Hôm sau, quả thật Hứa Minh Dực dậy rất sớm, mặc vội cái áo T-shirt màu đen, lấy theo cặp rồi hối hả ra ngoài.

Tư Hướng Minh chạy tới rủ cậu ta đi học chung nhưng không đuổi kịp. Xa xa, cậu ấy chỉ thấy Hứa Minh Dực đang xoải chân dài, mau chóng bước tới nhà của Khương Ninh.

“Kỳ lạ nhỉ.” Tư Hướng Minh lẩm bẩm.

Hứa Minh Dực luôn nói Khương Ninh là con nhỏ đeo bám. Mấy ngày nay, Khương Ninh không dính lấy cậu ta, không phải đã cho cậu ta được yên tĩnh rồi sao? Đổi lại là mình nằm mơ cũng phải cười tỉnh nữa mà, sao cậu ta còn tìm đến tận nhà với vẻ khó chịu thế kia nhỉ?

Tư Hướng Minh vội vàng đạp xe đuổi theo trong sự bối rối: “Hứa Minh Dực, mày làm gì đấy hả?”

Hứa Minh Dực bị cậu ấy cản lại. Cậu ta trông thấy Khương Ninh đang đeo cặp vui vẻ đóng cửa viện rời đi, chiếc kẹp tóc hình quả dứa cứ nảy lên không ngớt.

Hứa Minh Dực vốn không tin những gì Khương Phàm nói, vì thằng nhóc đó luôn là kẻ nói hưu nói vượn. Từ nhỏ Khương Ninh đã được chiều chuộng đến hư, ngũ cốc chẳng phân biệt được thì làm sao có thể tự mình làm bữa sáng chứ? Còn làm cho người khác?

Nhưng vào giờ phút này, cậu ta thật sự thấy Khương Ninh bỏ hai hộp bento vào trong cặp.

Hứa Minh Dực nhanh chóng đẩy Tư Hướng Minh đang cản trở mình ra rồi bước nhanh đuổi theo.

Tuy vậy, ngõ ngách trong khu này khá phức tạp, cậu ta đã không còn thấy bóng dáng Khương Ninh đâu nữa rồi.

Tư Hướng Minh đạp xe đuổi theo: “Sao vậy? Hôm nay mày còn phải làm học sinh đại biểu lên sân khấu diễn thuyết đó, không thể tới trễ đâu.”

Hứa Minh Dực không để ý đến cậu ấy, sắc mặt trông rất xấu.

Đã mấy ngày Khương Ninh không chủ động tìm cậu ta rồi, đây là chuyện mà hầu như chưa từng xảy ra trước đây.

... Không, có lẽ cô chuẩn bị bữa sáng đó cho cô bạn nào thôi? Họa chăng Khương Ninh mới làm quen được với bạn mới.

Còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, nếu mình cứ ba lần bốn lượt đi tìm cô ấy, vậy thật mất mặt quá rồi...

Tuy nhiên, trong lòng Hứa Minh Dực rất không dễ chịu vì cậu ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Sau một hồi suy tư, cậu ta gửi tin nhắn vào nhóm lớn, bảo rằng cậu ta sẽ đãi tiệc chúc mừng vào tối ngày mai, thời gian thế nào cũng được.

Trong nhóm lớn có tận ba mươi đến bốn mươi người, đều là những bạn bè thân thích thường chơi với nhau, Khương Ninh cũng ở trong đó.

Thành tích của Hứa Minh Dực nổi trội nhất, cộng thêm dáng vẻ đẹp trai, ở trong trường được nhiều người vây quanh và ủng hộ. Cậu ta vừa nói thế, mọi người nhanh chóng chúc mừng cậu ta năm nay lại đại diện trường diễn thuyết, buổi tối họ chắc chắn sẽ đến ăn mừng dù cho trời có đổ mưa băng.

Nữ sinh càng hưởng ứng nhiều hơn nữa. Hồ Kỳ Kỳ A5 cũng nhanh chóng gửi lại rất nhiều icon đáng yêu.

Hứa Minh Dực nhìn thoáng qua avatar đang online của Khương Ninh —— cô đang online.

Chắc chắn cô đã thấy được.

Hồ Kỳ Kỳ và nhiều nữ sinh khác sẽ đến, cậu ta không tin tối đó cô không qua.

