Khương Ninh vội vàng nói: “Ban nãy tôi chỉ muốn giúp cậu thôi à!”
Sau khi chết, hồn phách cô thấy rõ mọi sự mồn một trước mắt. Khương Ninh biết chàng trai này đây là ân nhân cứu mạng của mình và biết từ nhỏ cậu đã bị người khác xem là quái vật ngăn cách với thế gian trong tòa lâu đài cổ kia, họ đối đãi với cậu bằng ánh mắt thương hại và giễu cợt. Tất nhiên, cậu sẽ vô cùng nhạy cảm với điều này.
Vì vậy, Khương Ninh nói tiếp: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ cười cợt cậu đâu.”
Càng nói càng cảm thấy câu này là lạ, cô vội vã bổ sung: “Không những với cậu, là một ba học sinh tốt của thế kỷ hai mươi mốt, tôi sẽ không bao giờ kỳ thị bất cứ người tàn tật nào đâu.”
Kết quả, chàng trai nhìn cô chằm chặp với đôi mắt đầy băng giá.
Khương Ninh: “...”
Yến Nhất Tạ từ từ bỏ túi rượu thuốc vào trong túi xách bên trái xe lăn, sau đó đưa chiếc ô đen vắt ngang trước người, rồi dùng ngón tay thon dài nhưng trắng nhợt buộc chặt nút áo phía trên. Bất chợt, cậu không biến sắc, nói: “Trước khi tụi mày tìm chết, có ai muốn xin lỗi không?”
Khương Ninh sửng sốt, kế đó mới nhận ra không phải cậu đang nói với mình.
Ngoảnh lại, nương theo ánh nhìn của quản gia, cô chỉ thấy từ trên con dốc dọc theo bờ biển, có vài thiếu niên cà lơ phất phơ đang đi xuống, tuổi thoạt nhìn lớn hơn cả cô và Yến Nhất Tạ.
Trên cánh tay kẻ cầm đầu có hình xăm, đang cười nhăn nhở rất du côn, nom anh ta khá quen mắt.
Gã hình xăm cười hì hì hỏi: “Xin lỗi? Mắc cười, mày đang nằm mơ đấy à?”
Kẻ bên cạnh anh ta cũng cười lên ha hả.
“Một thằng què thôi mà gan cùng mình quá nhỉ? Lúc đầu tao bảo nộp tí tiền bảo kê rồi cho mày đi, ai bảo không nghe lời? Coi chừng tao gặp mày lần nào sẽ đánh lần nấy đấy.”
Khương Ninh biết người đó là ai, là một tên côn đồ đầu sỏ có tiếng của trường dạy nghề gần bên nhà. Gã thường đến Nhất Trung thu tiền bảo kê, cho đến khi lên cấp ba, vẫn còn rất nhiều nam sinh bị bọn họ chặn đường trong ngõ hẻm.
Yến Nhất Tạ không nói thêm gì, đẩy xe lăn lững thững tiến lên.
“??? Cậu ấy muốn làm gì?” Khương Ninh hỏi.
Thế nhưng, quản gia mặc vest đen không hề để ý tới cô.
“Ơ, thằng tàn phế này to gan nhở, chắc mày nghĩ sau lưng mình có một người lớn thì có thể bảo vệ được mày đấy chứ. Tụi này có tận sáu người nhé.”
Gã hình xăm nhịp nhịp cây côn sắt trên tay và nói bằng giọng điệu phách lối tương đối tự cao: “Coi chừng không chỉ mất hai chân mà cả hai cánh tay cũng đi tong luôn đấy.”
Chúng cười hì hì và bao vây Yến Nhất Tạ.
Quản gia mặc vest đen vẫn chắp hai tay, mắt nhìn phía trước, đứng nghiêm tại chỗ nom như nặn tượng, không hề nhúc nhích.
Lòng Khương Ninh như lửa đốt, cô níu quản gia và kéo sang bên kia: “Phải gọi chú thế nào ạ? Chẳng phải chú là quản gia ư, tại sao không đi giúp cậu ấy đi ạ?”
Lúc này quản gia mới khẽ chuyển động mắt, đoạn liếc cô rồi lãnh đạm đáp: “Cô bé, con có điều không biết, cậu chủ giỏi karate và kiếm đạo Nhật Bản nên tôi qua đó chẳng có tác dụng gì đâu. Vừa nãy chắc mấy người đó đánh lén cậu ấy từ phía sau, không thì cậu ấy sẽ không bị đẩy xuống.”
