Yến Nhất Tạ cau mày nhìn chòng chọc vào cô gái trẻ dưới chân một lát với vẻ mặt hơi khác thường nhưng vẫn lạnh nhạt, và cũng không để ý tới cô.
Cậu thẳng thừng đẩy xe lăn vòng qua Khương Ninh, như vòng qua một món đồ râu ria bỏ đi nào đó để xuống sân nhà.
Khương Ninh vội vàng bò dậy khỏi mặt thảm ở cạnh cửa: “Hai người ăn sáng chưa?”
“Tôi có mang theo sandwich nè.” Nói đoạn, như khoe bảo bối, Khương Ninh mở cặp trên lưng rồi cẩn thận lấy ra hai cái bánh sandwich giăm-bông được gói trong lớp màng bọc thực phẩm, cùng nụ cười trên môi: “Tự tôi làm đó, buổi sáng xà quần hơn nửa ngày luôn, ăn ngon lắm đấy nhá!”
Yến Nhất Tạ ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu liếc qua cô nhưng không nói câu nào.
Sân nhà tĩnh mịch đầy cỏ dại yên lặng như tờ.
Khương Ninh nhìn cậu chàng có sắc mặt tái nhợt và hờ hững đó rồi lại nhìn sang quản gia đang đứng nghiêm không nói không cười dưới mái hiên, thì bỗng chốc cô hoài nghi mình đang đối diện với hai bức tượng điêu khắc.
Cô hơi khựng lại, đoạn móc ra hai quả trứng, tiếp tục dùng giọng điệu dạt dào cảm xúc giải thích: “Wow! Chúc mừng cậu tuyển thủ này đã đoán đúng, trong túi xách còn có hai quả trứng luộc nữa! Có tới hai quả trứng luộc nữa đấy! Vốn dĩ tôi muốn để dành ăn một mình! Nhưng thấy cậu thông minh, vậy tôi sẽ tặng quả trứng màu thần bí này cho cậu nhá!”
Bấy giờ, vẻ mặt của Yến Nhất Tạ mới bắt đầu thay đổi.
Khương Ninh vui mừng, toan tiếp tục tự nói tự nghe thì chợt thấy cậu đang nhìn mình với ánh mắt như nhìn một con hâm.
Khương Ninh: “... ... ...”
Lúc này, Yến Nhất Tạ mới nhìn lướt qua trứng gà và sandwich trong tay cô, đoạn cất giọng lãnh đạm: “Ông nói cho cô ta biết buổi sáng tôi ăn gì.”
Dưới mái hiên, quản gia áy náy nói với Khương Ninh: “Cậu chủ ăn sáng sẽ không ăn mấy quán ven đường linh tinh đâu. Bữa sáng của cậu ấy thường là bánh trôi hầm gan ngỗng, truffle phô mai tây, bí chế cá hồi hoa hồng Đại Tây Dương, cháo ngọt sữa Pháp đúng chuẩn, nấm Tùng Nhung hầm cơm Biləsuvar...”
Khương Ninh: “... ...” Ái chà! Vậy cậu đúng thật là thần kỳ đó! Không sợ no chết luôn à!
Thấy không khí bỗng hơi ngưng trệ, quản gia chủ động nhận lấy sandwich nhà làm từ tay Khương Ninh rồi giải vây: “Bạn Khương có muốn vào ăn một miếng không? Còn có vài món mà cậu chủ chưa đụng tới, còn nóng hổi đó.”
So với hôm qua mới gặp, giờ đây ông đã thân thiện hơn nhiều rồi. Khương Ninh nhìn sang thì ông còn hữu nghị mỉm cười.
Chàng trai ngồi ở xe lăn lại sa sầm mặt, nói một cách dữ tợn: “Không được tự ý quyết định.”
Khương Ninh có trí nhớ của kiếp trước nên không sợ sệt Yến Nhất Tạ. Cô biết cậu trông lạnh lùng như thể ác quỷ trên cao nhìn tất cả chúng sinh, nhưng cũng có mặt mềm yếu và dễ tổn thương.
