Khương Ninh đụng tường ở chỗ Yến Nhất Tạ nhưng cô không bận lòng.

Cô vội vã chạy tới trường nhưng đã quên mất lớp học của mình nằm ở tầng nào. Hỏi hai bạn học và được chỉ đường, cô mới giẫm lên tiếng chuông chạy vào lớp A3 của trung học.

Cảm giác được trùng sinh thật sự là quá tốt, hết thảy đều có cơ hội làm lại lần nữa.

Trong lòng Khương Ninh vô cùng vui vẻ, cô chớp chớp đôi mắt như vầng trăng khuyết, không còn sự phản nghịch và tàn bạo như đời trước nữa.

Đến khi giáo viên trên bục giảng và các bạn lớp A3 nhìn về phía cô, mãi lâu sau, họ không thể hoàn hồn.

“... Khương Ninh?” Lan Trân Trân không dám tin, vẫy tay với cô.

Khương Ninh vội giơ cặp lên chạy vụt đi nhanh như mèo đến bên cạnh Lan Trân Trân rồi ngồi xuống. May thay, cô nhớ Lan Trân Trân là bạn ngồi cùng bạn với mình hồi cấp hai.

“Giống như cậu đã thay đổi thành người khác ấy!” Lan Trân Trân không che giấu được sự kinh ngạc trong mắt và liên tục nhìn chằm chằm hai bên trái phải cô.

Các bạn nam trong lớp cũng tròn mắt nhìn sang bên này không ngớt.

“Tớ chỉ cắt tóc thôi mà.” Khương Ninh vừa lấy sách giáo khoa trong cặp ra vừa nói nhỏ.

Cô cũng cảm thấy mình khá khoan khoái khi để lộ khuôn mặt vui tai vui mắt vốn có của mình theo cách này.

Sao ở đời trước, khi còn là thiếu nữ, cô lại để mái tóc xù lổm ngổm thế nhỉ, còn bôi trát lên mặt nom người không ra người quỷ không ra quỷ nữa.

Bây giờ, Khương Ninh mới mười bốn tuổi, nét mặt còn vẻ béo núc trẻ con, chưa hoàn toàn nẩy nở.

Đời trước, bắt đầu từ mười lăm tuổi, cô đột nhiên cao vượt trội, không còn gương mặt bầu bĩnh mà thay bằng ngũ quan xinh đẹp, lúc ấy người tìm kiếm tài năng còn lục tục đến tìm cô.

Đến khi đó, cô mới tỏa sáng tới nỗi không ai có thể địch lại.

Lúc người tìm kiếm tài năng tìm cô thì Hồ Kỳ Kỳ của lớp A5 còn không dám tin, không phải đi thử máy cùng một nơi sao.

Kết quả, sự thật sau này đã chứng minh, ánh mắt của người tìm kiếm tài năng là đúng.

Người đẹp ở xương chứ không ở ngoài da. So sánh với những người khác, cốt của Khương Ninh ưu việt hơn nhiều.

Khương Ninh là người từng làm ngôi sao, sớm đã quen với ánh flash của truyền thông rồi, nhưng giờ phút này bị Lan Trân Trân kề sát vào nhìn chăm chú vậy, cô không nhịn được khẽ run rẩy: “Cậu sao thế, không học bài hả?”

“Sao trước đây tớ không phát hiện da cậu trắng thế nhỉ, tất cả mọi người nói Chung Tòng Sương lớp một là cô nàng xinh xắn trắng như sứ, nước dùng trong và ít nhưng tớ lại thấy cậu tẩy trang rồi còn đẹp hơn cậu ta luôn ấy.”

Lan Trân Trân kìm lòng không đậu giơ tay lên sờ thử, gương mặt khó nén hâm mộ: “Cậu cắt tóc ở đâu đấy? Dùng mỹ phẩm dưỡng da gì vậy?”

Khương Ninh nghe cái tên Chung Tòng Sương này, một vài ký ức không tốt bỗng chốc trỗi dậy.

Song cô đã kiềm chế mình, vẻ mặt không thay đổi. Cô viết địa chỉ của cửa tiệm cắt tóc xuống giấy rồi hào phóng đưa cho Lan Trân Trân: “Tiệm ở bờ biển ấy, đi đi Pikachu.”

“Cậu tốt thiệt á. Trước đó lớp mình có người đi hỏi Hồ Kỳ Kỳ lớp A5 vụ này nhưng cậu ta chẳng thèm để ý đến người ta nữa kìa.” Lan Trân Trân vô cùng vui vẻ, quyết định đi cắt cùng kiểu tóc với Khương Ninh.

