Ngay trước khi cuộc họp diễn ra lại quên mang tư liệu, dưới tình thế cấp bách tôi gọi cho tên cuồng theo dõi.
“Anh đến nhà tôi rồi chứ? Giúp tôi mang đến một tập văn kiện.”
Bên kia trầm mặc một lát, hốt hoảng giải thích.
“Tôi không có chìa khóa.”
Tôi tức đến bật cười
“Không phải mỗi ngày anh đều đến nhà tôi một lát, ở trên giường ngửi quần áo sao? Giả vờ giả vịt cái gì?”
Đầu bên kia điện thoại một trận tĩnh mịch, hơn nửa ngày sau mới truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Đã biết.”
Tôi nhanh nhẹn mà cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của bạn thân.
“Nhà cậu có đàn ông? Là ai?”
“Một kẻ cuồng theo dõi.”
Cậu ấy hít hà một hơi, lại hỏi
“Cậu từng gặp qua hắn sao?”
“Không có, cách rất xa thấy qua sườn mặt hắn, rất đẹp trai.”
“Ồ, đẹp trai là được.”
Chúng tôi đi qua một bên, một lát sau bạn thân mới đột nhiên phản ứng lại, lôi kéo tôi vọt tới phòng trà bánh.
“Đợi đã! Có người theo dõi cậu, còn vào nhà cậu? Đây không phải là biến thái sao? Đẹp trai thì ích gì? Cậu báo cảnh sát chưa? Hắn không làm gì cậu rồi chứ!!!”
Tôi lắc lắc đầu, nhìn cà phê hòa tan.
“A, số phận trớ trêu, cùng lắm thì hắn giết chết mình, vừa lúc không dùng tới cỡ B này.”
Đối phương khóe miệng trừu động, lộ ra một phần ánh mắt tán đồng siêu tuyệt tùng chết.
“Cậu cũng thật là lớn mật, nhỡ đâu hắn không phải cầu tài, là cướp sắc thì sao?”
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh kia, có chút do dự.
“Vậy mình phải nói cảm ơn sao?”
Rốt cuộc họp hành cùng với tăng ca một tháng, loại cuộc sống này cùng loại với ni cô bị bán đi làm hắc nô.
Sống tạm bợ, bất quá cũng chỉ như là đã chết.
Vậy còn không bằng hưởng thụ một phen.
Một ngụm uống xong cà phê, tôi nhìn thời gian.
Từ nhà tôi đến công ty ngồi tàu điện ngầm phải mất nửa giờ, hiện tại mới qua mười phút, có thể đi ăn lót dạ một chút.
Không đợi tôi nhích người, di động bỗng nhiên hiện lên thông báo tin nhắn.
Đến từ tên biến thái cuồng theo dõi ——
【 Xuống lầu.】
【 Tôi tới rồi, ở căn cứ bí mật của em. 】