Nhắc đến Khương Ninh, trời còn chưa sáng, cô đã thức dậy để đi đến tòa lâu đài cổ ở bờ sông đối diện thực hiện “ghé thăm nhà bạn”. Hôm nay, cô cũng chuẩn bị bữa sáng nhưng trong hộp cơm trưa của mình là món cà ri gà thơm ngon trong khi của Yến Nhất Tạ là cơm trắng còn dư lại tối qua.

... Dù gì cũng sẽ bị cậu vứt bỏ thôi mà.

Lén lười một bữa, cậu nhóc quái đản kia sẽ không phát hiện ra đâu.

Vả lại, Khương Ninh còn xấu xa nhìn thoáng qua bình thủy tinh mình đang cầm, trong đó có đựng hai con nhện mình bắt được trong viện tối qua, bây giờ chúng còn sống và đang bò qua bò lại trong bình. Cuộc sống của Yến Nhất Tạ chẳng thú vị gì cả, cô phải tạo chút niềm vui cho cậu mới được.

Khương Ninh không mảy may nhận ra hành động hiện giờ của mình giống hệt một thằng nhóc đang bắt giun để hù dọa con gái cả.

Cô cầm bình chạy như bay qua suối.

Lúc quản gia thức dậy, ông thấy Yến Nhất Tạ đã ngồi ở trong sân. Cậu mặc đồ màu sáng, tay đang cầm một quyển sách.

Quản gia nhanh chóng cầm một cái chăn màu nâu nhạt đi tới: “Sắp tới mùa thu rồi ạ, trời lạnh lắm, cậu chủ đắp lên đi.”

Yến Nhất Tạ rất phản cảm với việc phải đắp chăn lên chân, điều này làm cậu trông càng bệnh tật hơn.

Dù cho các bác sĩ đã hơn một lần căn dặn thời tiết mưa nhiều có thể gây bất lợi cho sức khỏe của cậu, bảo cậu phải chú ý giữ gìn. Nhưng suy cho cùng chân cậu chẳng còn cảm giác gì nên cậu không màng để ý đến nữa.

Đôi khi quản gia sẽ cảm thấy cậu đang vò đã mẻ lại sứt, đối xử với cơ thể mình bằng cách trả thù. Tuy cậu không thể tiếp tục học karate sau vụ tai nạn nhưng cậu lại bắt đầu lao vào luyện kiếm hơn trăm nghìn lần đến mức nhuẫn nhuyễn kiếm đạo Nhật Bản, như thể cậu đang cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

Tóm lại, quả là một cậu nhóc đầy mâu thuẫn.

“Không muốn.” Quả nhiên Yến Nhất Tạ từ chối.

Cậu khép sách lại rồi ném cho quản gia, đoạn ôm lấy chiếc ô của mình và đẩy xe lăn ra ngoài: “Tôi muốn ra ngoài tản bộ.”

Suýt nữa quản gia lại buột miệng, nếu Khương Ninh lại ghé thăm mà không gặp thì phải làm sao?

Ngay sau đó, quản gia mới kịp nhận ra, giờ này rồi mà cô bé còn chưa tới, hôm nay có lẽ không đến đâu.

Bên ngoài biệt thự là bụi cây, còn có một đường dài khá khuất dẫn ra dòng suối. Bởi vì địa thế biệt thự khá cao nên con đường nhỏ này hơi dốc, bình thường lúc ra ngoài, Yến Nhất Tạ sẽ mang theo phanh tay.

Cậu lơ đãng đi lên phía trước. Lá cây rơi xuống, bất chợt cậu nghe bên phải vang lên tiếng nhánh cây đứt gãy, có người nào đó dẫm lên bề mặt.

Cậu cảnh giác nhìn sang với đôi mắt sắc bén.

Khương Ninh đột nhiên ló đầu ra với đôi mắt sáng lóa như những vì sao. Cô hưng phấn nhìn cậu, hai tay đang bụm lấy thứ gì đó: “Tôi mang đến cho cậu một món bảo bối hay ho lắm nè.”

Yến Nhất Tạ: “...”

Còn chưa hiểu cô gái này định làm gì, cậu chợt thấy Khương Ninh vừa cầm cái bình vừa hào hứng chạy vọt tới trước mặt cậu, đoạn giơ con nhện vừa to vừa đen lên: “Yến Nhất Tạ, xem này.”

Yến Nhất Tạ từ từ nhìn vào tay cô, rồi cả người bỗng cứng đờ.

