Nhưng chờ đến giờ tan tầm ngày hôm sau, giám đốc bộ phận liền lôi kéo chúng tôi đi liên hoan.
Chờ kết thúc, tôi đã uống đến mức đi không vững.
Cũng may vị trí nơi tổ chức tiệc cách nhà không tính là quá xa. Tôi một bên vừa đợi tỉnh rượu vừa đi, lại nghe thấy phía sau như xa như gần có tiếng bước chân.
Hơn nữa rất xa lạ, hình như còn không chỉ có một người.
Tôi tức khắc liền tỉnh rượu, sờ di động muốn báo cảnh sát, lại bỗng nhiên nghe được phía sau vài tiếng trầm đục.
Tôi không dám quay đầu lại, cuống quít quay đầu.
【 Có người đi theo tôi sao? 】
Không quá vài giây bên kia liền rep lại
【 Không có, là súc sinh. 】
【……】
Tôi nhịn không được mắng
【 Đại súc sinh có mặt mũi mắng tiểu súc sinh sao? 】
【 Thì ra tôi ở trong lòng em là đệ nhất súc sinh sao bảo bối? Tôi là đại phòng đúng không? 】
【 Cút, còn tiếp tục nói liền tống anh vào tù. 】
Tới nhà, tôi theo thường lệ hướng xuống dưới lầu nhìn.
Liếc đến thân ảnh kia, cư nhiên khó hiểu mà cảm thấy có chút an tâm.
Có lẽ tôi thật sự không bình thường, nhưng ở trong thành phố cô độc như vậy, có người mỗi ngày nhìn tôi không rời như vậy, cũng sẽ không đến mức một ngày nào đó có chết cũng không ai phát hiện.
Lại nói……
Suy nghĩ thu hồi, tôi nhớ tới khuôn mặt kia, lớn lên còn rất đẹp trai.
Hắn hiện tại lại đến nhà tôi sao?
Có giống như ngày thường ngủ ở trên giường tôi, giống cún con trộm ngửi quần áo tôi không?
Ngực một trận kinh hoàng, tôi nhịn không được nhíu nhíu mày.
Nói không chừng chính bản thân tôi mới là kẻ biến thái nhất.