Vì vậy, cô trông mong nhìn quản gia: “Được ạ! Con có thể vào không? Con rất thích ăn nấm Tùng Nhung ấy ạ, con cũng thích mấy cái khác nữa, hít hà.”
Cả năm qua, nhà họ Khương cố lắm chỉ được xem như gia đình bậc trung, ăn ở nhà là chuyện thường như cơm bữa, dù lễ mừng năm mới cũng không được ăn đại tiệc thế này, có thể ăn ké một bữa thì tất nhiên Khương Ninh không ngại rồi.
Huống hồ, Yến Nhất Tạ ở trong tòa lâu đài cổ lớn như này, chắc chắn rất có tiền, hẳn nhiên sẽ mời toàn đầu bếp thượng đẳng, nghe tên món ăn thôi đã mê rồi.
Thế nhưng, chưa được cậu chủ cho phép, quản gia không dám dẫn Khương Ninh vào.
Ông nhìn thoáng qua bóng lưng không nhúc nhích của cậu chủ rồi thở dài, khó xử nhìn Khương Ninh: “Nếu không thì hôm khác vậy?”
Nghe đoạn đối thoại của hai người sau lưng, Yến Nhất Tạ tức đến bật cười. Hóa ra con nhóc này tới ăn chực à.
“Không có hôm khác nào hết.” Yến Nhất Tạ chuyển động xe lăn, quay lại và nhìn đăm đăm vào Khương Ninh một cách lạnh lùng: “Rốt cuộc cô chạy đến đây làm gì?”
Khương Ninh không mảy may sợ hãi: “Không phải tôi đã nói rồi sao, chúng ta học cùng trường, tiện đường nên tôi muốn đi học với cậu thôi à.”
Yến Nhất Tạ quan sát cô, ánh mắt sắc bén như thanh đao lẫm liệt trên núi tuyết: “Cô thiếu tiền lắm hả?”
“Hở?”
Khương Ninh hơi sửng sốt.
Sau đó, cô mới nhận ra cậu đang hỏi gì.
Trong lòng cô bỗng dưng hụt hẫng, trong mười mấy năm của cuộc đời cậu, những người tiếp cận cậu đều vì tiền cả sao.
Cô lí nhí đáp: “Tôi không đến tìm cậu vì tiền đâu.”
“Vậy thì tốt.” Giọng điệu của thiếu niên nhạt nhòa hẳn: “Tôi không có thói quen tùy thời tùy chỗ bố thí cho ăn mày đâu.”
Gương mặt yếu ớt của cậu đầy vẻ nhạo báng: “Thiếu tiền tiêu vặt thì tới tìm người lớn nhà cô đi, thiếu bạn trêu ghẹo thì đi tìm đám bạn trong trường cô đấy, đừng có ý đồ với tôi, cô chẳng chiếm được gì đâu.”
Khương Ninh: “...”
Dưới mái hiên, quản gia nhìn cô gái trẻ đang đứng ngây ra như phỗng ở đó, trong lòng hoảng hốt chặm mồ hôi thay cậu chủ.
Từ nhỏ, cậu chủ đã cắn răng nghiến lợi sống trong cô độc, như con sói đơn độc xua đuổi bất cứ ai đến gần mình. Đây là cách cậu sinh tồn. Cô gái trẻ mười ba mười bốn tuổi ấy vẫn là một bé gái, tất nhiên sẽ bị cậu dọa khóc.
Quản gia bèn bước lên, lo sợ Khương Ninh sẽ tức giận rồi ngoảnh đầu đi mất.
Tuy vậy, cô gái đó không đi.
Cô hoàn hồn, ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, vẩy lên mặt cô, đọng lại một vầng sáng nhạt trên làn da trắng muốt.
Cô nhìn Yến Nhất Tạ một cách chân thành và... dịu dàng, hỏi: “Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu... Đây xem là có ý đồ sao?”
Quản gia hơi sửng sốt.
Ông vô thức nhìn sang cậu chủ nhưng cậu chủ chẳng màng ngước mắt lên. Gò má cậu hững hờ như tượng đá, chẳng qua đốt ngón tay đặt trên tay vịn đang khẽ siết chặt.
