Từ HKT tóc xù, Khương Ninh chợt biến thành cô bé mít ướt, thật sự khiến tay chân cậu luống cuống.
“Nhưng vấn đề là, thi chuyển trường vào Hằng Sơ rất khó, thành tích của em thế này sẽ không vào được đâu.” Khương Phàm nói tiếp.
Khương Ninh nói: “Chị dạy thêm cho cậu.”
Đúng thật đã lấy đá đập chân mình, Khương Phàm tỏ vẻ đau đến không muốn sống, quyết định cứu chữa: “Với cả, chuyển trường giữa chừng, phải có chữ ký của bộ giáo dục.”
Khương Ninh nói: “Cậu đừng lo, chị sẽ nghĩ cách, không chỉ nên chuyển, mà còn phải chuyển sớm.”
Khương Phàm nhìn đôi mắt đỏ hồng như thỏ của Khương Ninh, há hốc mồm, rốt cuộc không nói gì nữa. Trong nhà chỉ làm ăn bình thường thôi, lấy đâu ra quan hệ cho cậu chuyển trường chứ? Cậu chỉ sợ nói vậy sẽ làm nước mắt Khương Ninh rơi dữ dội hơn thôi.
Xong việc với Khương Phàm, Khương Ninh ném tăm bông cho cậu, để cậu tự bôi rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Khương Ninh hài lòng nhét chai dầu gió trong tay áo vào túi.
Ây dô.
Sớm biết thiết lập mít ướt dùng tốt vậy, đời trước lúc còn trong thời kỳ thiếu nữ, sao cô lại để tóc xù chĩa làm gì không biết?
Buổi tối, sau khi bà nội biết chuyện Khương Ninh muốn dạy thêm cho Khương Phàm thì bắt đầu hắt nước lạnh khi ở trên bàn cơm. Bà ta bảo Khương Ninh đừng bày đặt, với cái thành tích của Khương Ninh, dù đã vào Hằng Sơ nhưng cũng đứng từ dưới đếm lên trong lớp. Suốt ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chạy theo thằng nhóc nhà họ Hứa kia, vậy mà thành tích của cô lại không bằng một phần mười Hứa Minh Dực người ta, có tốt hơn tư thục Nam Mộng của Khương Phàm chỗ nào đâu.
Còn không bằng để Khương Nhu Nhu dạy bù cho Khương Phàm đi.
Sống lại một đời, dù kiếp trước học vũ đạo ở học viện nước ngoài hoàng gia nhưng cô cũng học vi phân và tích phân ở đại học, sao cô không đánh bại được Khương Nhu Nhu chứ?
Tuy nhiên, Khương Ninh đang thầm tính toán làm sao để ba Khương và hai con người ký sinh này dọn ra khỏi nhà, nên đành kìm nén không lên tiếng.
Khương Nhu Nhu là con gái riêng sau khi cưới của Khương Sơn, đấy đã là một bằng chứng có lợi, nhưng dù sao đã qua nhiều năm, chưa chắc theo luật có thể một kích tất trúng được. Tốt nhất, cô cứ thuê một thám tử tư, điều tra xem những năm gần đây, ba có dấu hiệu ngoại tình không.
Khương Nhu Nhu thấy cô không nói gì, trong lòng hơi đắc ý nhưng lại khiêm tốn nói nhỏ: “Đôi khi chị cũng sẽ mắc sai lầm, bị rớt khỏi top ba mươi trong lớp nữa, không giỏi như bà nội nói đâu. Ninh Ninh đã rất cố gắng học tập, bà nội đừng bắt ép em.”
Khương Phàm ném đũa: “Nói nhảm gì đấy ——”
Ba Khương tức khắc tối sầm mặt: “Ăn xong rồi thì cút lên lầu đi, sao lại nói chuyện với chị của mày thế hả?! Còn nhỏ tuổi không học cho giỏi, cả ngày cứ chơi với đám lưu manh lêu lổng, có rảnh thì tự chỉnh đốn mày đi.”
