoái, ta bỗng nhớ ra một trò rất vui, chi bằng chúng ta chơi trò chơi nhé?”
Lúc này, lần đầu tiên Giang Ly có cơ hội đánh giá kỹ nơi này – ngục tù khổng lồ âm u, ánh nắng mới lên xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp duy nhất trên bức tường đá, đáp xuống những khuôn mặt sợ hãi. Cổng phòng giam từ từ mở ra trước mặt cậu, cậu hấp tấp chạy ra ngoài, giây phút đó cậu chẳng màng đến bản thân, cũng không màng đến các bạn vẫn còn trong ngục, trong mắt cậu chỉ còn tia nắng bên ngoài phòng giam… Nhưng chưa được bao lâu hiện thực tàn nhẫn đã hạ gục cậu – bên ngoài ngục tù là một hành lang quanh co tối thui như mê cung, vô số căn phòng được trang hoàng xa hoa như cùng một khuôn đúc ra, mắt nhìn không thấy tận cùng, xuyên qua cửa sổ sát sàn trong hành lang có thể nhìn thấy rừng rậm vây quanh bốn bề, không thấy mặt trời.
Không có lối thoát.
Hơn một tháng nay, ác quỷ chỉ chơi đúng một trò với Giang Ly – trốn tìm.
Quy tắc trò chơi là: Giang Ly có thể trốn ở bất cứ đâu trong biệt thự này, còn ác quỷ phải tìm được cậu trong thời gian quy định. Nếu không tìm được, Giang Ly thắng, phần thưởng là hôm ấy sẽ không xảy ra bất cứ việc gì, ác quỷ không được sát hại bất kỳ ai; nhưng nếu ác quỷ tìm thấy cậu trong thời gian quy định, thế thì Giang Ly sẽ phải chịu hình phạt – ác quỷ sẽ tra tấn một người bất kỳ trong ngục cho đến chết trước mặt cậu, và cưỡng bức cậu một lần trước mặt những người may mắn sống sót khác.
Lần chơi đầu tiên kết thúc bằng thất bại của Giang Ly. Ác quỷ nở nụ cười bí hiểm, dắt Giang Ly không dám chống cự chút nào, đi từng bước trở về tầng hầm. Hắn ung dung quan sát tất cả những người may mắn sống sót, sau đó chọn ra một cô gái, ngay sau đó, khớp ngón tay thon dài của hắn bóp nghẹt tiếng gào thét và cần cổ mảnh mai của cô mà chẳng tốn sức, đầu cô gái rơi xuống đất, lăn mãi… Lúc dừng lại, trên mặt cô vẫn còn giữ nguyên vẻ kinh hoàng.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Ly chứng kiến cái chết, ngày đầu tiên đến nơi này, ác quỷ đã bắt đầu giết chóc. Nhưng đây là cái chết đầu tiên xảy ra do cậu không thể làm được gì. Cô gái ấy tên là Quách Khiết, là một cô bé mọi khi rất hay cười, tiếc rằng hình dáng máu tươi nhuốm đầy gò má chẳng xinh đẹp chút nào cả.
Sau đó, ác quỷ xé toạc quần áo trên người Giang Ly, trước mặt tất cả những người may mắn sống sót, hắn đè cậu xuống đất, ngang ngược xâm nhập nơi mềm mại nhất của cậu, va chạm với cơ thể cậu, xé nát lòng tự trọng của cậu…
Từ đó đến nay, Giang Ly luôn phải chịu đựng nỗi đau đớn mất nhân tính. Ban đầu cậu còn ảo tưởng, có lẽ sẽ chờ được cứu viện, vậy nên cậu cắn răng kiên trì… Nhưng trò chơi diễn ra hơn một tháng trời, người may mắn sống sót cũng chỉ còn lại một người cuối cùng là Vương Nhàn.
Trong thời gian như ác mộng ấy, ký ức sâu sắc nhất là tiếng giẫm phát ra khi giày của ác quỷ va chạm với sàn nhà, từ gần đến xa, rồi từ xa đến gần theo quy luật, mỗi một lần hắn dừng lại chính là một sinh mạng tan biến.
