Trước khi chết, Khương Ninh mới vừa lĩnh thưởng. Cô được các ký giả truyền thông xưng tụng là một siêu sao đang lên trong giới vũ đạo, là con thiên nga trắng cuối cùng của thế kỷ hai mươi mốt, sự nghiệp đang trên đà phát triển đến đỉnh cao nhưng tính mạng lại bị chôn vùi trong một vụ tai nạn giao thông hoang đường.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy hoang đường và buồn cười. Chẳng ngờ rằng vị hôn phu Hứa Minh Dực đã vứt bỏ cô không màng tới, để lao ngay đến chỗ Chung Tòng Sương đang ngồi ở ghế sau. Cô và anh ta quen biết nhiều năm qua nhưng từ đầu chí cuối, cô luôn không bằng mối tình đầu đã in sâu trong lòng anh ta.
Trong vụ nổ đó, người cứu cô ra chính là một người khác.
Người an táng và xử lý hậu sự cho cô, sau đó yêu cầu công ty quản lý mở họp báo với đôi mắt đỏ ngầu cũng là một người khác.
Người nhỏ những giọt nước mắt buốt lạnh đầy đau đớn và hôn lên mu bàn tay đẫm máu tươi của cô vẫn là một người khác.
Thế nhưng, vì hai chân anh tàn phế, anh luôn sống u ám và lập dị nên cô cứ mãi sợ hãi và tránh anh như tránh thú dữ.
Hối hận không? Đương nhiên hối hận chứ.
Trong cuộc đời ngắn ngủi này, không biết cô đã thích một người như thế.
Và không biết cô đã bỏ lỡ điều gì.
Nếu có thể làm lại, cô sẽ không bao giờ chạy theo sau mông Hứa Minh Dực khắp hẻm nhỏ khi còn mặc tã (*), hồ đồ bỏ lỡ rất nhiều việc và người quan trọng khác.
(*) Nguyên văn 开裆裤: là loại quần hở đáy dành cho con nít mặc.
Nghĩ vậy, Khương Ninh chợt phát hiện tầm nhìn mờ ảo của cô hồn như mình bất chợt trở nên rõ ràng.
*
Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trên người Khương Ninh bỗng bị một cây chổi quất vào, đau đến mức cô phải cau mày.
Có người vừa đuổi theo vừa mắng nhiếc cô: “Do mày lười biếng không vào được lớp vũ đạo, bây giờ thấy vũ đạo của chị mình tốt quá nên lại ghen tỵ phải không, dám thừa cơ con bé đang lau cửa sổ rồi đẩy nó xuống! Hôm nay tao phải thay cha mẹ mày dạy dỗ mày mới được!”
Một giọng nói dịu dàng khác vừa sụt sùi vừa khuyên can: “Bà nội, có lẽ Ninh Ninh không cố ý đâu, là do con không cẩn thận thôi ạ.”
Nghe hai giọng nói đó thì lòng Khương Ninh run lên bần bật. Nơi trước mắt rất quen thuộc, Vương Tố Phân và Khương Nhu Nhu ở đây cũng rất quen thuộc.
Sao cô vừa mở mắt ra thì đã thật sự trở lại mười năm trước rồi ư?
Lúc này, cô mới mười bốn tuổi. Cả nhà vẫn đang sống trong một viện cũ tại một thành phố ven biển.
Khương Nhu Nhu là con gái nuôi của nhà họ Khương, năm năm trước được ba dẫn về nhà.
Cô ta là con gái của đồng đội đã mất của ba, là người lương thiện và mềm yếu, có nụ cười ngọt ngào và thường giúp đỡ mọi người, nên khắp các ngõ nhỏ đều yêu quý cô ta. Ba và bà nội đối xử với cô ta tốt hơn cả cô và Khương Phàm nữa.
Trong lòng cô không phục nên mới nghĩ cách trêu ghẹo cô ta, nhưng lại bị lòng tốt và sự rộng lượng trong cô ta làm bản thân chịu không thấu. Vì thế, cô bị ba và bà nội chán ghét.