Khương Phàm nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
Sắc mặt Trịnh Nhã Nam khá xấu, nhưng bà lại không thể nói gì.
Trong lòng bà đau nhói, thành tích của hai đứa nhỏ Khương Ninh và Khương Phàm này không giỏi là sự thật. Đôi khi bà thậm chí còn tự hỏi không phải gen mình có vấn đề gì chứ, sao hai đứa này không biết phấn đấu đến vậy...
Ba Khương quay lại nói với Khương Ninh: “Con có lòng là chuyện tốt, ba khen ngợi con, vậy con thử giúp em trai đi.”
Nói đoạn, ông ta nhớ tới lúc mình mới vừa tan làm về nhà và đọc báo ở phòng khách, Khương Ninh thấy ông ta nhưng như thể đang nhìn một người xa lạ.
Ông ta không khỏi thắc mắc có phải thời gian qua mình đi công tác quá lâu nên bắt đầu trở nên xa cách với con gái rồi không.
Vì vậy, ông ta tự tay xoa đầu Khương Ninh.
Ai ngờ tay chưa kịp đụng vào Khương Ninh thì sự căm hận ánh lên trong mắt Khương Ninh rồi chợt biến mất, sau đó cô nghiêng đầu đi.
Ba Khương bỗng sửng sốt, hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
“Con no rồi.” Khương Ninh lạnh lùng nói, cũng đứng dậy đi lên lầu.
Tay ba Khương lúng túng giữa không trung, một lát sau mới cứng ngắc thu về.
“Con bé này.” Ông ta thầm nói, trong lòng không hiểu đầu cua tai nheo.
*
Tối nay, Khương Ninh lăn qua lộn lại không ngủ được, vì lo lắng cho cơ thể của mẹ và buồn rầu cho tương lai của Khương Phàm.
Cô đã nói về chuyện kiểm tra sức khoẻ với Trịnh Nhã Nam, bởi cô nói một cách rất trịnh trọng, mà còn hiếm khi căn dặn Trịnh Nhã Nam chuyện gì như một bà cụ non vậy. Thế nên, Trịnh Nhã Nam buồn cười đồng ý với cô, rằng trong khoảng thời gian này nhất định bà sẽ đi kiểm tra sức khoẻ.
Bây giờ, Khương Ninh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ, khó khăn nhất chính là vấn đề của Khương Phàm, thành tích như đầu huyền lương chùy thích cổ (*) đó bất kể ra sao cũng có thể học bù được. Thế nhưng, việc chuyển đến một trường khác ở thành phố Hải Đông trong năm nay không hề dễ dàng và phải tuân theo rất nhiều thủ tục.
(*) Theo tích Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật.
Đời trước cũng bởi nhiều loại thủ tục, với cả nhà họ Khương không có quan hệ nên mẹ Khương chưa chuyển trường thành công cho Khương Phàm được.
Khoan đã.
Khương Ninh chợt bật dậy, do nghĩ tới điều gì, đôi mắt cô bỗng sáng lên.
Cô có cách rồi. Chuyện này còn phải chờ một cơ hội đã.
Hôm sau, hai nhà Khương và Hứa đều có người thức dậy rất sớm.
Vì Hứa Minh Dực phải đi tham gia thi môn Lý thành phố nên được nhà trường đặc cách cho nghỉ học một ngày. Ba Hứa sẽ lái xe đưa cậu ta đi.
Ba Hứa lấy Lego để ở phía sau, nhưng ông nhận thấy, dọc theo đường đi tâm trạng Hứa Minh Dực không vui mấy và liên tục hạ thấp cửa sổ xuống nhìn ra ngoài, thậm chí cậu ta lười phải mở bộ Lego mới mua kia ra.
