Khương Ninh ôm lấy Trịnh Nhã Nam, trong lòng đan xen nhiều cảm xúc. Cô đáp: “Sau này con nhất định sẽ ngoan, chẳng những không chạy theo Hứa Minh Dực, mà còn sẽ dạy dỗ em trai, không cho nó làm xằng làm bậy.”

Về phần Khương Nhu Nhu, Khương Ninh cảm thấy tạm thời không thể thẳng tay vạch trần chuyện cô ta là con gái riêng được. Cả năm qua, cơ thể của Trịnh Nhã Nam rất yếu, vì thế Khương Ninh không dám mạo hiểm kích thích bà, phải chờ mẹ chăm sóc tốt cơ thể hơn rồi hẵng nói.

Dù sao có mình ở đây, họ sẽ không bao giờ dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước nữa.

Tuy trong thâm tâm Trịnh Nhã Nam không tin con gái sẽ thay đổi hẳn nhưng khi nghe cô nói vậy, rốt cuộc bà cũng được an ủi hơn nhiều. Vì vậy, bà vỗ nhẹ lên đầu Khương Ninh: “Con biết là tốt rồi.”

“Thật mà mẹ, con bảo đảm đó. Con phải đến tiệm cắt tóc để cắt bỏ cái mớ nhuộm ngổn ngang này đi đã ạ.” Khương Ninh cam đoan.

Lần này, cuối cùng Trịnh Nhã Nam mới kinh ngạc, đoạn cẩn thận quan sát Khương Ninh, cảm thấy dường như con gái đã biến thành người khác rồi.

Bà bán tín bán nghi hỏi: “Con thật sự đồng ý hả?”

Bà chưa dứt lời, Khương Ninh đã mở ngăn kéo rồi lấy ví tiền nhỏ của mình ra: “Mẹ, con phải đi đây, vừa lúc tóc con cũng cần phải sấy nữa.”

Nhìn bóng dáng lao ra ngoài của Khương Ninh, Trịnh Nhã Nam bỗng kinh ngạc hồi lâu mới hoàn hồn.

Kiếp trước, mẹ qua đời, em trai vào tù, đã nhiều năm Khương Ninh không về lại nhà cũ. Bây giờ quay về, nhiều cảnh tượng mơ hồ trong trí nhớ của cô chợt trở nên sống động hẳn làm cô không khỏi bùi ngùi.

Vùng này là thành phố ven biển, quy hoạch chưa được tốt, viện và nhà cao tầng nằm xen kẽ ngang dọc nhau.

Thoải theo sườn dốc của con phố dài này, người ta có thể nhìn thấy biển rộng và nơi được ngăn cách bởi một con sông nhỏ trong thành phố, có một tòa lâu đài cổ với hàng rào hoen gỉ được chạm khắc và cỏ dại mọc um tùm.

Ban đầu tòa lâu đài ấy vắng hoe nên trẻ con thích qua đó thám hiểm lắm. Sau này, có một chiếc xe màu đen sang trọng chạy vào tòa lâu đài cổ, rồi một ông quản gia lạnh lùng cùng một chàng trai tàn tật hai chân, yếu ớt và tối tăm dọn vào đó sống.

Trẻ con không hiểu chuyện nên có vẻ như chúng đã truyền tai nhau câu chuyện về ma quỷ, rằng trong đó có quái vật sinh sống.

Vì vậy, từ đó không ai dám bén mảng đến nữa.

Trong đó, cũng bao gồm cả Khương Ninh.

Bây giờ nhớ lại, lẽ ra kiếp trước cô không nên tránh chàng trai kia như thú dữ.

Khương Ninh thôi không nghĩ nữa, bỗng nhiên cô nhận ra mình đang đứng ở khúc ngoặt tại con hẻm nhỏ. Đây là nhà của Tư Hướng Minh, mà Tư Hướng Minh... là một trong những người bạn thân của Hứa Minh Dực.

Đám thiếu niên thường chơi bóng rổ ở quanh đây.

Khương Ninh tức khắc không dừng bước và vội vàng bỏ đi. Cô thà đi đường vòng xa hơn một chút còn hơn.

Cách đó không xa, vài cậu trai ôm bóng rổ và mặc áo tay ngắn chợt dừng chân theo bước của người đi đầu.

“Khương Ninh?”