Tuy rằng khi cô bé cắt rồi chưa chắc sẽ có hiệu quả giống Khương Ninh nhưng thử một chút cũng tốt.

Đời trước, Khương Ninh hoàn toàn không có ký ức gì về Chung Tòng Sương cả.

Cô chỉ biết Chung Tòng Sương từ nông thôn chuyển trường tới, luôn im lặng và ít nói, mang giày vải quanh năm, khiến người ta thương xót. Cũng như Hứa Minh Dực, cô ta là tuyển thủ cờ vây thường xuyên tham gia các giải đấu, thành tích luôn đứng đầu.

Nhưng vì không chung lớp và không có nhà ở đây nên Hứa Minh Dực không thường xuyên nhắc tới Chung Tòng Sương.

Hơn nữa, cho đến bây giờ, Khương Ninh không hề có hứng thú với chuyện tranh giành tình nhân, vì vậy cô và Chung Tòng Sương hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau.

—— Cô nghĩ người này chính là một người bạn học bình thường của Hứa Minh Dực mà thôi.

Mãi đến vụ tai nạn giao thông ấy. Cô mới nhận ra “bình thường” này có lẽ “không bình thường”.

Từ thuở còn trẻ, có thể Hứa Minh Dực và Chung Tòng Sương luôn đồng điệu trong tâm hồn và hợp nhau về mọi mặt.

Nhưng chỉ mình không biết mà thôi.

“Thôi, đừng nghĩ cái này nữa.” Khương Ninh thầm nói. Dù trong lòng cô vẫn hơi khó chịu nhưng nghĩ nhiều vô ích, coi như sự ngưỡng mộ của những năm tháng thanh xuân đời trước đó đã cho chó ăn vậy.

Khương Ninh xếp hai tay lên bàn, nghiêm túc và cẩn thận nghe giảng bài. Cô nhanh chóng nhận ra bài giảng của trung học quá đơn giản với mình.

Toàn học gì nhỉ, định lý Pitago, tứ giác, hình thang.

Tuy cô không nhớ nổi toán đại học nhưng kiến thức đối phó với trung học chỉ đơn giản như level max về thôn tân thủ đánh quái vậy.

Cô lấy sách Lý và Toán ra, tùy tiện mở vài đề bài, quả thật đều nghĩ ra được cách giải.

“Bây giờ A1 đang học gì thế?” Sau khi tan lớp, cô hỏi Lan Trân Trân.

Lan Trân Trân sửng sốt rồi đáp: “Lớp A1 là lớp chuyên tốt nhất của Hằng Sơ, nổi tiếng toàn quốc, kết nối trực tiếp với lớp Thanh Hoa của Hằng Cao. Bây giờ, chắc tiến độ đã vượt đến lớp mười rồi á. Cậu hỏi cái này làm gì? Đúng rồi, hôm nay Hứa Minh Dực đi thi đấu nè...”

“Đừng nói đến cậu ta.” Khương Ninh nói.

Lan Trân Trân hết sức kinh ngạc nhìn Khương Ninh.

Khương Ninh lẹ làng đưa ra quyết định, rằng cô phải chuyển lớp, cô phải chuyển tới lớp A1.

Đời trước, sau khi cô debut, anti-fan thường lấy thành tích trung học của cô ra chửi bới cô. Họ bảo thời trung học cô học chả hay cày chả biết, bảo cô là xã hội đen, bình hoa ngu ngốc.

Bất kể đời này mình có đi theo con đường diễn xuất không, cô cũng phải học cho thật giỏi, để đám người đó câm miệng.

Huống hồ, cô vẫn cảm thấy Trịnh Nhã Nam mất sớm có liên quan đến chuyện phản nghịch của mình và Khương Phàm. Đời này, cô nhất định phải làm một đứa con gái khiến Trịnh Nhã Nam yên lòng.

Cô chuyển tới lớp A1 cũng coi như làm tấm gương tốt cho Khương Phàm.

Lớp A1 có Hứa Minh Dực cũng thây kệ, hôm nay cậu ta đã không còn là một phần trong mạng sống của mình nữa rồi. Yến Nhất Tạ cũng ở lớp một. Dù cậu không thường xuyên đến trường học nhưng nếu mình chuyển tới lớp A1, ít ra có thể tăng thêm mấy cơ hội gặp mặt nữa.