Cậu chàng mười lăm tuổi tuy rằng vẻ ngoài khôi ngô, thành tích tuyệt vời, là một người vượt trội (*) trong số các bạn đồng trang lứa, được người ta hâm mộ tung hô, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một cậu thiếu niên, tâm sự đều viết rõ trên mặt.
(*) Nguyên văn一骑绝尘: có nghĩa là trong số rất nhiều đội cưỡi ngựa, có một người chạy rất nhanh, và những người phía sau thậm chí không thể nhìn thấy bụi bay lên khi ngựa của anh ta chạy.
“Sao vậy con? Ngủ không ngon à?”
Hứa Minh Dực đáp qua loa: “Không ạ, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc thi đâu ba, tại con hơi đói thôi.”
“Không phải mới ăn ở nhà rồi sao?” Ba Hứa hỏi. Thấy Hứa Minh Dực không đáp, ông bèn hỏi tiếp: “Con có muốn mua thêm gì nữa để ăn không?”
Lúc này Hứa Minh Dực mới trả lời: “Trước mặt mới mở một tiệm KFC đấy ạ, mình đến chỗ đó đi ba.”
“Không thành vấn đề.” Ba Hứa nhanh chóng dừng xe trước cửa hàng.
Hứa Minh Dực vừa xuống xe, lập tức nhìn thấy Lan Trân Trân đang ngồi bên cửa sổ sát đất. Nhưng nhìn xung quanh Lan Trân Trân, cậu ta không thấy Khương Ninh đâu cả.
Cậu ta thấy hơi lạ, trước tiên lấy điện thoại di động ra đi mua ba ly nước ngọt và một phần ăn gia đình, rồi mới đi đến và ngồi xuống bàn của Lan Trân Trân. Cậu ta hỏi như không có việc gì: “Khương Ninh nói hôm nay cậu ấy hẹn ăn sáng với cậu ở đây à?”
Lan Trân Trân là bạn ngồi cùng bàn suốt ba lớp với bé Khương Ninh. Thấy đội trưởng đội bóng rổ kiêm hotboy Hứa Minh Dực của trường Hằng Sơ, cô bé khó tránh khỏi kích động, hỏi: “Hứa Minh Dực, sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu đi thi sao?”
Hứa Minh Dực nhíu mày: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”
Lan Trân Trân mới phản ứng kịp: “Khương Ninh hẹn tớ hả? Lúc nào vậy cà?”
Cô bé nhanh chóng cúi xuống nhìn điện thoại di động.
“Không có mà nhỉ?”
Lan Trân Trân đưa di động cho Hứa Minh Dực xem, khó hiểu hỏi: “Tớ không nhận được tin gì cả. Hôm qua cậu ấy cũng đâu gọi điện thoại cho tớ, sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy? Cậu muốn đi thi nên không phải cậu ấy sẽ ở cùng cậu sao, sao lại chạy đến đây ăn sáng với tớ chứ?”
Sắc mặt Hứa Minh Dực chợt trở nên rất xấu.
*
Căn biệt thự này chiếm diện tích vô cùng lớn, ở bên kia sông nhỏ, cỏ dại sinh trưởng, rậm rạp đến gần như che phủ cả hàng rào khắc hoa trong đó. Nhìn từ đằng xa, nó vừa im lìm vừa trơ trọi, buổi tối càng bị bao phủ bởi một tầng sương khói.
Ống khói nhọn trông như chiếc răng nanh muốn xuyên thủng bầu trời, sự trống trải càng làm tăng thêm yếu tố kinh hoàng cho lâu đài cổ kính này.
Yến Nhất Tạ được người nhà đưa tới thành phố Hải Đồng dưỡng bệnh nên ba cậu đã phái người tới mong muốn họ sẽ dọn sạch đống cỏ dại ở đây và tu sửa lại biệt thự một phen, nhưng lại bị thiếu niên nhợt nhạt ngồi xe lăn nọ lạnh lùng ngăn cản.