Đây là ác mộng của Giang Ly, tiếng bước chân theo nhịp của ác quỷ có thể đánh thức cậu từ trong giấc ngủ một cách dễ dàng.
Không phải cậu không biết rốt cuộc Vương Nhàn tuyệt vọng đến nhường nào, nhưng cậu không thể để Vương Nhàn chết được, bảo cậu ngây thơ cũng được, ích kỷ cũng được, cậu không thể mặc cho Vương Nhàn chết đi như thế, dù cho việc này đối với cậu mà nói cũng coi như là một sự giải thoát.
Thực ra, cậu cũng không hiểu rốt cuộc mình đang kiên trì làm gì, rõ ràng biết họ đều không thoát được, nơi này cũng chẳng đợi được ai cứu rỗi.
Nhưng người sống sót cuối cùng Vương Nhàn cũng giống như sự kiên trì cuối cùng nơi đáy lòng Giang Ly, chống đỡ cậu hít thở, chống đỡ cậu chạy – nếu người cuối cùng cũng chết, Giang Ly chẳng biết mình còn lý do gì để sống sót trong luyện ngục này nữa.
Dù là luyện ngục, cậu cũng không muốn chết như thế.
Cậu biết rõ rằng cái chết của Vương Nhàn sẽ khiến một thứ bên trong mình bị huỷ diệt theo cô, có lẽ là lý trí của cậu, có lẽ là tinh thần của cậu… hoặc có lẽ là linh hồn của cậu.
Vậy nên, dù phải dùng hết mọi thủ đoạn, cậu cũng phải giữ được tính mạng của Vương Nhàn.
Ngày hôm sau, khi ác quỷ gõ cửa phòng Giang Ly đúng giờ, tuyên bố lượt chơi mới bắt đầu, Giang Ly nghiến răng, nhào tới ôm lấy eo ác quỷ, vùi mặt vào ngực hắn: “Ân Ngộ, em khó chịu, anh ôm em đi.”
Ân Ngộ là tên của ác quỷ, lần đầu tiên chiếm lấy Giang Ly, ác quỷ từng kể cho cậu, có điều cậu thích gọi gã đàn ông trước mắt là ác quỷ hơn. Nhưng bây giờ, để bảo vệ Vương Nhàn, cậu chẳng còn để ý được nhiều thế nữa.
Cục cưng toàn tỏ vẻ như đau khổ, thù hận suốt quãng thời gian này, tự dưng lại lao vào lòng mình, Ân Ngộ không phải kẻ ngu, tất nhiên biết được có điểm khác thường, nhưng thực lực hắn rất mạnh, đâu thèm để ý đến tính toán của Giang Ly.
“Khó chịu?”
“Váng đầu…” Cho đến hôm nay, Giang Ly dù có chậm hiểu cách mấy cũng nhận ra được giá trị của “trái cấm” là mình khác với “tiền cược trò chơi” là những người khác, cậu không biết giới hạn của ác quỷ nằm ở đâu, nhưng chuyện đã thế này, cũng chỉ có thể đi từng bước thăm dò.
Điều khiến Giang Ly bất ngờ là thế mà Ân Ngộ lại để ý đến cậu thật, nghe cậu bảo khó chịu, hắn chần chừ chốc lát rồi bế ngang cậu, đặt lên chiếc giường đằng sau.
“Thế hôm nay nghỉ ngơi một ngày.”
Ngoài kinh ngạc, Giang Ly còn phải đề phòng Ân Ngộ rảnh quá thành chán, sẽ ra tay với Vương Nhàn, thế là cậu vừa nằm vừa thò tay ra móc vạt áo Ân Ngộ: “Anh không ở cùng em ư?”
Ân Ngộ hiếm khi không dao động, nhét bàn tay thò ra ngoài của Giang Ly vào chăn: “Muốn nghỉ ngơi thì đừng ve vãn ta.”