Vì vậy vừa tan học, Khương Ninh chạy như thỏ đến văn phòng.

“Thành tích như em mà cũng muốn chuyển lớp hả?”

Chủ nhiệm lớp A3 phun miếng nước trà ra ngoài, khó tin hỏi: “Khương Ninh à, em có theo kịp tiến độ của lớp mình chưa hả? Nếu em muốn chạy đến lớp một theo đuổi Hứa Minh Dực thì thầy khuyên em nên từ bỏ sớm đi! Cấm yêu sớm đấy nhé!”

Nếu đổi lại Khương Ninh của đời trước có lòng tự ái mạnh và ương bướng thì khi nghe nói thế, không chừng cô sẽ làm căng với chủ nhiệm lớp cho xem.

Nhưng Khương Ninh của khi đã trùng sinh... Cô “hức” lên, đôi mắt đo đỏ.

Chủ nhiệm lớp còn muốn phê bình thêm vài câu: “...”

“Hứa Minh Dực là ai ạ, trong mắt em chỉ có học tập thôi.” Khương Ninh sụt sùi hỏi: “Chẳng lẽ cầu tiến là chuyện gì xấu lắm sao? Em chỉ là muốn học hành đàng hoàng, cống hiến cho đất nước thôi mà!”

Chủ nhiệm lớp: “... ...” Đây là Khương Ninh đó ư, ông tin cô mới lạ đấy.

Khương Ninh như một cô bé mít ướt bị chặn tại đây. Chủ nhiệm lớp thấy mắt cô đỏ như thỏ thì không đành lòng, có lẽ đứa bé này thật sự đã thay hồn đổi xác chịu sửa chữa sai lầm rồi chăng?

Ông nói: “Chuyển lớp trong trường không khó khăn mấy, nhưng vấn đề là tất cả lớp A1 đều là học sinh khá giỏi, nói chuyện bằng thực lực. Ít nhất kỳ thi tháng lần sau, nếu em nằm trong top bốn mươi của cả khối thì mới có tư cách nhắc đến chuyện này.”

“Nếu em nằm trong top bốn mươi, thầy và giáo viên lớp A1 sẽ ký tên cho em chứ ạ?”

“Thầy ký cho.” Chủ nhiệm lớp đáp.

Chủ nhiệm lớp nghĩ thầm, trung học năm hai có hơn tám trăm người, kể cả top bốn trăm em cũng không thi nổi đâu. Lát nữa, dù em có tìm thần tiên dạy kèm tại nhà thì cũng không thể tăng lên nổi vài trăm hạng đâu mà.

Cửa phòng làm việc được mở ra, có giọng của một cô gái vang lên: “Thầy Vương, chủ nhiệm lớp bọn em nhờ em mang bài thi này đến cho thầy ạ.”

Chủ nhiệm lớp nói: “Vào đi.”

Khương Ninh cảm thấy giọng này hơi quen, bèn quay đầu lại.

Đối phương cũng đúng mực nhìn cô.

Chung Tòng Sương – đã dự thi xong và trở về trường?

Khương Ninh nhanh chóng thu lại ánh nhìn. Nếu là đời trước, cô sẽ muốn so đo với mối tình đầu của Hứa Minh Dực. Thế nhưng đời này, chuyện đó không còn liên quan đến cô nữa.

Tuy vậy, Chung Tòng Sương cứ nhìn cô mãi.

Đây chính là cô bé thanh mai Hứa Minh Dực thích đó ư?

... Dường như cũng chỉ có vậy thôi.

Dáng vẻ rất đẹp và bắt mắt, nhưng trong đầu ngoài nước ra thì còn có thứ gì khác sao? Toàn khối tám trăm người nhưng mỗi lần hạng của cô hình như chỉ hơn bảy trăm? Nghe nói đi học lớp vũ đạo cũng bữa đực bữa cái... Bây giờ tự dưng còn muốn chuyển vào lớp A1 đeo theo Hứa Minh Dực.

Chủ nhiệm lớp của Khương Ninh nhận thấy tầm mắt của Chung Tòng Sương, bèn nhìn sang Chung Tòng Sương một cách kỳ lạ: “Còn có việc gì sao?”

Chung Tòng Sương mới vội vàng không nhìn nữa.

“Vậy em ra ngoài đây ạ.” Cô ta vội nói.

Sau khi Chung Tòng Sương đi, chủ nhiệm lớp đau lòng nhức óc nói với Khương Ninh: “Em nhìn người ta xem, tuy là học sinh nghèo khó nhưng tự lập cố gắng vươn lên, thành tích tốt, nhiều lần được lên bản thông báo. Em nhìn lại em đi kìa!”