Có lẽ cậu cảm thấy, tòa lâu đài cổ bị vứt bỏ ở đây mặc gió thổi nắng phơi và chịu đựng điều tương tự như cậu. Nếu cùng cảnh ngộ, vậy không cần phải thay đổi hình dáng của nó làm gì.
Vì vậy, hôm nay biệt thự chỉ được xây dựng lại ở bên trong, còn bên ngoài trông vẫn tĩnh mịch.
Sáng sớm sáu giờ, quản gia đúng giờ thức giấc. Mới vừa khoác thêm áo đi ra ngoài, ông đã thấy thiếu gia ngồi ở xe lăn, đang cô độc ngồi trên sân thượng lầu ba.
Làn da cậu tái nhợt, không nghe nhạc và không cầm sách mà chỉ là yên lặng ngồi đó, bất động nhìn đàn chim bay qua rừng cây.
Gió nhẹ nhàng thổi bay góc áo của cậu.
Do dự, quản gia đi tới: “Tôi gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của cậu rồi ạ. Chủ nhiệm lớp của cậu nói không cho ai đưa lịch học thêm cho cậu hết.”
Yến Nhất Tạ không nói gì, quản gia không biết có phải cậu đang ngủ thiếp trên xe lăn không.
Quản gia khép áo lại rồi đến gần thêm một chút: “Nhưng cô bé đó... Tôi thấy cô ấy không có ý xấu đâu, có thể chỉ muốn làm quen với cậu thôi. Hôm qua, cô ấy còn nói sẽ tới rủ cậu đi học. Nếu cô ấy tới... hay là cậu nên thử quen thêm bạn bè đi?”
Đã bao năm qua, thiếu gia chưa từng có ai bầu bạn rồi.
Lúc này, Yến Nhất Tạ mới cử động. Cậu quay xe lăn lại, nhìn quản gia, đoạn hờ hững nói: “Chưa chắc cô ta sẽ thế.”
Quản gia hỏi: “Nếu đến thì sao?”
“Đến ư?” Yến Nhất Tạ cười nhạo: “Để làm gì? Nghĩ tôi là kẻ đoản mệnh tàn phế sao?”
Quản gia cứng họng.
“Vậy hôm nay cậu có muốn đến trường không?”
Yến Nhất Tạ không lên tiếng, một lát sau mới đáp: “Không đi, nhưng tôi muốn ra bờ biển dạo một chút.”
Quản gia chỉ im lặng đi sau lưng Yến Nhất Tạ, theo cậu tới cửa thang máy.
Cậu chủ không thích người khác giúp đỡ mình nên quản gia không đưa tay đẩy xe lăn, mà chờ Yến Nhất Tạ tự đẩy xe lăn vào thang máy, sau đó mới vào theo.
Đến trước cửa biệt thự, quản gia kìm lòng không đậu lại nhiều chuyện: “Thật ra cô bé đó...”
“Câm miệng, từ khi nào mà ông nói nhảm nhiều vậy hả?” Yến Nhất Tạ không nhịn được châm chọc: “Những người này dễ có ý nghĩ nông nổi lắm đấy, đường đến đây rất xa, còn phải qua cầu. Hôm qua cô ta chỉ nói vậy thôi, cô ta sẽ không thật sự chạy đến đây đâu.”
Vừa dứt lời, cậu tự tay mở cửa.
Một cô gái ôm gối ngồi ở cửa bất ngờ ngã nhào vào. Hôm nay thời tiết se lạnh, cô gái trẻ mặc chiếc áo hoodie màu vàng nhạt, ngồi xổm ở đó rồi lăn vào như một cái bánh bao trứng sữa.
Khương Ninh ngẩng đầu lên, lúng túng nói: “Chào nha, ngại ghê, tại tôi dậy sớm quá nên đã bất cẩn chợp mắt trước cửa nhà cậu luôn.”
Yến Nhất Tạ: “...”