Trường An Thế Tử Phi

CHƯƠNG 6


1 tháng

trướctiếp

Bên ngoài bức tường bên hông của Trường An vương phủ.

Từ Huyền Ngọc vững vàng rơi xuống đất. Tả Hàn Sa dắt hai con ngựa đi tới, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn. Từ Huyền Ngọc giơ tay vỗ nhẹ quần áo rồi nhận lấy dây cương ngựa từ tay Tả Hàn Sa.

Trong thanh âm Tả Hàn Sa tràn đầy bất đắc dĩ: “Thế tử, tối hôm qua thuộc hạ đã nói với ngài rằng không được để Thái tử phi phòng không gối chiếc* rồi. Nhìn xem, vương phi biết chuyện tất nhiên sẽ không vui. May mắn là ngài đã nhanh chân chạy trốn nếu không vương phi thật sự sẽ chém chết ngài.”

* Phòng không gối chiếc: một người một phòng, nghĩa bóng là cô đơn lẻ bóng.

Từ Huyền Ngọc dứt khoát xoay người lên ngựa nói: "Nương ta sẽ không thực sự chém chết ta, ta là con ruột của bà."

Nhưng đúng là bây giờ  rất tức giận vì đêm tân hôn tối qua hắn đã không ở lại với Thời Cẩm Tâm mà lại để Thời Cẩn Tâm phòng không gối chiếc.

Chắc là mấy ngày tới bà vẫn sẽ tức giận vì chuyện này. Để an toàn, mấy ngày tiếp theo vẫn nên tránh mặt bà thì hơn.

“Giá!” Từ Huyền Ngọc giơ roi giục ngựa rời đi.

Tả Hàn Sa thở dài. May cho ngàivì là con ruột của vương phi, nếu không  đã chém ngài tám trăm lần rồi.

Hắn ta lập tức lên ngựa rồi cưỡi ngựa đi theo hướng Từ Huyền Ngọc.

Trong Trường An vương phủ, Thời Cẩm Tâm rảnh rỗi không có việc gì làm nên bảo Thu Dung kể cho nàng nghe một số chuyện về vương phủ.

Để sống ở đây, các thông tin cần thiết phải rõ ràng. Ít nhất cũng phải biết tính tình của vương gia và vương phi, họ thích gì và kiêng kỵ điều gì, đây là những điều vô cùng cần thiết phải biết.

Thu Dung kể tất cả những gì mình biết cho Thời Cẩm Tâm.

Khi Thời Cẩm Tâm hỏi về Từ Huyền Ngọc, Thu Dung mỉm cười nói: “Sở thích duy nhất của thế tử là điều tra các vụ án. Ngài ấy không có hứng thú với những thứ khác và cũng không có món ăn hay đồ vật yêu thích cụ thể nào.”

Thời Cẩm Tâm nhướng mày: “Nghe giống như có chút vô dục vô cầu*.”

* Vô dục vô cầu: không có ham muốn, không có nhu cầu

Thu Dung cười nói: “Thế tử rất quan tâm đến người nhà của mình, cũng rất bênh vực người của mình.”

Thời Cẩm Tâm gật đầu. Điều này là bình thường, nàng cũng rất để tâm người nhà của nàng.

Nhưng là vẫn không tìm hiểu được gì về sở thích của Từ Huyền Ngọc.

Thu Dung bổ sung: “Về phần tính tình của thế tử thì thực ra cũng khó nói. Hầu như lúc nào ngài ấy cũng rất nghiêm túc nhưng ở chung với ngài ấy một thời gian dài, nô tỳ cảm thấy ngài ấy thực ra rất tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là không có đụng vào điểm mấu chốt của ngài ấy.”

“Vương gia và vương phi cảm thấy ngài ấy không phải rất nghe lời, hạ nhân thì kính sợ ngài ấy nhưng người ngoài lại không biết ngài ấy là người như thế nào, không biết thế tử phi cảm thấy thế tử là người như thế nào?”

Thu Dung nhìn Thời Cẩm Tâm, đôi mắt tươi cười kia trong chốc lát phản chiếu vẻ mặt có chút kinh ngạc của Thời Cẩm Tâm. Nàng ấy không nói gì thêm như đang chờ đợi câu trả lời của Thời Cẩm Tâm.

Thời Cẩm Tâm cười nói: “Ta và thế tử mới biết nhau ngày thứ hai, về vấn đề hắn là người như thế nào, ta vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào.”