“Bạn bè cũng có thể đến từ một phía mà, cậu không xem tôi là bạn cũng không sao, tôi coi cậu là bạn được rồi.” Khương Ninh lại nhoẻn cười: “Nếu là bạn, thì phải bắt đầu từ việc đến nhà chơi.”
Bấy giờ, Yến Nhất Tạ mới ngước lên và yên lặng nhìn cô.
Khương Ninh không hề chớp mắt nhìn lại cậu, cố gắng làm nụ cười của mình càng thêm rực rỡ và thân thiết đôi chút.
Sau đó, cô nghe Yến Nhất Tạ dứt khoát nghiêng đầu nói với quản gia: “Lần sau, nếu để tôi phát hiện có người tự tiện xông vào nhà dân thì đánh gãy chân nhỏ đó cho tôi.”
Khương Ninh: “...” Cái tên chết bầm quái gở và u ám này, khó nhằn quá đi!
Sợ Yến Nhất Tạ thật sự đánh gãy chân cô, hơn nữa nếu cứ kỳ kèo tiếp thì sẽ đến trễ cho xem. Khương Ninh chỉ đành từ bỏ không tiếp tục thuyết phục Yến Nhất Tạ làm bạn với cô nữa.
Như một làn khói, cô chạy đến hàng rào khắc hoa bên kia, vừa chạy vừa không quay đầu lại mà chỉ hào sảng vẫy tay: “Ngày mai tôi lại đến nhá! Cậu suy nghĩ đi nhá, ngày mai xem có muốn làm bạn với tôi không nhá!”
Chạy quá nhanh cộng thêm quá làm màu, Khương Ninh vô tình vấp phải một bụi cỏ dại rậm rạp, sắc mặt cô trắng bệch, suýt nữa đã bật khóc vì đau rồi.
Tuy vậy, cô lại nhanh chóng bò dậy, vỗ vỗ bụi trên cặp rồi như một con thỏ màu vàng nhạt chạy như bay, mau lẹ biến mất trong bụi cỏ.
Sau khi cô đi, biệt thự tức khắc như bị cướp đi sức sống. Nó lại trở nên yên tĩnh.
Không có âm thanh dư thừa, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót nặng trĩu đầy chết chóc.
Thật ra bình thường nó luôn là vậy, chẳng qua sau khi bên trong biệt thự từng có âm thanh rồi lại khôi phục vẻ yên ắng, sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu đến cùng cực.
Quản gia đi đến sau lưng Yến Nhất Tạ, đưa chiếc ô cán dài màu đen cho cậu.
Yến Nhất Tạ nhận lấy nhưng không nói một lời.
Quản gia do dự trong chốc lát, mới mở lời: “Cô bé này... Ở đây cỏ dại nhiều quá, cô bé ấy cố tới được đây chắc hẳn không chỉ mới té một lần đâu, tôi nhìn thấy mắt cá chân của cô bé bị trầy mấy vết rồi.”
Yến Nhất Tạ nhớ đến khoảnh khắc cô vừa lồm cồm bò dậy trước mặt mình làm một phần mắt cá chân nhỏ lộ ra dưới lớp quần dài. Nó mảnh mai, gầy nhỏ và dính vài vệt máu mỏng như vết xước trên củ sen tuyết.
Sắc mặt cậu chợt xấu đi.
Quản gia thấy cậu cụp mắt xuống, hàng mi dày phủ lên đôi mắt làm người ta không thấy rõ vẻ mặt. Quản gia không đoán được tâm tư của cậu. Nhìn thoáng qua sandwich và trứng luộc trong tay mình, ông đành phải đi tới thùng rác trước cửa toan vứt bỏ.
“Làm gì đấy?” Yến Nhất Tạ hỏi.
Quản gia đáp: “Cậu chủ nói không cần nên tôi mới vứt đi.”
Yến Nhất Tạ không nói không rằng nên quản gia tiếp tục đi đến chỗ thùng rác. Tuy nhiên, ông chưa đi hai bước thì có tiếng xe lăn vang lên, Yến Nhất Tạ lướt qua bên cạnh ông, dễ dàng giằng lấy sandwich trong tay ông.
“Tôi có bảo ông vứt đi hả?”