Có vẻ rất ngạc nhiên vì cô đang tỏ vẻ khá quan tâm đến một người như cậu chủ nên quản gia lại nhìn cô lâu hơn đôi chút.
Vừa dứt lời, bên kia đã trở nên im lặng như tờ.
“...”
Khương Ninh quay sang, nhìn thấy có mấy người đang nằm la liệt dưới đất. Không ngoại lệ, thảy đều ôm chân, như thể bị gãy xương, chúng lộ rõ vẻ đau đớn và sợ hãi.
Cái ô màu đen cán dài trông thường thường nọ nhanh như một thanh kiếm và sắc bén như gió phương Bắc vậy.
Sống lưng của chàng trai mặc áo trắng thẳng như trúc, ngón tay tái nhợt không có huyết sắc như ngọc đang đặt lên nút ô, đoạn cậu liếc sang hai người khác còn đang đứng trợn mắt há mồm rồi nói một cách nhẹ bẫng: “Hai người cũng không muốn xin lỗi sao?”
“Không, không không không.” Hai người đó run lẩy bẩy và lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi ạ, chúng em không nên, không nên ức hiếp anh ạ.”
“Vậy à?” Yến Nhất Tạ bật cười: “Ức hiếp tao, bọn mày xứng hả?”
Sắc mặt hai người đó càng trắng hơn. Không màng tới người đang nằm dưới đất, chúng quay đi và chạy biến như một làn khói. Một người trong đó té nhào, được một người khác kéo lên rồi chạy như điên.
Khương Ninh: “...”
Bấy giờ quản gia mới cử động.
Ông sải chân bước tới, xốc cổ áo của gã hình xăm đang không bò dậy nổi lên rồi kéo gã tới bờ cát ở bãi biển.
Cả đường đi, gã hình xăm cứ la hét inh ỏi.
Ở bờ biển có không ít trẻ con đang chơi đùa, thậm chí còn có vài người lớn. Họ hoặc là che miệng hoảng sợ nhìn về phía bên này, hoặc không dám xem náo nhiệt, bèn vội vã rời đi.
Một giây sau, nước biển cuồn cuộn vỗ vào, quản gia chẳng nói chẳng rằng nhấn đầu gã hình xăm vào trong triều dâng của biển.
Gã hình xăm thét lên nhưng không phát ra được tiếng nào. Hai tay và hai chân liên tục đập xuống mặt đất. Tuy nhiên, quản gia có thân hình cao lớn như nham thạch, không mảy may suy suyển.
Chàng trai mặc đồ trắng đẩy xe lăn qua, nhìn về phía mặt biển đang được chiếu rọi bởi tà dương ở nơi xa và hỏi: “Người bình thường nín thở được khoảng bao nhiêu lâu?”
Không quay đầu, quản gia đáp: “Ba đến năm phút ạ, nhưng cái loại rác rưởi như này chỉ có thể nín thở khoảng một hai phút là cùng.”
“Có thể giữa chừng cản đường tôi thì không phải phế vật đâu. Tôi thấy ít nhất cậu ta có thể nín khoảng một tiếng, ông thấy sao?” Vừa dùng đầu nhọn của ô chọc vào mông của gã hình xăm vừa không ngẩng đầu lên, Yến Nhất Tạ hời hợt nói.
Gã hình xăm giãy giụa dữ dội hơn, sử dụng cả hai tay hai chân, tuyệt vọng và sợ hãi đến nỗi bới ra được một cái hố to bên bờ biển.
Không biết qua bao lâu, chàng trai nhợt nhạt đó ra hiệu, quản gia mới buông lỏng tay.
Gã hình xăm chẳng hề dám quay đầu nhìn quái vật kia nữa. Gã được mấy đồng bọn dắt díu lấy, chạy trốn khỏi đây như quỷ nước vậy, bảo là run lẩy bẩy cũng không quá đáng.
Khương Ninh: “...”
Đứng trên con dốc và chứng kiến toàn bộ quá trình, hồi lâu, cô mới chậm rãi nuốt xuống từng ngụm nước.
Nếu không phải cô có vỏ bọc là người trưởng thành thì bây giờ cô đã ba chân bốn cẳng lao về nhà gọi mẹ rồi.
Mọi thứ hoàn toàn khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
Đời trước nhìn thấy Yến Nhất Tạ, cô đã chạy mất, chưa từng chủ động tìm hiểu về chàng trai này.