Cả người Giang Ly rúc trong chăn, chỉ để lộ vầng trán nhẵn mịn và cặp mắt ướt nước, tròng mắt xoay một vòng, cậu lại vươn tay túm Ân Ngộ – tất nhiên là muốn nghỉ ngơi rồi, nhưng quan trọng hơn là không thể để nhà ngươi đến chỗ Vương Nhàn làm cô ấy bị tổn thương được!
Ân Ngộ cúi đầu liếc nhìn bàn tay lại kéo gấu áo mình lần nữa, hắn giơ tay trùm lên đó: “Giữ ta à?”
Ánh mắt của Giang Ly rời đi chốc lát, cậu nghiến răng, đột ngột tung chăn, đè Ân Ngộ xuống giường. Mái tóc đen như tơ lụa của ác quỷ xoã tung trong nháy mắt, phủ kín giường, mắt đỏ như máu, mặt trắng như sứ, hắn ngửa mặt lên nhìn Giang Ly đăm đăm đẹp đến ma mị.
Không thể không thừa nhận, ác quỷ này đẹp tuyệt trần, như thể tập hợp quà tặng hào phóng nhất của chúa tể địa ngục vào một người, dù cho biết hắn tàn bạo khát máu, cũng vẫn sẽ nín thở vì dung mạo của hắn.
Ân Ngộ hơi cong khoé môi, đưa ra lời mời với Giang Ly đang quỳ ở háng mình.
Giang Ly nắm bàn tay Ân Ngộ chìa ra, khom mình hôn nhẹ lên môi ác quỷ… Môi Ân Ngộ rất mềm, Giang Ly nhớ đến cảm giác khi môi răng này đáp xuống người mình, không khỏi hơi động tình. Cơ thể cậu run lẩy bẩy, hấp dẫn Ân Ngộ cầm eo cậu…
Chỉ bạc quấn quýt không rời kéo dài miên man giữa hai người, tuy nhiên lúc này, trong lòng Giang Ly lại là nỗi thất vọng – trong lúc mạng sống không gặp nguy hiểm, loài sinh vật như nhân loại toàn đặt nặng lòng tự trọng, nhưng một khi gặp nguy hiểm về tính mạng… chỉ cần cuộc đời đang tuyệt vọng có hy vọng, thì gì cũng nhẫn nhịn được, gì cũng vứt bỏ được.
Về mặt tình dục, Giang Ly luôn nằm trong trạng thái chấp nhận bị động, dù quấn quýt với Ân Ngộ vô số lần, lúc đến lượt cậu dẫn dắt, động tác vẫn cực kỳ cứng nhắc. Cậu thè lưỡi, liếm ướt môi ác quỷ từng chút một mang tính thăm dò, Ân Ngộ bật cười khẽ, kiên nhẫn để cậu hành động.
Sau khi liếm ướt môi, Giang Ly ưỡn thẳng người, lúng túng nhìn Ân Ngộ.
“Tiếp tục đi.” Ân Ngộ liếm môi, ra hiệu cho Giang Ly tiếp tục, nhưng tới khi vành mắt đỏ hoe mà cậu vẫn không có động tác tiếp theo, Ân Ngộ đành cử động eo, vật nóng cọ vào Giang Ly cách lớp quần, khiến cho cậu đỏ mặt tía tai, dứt khoát khom người vùi mặt vào hõm vai hắn.
“Nếu em không tiếp tục, thì đến lượt ta đấy.” Ân Ngộ ngoảnh mặt hôn lên chân tóc Giang Ly, sau đó ngậm dái tai cậu, thì thầm bên tai cậu.
“Ư…” Chỗ nhạy cảm lại bị tấn công, Giang Ly run bần bật rúc vào lòng Ân Ngộ không ngừng, hồi lâu sau, mái đầu vùi ở hõm vai mới gật nhẹ.
Ân Ngộ chỉ chờ cậu gật đầu, gần như trong nháy mắt, Giang Ly bị lật xuống dưới một cách khéo léo.