Trong phút chốc, sắc mặt Yến Nhất Tạ trở nên trắng bệch.

Kế hoạch ban đầu của Khương Ninh là hù cậu giật mình, với cả cô còn chuẩn bị sẵn, đợi khi cậu nổi trận lôi đình thì cô sẽ nhảy phốc ra thật nhanh. Nhưng cô không ngờ cậu sẽ có phản ứng này, đó là quên dừng xe lăn lại.

Tay của cậu buông lỏng phanh xe, xe lăn bỗng mất kiểm soát rồi lao ra ngoài.

Trái lại, người bị hoảng biến thành Khương Ninh. Cô nhanh chân chạy đuổi theo, vấp phải vài nhánh cây mây đan chéo dưới đất làm cô vô tình ngã ra trước và nhào vào người Yến Nhất Tạ.

Lần này tới tận hai người bị xe lăn chở như bay theo.

Khương Ninh nằm trên đùi Yến Nhất Tạ, chỉ cảm thấy những ngọn cỏ mang theo hơi ẩm cuối hè cuốn vào chân mình, và lao vùn vụt theo tốc độ đang không thể kiểm soát được. Với tốc độ như vậy, cô không tài nào bò dậy nổi.

“Mau làm xe lăn của cậu dừng lại đi!” Khương Ninh hốt hoảng hơn cả Yến Nhất Tạ, tay cô vô thức quơ quào trên không trung, cố gắng bắt lấy thứ gì đó.

Sau đó, cô tát một cái vào miệng Yến Nhất Tạ.

Yến Nhất Tạ: “...”

Toàn thân Yến Nhất Tạ cứng đờ.

Tay thiếu nữ mềm mại và ươn ướt, ngoài hơi thở của cỏ xanh cuối hè, còn thoang thoảng mùi sữa mềm ngọt không biết là của sữa tắm hay bột giặt, thoáng chốc xộc vào mũi cậu qua cơn gió đang ùa đến.

Lông mi Yến Nhất Tạ run lên.

Cậu cứng cả người, đoạn cầm cổ tay Khương Ninh, một tay gỡ tay cô ra: “Cậu lăn xuống trước đi.”

“Cậu có phải người không hả?” Khương Ninh hoảng hồn: “Tôi nhảy xuống sẽ té gãy chân đó.”

Chàng trai lạnh lùng nói: “Vậy nín mấy lời kêu gào của cậu lại đi.”

Xe lăn đang lao nhanh nên muốn phanh xe lại không phải dễ. Yến Nhất Tạ quay đầu, cau mày và cố gắng tìm kiếm bộ phận cố định phía sau trong lúc cả hai đang tròng trành.

Khương Ninh bỗng nói: “Không đúng không đúng, đừng ngừng.”

Sau khi xe lăn lao ra khỏi bụi cỏ, tầm nhìn lập tức trở nên trống trải. Bầu trời trong xanh và mặt trời mọc lên cao đỏ rực. Trước mắt họ lại là một bụi lau sậy dài màu vàng nhạt bên dòng suối, theo gió giật, cỏ lau bị cuốn lên như một vòng xoáy vàng được bao bọc bởi địa y và cỏ rêu.

Xe lăn lao nhanh, vượt bằng mọi chông gai lướt qua đám lau sậy, còn lau sậy hai bên đang ngân lên tiếng hát khe khẽ theo vũ điệu của làn gió.

Gió lớn thổi tung quần áo và tóc của hai người.

Xe lăn xông ra như điên.

Ngay khi đang lao vun vút, Khương Ninh ngửi được hương vị cỏ cây thoáng qua. Mắt cá chân khẽ chạm vào cây sào mềm nhưng không sắc bén, cả người cô lập tức hưng phấn, các tế bào dường như cũng đang sôi trào theo cơn gió cuốn.

Đẹp quá.

Và thật sự rất vui.

“Gió nhanh thiệt luôn đó!” Cô kìm lòng không đậu hét to với Yến Nhất Tạ: “Tôi tôi cảm giác mình sắp bay rồi, vui quá đi thôi, cáp treo cũng không thoải mái vậy đâu! Cậu nói gì đi chứ, chúng ta sẽ không rơi xuống sông chứ? Cậu có thể phanh xe lại kịp không?”