Song sau khi chết, cô mới biết cậu luôn khắc cốt ghi tâm cô sâu tận trong đáy lòng. Vì thế, chắc hẳn cô đã nghĩ một cách đương nhiên rằng, bọn trẻ ở gần đây không dám bước vào hàng rào khắc hoa này nửa bước và chúng bảo trong tòa lâu đài cổ đó có ác quỷ, chẳng qua chỉ là lời đồn đãi ác ý mà thôi.
Tuy vậy, cô thật sự không ngờ tính tình của chàng trai này là có thù tất báo, thủ đoạn độc ác... Tóm lại chẳng phải người yếu đuối dễ lấn lướt.
Thảo nào dù hai chân Yến Nhất Tạ bị tàn phế, tính tình quái gở, nhưng trong trường chưa từng có ai dám ăn hiếp cậu, chẳng những thế họ còn không dám nhìn cậu quá lâu.
Nhìn thấy từ xa xa là mọi người vội hoảng hốt né tránh rồi.
Chẳng hiểu tại sao, chàng trai xe lăn trên bờ biển nọ thình lình quay đầu ngoảnh lại, rồi nhìn thoáng qua Khương Ninh.
Khương Ninh lập tức điều chỉnh lại nét mặt, rũ bỏ toàn bộ khiếp đảm và sợ hãi, chuyển thành vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
... Thật may là kiếp trước cô không chỉ biết múa, mà còn là một diễn viên ưu tú.
Gió biển thổi áo trắng của chàng trai tung bay, dường như cậu hơi kinh ngạc, mắt đen sâu hút nhìn chăm chăm vào Khương Ninh không chớp khoảng hai giây.
Khương Ninh bị nhìn bởi ánh mắt đó, suýt nữa đã nghĩ thằng nhóc này muốn bảo quản gia đánh mình một trận rồi.
Thế nhưng, Yến Nhất Tạ không để ý đến cô nữa, mắt cậu lãnh đạm, điều khiển xe lăn quay đi cùng chiếc ô màu đen vắt ngang trước người. Cậu tính rời đi, đến tòa lâu đài cổ ở phía xa.
Quản gia không nói gì, tận trung với cương vị theo sát sau lưng cậu.
Đời trước Khương Ninh thấy cậu luôn mang theo ô bên mình, rốt cuộc hiện giờ cô mới biết công dụng của cái ô này.
Dường như cậu cũng không muốn người khác đẩy xe lăn cho mình.
Tại sao? Tuyệt nhiên không cho phép người khác giúp đỡ sao?
Mãi đến khi một già một trẻ lên sườn núi, Khương Ninh mới phản ứng kịp.
Cô lập tức co chân đuổi theo.
Tuy tính tình Yến Nhất Tạ bướng bỉnh đến mức... ngoài dự liệu của cô nhưng cô chưa quên là mình định sẽ báo ơn.
“Bây giờ cậu phải về nhà hả?” Khương Ninh vén mái tóc lòa xòa trên trán do gió thổi, không biết nói gì nên phải tìm lời nào đó để gọi lại.
Yến Nhất Tạ nghe tiếng bước chân đuổi theo thì hơi khựng lại nhưng khó ai thấy được.
Tuy nhiên, cậu không quay đầu.
Quản gia kinh ngạc ngoảnh lại nhìn cô gái nọ một cái.
Cô mặc chiếc đầm cotton sạch sẽ và chỉnh tề, làn da trắng nõn, tóc đen ngang tai nom khá lanh lợi, trong tay cô còn đang cầm hai cây kem sắp tan chảy, là loại Xảo Nhạc Tư ngọt ngào, xem ra có vẻ là một cô gái trong sạch và ngoan ngoãn, vậy tại sao khi nhìn thấy cảnh vừa rồi mà cô còn đuổi theo?
Chẳng lẽ không sợ ư?
“Nhà cậu là tòa lâu đài có nóc to đùng đó hả.”
“Wow, nhà cậu to thật nhá, không biết bên trong thế nào, tôi ít khi thấy tòa nhà nào vậy lắm.” Khương Ninh cố ý dùng giọng nói mười bốn mười lăm tuổi để làm quen.
“Tại sao cậu không nói gì vậy?”
“Ban nãy cậu đánh người đỉnh lắm luôn.” Khương Ninh lải nhải.
“Cậu tên là Yến Nhất Tạ hả, tôi biết cậu nè, là học sinh của Hằng Sơ phải không, tôi cũng vậy ó.”