Nàng nhìn về phía Thu Dung: “Có lẽ về sau sẽ có đáp án.”

Thu Dung mỉm cười lịch sự, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau bữa trưa, Văn Tập Cầm gọi Thời Cẩm Tâm đang định trở về phòng lại, nói rằng muốn cùng nàng nói vài lời, sau đó dẫn nàng đến hoa viên sau vương phủ.

Đầu tháng 4, hoa mẫu đơn và hoa lan quân tử màu cam đỏ trong vườn nở rộ.

Khi đi ngang qua những bông hoa, Thời Cẩm Tâm liếc nhìn hoa lan quân tử màu cam đỏ hai lần.

Văn Tập Cầm cười nói: “Nếu con thích những cây lan quân tử này thì lát nữa ta sẽ cho người nhổ một ít cho con trồng trong viện.”

Bà nói thêm: “Huyền Ngọc không thích hoa lắm, cũng không thích những đồ trang trí cầu kỳ. Trong sân chỉ có một cây hòe trăm tuổi và một cái đình nhỏ, trông rất trống trải.”

Thời Cẩm Tâm cười nói: “Trang trí đơn giản nhưng cũng rất dễ nhìn, chỉ cần thế tử thích là được.”

Văn Tập Cầm nhướng mày: “Hai người các con hiện tại ở trong sân kia, không thể tùy theo sở thích của nó mà làm hết được.”

“Thằng bé được gia đình chiều chuộng đến hư rồi, trước đây cái gì cũng dung túng cho nó mới làm nó biến thành như bây giờ. Con là thế tử phi của nó, con phải quản nó, không thể để nó như trước kia được.”

Thời Cẩm Tâm có chút kinh ngạc: “Con quản chàng ấy?”

“Đúng vậy.” Văn Tập Cầm khẳng định nói.

Bà nhìn Thời Cẩm Tâm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu thằng bé vẫn giống như trước kia, vẫn luôn giải quyết các vụ án ở bên ngoài, thậm chí về nhà cũng ở trong thư phòng, con không lo lắng người khác sẽ bàn tán về con sao? Nói rằng con là thế tử phi nhưng lại không giữ được trái tim của tế tử!”

Thời Cẩm Tâm: “...”

Việc này... vốn dĩ không nằm trong kế hoạch của nàng.

Nàng không muốn con người của Từ Huyền Ngọc, cũng sẽ không tìm mọi cách để lấy được trái tim của hắn. Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định trong Trường An vương phủ, để người nhà của nàng ở phủ Đại Lý Tự Khanh có thể bình an sống quãng đời còn lại.

Chỉ cần ở chung trong hòa bình là được rồi.

Nhưng vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt kiên định của Văn Tập Cầm nói cho Thời Cẩm Tâm biết, bà không hề nói đùa. Bà thực sự hy vọng Thời Cẩm Tâm có thể quản Từ Huyền Ngọc.

Trên nụ cười của Thời Cẩm Tâm hiện lên một tia bất lực: “Nhưng là bà bà, con không nghĩ con có thể quản được thế tử.”

Văn Tập Cầm nói: “Thử xem sao.”

Bà nắm tay Thời Cẩm Tâm: “Nếu vì chuyện này mà Huyền Ngọc trách con thì cứ nói cho ta, ta sẽ xử lý nó! Yên tâm, có ta chống lưng cho con, con sẽ không có chuyện gì!”

Nhìn vào đôi mắt mong chờ của Văn Tập Cầm, Thời Cẩm Tâm không thể trực tiếp từ chối, cuối cùng, trong lòng nàng giãy giụa một lúc rồi mới nói: “Con sẽ cố gắng hết sức.”

Văn Tập Cầm cười vui vẻ gật đầu: “Được.”

Từ Huyền Ngọc từ Thẩm Hình Ty trở về Trường An vương phủ đã là cuối giờ Tuất.

Hắn đi gặp Thời Cẩm Tâm vì có chuyện muốn nói với nàng. Trùng hợp là, Thời Cẩm Tâm nhìn thấy hắn trở về nên cũng có chuyện muốn nói với hắn.

Hai người đứng đối diện nhau, đồng thời nói: “Ta có việc muốn nói với nàng/chàng.”

Sau đó cả hai người đều sững sờ, trong đôi mắt cả hai đều hiện lên sự kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất.

Từ Huyền Ngọc đưa tay ra làm động tác “mời”, ý bảo nàng ngồi xuống, sau đó nói: “Nàng nói trước đi.”