Kiếp trước, Khương Ninh của thời thiếu nữ có lòng tự ái rất nhạy cảm. Cô luôn mong mình sẽ giành được nhiều sự quan tâm và yêu thương từ người lớn. Thế nên, cô bắt đầu phản nghịch, nhuộm tóc, xỏ tai, vùi mình ở quán net, nhưng chẳng ngờ cô càng chạy càng xa. Cuối cùng, sau hết cuộc gây gổ này đến cãi cọ khác, thậm chí người mẹ luôn nghiêm khắc cũng thất vọng về cô.
Đến vài năm sau, Khương Ninh mới biết chân tướng sự việc.
Ở đâu ra con của đồng đội gì chứ.
Thật ra Khương Nhu Nhu chính là con gái riêng ba dẫn về nhà!
Ba ở rể, cả gia đình phải nhờ công ty nhỏ của mẹ nuôi sống nên ông ta và bà nội không dám cho mẹ biết sự thật.
Mẹ cũng chẳng hay biết gì.
Bà bận rộn chuyện công ty, bôn ba lao lực ngày đêm cho cái nhà này. Vì thế, khi hay chuyện, bà mới biết được người mà mấy năm qua bà hết lòng đối xử tử tế vốn là con gái của kẻ thứ ba.
Cơ thể vốn đã đổ bệnh của bà hoàn toàn không chịu được cú sốc tinh thần khổng lồ đó. Vì vậy, vài năm sau, bà đã qua đời.
Lúc ấy, Khương Ninh nhận được tin tử vong từ trong nước nên cô vội vã ngồi máy bay vượt đại dương trở về. Trên đường đi, cô đã khóc suốt nhưng cuối cùng vẫn không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối.
Khi còn nhỏ Khương Phàm rất ngây thơ nhưng trong những năm Khương Ninh cắt đứt quan hệ với gia đình và xuất ngoại, em không được dạy bảo chu đáo nên đã lầm đường lạc lối dẫn đến hành động cực đoan.
Sau khi mẹ qua đời, vì quá căm hận nên em ấy từng đứng phắt dậy khỏi bia mộ của mẹ rồi thẳng tay cầm dao gọt trái cây đi tìm ba và Khương Nhu Nhu. Cuối cùng, em ấy phải ngồi tù vì tội cố ý tấn công người khác.
Do những kẻ trước mắt này làm mình nhà tan cửa nát.
“Lườm cái gì? Tao không thể dạy bảo con nhóc chết bầm mày hả?” Hoảng hồn bởi ánh nhìn của Khương Ninh, bà nội bèn túm lấy cây chổi nhưng không túm được: “Lát nữa mẹ mày đi làm về, tao mách mẹ mày dạy dỗ mày! Mặc xác mày đấy, gì mày cũng làm được cả nhỉ!”
Vừa dứt lời, có tiếng động cơ xe dừng ở ngoài viện.
Một năm qua, tiền lời trong công ty của mẹ Khương Ninh không tồi nên bà đã đổi sang một chiếc SUV, còn thuê tài xế đi theo làm việc. Dù rằng nhà họ Khương không giàu sang phú quý gì nhưng xem chừng không cần lo cơm ăn áo mặc.
Đồng tử Khương Ninh xoay chuyển, bất chợt cô chạy vào lu nước trong viện, hùng hổ chúi đầu xuống.
Vương Tố Phân và Khương Nhu Nhu: “...”
Trịnh Nhã Nam cầm túi xách vào nhà với gương mặt mệt mỏi. Bà vừa bước vào đã thấy tình cảnh hỗn loạn trong viện.
Bà bóp huyệt Thái Dương, đoạn cau mày: “Sao thế?”
Không đợi bà hiểu rõ vừa xảy ra chuyện gì, một túi sữa nhỏ trắng sáng nhanh chóng chạy như bay tới, vừa khóc lóc vừa nhào vào lòng bà.
Bé Khương Ninh ngẩng mái đầu ướt nhẹp, lông mi còn dính nước, đôi mắt đỏ bừng làm người ta đau lòng khôn xiết.
Cô còn hắt xì hơi một cái: “Mẹ, chị nhúng đầu con vào trong vại nước đó mẹ!”
Cô của kiếp trước thật sự quá ngu ngốc. Vì bị vu oan hãm hại nhưng chẳng nói chẳng rằng mà cứ thế bỏ nhà trốn đi, không chịu giải thích, vậy thì ai sẽ tin tưởng mình chứ.
Còn bắt mẹ phải tìm cô tận mấy ngày dẫn đến bà bị sốt cao không gượng dậy nổi, làm cơ thể vốn đã vất vả của bà càng trở nên trầm trọng.
Hơn nhiều năm sau, dù Khương Ninh có một sự nghiệp thành công nhưng cô luôn hối hận không chỉ một lần. Nếu lần này cô không bỏ nhà đi nữa, vậy mẹ sẽ không bị mắc mưa, có phải cũng sẽ không đến nổi mất sớm đúng chứ?
Đời này Khương Nhu Nhu rơi một giọt nước mắt thì cô sẽ rơi mười giọt, xem ai tâm cơ hơn ai.
Trịnh Nhã Nam sửng sốt. Mấy năm qua, bé Khương Ninh luôn rất phản nghịch, đã lâu rồi cô chưa nghiêm túc gọi bà là mẹ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Trịnh Nhã Nam nghiêm nghị hẳn.
Vương Tố Phân và Khương Nhu Nhu hoảng sợ ngây ra như phỗng vì sự mặt dày của Khương Ninh.
Khương Nhu Nhu phản ứng trước tiên, nước mắt rơi xuống lã chã thành dòng: “Dì ơi, con không có.”
“Sao mày dám vừa ăn cướp vừa la làng thế kia?!” Vương Tố Phân vén quần của Khương Nhu Nhu lên cho Trịnh Nhã Nam xem: “Nhã Nam, con xem đi, vì chuyện lớp vũ đạo mà Ninh Ninh đã đẩy Nhu Nhu xuống từ cửa sổ và làm đầu gối con bé bị ngã khuỵu đây nè. Mẹ nói với con này, tính tình ác độc ấy của Ninh Ninh, nếu không dạy bảo sẽ không kịp nữa đâu!”
“Mẹ, con cũng không có.” Khương Ninh khóc còn ghê hơn Khương Nhu Nhu: “Sao con nói chị bắt nạt con là vừa ăn cướp vừa la làng, còn bà nội bảo con ức hiếp chị lại không phải vừa ăn cướp vừa la làng ạ?”
Vương Tố Phân hãi hùng nhìn Khương Ninh diễn trò: “Chẳng lẽ Nhu Nhu cố tình làm đầu gối bị thương hả? Nó bị ngu à?”
Khương Ninh dùng lời của bà ta trách lại bà ta: “Vậy chẳng lẽ con tự chui đầu vào vại nước ạ? Con bị ngu sao?”
Khương Nhu Nhu: “Ban nãy em ——”
Khương Ninh cắt đứt lời cô ta: “Mẹ, mẹ coi chị vu oan cho con kìa, nói gì cũng được hết, hức hức hức hức.”
Khương Nhu Nhu và Vương Tố Phân: “... ...”
Trịnh Nhã Nam không tận mắt thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn không thể nào do Khương Ninh đơn phương vô lý được.
Tính cách đứa con gái này của bà khá hiếu thắng, nếu không phải vì chịu oan ức cực lớn thì con bé sẽ không khóc lóc dễ dàng thế này đâu.
“Hai đứa tự kiểm điểm lại bản thân đàng hoàng đi.” Trịnh Nhã Nam quyết định đánh mỗi đứa năm mươi roi.
Vì không để người ngoài nói xấu nên những năm qua Trịnh Nhã Nam luôn đối xử hòa nhã với Khương Nhu Nhu hơn. Mặt khác, hai đứa con ruột của mình không đủ tài giỏi nên bà đành phải nghiêm khắc với chúng hơn chút ít.
Tuy vậy, người mẹ nào không đau lòng khi thấy đầu tóc con mình ướt nhẹp chứ? Bà kìm lòng không đậu nói thêm với Khương Nhu Nhu đôi câu: “Nhu Nhu, con là chị nên nhường nhịn Ninh Ninh nhé. Lần sau, còn vậy thì mẹ sẽ trừ tiền tiêu vặt của hai đứa đấy.”
“Với lại…” Trịnh Nhã Nam lại nhìn sang mẹ chồng: “Tại sao mẹ nói hai đứa nó gây gổ vì chuyện lớp vũ đạo ạ?”
Khương Ninh giành trả lời trước: “Mẹ, con cũng muốn vào lớp vũ đạo học! Chắc chị không muốn con học chung nên mới vu oan cho con đó.”
“Haiz…” Gương mặt nhỏ nhắn của cô xị xuống, mắt ngấn nước: “Con cũng quen rồi ạ. Tính chị tốt nên chắc mọi người sẽ tin chị thôi.”
“... ...” Vương Tố Phân sắp tức chết, hôm nay Khương Ninh như biến thành người khác vậy, tâm cơ đầy mình. Bà ta nổi giận: “Mày vào lớp vũ đạo sẽ phí tiền, không phải sao? Mày chẳng có tài cán gì, chả biết gì sất! Giáo viên vũ đạo sẽ để ý đến mày à?”
Hiện giờ, do Khương Nhu Nhu là cô bé mồ côi yếu đuối và đáng thương nên cô ta đang là con cưng trong vùng này. Tất cả mọi người đều rất ưu ái cô ta.
Song không ai biết vài năm sau, cô ta sẽ trở nên tầm thường không đáng để chú ý nữa (*), còn Khương Ninh sẽ đầy ắp hào quang và nét đẹp của cô ngày càng rung động lòng người.
(*) Nguyên văn 泯然众人: dùng để chỉ một người vốn dĩ có tài năng xuất chúng và thu hút được nhiều sự chú ý, nhưng vì tài năng hoặc năng lực mất đi nên không còn nhận được sự chú ý và trở nên giống như những người bình thường.
Đừng nói vũ đạo, bất kể những thứ khác, cô ta đều không bì kịp với Khương Ninh.
Chưa hẳn Trịnh Nhã Nam không nhìn ra tâm tư nhỏ bé của Khương Ninh, bà chỉ thấy khá thú vị, bèn cười hỏi: “Trước đó chẳng phải con nói mệt lắm nên không đi sao? Sao giờ lại muốn học thế?”
“Giờ con muốn rồi.” Khương Ninh làm nũng, vùi mặt cọ xát vào cổ Trịnh Nhã Nam.
“Vậy cuối tuần đi.” Trịnh Nhã Nam nói tiếp: “Ban đầu, mẹ định đưa cả hai đứa đi học vũ đạo nhưng con không chịu đi, nên mẹ đã đưa hết tiền của con cho chị đi đăng ký lớp đào tạo bậc cao rồi. Bây giờ con muốn học, vậy tuần sau bắt đầu, hai đứa đều học lớp đào tạo bình thường là được.”
Với ba đứa trẻ của nhà họ Khương, tiền đều được tiêu vào những chuyện cần thiết và mỗi khoản đều được dự tính sẵn.
Đây chính là mưu kế của Khương Ninh.
Khương Nhu Nhu ăn ở nhà cô, mặc của nhà cô, còn muốn vào học lớp đào tạo đắt tiền nhất à. Sau đó, cô ta còn mượn việc này trở thành trung tâm trong đám bạn bè, đâu ra chuyện tốt vậy hả?
Khương Nhu Nhu nôn nóng: “Dì, không phải đâu...”
Trịnh Nhã Nam kéo tay Khương Ninh đi vào phòng, đoạn cắt lời cô ta: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi.”
Họ để lại Vương Tố Phân và Khương Nhu Nhu đang trợn mắt há mồm trong viện, trông theo Khương Ninh đã thay đổi hẳn tính nết kia.
*
Vào trong phòng, Trịnh Nhã Nam lau nước mắt cho Khương Ninh rồi kéo cô đến trước mặt, sau đó bà nghiêm khắc nói: “Ninh Ninh, rõ ràng hai năm qua mẹ cảm thấy tinh lực không bằng trước kia. Con phải ngoan ngoãn, nhé? Con nhìn lông mi của con kìa...”
Nói nhiều thì Trịnh Nhã Nam lại sợ Khương Ninh trách bà càu nhàu, rồi sẽ càng phản nghịch hơn, bà bèn thở dài thườn thượt.
Khương Ninh không khỏi lau mí mắt.
Một năm qua, cô chưa biết hóa trang, mua mấy thứ mỹ phẩm rồi bôi lung tung lên mặt, biến gương mặt trong sáng và ngây thơ của mình thành như quỷ.
Vừa rồi chui đầu vào vại nước, lông mi đã rơi xuống như chân ruồi, bây giờ nom vô cùng xấu xí.