Chẳng ai để ý đến Khương Ninh nhưng Khương Ninh không hề xấu hổ. Cô đi vài bước rồi lôi kem từ trong túi ni-lông ra, đoạn bước tới đưa một cây lên rồi cười tủm tỉm: “Tôi học năm thứ ba trung học cơ sở, tên là Khương Ninh, cậu biết tôi không?”
Yến Nhất Tạ nhìn thẳng, sắc mặt lạnh lùng, không thèm nhìn tới cây kem sắp bị chảy kia.
Cậu và quản gia mặc vest đen phía sau cậu như hai người điếc một trắng một đen, một trẻ một già.
Vạn bất đắc dĩ, Khương Ninh bèn bước bằng hai chân ngắn rồi chạy chậm lên.
Cả năm qua cô chưa phát triển, cũng chưa cao lên, hành động vừa chạy vừa nói trông hết sức hối hả.
“Đúng rồi, nếu là bạn học, vậy chúng ta có thể trao đổi số điện thoại di động không?”
“Kít.”
Tiếng xe lăn đột ngột ma sát với đất.
Chàng trai ngẩng gương mặt khôi ngô lên, cuối cùng bị làm phiền đến nỗi phải nhìn chằm chằm cô: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Trái lại, trong khoảng thời gian ngắn, Khương Ninh không tìm được cớ, cũng không thể nói rằng đời trước, một năm sau chúng ta sẽ quen biết, cậu sẽ xem tôi thành tâm can bảo bối được.
Cô nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Yến Nhất Tạ, trong lòng cuống quýt, khẽ moi móc trong túi quần, bất chợt lôi ra được một danh sách học thêm.
Yến Nhất Tạ - người luôn rất ít khi đến trường: “...”
Khương Ninh đâm lao phải theo lao, hai tay đưa nó lên trước mặt Yến Nhất Tạ: “Bạn Yến à, ngày hôm qua chủ nhiệm lớp của cậu bảo tôi mang đến cho cậu nè.”
Yến Nhất Tạ nhìn chăm chú vào tờ giấy mỏng phía trước, khẽ nhíu mày rồi xua tay.
Quản gia nhận lấy tờ giấy, gấp lại rồi nhét vào túi quần của mình.
“Yến...”
“Còn có việc gì nữa?” Cậu chàng đẩy xe lăn đi đến trước, đưa lưng về phía cô, giọng điệu nhạt nhòa.
Ở phía sau, Khương Ninh chần chừ rồi đề nghị: “Nếu cậu không ngại, sáng sớm ngày mai tôi đến tìm cậu đi học chung nhé.”
Cô không có gì ý khác, cô chỉ cảm thấy anh chàng tàn phế hai chân này, quanh năm cứ ở một mình trong ngôi biệt thự đó cùng với ông quản gia không nói nhiều đó... có vẻ quá tịch mịch.
Đời trước người đối xử tốt với cô, ngoài mẹ và em trai ra thì chỉ có người này thôi. Cô mong mình có thể đủ khả năng làm một ít chuyện cho cậu.
Yến Nhất Tạ ngây ra như phỗng, vặn người quay đầu lại.
Khương Ninh thấy cậu nhìn sang thì vội vàng nghiêng đầu, trưng ra nụ cười vô hại với cả người lẫn vật.
Dưới trời chiều, làn da Khương Ninh trắng ngần, tóc đen mềm mại, mắt cá chân mảnh khảnh, tất cả đều được bao phủ bởi một vầng sáng màu vàng mỏng manh. Nhưng Yến Nhất Tạ lại hung dữ nhìn Khương Ninh đăm đăm với ánh mắt không hề có chút độ ấm nào.
Đối với cậu, cô gái này chỉ là một người xa lạ, còn là một người xa lạ không thể giải thích được.
Chẳng qua cô không sợ hãi và xa lánh cậu như người khác... Suy nghĩ này chỉ thoáng qua thôi, sau đó biến thành nhạt nhẽo và tự giễu.
“Cách xa tôi ra.” Sâu trong mắt Yến Nhất Tạ như đọng sương giá: “Đừng có cản đường.”
Lòng Khương Ninh run lên.
Thiếu niên đó không nhìn cô nữa, quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Bóng dáng của chiếc xe lăn, chàng trai và quản gia nọ trải dài trên mặt đất bởi ánh hoàng hôn trên bờ biển, và chẳng mấy chốc họ đã đi xa như một tảng băng trôi.
...