Nụ hôn đến từ ác quỷ đi từ trán lan tràn xuống dưới, cuối cùng lưu luyến ở cần cổ trắng ngần mảnh mai của Giang Ly, để lại từng dấu ấn đỏ tươi… Động tác của Ân Ngộ cực kỳ nhẹ nhàng, trong lúc mơ màng hắn cho Giang Ly cảm giác như đang được yêu sâu đậm.
Giang Ly lắc mạnh đầu, hất văng suy nghĩ nực cười trong não, sau đó hai tay cậu vòng quanh vai Ân Ngộ, hơi ấn hắn xuống. Ngón tay thon dài của ác quỷ khều cúc áo chiếc sơ mi rộng thùng thình, để lộ cơ thể trắng nõn ẩn giấu bên trong…
Cơ thể đã huấn luyện theo ý muốn hơn một tháng dưới lòng bàn tay nhuốm màu hồng nhạt vì bị khiêu khích tình dục, nom cực kỳ ngon miệng. Ân Ngộ hành động tuỳ thích, hắn ưỡn người ngậm điểm bắt mắt nhất trước ngực cậu vào miệng, lưỡi thong thả nhấm nháp, buộc một tiếng rên của Giang Ly vụt ra khỏi cổ họng, âm cuối rướn cao bị cảm giác xấu hổ đến muộn đè về miệng, nhưng sự nín nhịn này càng khiêu khích Ân Ngộ, động tác ở miệng hắn cũng từ hôn và nghịch biến thành mút mạnh.
“Đừng mà! Đừng mút! Đau…” Giang Ly nức nở bắt đầu đẩy trán Ân Ngộ, cảm nhận được sự kháng cự của cậu, hắn thả đầu vú đã bị chơi đến sưng đỏ ra, hai tay mơn trớn làn da trở nên đỏ ửng mềm mịn vì dục vọng sôi trào, cảm giác tuyệt vời khiến hắn lưu luyến không thôi.
Môi răng lần xuống dưới, mổ nhẹ lỗ rốn nhỏ nhắn đáng yêu, quấn quanh bé Giang Ly đang háo hức được an ủi, hai tay Ân Ngộ bóp eo Giang Ly, đột ngột nhấc lên, khiến hang động bí ẩn giấu giữa hai mông bị phơi bày.
“Đáng yêu quá.” Ân Ngộ kẹp một chân Giang Ly dưới nách, chân còn lại thì gác lên vai, hắn cúi đầu liếm cửa sau của cậu. Mọi khi Ân Ngộ không dạo đầu lâu thế này để khiêu khích tình dục Giang Ly, nhưng rõ ràng việc Giang Ly chủ động hôm nay đã khiến ác quỷ vui lòng, nên mới có màn này.
“A a a a a! Đừng! Thả ra!” Giang Ly lập tức gào thét, liều mạng hòng thoát khỏi sự giam cầm của Ân Ngộ, tiếc rằng tay hắn giữ chặt chân cậu, vững như bàn thạch, không thể giãy giụa, chẳng mấy chốc Giang Ly đã bị liếm cho nhũn cả người, eo cậu bắt đầu uốn éo vô thức, thở dốc cũng càng lúc càng mạnh.
Nước bọt bôi trơn lối vào, tưa lưỡi và cửa sau tiếp xúc thân mật dần dà tạo ra tiếng nước đáng xấu hổ, Giang Ly kìm nén tiếng rên rỉ vỡ vụn, giơ tay bấu mái tóc dài của Ân Ngộ: “Đủ rồi, đủ rồi, vào đi… Vào đi!”
Ân Ngộ cũng không nhịn nổi, hắn hơi thả tay, mặc cho Giang Ly rơi xuống giường, ngay trong tư thế này, Ân Ngộ đỡ gậy thịt bên dưới, xuyên thủng Giang Ly trong chớp mắt.
“A~” Tiếng hét buột miệng thốt ra của Giang Ly bị cú tấn công sau đó của Ân Ngộ đánh cho tan tác, mọi khi cắm vào Ân Ngộ không có nhiều trò, nhưng sức mạnh và sự kiên nhẫn của ác quỷ vẫn khiến Giang Ly buồn phiền không thôi. Vật thịt khổng lồ gần như ra vào nguyên cây, lần nào cũng hung hăng chà qua điểm nhạy cảm của cậu, khiến cậu chỉ muốn oà khóc.