Khương Ninh hoàn toàn không tiếp lời chủ nhiệm lớp, mà nhắc tới một chuyện khác: “Thầy Vương ơi, Âu Dương Bác là đàn anh của thầy phải không ạ, thầy có thể cho em cách liên lạc với chú ấy không?”

Đời trước, trong khi Âu Dương Bác xuất ngoại làm điều tra nghiên cứu thì Khương Ninh có biết ông. Hai người vừa là thầy vừa là bạn, là bạn cực kỳ thân thiết.

Tối hôm qua, Khương Ninh mới nghĩ ra một cách có lẽ có thể giải quyết được vấn đề chuyển trường của Khương Phàm, ấy là nhờ Âu Dương Bác giúp đỡ. Nếu cô nhớ không lầm, năm ngoái ông còn đang nhậm chức ở Bộ giáo dục, có chút quen biết.

Dĩ nhiên, ở đời này, Âu Dương Bác của hiện tại chắc chắn không biết cô nhưng cứ thử một lần cũng đâu mất gì.

“Làm gì? Một con nhóc như em mà cần xin số điện thoại của giáo sư rùa biển người ta làm gì?”

Khương Ninh nói: “Thật sự không dám giấu thầy ạ, em trai em muốn chuyển trường, em ấy là mầm non tốt, nếu cứ tiếp tục học tại Nam Mạnh, sẽ bị hủy hoại mất.”

Chủ nhiệm lớp kinh ngạc nhìn Khương Ninh. Ông không ngờ Khương Ninh mới bao lớn đã biết suy nghĩ cho chuyện dạy dỗ em trai rồi. Điều này thật khác xa với ấn tượng về Khương Ninh trước đây của ông.

Bây giờ, Khương Ninh vừa mềm mại vừa lễ phép... Còn làm người ta thương yêu.

“Thầy sẽ đưa địa chỉ của anh ấy cho em, em bảo người lớn nhà em đến thăm hỏi anh ấy đi.” Chủ nhiệm lớp mở ngăn kéo ra, lục lọi trong một đống thư từ.

Phong thư quá nhiều, chủ nhiệm lớp tìm hồi lâu vẫn không tìm được.

Khương Ninh tinh mắt, bèn chỉ: “Bên phải có một bức kìa ạ, ghi tên người nhận là đại học.”

“Đúng là trẻ con có thị lực tốt nhỉ.” Chủ nhiệm lớp nói xong rồi sao chép địa chỉ cho Khương Ninh.

Đợi sau khi Khương Ninh đi, chủ nhiệm lớp uống một hớp trà và đóng ngăn kéo lại.

Ông đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó rất không thích hợp ——

Không phải chứ, đây đều là một đống thư tiếng Anh từ nước ngoài gửi tới, toàn cả núi thuật ngữ hiếm gặp, làm thế nào một Khương Ninh có thành tích tiếng Anh đếm ngược toàn khối lại hiểu được chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi thế được?

...

Tối hôm đó về đến nhà, Khương Ninh nhanh chóng nói chuyện về Âu Dương Bác cho Trịnh Nhã Nam nghe.

Trịnh Nhã Nam vừa nghe vừa đọc văn kiện, bèn không nhịn được cười: “Ninh Ninh, không phải mẹ nói con chứ, con lo lắng cho em trai là tốt nhưng suy nghĩ của con quá ngây thơ rồi. Giáo sư người ta đang nhậm chức ở Bộ giáo dục, dù có làm quan rồi, sao sẽ vô duyên vô cớ giúp chúng ta đây?”

Tuy Trịnh Nhã Nam là nửa nữ cường nhân nhưng rốt cuộc vẫn là người của thời đại cũ nên tư tưởng rất bảo thủ.

Ở trong mắt bà, Khương Ninh chỉ mới là con nhóc mười bốn tuổi, nói gì thì nói cũng như đang đùa thôi.

“Hai mẹ con đang nói Âu Dương Bác à?” Ba Khương mở cửa phòng ngủ vào và đi tới.

Khương Ninh vốn muốn bí mật nói chuyện này với Trịnh Nhã Nam, nhưng không ngờ bị ba Khương tình cờ nghe được.

Cô quay mặt đi.

Chưa liên lạc được với luật sư nên cô không muốn nhìn ba Khương lâu thêm chút nào.