Nam sinh bên cạnh đang ngậm que kem nhìn theo mắt của Hứa Minh Dực ra ngõ hẻm phía sau nhưng không thấy gì: “Lại là cái đuôi nhỏ nhà mày đó hử?”

Chúng biết Hứa Minh Dực và Khương Ninh dọn nhà tới đây trong cùng một ngày. Vì cậu ta bảo vệ Khương Ninh vài lần, từ đó Khương Ninh cứ mải đeo theo Hứa Minh Dực.

Nhưng đúng là nhờ có Hứa Minh Dực nên trong khu này không ai dám bắt nạt Khương Ninh, cùng lắm chỉ trêu chọc đôi câu mà thôi.

“Vãi mày, đi nhanh lên, đừng để nó bám theo nữa.” Một thằng khác vội vàng xô đẩy mọi người đi tiếp: “Cái đuôi nhỏ nhà mày nhe nanh múa vuốt, đứng bên cạnh xem tụi mình chơi bóng rổ thôi mà tao cũng thấy quê độ quá trời, vẫn là Hồ Kỳ Kỳ thích mắt vui tai hơn.”

Các cậu thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi đang học cấp hai, cái gì cần hiểu đã hiểu hết. Tất cả các cậu đều nhất trí thấy Hồ Kỳ Kỳ lớp A5 rất xinh xắn.

Hứa Minh Dực không trêu đùa theo bọn chúng nhưng cậu ta cũng cảm thấy rất mất mặt, đoạn quay đầu lại: “Nói nhảm nhí gì đấy, đi chơi bóng rổ.”

Người khác không biết nhưng Hứa Minh Dực biết, Khương Ninh rất đẹp và có làn da trắng. Tuy vậy, thật ra cô là một người đẹp hư hỏng. Chẳng qua cô chưa dậy thì, hơn nữa thích biến đầu tóc mình thành như cỏ dại, trên mặt bôi trét toàn mấy thứ quái gở làm che mất đi vẻ đẹp.

Mặt khác, tính cách cô cực xấu xa, luôn bắt nạt cô gái mồ côi trong nhà mình.

Dẫn đến các cậu trai ở vùng này khá có thành kiến với cô.

Không biết có phải cậu ta nhìn nhầm không, ban nãy trên mi mắt cô còn vươn nước mắt.

Hứa Minh Dực kìm lòng không đậu lại quay đầu nhìn ra sau.

... Khương Ninh không đuổi theo.

Lạc đường rồi ư? Cái ngõ nhỏ này đầy rẫy những ngã rẽ, con gái toàn là mấy đứa mù đường cả.

Hay cô không vui vì mấy ngày trước cậu không dẫn theo cô ra ngoài câu cá?

Hay bởi cô thấy Hồ Kỳ Kỳ đang ở đây?

Phiền thật chứ, đã bảo cô đừng theo rồi mà cô cứ bám mình suốt, khiến mình bị nhiều người chòng ghẹo thế này.

Lỡ đâu cô bị lạc, mình còn phải đi tìm nữa đây...

Dù nghĩ vậy nhưng bước chân Hứa Minh Dực vẫn dừng lại.

“Đi đi, ngày cuối cùng rồi, nếu không đến sân bóng rổ nhanh thì trời sẽ tối đấy.” Tư Hướng Minh khập khiễng bá cổ Hứa Minh Dực rồi thúc giục.

Hồ Kỳ Kỳ cũng nhìn sang cậu ta.

“Bọn mày đi trước đi.” Hứa Minh Dực hất tay cậu ấy ra, rồi quay người chạy đến ngõ hẻm, nơi cậu ta vừa nhìn thấy Khương Ninh.

*

Hai mươi phút sau, Khương Ninh bước ra khỏi tiệm cắt tóc.

Yêu cầu của cô rất đơn giản, là cắt bỏ mái tóc uốn nhuộm bù xù như cỏ dại, không phù hợp với số tuổi này đi. Vì vậy sau hơn mười phút, thợ cắt tóc đã làm xong cho cô. Tiện thể cô còn mượn bông tẩy trang của chị gái tiệm cắt tóc để rửa mặt.

Gió biển nhẹ nhàng thổi phớt qua mái tóc ngắn ngang tai của cô, không khí ẩm ướt phả vào cổ làm cô cảm giác mình sáng bừng hẳn lên.

Quả thật anh trai trong tiệm cắt tóc cũng cảm thấy cô bé này như đã biến thành người khác vậy.