Giang Ly căm hận mọi hành động của Ân Ngộ, tất nhiên cậu cũng không chịu hợp tác với hắn trên giường, vì thế lúc nào cũng là tra tấn nhiều hơn hưởng thụ. Nhưng hiện giờ cậu đã có ý muốn lấy lòng, muốn dùng việc này để giữ Ân Ngộ trên giường, độ hợp tác tăng lên, tất nhiên cảm nhận tận hưởng cũng không kém được.
Ân Ngộ lật người Giang Ly trong tư thế cắm vào, khoái cảm giày vò khiến toàn thân cậu run rẩy, không khỏi bò lên phía trước, hòng thoát khỏi phạm vi tấn công của Ân Ngộ, cho mình được thả lỏng chút ít. Nhưng Ân Ngộ đã bao giờ cho cậu được như ý muốn trong chuyện này đâu? Ác quỷ vươn tay túm eo cậu, sau khi cậu bò được một tấc thì hắn kéo cậu về lòng mình một cách dễ dàng, cơ thể Giang Ly đập mạnh vào gậy thịt theo sức của Ân Ngộ, lần nào cũng thúc cho cậu run bần bật.
Cuộc ân ái này diễn ra rất lâu, Giang Ly gần như lạc hướng trong khoái cảm lênh đênh, lúc cửa sau bị ma sát đến mức gần như tê dại, rốt cuộc Ân Ngộ cũng tăng tốc va chạm, cùng với một tiếng thở trầm, Ân Ngộ bắn tinh dịch màu trắng vào nơi sâu nhất trong người Giang Ly…
Sau đó, Giang Ly chống người dậy, một mực đòi Ân Ngộ ngủ cùng mình. Cậu mệt lử, thấy Ân Ngộ chiều ý nằm xuống cạnh mình, hai mắt cậu nhắm lại, chìm vào giấc ngủ say, mất ý thức hoàn toàn…
Đến khi cậu tỉnh dậy, Ân Ngộ không còn bên cạnh, cậu giơ tay sờ, chỗ bên cạnh lạnh ngắt, cũng như tâm trạng lúc này của cậu…
Giang Ly đột ngột trở mình xuống giường, nín nhịn cơn khó chịu ở eo, cậu khoác áo chạy xuống tầng hầm. May mà cảnh cậu lo lắng nhất không xuất hiện, Vương Nhàn vẫn ngồi yên ở đó, mặc dù nói là ánh mắt trống rỗng, nhưng tốt xấu gì cũng còn đủ chân tay, hôm nay đúng là Ân Ngộ không đến chỗ này.
Giang Ly thở phào nhẹ nhõm, khẽ gọi cô gái trước cửa sổ: “Vương Nhàn, hôm nay an toàn rồi.”
Vương Nhàn nghe thấy, ngoái đầu liếc nhìn Giang Ly, ánh mắt chuyển động một thoáng, cuối cùng trở về im lìm.
“Cảm ơn cậu.” Đối với Vương Nhàn hiện giờ đã đánh mất ham muốn sống hoàn toàn mà nói, thực ra sống hay chết chẳng khác gì nhau. Nhưng cô có linh cảm, cậu trai nom thì kiên cường, thực ra đã phải chịu đựng tra tấn trước mắt mình đang cấp thiết cần một lý do, chống đỡ cậu bước tiếp, nếu không thì cậu sẽ gục ngã hẳn…
Như bị ma xui quỷ khiến, cô cất tiếng, sau đó đúng là nhìn thấy vẻ mặt như trút bỏ gánh nặng của Giang Ly: “Ngày mai, tôi cũng sẽ cố gắng bảo vệ cậu!”
“Được,” Vương Nhàn mỉm cười điềm tĩnh, cô không muốn sống không có nghĩa là cô không muốn cho người khác lý do kiên trì, “Giang Ly, mai gặp nhé.”