Màng nhĩ của Yến Nhất Tạ sắp bị thủng rồi, cậu đáp lạnh tanh: “Tôi chỉ bị tàn phế hai chân thôi chứ tai không điếc.”

Khương Ninh vui vẻ ngửi chút không khí mới mẻ: “Tiểu mạch thổi qua, tôi có thể ngửi thấy được hương thơm của nó nè.”

Yến Nhất Tạ: “Đây là lau sậy, ngu ngốc.”

Khương Ninh lập tức quê độ: “... Cậu nghĩ tôi không biết hả? Không phải tôi đang chọc cười cậu à?”

Nghe được bốn từ “đang chọc cười cậu”, Yến Nhất Tạ hơi sửng sốt, rồi vô thức cúi đầu nhìn Khương Ninh. Tuy vậy, cậu mau chóng hoàn hồn. Cậu mím môi, vẫn hờ hững làm thinh.

Khương Ninh: ... ... ... ... ...

Được rồi, cái đứa trẻ trâu chắc hẳn chính là cô!!!

Cuối cùng, Yến Nhất Tạ mò mẫm tìm được bộ phận cố định. Cậu ấn bộ phận cố định xuống một nửa, bằng không dừng lại đột ngột thì họ sẽ bị văng ra.

Tiếp đó, cậu cau mày khống chế phanh tay, để xe lăn chậm dần đều lại.

Khương Ninh cảm thấy tốc độ chạy từ từ chậm hẳn, thời gian vui vẻ này quá đỗi ngắn ngủi, cô hơi hậm hực, nằm trên người Yến Nhất Tạ uốn trái ẹo phải và ngắm nhìn hai bên: “Thấy mấy thứ lau sậy này thì tự nhiên tôi muốn ăn thịt xào măng sậy ghê.”

Trán Yến Nhất Tạ hiện ba đường hắc tuyến: “Có liên quan gì đến nhau à?”

Dù vô lý nhưng Khương Ninh vẫn mạnh miệng đáp: “Đều có từ ‘sậy’ đấy thây!”

Yến Nhất Tạ: “...”

Cuối cùng, xe lăn vọt vào dòng suối đằng trước rồi ngừng lại một cách vững vàng. Tóc ngắn của Yến Nhất Tạ rối bù chưa từng thấy, làm lộ vầng trán trắng nõn.

Xe lăn dừng lại, Yến Nhất Tạ giơ tay lên sửa lại ống tay áo, rồi lạnh như tiền thúc giục: “Đi xuống.”

Khương Ninh nhận ra được điều gì, bèn ngẩng đầu lên: “Cậu không dùng từ ‘cút’ kìa.”

Yến Nhất Tạ cứng họng, không biến sắc sửa lời: “Cút xuống đi.”

Khương Ninh: “... ...” Cô cười trèo xuống khỏi xe lăn.

Ở phía sau, quản gia vắt chân chạy đuổi theo, đợi đến khi đuổi kịp hai người đằng trước thì ông đã thở hồng hộc.

May là ngoài tóc hoa râm ra thì cơ bắp toàn thân ông nom cực kỳ sung sức, nhưng còn không thể theo kịp tốc độ của chiếc xe lăn đang lao như bay xuống dốc.

Ông hoảng hồn, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Thật may xe lăn đã vững vàng đậu ở đó, hai người kia cũng không có chuyện gì. Ông cầm theo cái cặp và cái ô bị Khương Ninh và Yến Nhất Tạ ném lại: “Cậu chủ, tôi đẩy cậu về nhé.”

Ông chú ý thấy Yến Nhất Tạ bị phanh tay cọ đến rách da lòng bàn tay.

“Không cần, tôi không có ý định quay về.” Yến Nhất Tạ lặng lẽ giấu tay vào trong tay áo.

Sau đó, quản gia bèn đưa bọc sách cho Khương Ninh. Ông nhìn Khương Ninh, cứ muốn nói lại thôi.

“Đúng rồi, hôm nay tôi cũng mang theo bữa sáng cho cậu nè.” Khương Ninh lấy một cái hộp bento dùng một lần màu vàng từ trong cặp ra.

“Vậy hả?” Yến Nhất Tạ điềm tĩnh hỏi.

Khương Ninh đoán có lẽ Yến Nhất Tạ sẽ không nhận và bảo quản gia vứt bỏ, vì vậy cô đưa hộp bento đó cho quản gia luôn.