Mái tóc ngắn, đen mượt bồng bềnh, khoe ra chiếc cổ thon dài xinh xinh. Váy dây. Làn da mịn màng. Cổ tay và mắt cá chân nhỏ nhắn. Cô đứng trên bãi biển khi hoàng hôn buông xuống nom như một tấm áp phích của Nhật.

Anh ta đề nghị chụp cho Khương Ninh một bức ảnh nhưng Khương Ninh đã từ chối.

Dưới trời chiều, tâm trạng Khương Ninh rất tốt. Cô cầm kem nhảy tung tăng xuống triền dốc dọc theo bờ biển. Mọi chuyện còn kịp ở kiếp này.

Chưa đi được hai bước, đằng trước cách đó không xa, có vài đứa trẻ chỉ trỏ sau lưng mình. Chúng đang che miệng cười, tỏ ra thương hại và chế giễu nhưng không dám đến gần.

Ban đầu Khương Ninh nghĩ bọn nó đang chỉ mình.

—— Đến khi tiếng bánh xe lăn không thể phanh lại đằng sau từ xa đến gần.

Chợt nghĩ đến điều gì, trong lòng Khương Ninh bỗng dưng gợn sóng. Cô hốt nhiên ngoảnh lại.

Xe lăn chở một chàng trai đang trượt nhanh xuống con dốc.

Ở một nơi có mùa hè nóng bức như này, cậu mặc một chiếc áo dài tay màu trắng và quần dài cũng trắng luôn. Vạt áo bị gió biển ẩm thấp thổi tung lên theo tốc độ lao nhanh xuống, trong lòng cậu là một cái ô cán dài đen như mực, nom như một thanh đao đen cổ xưa đang vắt ngang ra ngoài.

Vì không khống chế được chiếc xe lăn đang lùi nhanh xuống, sắc mặt lạnh lùng của cậu thiếu niên tàn tật trở nên tái đi, trông cực kỳ xấu.

Khương Ninh chẳng mảy may quan tâm tại sao mình lại gặp Yến Nhất Tạ ở đây, lập tức chặm mồ hôi.

Cô vội vàng ném túi kem ni lông đi, toan xông tới giúp đỡ.

Tuy nhiên, không đợi cô lao đến, quản gia mặc vest đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi gần đó đã tiên phong vọt tới giữ lấy xe lăn.

“Thành thật xin lỗi cậu chủ, động tác của tôi quá chậm, bỏ đi lâu quá.” Quản gia lau mồ hôi: “Đây là rượu thuốc mà cậu cần.”

Ông đưa túi ni lông màu trắng cho Yến Nhất Tạ.

Trên mặt chàng trai trẻ không mảy may tỏ ra hoảng hốt, mà chỉ có u ám và lạnh lẽo.

Cậu nhận lấy nó trong sự xấu hổ nhưng chẳng hé miệng nói câu nào.

Khương Ninh đứng nhìn từ xa, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhặt túi ni lông lên, đi tới rồi chần chừ hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Cô không chắc bây giờ Yến Nhất Tạ có biết cô hay không.

Nếu cô nhớ không lầm, kiếp trước khoảng một năm sau, họ mới quen biết.

Kiếp trước, một tay anh lập nên đế quốc kinh doanh nhưng tất cả tài sản đều được chuyển sang tên cô, được ăn cả ngã về không. Rồi sau khi cô chết, anh bỗng trở thành kẻ phản diện giết người.

Thế nhưng, ký ức mà cô để lại cho anh hình như là luôn e sợ xa lánh anh còn không kịp.

Bờ biển dưới ánh chiều tà đỏ rực như lửa. Yến Nhất Tạ ngước lên nhìn cô với gương mặt cực kỳ khôi ngô nhưng nhợt nhạt và lạnh lùng.

Mắt của cậu sâu hút, mái tóc trước trán mướt mồ hôi, dường như đôi mắt bên dưới cũng chứa chất sự lạnh lẽo và mờ mịt, như ma quỷ trong lâu đài tĩnh mịch và u ám không được nhìn thấy mặt trời.

Tại, tại sao cậu lại nhìn cô đăm đăm như vậy?

Khương Ninh sửng sốt.

Một lát sau, cô mới kịp phản ứng ——

Toang rồi, có vẻ như cậu ấy nghĩ cô cùng một giuộc với cái đám vừa trắng trợn cười nhạo cậu ban nãy kia!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play