“Sao hai mẹ con biết anh ta?” Ba Khương ngạc nhiên hỏi: “Dự án xây dựng bên cạnh trường học anh đang làm gần đây đúng lúc cần anh ta ký tên, nhưng anh bảo cấp dưới chạy năm sáu chuyến mà vẫn không được phê duyệt. Dạo này, anh bị bể đầu mẻ trán vì chuyện ấy, đến cơm cũng ăn không vô! Mọi người dưới anh còn không giải quyết được, hai mẹ con em làm được à?”

Ba Khương đang làm ở công ty xây dựng, nói là người phụ trách, nhưng năm đó từng nhờ ông ngoại của Khương Ninh đưa ông ta vào công ty.

Sau khi ông ngoại Khương Ninh qua đời, chức phụ trách này của ba Khương đầy rẫy nguy cơ. Hai năm qua, vì không muốn thất nghiệp ở tuổi trung niên, còn bị cười nhạo là ăn bám nên ông ta luôn nghĩ cách để bò lên.

Chuyện chưa đâu vào đâu, Khương Ninh không muốn nói qua nhiều với ba Khương. Huống hồ, không một ai trong nhà tin cô có thể làm được.

“Không có gì, con chỉ hỏi thử thôi.”

Nói đoạn, cô lập tức xoay người ra ngoài.

“Con nhỏ này gần đây rốt cuộc sao thế?” Ba Khương nhìn bóng lưng Khương Ninh, ra chiều khó hiểu. Ông ta cứ luôn cảm thấy dạo này Khương Ninh lạnh nhạt với mình lắm.

“Còn không phải do anh thiên vị cô con gái của chiến hữu đó sao?” Thái độ của Trịnh Nhã Nam với ba Khương cũng không tốt mấy, bà quay lưng lại tự mình đi ngủ.

Bên nhà họ Khương, bầu không khí trở nên vi diệu vì sự thay đổi của Khương Ninh. Cách đấy vài dãy phố, Hứa Minh Dực nhận được sủi cảo Khương Phàm mang tới.

Người hai nhà quen biết nên thường có qua có lại, cứ cách vài ba hôm sẽ biếu nhau chút sủi cảo hay gì đó đại loại.

“Tại sao do em đem tới?” Nhìn ra sau lưng Khương Phàm, Hứa Minh Dực khẽ nhíu mày: “Chị em đâu? Buổi sáng cậu ấy đi đâu vậy?”

“Sao em biết được? Sáng sớm, bả đã thức dậy làm hai phần bữa sáng rồi ra ngoài mất tiêu —— Cmn anh chưa nhận được à? Gãy tay rồi hả cha?” Khương Phàm đặt mâm sủi cảo vào tay Hứa Minh Dực rồi bực mình nói thêm: “Em không phải là GPS của chị em đâu.”

Khương Phàm không có ác ý gì với Hứa Minh Dực, chỉ vì cậu đang vào thời kỳ nổi loạn tuổi thanh xuân thôi nên nhìn gã con trai nào cũng không vừa mắt nổi.

Cậu tự phong là vua phá phách của Nam Mạnh. Còn Hứa Minh Dực là hotboy của Hằng Sơ, hơn nữa còn là “con nhà người ta”.

Hai năm qua, cậu vẫn luôn xem Hứa Minh Dực là kẻ địch giả tưởng của mình.

Hứa Minh Dực không chấp nhặt với trẻ con. Chân mày cậu ta càng cau chặt hơn: “Hai phần ăn sáng???”

“Đúng vậy.” Khương Phàm chợt nhớ ra điều gì rồi nói với Hứa Minh Dực: “Có phải chưa đưa cho anh không? Chắc bả thay lòng đổi dạ rồi. Hì hì. Vừa nãy ra ngoài, em còn thấy bả đang làm bữa sáng tình yêu nữa ó. Hí hí hí hí hí.”

Hứa Minh Dực: “... ... ...”

Hứa Minh Dực sẽ không bao giờ tin chuyện thay lòng đổi dạ, nhưng ý nghĩ muốn đánh chết Khương Phàm là thật.

Hứa Minh Dực và Khương Ninh cãi nhau, vốn định bỏ mặc Khương Ninh mấy ngày, nhưng vì hai phần bữa sáng kia khiến lòng cậu ta vô cùng sốt ruột.

Như có một cây gai ghim vào trong thịt vậy.

Cậu ta định ngày mai sẽ đi theo Khương Ninh để xem thử rốt cuộc Khương Ninh tặng bữa sáng cho ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play