Thế nhưng, ai ngờ còn chưa đưa đi, giữa đường đã bị cậu chàng kia ngăn lại. Yến Nhất Tạ cau mày hỏi: “Không phải cho tôi à?”

Khương Ninh: ???

Yến Nhất Tạ siết lấy hộp bento trong tay và nhìn vào Khương Ninh.

Trái tim Khương Ninh bỗng chốc vọt lên tới cổ họng. Đừng mở, đừng mở mà.

Sau đó, hệt như cô đoán, Yến Nhất Tạ nhanh chóng mở nắp hộp cơm ra.

Khương Ninh: “...”

Khi Yến Nhất Tạ và quản gia thấy rõ ràng bên trong chỉ có cơm trắng qua đêm: “... ... ...”

Khương Ninh bất chợt cảm thấy tính xã hội của mình sắp sửa tiêu tùng rồi. Cô chỉ ước tìm được một cái lỗ nẻ để chui xuống thôi, bèn cuống quýt kiếm cớ: “Đây, đây, là bữa sáng tôi mất rất nhiều công sức để làm đó, sao lại biến thành như vậy ta? Tôi biết rồi, chắc chắn là trò đùa dai của em trai tôi ấy, thằng nhóc đó đánh tráo cái của tôi rồi đấy!”

Yến Nhất Tạ ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách sâu xa nhưng lại không nói gì.

Cậu đậy nắp lại, đoạn quản gia nhận lấy hộp bento.

Hồi lâu sau, Khương Ninh mới ổn định lại tâm trạng lúng túng của mình. Cô nhìn đồng hồ, không đi sẽ đến trễ nên cô bèn nói với Yến Nhất Tạ: “Ngày mai tôi tới tìm cậu chơi nữa nha.”

Yến Nhất Tạ cười khẩy: “Chỉ mong cậu đừng xuất hiện nữa, cậu vừa xuất hiện đúng là không có chuyện gì tốt đẹp.”

Khương Ninh mỉm cười, hoàn toàn không để tâm mấy đến lời cậu nói. Cô toan quay đi nhưng chợt nhớ tới một chuyện, vì vậy cô bèn nhanh chân quay lại hỏi Yến Nhất Tạ: “Đúng rồi, bây giờ chúng ta là bạn chưa vậy?”

Yến Nhất Tạ cười giễu: “Không hẳn.”

Khương Ninh cười ngượng: “Vậy nếu là bạn tốt, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?”

Yến Nhất Tạ từ chối: “Không thể.”

Khương Ninh như không hề nghe thấy: “Chuyện là vầy, tôi muốn mời một thám tử tư và một luật sư đáng tin nhưng có năng lực nghiệp vụ xuất sắc ấy.”

Dù sao liên quan đến chuyện nhà, cô không thể tùy tiện phó thác cho người khác được.

Trước tiên, Khương Ninh muốn lấy thêm vài chứng cứ đưa đến trước mặt Trịnh Nhã Nam. Bằng không, khi chưa có chứng cứ mà cô đã làm kinh động đến mẹ mình, trong lòng mẹ không giấu được nên chắc chắn bà sẽ quấy rầy Khương Sơn, rồi chuyển dời tài sản trước. Đến lúc đó, chuyện lại càng phức tạp hơn.

Song cô phát hiện mình mới mười bốn tuổi, sự vụ sở nào sẽ tiếp nhận ủy thác của cô chứ?

Nếu Yến Nhất Tạ chịu giúp thì chắc chắn sẽ như làm chơi ăn thật, Khương Ninh biết nhà họ Yến của cậu có quan hệ.

Có vẻ Yến Nhất Tạ và quản gia không hề bất ngờ, họ không hỏi cô mời luật sư làm gì. Nhớ đến cái ngày cô tiếp cận, họ đã điều tra rõ ràng về cô rồi.

“Nhưng tôi không hiểu rõ mảng này lắm, tôi nghĩ cậu nhất định có thể giúp được tôi đó.”

Sắc mặt Yến Nhất Tạ đột ngột sa sầm hẳn đi.

Chàng trai nhìn cô, vì mặt mày vô cùng thâm thuý nên ánh mặt trời không khúc xạ được vào bên trong, đôi mắt sâu thẳm hiện vẻ hơi không ổn định.

“Thế nên mấy ngày nay, cô làm đủ mọi trò là vì ý đồ này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play