Thời Cẩm Tâm theo chỉ dẫn tay của hắn ngồi xuống bàn, Từ Huyền Ngọc lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng.

Thời Cẩmm nói: “Sau bữa trưa, bà bà đã tìm ta để nói vài lời.”

Từ Huyền Ngọc hơi nhướng mày, với lấy ấm trà trên bàn, tay kia chậm rãi rót một tách trà đưa cho Thời Cẩm Tâm: “Ta đoán  muốn nàng quản ta, đừng để ta giống như trước đây phải không?”

Thời Cẩm Tâm nhận lấy trà, nhẹ nhàng gật đầu: “Thế tử thông minh, đúng vậy.”

Từ Huyền Ngọc lại rót cho mình một tách trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm: “Nàng muốn quản ta?”

“Ta không muốn.” Thời Cẩm Tâm nói.

Trong mắt Từ Huyền Ngọc hiện lên một tia kinh ngạc nhưng khi hắn ngước mắt lên lại biến mất.

Hai tay Thời Cẩm Tâm bưng chén trà, quay đầu nhìn về phía Từ Huyền Ngọc, nói: “Nhưng thế tử cũng biết ta và ngươi đã thành thân, nếu thế tử tiếp tục giống như trước kia thì đối với thanh danh của ta cũng không tốt lắm, đối với nhà ta cũng sẽ có chút ảnh hưởng không tốt.”

Từ Huyền Ngọc đặt tách trà xuống: “Có ý gì?”

Thời Cẩm Tâm nghĩ: “Hy vọng sau này thế tử có thể về nhà sớm một chút, đừng để người khác nghĩ ta và chàng bất hòa.”

“Ta không muốn ép buộc thế tử và ta giả vờ yêu nhau nhưng ta không muốn người khác nói xấu sau lưng ta và ta cũng không muốn gia đình mình bị cười nhạo hay bị coi thường bởi người khác.”

Từ Huyền Ngọc suy nghĩ một chút: “Ta hiểu ý nàng.”

Hắn hỏi: “Nếu nàng đã nói với ta những điều này, vậy nàng có nghĩ đến việc yêu cầu ta phối hợp với nàng như thế nào chưa?”

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn Thời Cẩm Tâm tưởng tượng. Nàng không ngờ Từ Huyền Ngọc sẽ nói như vậy.

Nàng có chút kinh ngạc nhưng vẫn nói tiếp: “Thế tử làm xong việc thì về sớm. Nếu có thể thì thỉnh thoảng hãy ở lại đây.”

Từ Huyền Ngọc nhìn Thời Cẩm Tâm với ánh mắt kinh ngạc. Nàng suy xét rất chu đáo, hơn nữa thực sự dám nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Không vòng vo hay tỏ ra kiêu căng sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian cho cả hai bên.

Hắn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành tách trà, sau khi suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được.”

Trong mắt Thời Cẩm Tâm hiện lên ý cười: “Đa tạ thế tử.”

Sau đó nàng hỏi: “Ta đã nói xong rồi, không biết vừa rồi thế tử muốn nói gì?”

Từ Huyền Ngọc nói: “Mới đầu ta định nói vụ án gần đây có chút khó khăn, sẽ tốn rất nhiều thời gian để giải quyết. Nhưng vừa rồi nàng đã nói như vậy, ta sẽ điều chỉnh thời gian hợp lý hơn.”

“Nhưng ta vẫn cho rằng án tử rất quan trọng, không thể trì hoãn được. Cho nên, cho dù ta có qua đêm ở đây, ta cũng cần phải đọc hồ sơ, các loại tài liệu, nàng có để ý không?”

Thời Cẩm Tâm lắc đầu: “Không có.”

Từ Huyền Ngọc gật đầu: “Được.”

Hai người trò chuyện với nhau một cách hòa hợp, lời nói ngắn gọn mà hiệu quả.

Từ Huyền Ngọc và Thời Cẩm Tâm đều không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy, đều ăn ý cho rằng đối phương rất phối hợp.

Đã nói đến đây rồi, đêm nay Từ Huyên Ngọc sẽ ở lại đây, bình ổn lại những lời nói không hay của người khác về Thời Cẩm Tâm.

Giữa giờ Hợi.

Sau khi tắm rửa xong, Từ Huyền Ngọc đi vào phòng. Trong phòng, Thời Cẩm Tâm ngồi ở bên phải án thư, trong tay cầm một quyền sách mang theo từ nhà ra đọc.