Đợi khi kem trong túi ni-lông tan chảy ra và nhỏ giọt xuống đất, Khương Ninh mới hoàn hồn.
Cô quay lại và đối diện với Hứa Minh Dực đang sải bước tìm tới đây.
Tuy ở cùng một nơi, sớm muộn gì cũng gặp, nhưng Khương Ninh không ngờ phải gặp lại Hứa Minh Dực nhanh đến vậy.
Lúc này, Hứa Minh Dực còn là thiếu niên mười lăm tuổi, mặc trang phục chơi bóng rổ với số sáu đỏ như lửa, trên cổ tay có đeo bao cổ tay, nom cậu ta đẹp trai như ánh nắng trời, sáng ngời và lóa mắt.
Thế nhưng, Khương Ninh tức khắc nhớ đến cảnh tượng trước khi cô chết, cậu ta đã xông đến chỗ Chung Tòng Sương đang ngồi phía sau.
Khương Ninh đã chết, không tài nào nghe được lời giải thích của Hứa Minh Dực nữa, nhưng vậy thì cần giải thích gì nữa đây?
Đáp án duy nhất là, Chung Tòng Sương mãi là mối tình đầu của cậu ta. Cậu ta hoàn toàn chẳng thích Khương Ninh một chút nào.
“Khương Ninh, cậu không sao chứ?” Hứa Minh Dực thở hổn hển, hai tay chống gối, nhìn cô rồi lại nhìn Yến Nhất Tạ và quản gia đã đi xa, sau đó tức giận trách: “Tôi tìm cậu lâu lắm đấy, trời sắp tối rồi, cậu còn chạy lung tung làm gì ——tóc cậu?”
“Cậu cắt tóc rồi?” Hứa Minh Dực nhớ tới ở gần đây có một cửa hiệu cắt tóc. Chắc Khương Ninh ra ngoài cắt tóc nên cậu mới không tiếp tục đề tài vừa nãy nữa.
Cô trở nên xinh đẹp hẳn ra.
Nhưng Hứa Minh Dực sẽ không nói.
Cậu ta nhìn chằm chằm Khương Ninh, đoạn cau mày hỏi: “Ngõ nhà Tư Hướng Minh có cửa hiệu cắt tóc đó, sao cậu lại chạy đến bờ biển xa như vậy làm chi?”
“Vừa rồi cậu gặp tên kia, không xảy ra chuyện gì chứ?” Trên nét mặt của Hứa Minh Dực không che giấu được chút ít quan tâm.
Nói cả buổi trời, bé Khương Ninh cứ bất động nhìn cậu ta, lúc này Hứa Minh Dực mới đột nhiên cảm thấy không ổn.
“Sao thế?” Cậu ta cau mày. Mặc kệ trong tay Khương Ninh là nước kem ướt nhẹp, cậu ta tóm lấy tay Khương Ninh toan dắt về.
“Được rồi, về trước rồi hãy nói, trời sắp tối kia kìa, bên này thường có côn đồ qua lại lắm, hơi hỗn loạn đấy.”
Nhưng ai ngờ chưa đi được hai bước, tay cậu ta đã bị Khương Ninh hất ra.
Hứa Minh Dực nghi ngờ quay lại.
Nắng chiều đã khuất hẳn xuống dưới đường chân trời, sắc trời đã nhá nhem tối.
Cậu ta nhìn chăm chú vào Khương Ninh một chốc, rốt cuộc đã nhận ra chỗ kỳ lạ ở đâu rồi —— Khương Ninh vô cùng hờ hững.
Cô đang nhìn cậu một cách nhạt nhẽo, không cười, không làm khó và không nhăn mũi rơi nước mắt.
Vẻ mặt như đã thay đổi thành một người khác vậy.
“Rốt cuộc là làm sao? Hay vì mấy ngày trước câu cá không dẫn cậu theo?”
Nhà của Hứa Minh Dực và Khương Ninh không xem là quá gần, phải nói cách mấy con phố. Vì thế, cậu ta không biết hôm nay trong viện nhà họ Khương xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ bé Khương Ninh còn đang giận dỗi vì chuyện mấy ngày trước.
Song Khương Ninh không trả lời cậu ta, không nói tiếng nào mà vòng qua cậu ta ném kem vào thùng rác, sau đó rảo bước trở về.
Hứa Minh Dực nhìn tay mình, không hiểu ra sao.
Tại sao Khương Ninh không hớn hở vui mừng hay nhảy nhót tung tăng vì mình nắm tay cậu ấy chứ?