Hứa Minh Dực nhìn Khương Ninh bỏ mặc mình rồi càng chạy càng xa.
Cậu ta không kiềm được bèn đuổi theo, đưa tay kéo giật bả vai Khương Ninh lại: “Này, Khương Ninh, cậu vừa vừa phải phải thôi! Cậu không nói câu nào thì sao tôi biết cậu đang giận dỗi gì chứ?”
Khương Ninh nghiêng người, trong lòng rất dị ứng: “Hứa Minh Dực, tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng tùy tiện động tay động chân, kéo tay tôi nữa!”
Hứa Minh Dực vốn chỉ vì lo lắng cho an toàn của Khương Ninh nên mới không đi chơi bóng rổ. Lần này nghe Khương Ninh nói vậy, trong bụng cậu ta cũng lập tức nổi giận: “Ai mà thèm?! Nếu không phải dì Trịnh dặn tôi nhớ chăm sóc cậu thì cậu cho rằng tôi sẽ thèm quan tâm đến cậu hả?”
Nói đoạn, Hứa Minh Dực quệt mồ hôi trán, tức giận sải bước lướt qua Khương Ninh đi về.
Chẳng mấy chốc cậu ta đã đi tới ngã rẽ của con đường này.
Phía sau vẫn không có tiếng bước chân của Khương Ninh.
Có lẽ Khương Ninh bị cậu ta hét đến mức bối rối rồi, chắc cô còn đứng tại đó rơi giọt lệ vàng đây mà.
Trời đã tối rồi, với lại cứ mãi ở trên đường sẽ rất nguy hiểm.
“Thật là không biết trong lòng mấy cô bé như này đang nghĩ gì nữa.” Dù Hứa Minh Dực tức giận nhưng cậu ta vẫn cau mày quay lại.
Kết quả, cậu ta thấy Khương Ninh không chớp mắt rẽ sang con đường đối diện đằng đó, thà đi đường vòng thật xa cũng phải cách cậu ta tám trượng.
Hứa Minh Dực: “...”
Bấy giờ, tình cờ mẹ Hứa đạp xe tan làm về, đã chứng kiến tình huống này.
Bà trợn mắt nhìn Hứa Minh Dực rồi đạp xe dừng trước mặt Khương Ninh: “Bé Khương Ninh à, mới cắt tóc hả con, xinh đẹp hơn nè ta ơi! Có phải thằng Dực nhà dì ức hiếp con không? Kể dì nghe xem nào, dì sẽ dạy dỗ nó cho con.”
Nhà họ Hứa là gia đình trí thức. Ba Hứa là giáo sư đại học, còn mẹ Hứa làm việc ở bệnh viện. Hai ông bà luôn rất tốt với nhà họ Khương. Đời trước, mẹ của Khương Ninh qua đời, mẹ Hứa đã giúp an táng và thông báo cho Khương Ninh.
Tuy rằng Khương Ninh ghét Hứa Minh Dực, nhưng dù thế nào cũng không thể lấy oán báo ân với nhà họ Hứa được.
“Chào dì ạ.” Khương Ninh đành phải ngoan ngoãn đứng lại chào hỏi.
Mẹ Hứa nhỏ giọng nói với cô: “Con đừng chấp nhặt với thằng Dực đó, tại nó quen thói kiêu ngạo, luôn tự cho là đúng, không chịu cúi đầu thôi.”
Khương Ninh không đáp lại.
Vì vậy, mẹ Hứa quắc mắt nhìn Hứa Minh Dực. Thằng nhóc này đã gây ra bao nhiêu chuyện sai lầm, nên mới làm bé Khương Ninh không để ý đến nó nữa vậy?
Hứa Minh Dực tỏ vẻ khó hiểu.
Mẹ Hứa nghĩ cách xoa dịu bầu không khí giữa hai đứa trẻ, rồi cười hỏi Khương Ninh: “Sáng mai dì và ba của Hứa Minh Dực sẽ đưa Hứa Minh Dực đi tham gia thi thành phố, con có muốn đi cùng không? Ba của nó đã mua Lego rồi đó, hai đứa có thể chơi trong xe một lát, đúng lúc đưa nó đi xong thì dì sẽ chở con đến trường nhé.”
“Mẹ.” Hứa Minh Dực giận dỗi: “Con đi tham gia thi đấu, sao mẹ đeo theo nhỏ bám người này làm gì?”
Nhưng cậu ta lại không tự chủ được vểnh tai lên nghe ngóng.
Ấy thế mà cậu ta nghe Khương Ninh từ chối khéo: “Thật sự xin lỗi, dì ạ. Con và Lan Trân Trân đã hẹn với nhau đến tiệm KFC mới mở ăn sáng rồi ạ.”
Hứa Minh Dực: “... ...”
Mẹ Hứa chỉ đành nói: “Vậy cũng tốt, hai đứa con gái nhớ chú ý an toàn nhé.”
Khương Ninh gật đầu, không mảy may nhìn Hứa Minh Dực mà bỏ đi ngay.
Sau khi cô đi, mẹ Hứa lại trợn mắt nhìn Hứa Minh Dực: “Có phải mày lại chọc bé Khương Ninh tức giận không ông con? Mau đi xin lỗi con bé đi.”
“Tại mấy hôm trước câu cá con không dẫn cậu ấy theo, cần phải thế không ạ?”
Không thì chắc là hôm nay đi chơi bóng rổ, họ bị cô thấy đi cùng Hồ Kỳ Kỳ. Nhưng đó là vì Tư Hướng Minh muốn theo đuổi Hồ Kỳ Kỳ mà, mắc mớ gì tới cậu ta đâu?
... Mấy đứa con gái cộc tính quá, Khương Ninh còn cộc hơn.
Hứa Minh Dực xua tay, không quá để tâm đến chuyện này: “Suốt ngày cậu ấy cứ dính lấy con muốn chết luôn, con đi đâu là cậu ấy đi theo đó, mấy thằng chơi bóng rổ cùng với con còn cười đằng sau con mọc thêm cái đuôi dài loằng ngoằng đấy mẹ! Cho con yên bình mấy ngày cũng tốt mà.”
Mẹ Hứa lắc đầu: “Khương Ninh còn không thèm chơi Lego với con nữa rồi kìa.”
Hứa Minh Dực lơ đãng đáp: “Chẳng phải cậu ấy nói đã hẹn với bạn thân trước rồi sao? Nếu không có hẹn, sao không chịu đưa con đi thi chứ? Trước đây, năm nào cậu ấy cũng đi mà. Mẹ cứ kệ đi, mấy ngày nữa là cậu ấy ổn thôi à.”
...
Bên này, Khương Ninh về nhà, không để ý đến ba Khương đang đọc báo trong phòng khách mà đi thẳng lên lầu hai tìm Khương Phàm.
Hai năm qua, Khương Phàm còn phản nghịch hơn cả Khương Ninh, trong cái cặp vứt xuống đất trống trơn, thậm chí cậu còn lười phải bỏ sách giáo khoa vào đó, tất cả đều là thẻ game và xu trò chơi.
Trên cổ cậu có vết bầm tím. Khép hờ cửa, cậu vắt hai chân lên bàn và bôi nước thuốc màu tím lên đầu gối, không biết lại đi đánh nhau ở đâu rồi.
Khương Ninh thẳng tay mở cửa ra.
Khương Phàm thấy Khương Ninh đã cắt tóc, trước tiên sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp, cậu giật hết cả mình, chỉ sợ Khương Ninh sẽ nện từ điển lên đầu cậu.
Cậu vội vàng nhảy dựng lên: “Bà đừng dạy dỗ tôi đấy, chính bà cũng không khá hơn gì tôi đâu nhá! Lúc mới về, tôi lại nhìn thấy bà ở đằng sau Hứa Minh Dực nữa kìa. Bà ngoài chuyện chạy theo Hứa Minh Dực, còn làm gì được nữa hả? Chửi lộn với Khương Nhu Nhu cũng thua được!”
Hiển nhiên Khương Phàm biết chuyện ban ngày Khương Ninh bị Vương Tố Phân chạy đuổi theo khắp viện rồi.
Ai ngờ Khương Ninh chợt... xông lên ôm ghì lấy cậu!
Khương Phàm lủi nhanh hơn, còn cao hơn Khương Ninh một cái đầu, vậy mà lại vô cùng hoảng sợ như con gà gô nhỏ: “...”
Một lát sau, Khương Ninh buông cậu ra, ánh mắt trông có vẻ hơi ửng hồng.
Trong lòng Khương Phàm càng thêm sợ hãi, đoạn giơ tay lên sờ lên trán Khương Ninh: “Không phát sốt mà ta, đi bệnh viện tâm thần khám chưa bà?”
“Biến.” Khương Ninh hất tay em trai ra.
Khương Phàm thấy Khương Ninh vẫn là Khương Ninh thì mới yên lòng.
Cậu tính ngồi xuống tiếp tục bôi thuốc thì Khương Ninh chẳng nói chẳng rằng lấy bình rượu thuốc trong tay cậu. Hai tay cô đặt lên vai cậu và nhấn một cái, như bảo cậu ngồi xuống. Sau đó, cô ngồi xổm người, thấm rượu thuốc vào tăm bông rồi bôi lên cổ cậu: “Về sau đừng nói bậy đấy, chị không thích Hứa Minh Dực nữa đâu.”
Khương Phàm: “... ... Tôi tin bà con khỉ ấy.”
Cậu cứ luôn cảm thấy nếu không phải mình nằm mơ thì bà chị này thật sự bị điên rồi.
Đang trong cơn hoảng hốt, Khương Phàm chợt nghe Khương Ninh thình lình nói: “Chị muốn chuyển trường cho cậu.”
Khương Phàm càng hoảng hồn: “Chuyển trường? Chuyển đến đâu?”
Khương Ninh ngước lên và nhìn thẳng vào mắt cậu: “Hằng Sơ có đội ngũ giáo viên tốt nhất, tất cả học sinh khá giỏi ưu tú đều ở đấy. Cậu học xong Hằng Sơ rồi tiến thẳng lên Hằng Cao, đến lúc đó thi vào Thanh Hoa cho chị đi.”
Khương Phàm: “... ... Chị, chị đang mớ hả bà, với thành tích này của tôi á? Thanh Hoa? Ha ha ha ha ha...”
Cậu cười được một nửa, Khương Ninh lạnh lùng nhìn cậu.
Khương Phàm ngậm miệng lại.
Khương Phàm rụt vai, đờ đẫn lấy ra mấy bài thi cuối kỳ từ trong ngăn kéo, điềm nhiên vỗ lên mặt Khương Ninh mà không hề sợ Khương Ninh sẽ đánh cậu: “Thật không dám giấu giếm, đây là lần đầu tiên em thi tốt vậy đấy.”
Khương Ninh nhìn thấy trên bài thi toán có mười tám điểm, tiếng Anh có năm điểm, thì trước mắt tối sầm.
“Dù sao thành tích em tốt hay không, chẳng có ai quan tâm cả.” Thấy Khương Ninh tỏ ra nặng nề, Khương Phàm bèn tới an ủi ngược lại cô: “Cả ngày mẹ bận rộn, ba cũng chỉ xem đứa con gái đồng đội kia là báu vật, thi tốt thì làm được gì? Chị à, chị đừng chợt rảnh rỗi sinh nông nổi để ý đến nữa, thích làm gì thì làm đó đi.”
Hiện giờ, Khương Phàm mới mười ba tuổi, còn là cậu nhóc choai choai, hoàn toàn không nhận ra được tầm quan trọng của giáo dục.
Đời trước, cậu không thể thi đậu vào Hằng Sơ, nơi có nguồn giáo viên đứng đầu, trong giai đoạn chuyển giao giữa trường tiểu học và trung học. Vì thế, cậu đành phải học ở trường tư thục Nam Mạnh đầy hỗn loạn đó. Trong nhà từng vài lần đề cập sẽ nghĩ cách tìm quan hệ cho cậu chuyển trường, song đã trì hoãn chuyện đó vì nhiều nguyên nhân khác nhau.
Bởi trong nhà không có ai quản lý cậu, thêm nữa cậu lại bị hoàn cảnh bết bát đó dạy hư, lâu dần cậu trở nên vô cùng phản nghịch và gây chuyện thị phi.
Cuối cùng, đợi mọi người kịp nhận ra thì thành tích tại trường học tạp nham đó của cậu đã rớt xuống nghìn trượng, chỉ có thể vào học tại trường trung học dạy nghề thôi.
Đúng lúc mấy năm trung học này, lợi nhuận trong công ty của mẹ đến thời kỳ đỉnh cao, thế nên có thể xem Khương Phàm là nửa cậu ấm con nhà giàu đời thứ hai. Mỗi ngày, cậu bị đám bạn bè xấu xa đó lôi kéo mời mọc, trà trộn vào quán rượu. Cuối cùng đi vào con đường lầm lạc, hoàn toàn không kéo về được nữa.
Trong thâm tâm, Khương Ninh trách mình thiếu sót. Từ nhỏ Khương Phàm đã thông minh đáng yêu, luôn đồng cảm đối đãi với động vật nhỏ, thế nhưng cuối cùng chỉ vì một kẻ như Khương Nhu Nhu mà tự tay đẩy mình vào tù.
Tuy vậy, khi nghe được đứa em trai mười ba tuổi bình tĩnh nói trong nhà không ai quan tâm cậu thì trong lòng cô lại xót xa, không khỏi tự trách.
Đời trước, cô cũng lớn hơn Khương Phàm một tuổi nên có rất nhiều chuyện không biết phải làm sao. Nhưng đời này có cô ở đây, Khương Phàm nhất định phải trở thành một người sống thẳng lưng và đĩnh đạc.
Đầu tiên, cậu không thể tiếp tục mò mẫm ở trường trung học tư thục Nam Mạnh hỗn loạn kia nữa.
“Chị quan tâm.” Khương Ninh gằn từng từ một.
Khương Phàm nhìn Khương Ninh, giật mình.
“Cậu không được học cái xấu.” Khương Ninh vội vã cúi đầu, chặm tăm bông vào rượu thuốc rồi đặt lên đầu gối Khương Phàm.
Khương Phàm cảm nhận được có một giọt nước nóng rực nhỏ xuống đầu gối của mình.
... Hình như Khương Ninh đang khóc? Khương Ninh luôn không sợ trời không sợ đất lại bị mình làm khóc?
Không biết tại sao, Khương Phàm bình thường bị đánh, bị chửi, bị phạt không hề sợ hãi, không biết kiểm điểm nhưng bất chợt tay chân luống cuống, cảm thấy như mình đã gây ra một chuyện tày trời nào đó, là tội nhân lớn nhất trên đời này.
Hai tay Khương Phàm cũng không biết nên để ở đâu nữa.
Không khí lắng lại trong chốc lát, Khương Ninh vẫn không ngẩng đầu lên. Khương Phàm không biết có phải cô còn khóc không, đến nỗi trong lòng cậu cực kỳ khó chịu.
Khương Phàm nhắm mắt, trong lòng quyết định: “Em chuyển trường là được. Chị, chị đừng khóc.”