Đọc sách trước khi đi ngủ sẽ giúp dễ ngủ. Đây cũng là thói quen của nàng.

Từ Huyền Ngọc đi tới, vươn tay cầm lên một cuốn sách khác từ trên bàn, trên bìa viết “Phong cảnh Vân Châu.”

Nhận thấy động tác của hắn, Thời Cẩmm ngẩng đầu lên.

Từ Huyền Ngọc mở quyển sách trong tay ra: "Nàng đã tới Vân Châu chưa?"

Thời Cẩm Tâm lắc đầu: “Chưa. Ta chưa bao giờ rời khỏi kinh đô.”

Từ Huyền Ngọc hỏi: “Nàng muốn đi Vân Châu sao?”

Khóe miệng Thời Cẩm Tâm cong lên: “Ta rất muốn đi nhìn xem. Chỉ là, không có cơ hội đi Vân Châu.”

Từ Huyền Ngọc liếc nhìn Thời Cẩm Tâm, đặt cuốn sách trong tay về chỗ cũ, sau đó nói: “Đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Thời Cẩm Tâm gật đầu: “Được.”

Nàng đánh dấu trang mình vừa đọc, sau đó đóng sách lại, đi theo Từ Huyền Ngọc đi đến chỗ ngủ ở bên trái phòng.

Sau khi đi vào, Thời Cẩm Tâm xoay người đóng cửa phòng ngủ lại.

Từ Huyền Ngọc đứng ở trước giường: “Nàng quen ngủ bên ngoài hay bên trong?”

Thời Cẩm Tâm đi đến bên cạnh hắn, nhìn chiếc giường đã được dọn sẵn: “Bên trong.”

Từ Huyền Ngọc gật đầu: “Ừm.”

Sau đó hắn bước sang một bên hai bước, ra hiệu cho Thời Cẩm Tâm đi lên trước.”

Hai người cùng ngủ chung một giường.

Sau khi nến tắt, căn phòng gần như tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ.

Thời Cẩm Tâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hô hấp dần dần ổn định.

Ở bên cạnh, Từ Huyền Ngọc nhắm mắt lại một lúc nhưng vẫn không ngủ. Hắn luôn ngủ một mình, hơn nữa giấc ngủ vốn dĩ đã không được tốt lắm, không quen với việc có người ở bên cạnh và trong không khí quanh quẩn hơi thở xa lạ.

Khi Thời Cẩm Tâm lật người nghiêng về phía hắn, Từ Huyền Ngọc đột nhiên mở mắt, theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên, một chưởng như đao đánh qua.

Nhưng khi hắn sắp chạm tới cổ của Thời Cẩm Tâm thì dừng lại.

Từ Huyền Ngọc sửng sốt, động tác cứng đờ trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng hết sức thu tay lại.

Nguy hiểm thật, xém chút nữa đã không dừng lại rồi.

Hắn quay đầu nhìn Thời Cẩm Tâm đã ngủ say, khẽ mím môi. Nàng thích nghi rất nhanh và cũng không hề quan tâm đến việc có người lạ nằm cạnh mình hay không.

Từ Huyền Ngọc vội vàng thu hồi ánh mắt.

Có vẻ như hắn cần phải làm quen với sự hiện diện của nàng ở bên cạnh mình càng sớm càng tốt, nếu không sau khi hắn ngủ rồi, động tác của tính cảnh giác theo thói quen sẽ làm nàng bị thương, như vậy một đoạn thời gian dài về sau hắn sẽ không thể sống yên ổn ở vương phủ được.

Nghĩ đến ánh mắt của tổ mẫu, cha và nương khi nhìn mình lúc đó, lại nghĩ đến trường kích của cha và đao của nương, Từ Huyền Ngọc ngay lập tức nhịn không được rùng mình một cái.

Thời Cẩm Tâm dường như cảm nhận được điều gì, tưởng mình đã lấy quá nhiều chăn làm cho Từ Huyền Ngọc cảm thấy lạnh. Vì thế nửa mơ nửa tỉnh vươn tay, cầm lấy chăn kéo về phía trước, che đến cổ Từ Huyền Ngọc rồi sau đó lại giấu tay vào trong chăn.

Nàng lắc lắc đầu rồi lại ngủ tiếp.

Từ Huyền Ngọc quay đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt nhất thời không giấu được vẻ kinh ngạc.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu nhẹ vào phòng, lặng lẽ chiếu lên bọn họ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp