Trường An Thế Tử Phi

CHƯƠNG 1


1 tháng

trướctiếp

Khi ánh nắng ban mai vẫn còn mờ mờ chưa rõ thì trời đổ mưa.

Những cơn mưa phùn kéo dài theo gió trôi xuống mặt ao trong vắt, tạo nên những gợn sóng trên mặt ao.

Trong làn nước trong vắt của ao, có vài con cá Cẩm Lý đuôi đỏ đậm đang chơi đùa trong nước, những chiếc đầu nhỏ của chúng thỉnh thoảng nhô lên khỏi mặt nước, sau đó nhanh chóng lặn vào trong nước.

Bên cạnh ao, đỗ quyên đang nở rộ, những bông hoa xinh đẹp lộng lẫy đung đưa nhẹ nhàng vài lần trong gió mát buổi sáng, rũ bỏ những giọt nước nhỏ tích tụ trên hoa và lá.

Mưa đến bất chợt, kéo dài liên miên mà không dứt, làm tăng thêm chút lạnh lẽo cho ngày xuân tháng ba này.

Phủ Đại Lý Tự Khanh sau một đêm yên tĩnh đã dần dần có tiếng ồn.

Khi nắng sớm dần sáng hơn, có người bước vào từ cửa sân và đi thẳng vào phòng trước. 

Nha hoàn dẫn đầu đứng ở trước cửa, giơ tay gõ cửa: "Tiểu thư, là nô tỳ, Tư Tư."

"Đã giờ mẹo rồi, đã đến giờ dậy rồi ạ."

Giọng nói dịu dàng của một nữ tử từ trong phòng truyền ra: “Vào đi.”

Tư Tư nói: "Vâng."

Đẩy cửa vào, bên trong có một căn phòng nhỏ.

Bên trong được bày biện đơn giản và trang nhã. Trên chiếc tủ cao cạnh cửa đặt mấy chậu hoa đào vừa mới hái hôm qua, trong phòng thoang thoảng hương hoa đào.

Trong sảnh nhỏ có một chiếc bàn tròn và bốn chiếc ghế đẩu tròn, đặt ở bốn hướng. Trên bàn là một bộ ấm trà màu lam nhạt, hình dáng nhìn rất đẹp, là một bộ ấm trà cao cấp.

Tiếp đến là một bình phong ngăn cách ở giữa. Ở bên kia bình phong là một bàn trà được đặt cạnh cửa sổ. Bên cạnh có một số tủ lớn nhỏ chứa các vật dụng khác nhau.

Bên trái sảnh nhỏ có một cánh cửa có thể mở được. Bên trong là phòng ngủ của tiểu thư.

Bên phải sảnh nhỏ có hai giá sách và một bộ bàn ghế. Sách được bày trên giá, văn phòng tứ bảo được xếp ngay ngắn trên bàn.

Tư Tư quay người đi vào phòng ngủ, nha hoàn phía sau mang theo đồ vệ sinh cá nhân vào sảnh và đợi ở đó.

Trong phòng ngủ, Thời Cẩm Tâm đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay cầm một tập ghi chú chi tiết về hoa cỏ mà tối qua nàng vẫn chưa đọc xong.

Nàng ngồi yên tĩnh, đôi mắt rủ xuống tựa như nước đọng, lông mi dài và rậm. Các đường nét trên khuôn mặt của nàng rất thanh tú, đôi mắt như những viên đá quý màu đen, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng đỏ mọng, giống như được một người thợ lành nghề chạm khắc cẩn thận, mọi bộ phận đều vừa phải.

Làn da của nàng như tuyết, trắng pha thêm chút hồng như thể chỉ cần động vào là sẽ vỡ.

Nàng vừa thức dậy không bao lâu nên vẫn chưa thay quần áo.

Mái tóc đen dài xõa xuống vai, mượt mà và óng ả.

Nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng đơn giản nên không thể che giấu được vẻ đẹp cơ thể của nàng.

Tư Tư đi tới nói: “Tiểu thư, hôm nay ngài dậy thật sớm.”

Ánh mắt của Thời Cẩm Tâm vẫn dán vào sách, nghe Tư Tư nói bèn đáp: “Buổi tối ngủ ngon, tự nhiên sẽ thức dậy sớm một chút.”

Tư Tư cười nói: “Sáng nay trời mưa, đêm qua chắc hẳn có chút lạnh, rất thích hợp để ngủ.”

Nàng ấy nhìn Thời Cẩm Tâm nói: “Tiểu thư, lát nữa xem tiếp, bây giờ nên rửa mặt thay quần áo rồi.”

Thời Cẩm Tâm chớp chớp mắt, đọc xong trang giấy trong tay, gấp góc trang về phía trước để đánh dấu. sau đó nàng đóng cuốn sách lại và đặt nó lên bàn trang điểm.

Tư Tư đi ra ngoài, vẫy tay với nha hoàn đang đợi trong sảnh nhỏ. Bọn họ bước vào, hầu hạ Thời Cẩm Tâm rửa mặt thay quần áo.

Sau khi chiếc trâm cài tóc hoa linh lan màu bạc được cài vào búi tóc của nàng, Thời Cẩm Tâm mới cất tiếng hỏi: “Tổ mẫu đã dậy chưa?”

Tư Tư nói: “Lão phu nhân gần đây mệt mỏi mất ngủ, lúc này vẫn còn đang ngủ.”

Thời Cẩm Tâm gật đầu hỏi: “Phụ thân và mẫu thân thì sao?”

Tư Tư cúi đầu thu dọn hộp trang sức rồi đóng lại: “Lão gia đã ra ngoài khi trời còn chưa sáng, nghe nói ngài có việc gấp không thể trì hoãn được. Phu nhân vẫn như thường lệ, đã dậy từ sớm, đang phân loại thảo dược ở phòng thuốc.”

Thời Cẩm Tâm mặc quần áo màu xanh nhạt, hai tay quàng thêm một tấm vải lụa màu xanh nhạt cùng màu với quần áo, chậm rãi đứng dậy khỏi bàn trang điểm.

Nàng bước ra khỏi phòng nhỏ, uống một cốc nước ấm trong sảnh nhỏ rồi bước ra khỏi phòng lớn.

Trước phòng là hành lang dài, nối nơi này với cổng sân.

Bên trái hành lang là một cái ao trong vắt. Bên cạnh ao là những bụi đỗ quyên do chính Thời Cẩm Tâm trồng. Bên phải có một đình nhỏ, vào mùa xuân sẽ có rất nhiều cây đào mọc lên um tùm ở hai bên đình.

Mưa phùn rơi xuống làm cho vài cánh hoa mỏng manh rơi rải rác trên những viên ngói đen của đình nhỏ.

Thời Cẩm Tâm men theo hành lang đi ra ngoài, đi đến kiểm tra bụi hoa đỗ quyên.

Cơn mưa xuân dai dẳng nhưng không làm hỏng bụi đỗ quyên.

Ngoài hành lang dài có người đi tới, hành lễ trước mặt Thời Cẩm Tâm: “Tiểu thư, phu nhân mời ngài tới nhà ăn để dùng bữa sáng.”

Thời Cẩm Tâm đứng dậy, vuốt phẳng gấu váy, nói: “Đã biết.”

Nhà ăn.

Lúc Thời Cẩm Tâm đến, hai muội muội của nàng là Thời Vân Li và Thời Mộ Y đã ở đó.

Thời Vân Li và Thời Mộ Y được sinh ra bởi Đường Tĩnh Đường, nữ chủ nhân hiện tại của phủ Đại Lý Tự Khanh. Họ cách nhau một tuổi, một người mười lăm và người kia mười bốn tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, trên khuôn mặt có nhiều nét giống nhau nhưng phong thái thì lại có chút không giống.

Người trước thì tinh tế và thông minh, còn người sau thì dịu dàng và trầm lặng.

Bọn họ nhìn thấy Thời Cẩm Tâm đi tới, lập tức đứng dậy cúi đầu hành lễ với nàng, đồng thanh nói: “Tỷ tỷ.”

Thời Cẩm Tâm gật đầu đáp lại: “Ngồi đi.”

Ba người ngồi xuống vị trí của mình.

Một lúc sau, Đường Tĩnh Đường mỉm cười đi đến.

Bà mặc trang phục màu tím, nở nụ cười ôn hòa, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang khí chất dịu dàng. Thấy ba tỷ muội đứng dậy hành lễ, bà vội xua tay: “Không cần, không cần, ăn một bữa cơm nào có nhiều quy tắc như vậy, ngồi xuống đi.”

Đường Tĩnh Đường giơ tay ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh bưng đồ ăn lên.

Rồi bà mỉm cười nói với các nữ nhi: “Tổ mẫu mệt rồi, còn đang ngủ. Phụ thân các con có việc cần giải quyết nên không về kịp bữa ăn. Sáng nay chỉ có bốn người chúng ta cùng ăn cơm với nhau thôi.”

“Cho nên cứ thoải mái là được.”

Trong mắt Thời Vân Li và Thời Mộ Y đồng thời xuất hiện một tia sáng, dường như họ có chút kinh ngạc.

Phụ thân của họ, Thời Khách Vũ là một người nghiêm túc, ngày thường không thể hiện cảm xúc trên mặt, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài làm việc, cho dù ở nhà, ông không ở thư phòng thì cũng luyện võ, bình thường cũng không có tiếp xúc nhiều với các nữ nhi của mình, cho nên quan hệ cũng không mấy thân thiết.

Nhưng may mắn thay, mẫu thân của họ là một người hiền lành và ân cần, đối xử với họ rất tốt, dù là làm nũng hay làm loạn cũng không sao.

Đường Tĩnh Đường nhấp một ngụm cháo gà, khi nuốt xuống, bà vô thức nhìn về phía Thời Cẩm Tâm.

Bà chớp mắt như thể có điều gì muốn nói nhưng lại có chút do dự.

Thời Cẩm Tâm chú ý đến phản ứng của Đường Tĩnh Đường, lập tức hỏi trước: “Mẫu thân có chuyện muốn nói sao?”

Đường Tĩnh Đường mỉm cười, dùng thìa khuấy nhẹ cháo gà trong bát.

Ở bên cạnh, Thời Vân Li và Thời Mộ Y cũng nhìn bà.

Đường Tĩnh Đường giải thích: “Là như thế này, Cẩm Tâm, con đã mười tám tuổi rồi. Tối qua phụ thân con đã bàn bạc với ta về chuyện này, nói rằng đã đến lúc cân nhắc hôn sự cho con.”

“Ta không thể để con ở với lão thái thái cả đời được. Huống chi lão thái thái cũng đã ở tuổi này… Con nên tự mình lập kế hoạch cho tương lai của mình đi.”

Thời Vân Li và Thời Mộ Y nhìn nhau, trong mắt họ có vẻ ngạc nhiên.

Thời Cẩm Tâm thờ ơ, vẫn bình tĩnh: “Tổ mẫu nói như thế nào ạ?”

Đường Tĩnh Đường mím môi: “Cái này… Lão thái thái vẫn luôn che chở con. Nếu con không gật đầu, bà ấy sẽ không đồng ý.”

“Cho nên, ý của phụ thân con là hy vọng con có thể khuyên nhủ lão thái thái.”

Thời Cẩm Tâm đã hiểu.

Nàng không còn trẻ, phụ thân và mẫu thân cảm thấy đã đến lúc nàng phải tính đến hôn sự, nhưng họ lo lắng rằng tổ mẫu sẽ không đồng ý nên muốn nàng nói chuyện này với tổ mẫu và thuyết phục bà ấy đồng ý để nàng gả chồng.

Ở kinh đô Đông Sở, nữ tử thường kết hôn ở tuổi mười lăm, mười sáu, nàng mười tám tuổi còn ở trong nhà chưa gả đi, tất nhiên sẽ dễ bị người ngoài chỉ trích.

Ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của phủ Đại Lý Tự Khanh.

Thấy Thời Cẩm Tâm vẫn im lặng, Đường Tĩnh Đường có chút khẩn trương.

Bà ho khan rồi vội vàng nói tiếp: “Thật ra con chưa muốn lấy chồng cũng không sao, chỉ là…”

“Cẩm Tâm hiểu rồi.” Thời Cẩm Tâm nhẹ nhàng ngắt lời Đường Tĩnh Đường, ngẩng đầu nhìn bà: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ nói với Tổ Mẫu.”

Đường Tĩnh Đường nhìn Thời Cẩm Tâm cười vui vẻ: "Đừng lo lắng, về hôn sự, ta và phụ thân con sẽ vì con mà lựa chọn cẩn thận, chúng ta sẽ không tùy tiện tìm một người để gả bừa con cho họ"

Thời Cẩm Tâm gật đầu: "Được."

Thời Vân Li và Thời Mộ Y chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, lúc này không dám phát ra âm thanh nào khác, không hẹn mà cùng giữ yên lặng.

Ăn sáng xong, Thời Cẩm Tâm trở lại nội viện để thỉnh an tổ mẫu.

Đường Tĩnh Đường sai người dọn dẹp phòng ăn rồi ngồi đó rất lâu.

Sau khi bình ổn lại suy nghĩ, bà đang định đứng dậy quay lại phòng thuốc thì có người vội vã chạy tới.

Đó là quản gia của Thời phủ, Viên Hiện: “Phu nhân! Phu nhân! Phu nhân!”

Đường Tĩnh Đường khoát tay áo: “Kêu cái gì? Có việc gì thì nói thẳng.”

Viên Hiện đứng thở hổn hển, chưa kịp ổn định hơi thở đã nói: “Phu nhân, có khách quý đến!”

Đường Tĩnh Đường hơi kinh ngạc: “Là khách quý nào vậy?”

Viên Hiện vỗ đùi: “Trưởng công chúa! Tỷ tỷ của bệ hạ, Tốn Dương trưởng công chúa!”

Đường Tĩnh Đường sửng sốt: “Cái gì?”

Quá sốc và ngạc nhiên, bà nhanh chóng đi theo Viên Hiện ra ngoài sảnh đón khách.

Vừa đến nơi lập tức nhìn thấy những rương quà lớn nhỏ chất đầy ngoài sảnh. Ngồi giữa đó đúng là Tốn Dương trưởng công chúa, Triệu Thanh Sương.

Ba ngày trước, Đường Tĩnh Đường đến chùa Linh Ẩn để cầu phúc cho gia đình và bắt gặp Tốn Dương trưởng công chúa đột nhiên ngã bệnh trong chùa. Bà học y từ khi còn nhỏ. Dù không còn hành nghề y nữa nhưng khi gặp người bệnh, bà vẫn muốn ra tay giúp đỡ.

Lúc ấy Tốn Dương trưởng công chúa nói rằng sẽ trả ơn một cách long trọng, Đường Tĩnh Đường vẫn luôn uyển chuyển từ chối nhưng không ngờ bà ấy vẫn đến.

Đường Tĩnh Đường gần như chạy vội ra trước, bà vừa định hành lễ thì Triệu Thanh Sương đã nắm tay bà nói: “Thời phu nhân, không cần đa lễ.”

Sau đó có tiếng cười vang lên, Triệu Thanh Sương hiền từ, ôn hòa lên tiếng: “Thời phu nhân đã cứu bà lão ta một mạng, hôm nay ta tới đây để bày tỏ lòng biết ơn.”

Đường Tĩnh Đường nói: “Trưởng công chúa nói quá rồi, ân cứu mạng gì chứ, đúng lúc ngài cần nên thần thiếp chỉ giúp đỡ một chút thôi.”

“Ừm…” Triệu Thanh sương xua tay: “Bà lão ta mắc bệnh hen suyễn đã nhiều năm, ta biết rõ bệnh này khi tái phát sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Nếu không có phu nhân giúp đỡ, bà lão ta sợ là hồn đã về với Tây Thiên rồi.”

Đường Tĩnh Đường vừa lo lắng vừa khẩn trương: “Trưởng công chúa, lời này không thể nói tùy tiện… Thân thể ngài khỏe mạnh, còn cách Tây Thiên rất xa.”

Triệu Thanh Sương mỉm cười, nắm lấy tay Đường Tĩnh Đường cùng nhau ngồi xuống.

Bà ấy mỉm cười nói: “Hôm nay bà lão ta tới đây, ngoài việc cảm tạ ngươi vì ân cứu mạng ngày đó, bà lão ta còn xin bệ hạ ban một đạo thánh chỉ về việc gắn kết nhân duyên giữa Thời phủ và Trường An vương phủ.”

“Từ nay trở đi, chỉ cần Trường An vương phủ còn tồn tại một ngày, sẽ không có ai có thể động tới phủ Đại Lý Tự Khanh!”

“Hả?” Đường Tĩnh Đường choáng váng trước chuyện kết duyên một cách đột ngột này.

Bà còn chưa kịp phản ứng lại thì Triệu Thanh Sương đã nắm tay bà. Triệu Thanh Sương nhìn vào mắt bà, thành khẩn lại chân thành nói: “Bà lão ta biết, phủ Đại Lý Tự Khanh có ba vị nữ nhi chưa xuất giá, ngươi và Đại Lý Tự Khanh thương lượng một chút, chọn một người là được.”

“Trên hôn phối vẫn chưa có tên của bên nữ. Sau khi bàn bạc xong thì cứ điền vào.”

Đường Tĩnh Đường mím môi dưới, giọng nói trở nên nhỏ hơn, đồng thời có vẻ thận trọng: “Xin hỏi trưởng công chúa, người mà ngài nói sẽ cùng Thời gia kết duyên chính là nhị công tử của Trường An vương phủ phải không?”

Triệu Thanh Sương xua tay: “Sao có thể chứ? Người đó đương nhiên là thế tử của Trường An vương phủ.”

Đầu Đường Tĩnh Đường đột nhiên ong ong, hoảng hốt đến mức trước mắt như tối đi.

Từ Huyền Ngọc…

Nghe nói thế tử Từ Huyền Ngọc của Trường An vương phủ đang là chưởng quản hình ngục, thống lĩnh Thẩm Hình Ty và trên dưới chiếu ngục, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, làm việc mạnh mẽ và quyết đoán, là một kẻ nham hiểm và đáng sợ, tính tình quái dị, ngay cả chó thấy hắn đều sợ đến mức phải đi đường vòng.

Vì vậy, đến nay đã qua hai mươi lăm vẫn chưa lập gia đình.

Dù là nữ nhi nào trong nhà gả qua cũng đều không phải là lương duyên tương xứng.

Trường An vương phủ cao quý lại là dòng dõi hoàng gia, nhưng nếu gả qua… cũng chưa chắc sẽ có một cuộc sống tốt đẹp!

Đường Tĩnh Đường cảm thấy đau đầu, trong đầu ong ong như có thứ gì sắp vỡ ra.

Trong nháy mắt, bà lập tức hôn mê bất tỉnh.

Triệu Thanh Sương kinh ngạc và hoảng hốt: “Thời phu nhân? Thời phu nhân, ngươi sao vậy?”

“Người đâu! Người đâu mau tới đây!”

Khi Thời Khách Vũ giải quyết xong việc trở về, nghe tin phu nhân nhà mình ngất xỉu, ông được quản gia Viên Hiện kể lại mọi việc nên vội chạy vào phòng gặp Đường Tĩnh Đường.

Đường Tĩnh Đường vừa mới tỉnh dậy, vẻ mặt còn chút hoảng loạn.

Nhìn thấy Thời Khách Vũ trở về, bà lo lắng đưa tay nắm lấy ống tay áo của ông: “Trưởng công chúa đã xin bệ hạ ban thánh chỉ tứ hôn, muốn thế tử của Trường An vương phủ kết duyên với nhà chúng ta, phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Thời Khách Vũ thở dài: “Ta đã nghe nói rồi.”

“Nếu chỉ là lời nói thì có thể lịch sự từ chối. Nhưng Trưởng công chúa đã thỉnh cầu thánh chỉ từ bệ hạ, nếu không tuân theo tức là chống lại chiếu chỉ, toàn bộ phủ Đại Lý Tự Khanh sẽ phải gánh chịu tai ương.”

Hốc mắt Đường Tĩnh Đường ươn ướt: “Làm sao bây giờ?”

“Chúng ta không thể trơ mắt nhìn các con đi vào hang sói hang hổ được! Danh tiếng của thế tử Từ Huyền Ngọc của Trường An vương phủ không tốt lắm!”

Thời Khách Vũ cau mày, tỏ vẻ bất lực: “Vậy nàng có biện pháp nào tốt hơn không?”

“Thiếp...” Đường Tĩnh Đường cắn môi dưới: “Thiếp không biết…”

Thời Khách Vũ vỗ vỗ tay bà, nhẹ nhàng an ủi: “Tốt nhất nên nói chuyện này với các con trước, xem các con nghĩ thế nào.”

Bây giờ không có cách nào tốt hơn, đây là cách duy nhất.

Trước bữa tối, Thời Khách Vũ gọi cả ba nữ nhi trong nhà tới, nói với họ rằng trưởng công chúa đã xin chiếu chỉ muốn định hôn sự với Thời gia.

Bởi vì “thanh danh bên ngoài” của Từ Huyền Ngọc, vừa nghe nói phải thành thân với hắn, Thời Vân Li và Thời Mộ Y thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng.

Sau khi tỉnh táo lại, nước mắt Thời Vân Li không ngừng chảy ra: “Con không muốn, con không muốn… Con thích Tô công tử, con không muốn gả cho Từ thế tử! Tuyệt đối không được!”

Càng nói nàng ấy khóc càng to. Cuối cùng, bất chấp sự nghiêm khắc của phụ thân, nàng ấy ngồi dưới đất náo loạn ầm ĩ, tức giận nói rằng nếu ép nàng ấy lấy chồng, nàng ấy sẽ treo cổ tự tử.

Thời Mộ Y ngồi trên ghế, vẻ mặt có chút đờ đẫn: “Con cũng không muốn, con không muốn… Con chỉ mới mười bốn tuổi, con không muốn gả cho một người nam nhân đáng sợ như vậy, còn lớn hơn con mười một tuổi…”

Nói xong, nàng ấy nằm trên bàn, cơ thể không nhịn được run rẩy như thể rất sợ hãi, cũng rất giống như đang lặng lẽ khóc.

Nhìn thấy họ như vậy, Đường Tĩnh Đường không kìm được cảm xúc, cũng bắt đầu khóc.

Thời Khách Vũ bất lực ôm trán, toàn thân toát ra cảm giác nặng nề. Nếu có thể, tất nhiên ông muốn nữ nhi của mình được ở bên người mình yêu, nhưng…

Thánh chỉ không thể không tuân. Họ không thể gánh được hậu quả của việc chống lại chiếu chỉ.

Thời Cẩm Tâm nhìn bọn họ, thu hết cảm xúc và phản ứng của bọn họ vào trong mắt. Sau đó, ánh mắt nàng lại dời khỏi người bọn họ, nhẹ nhàng nhìn xuống, khẽ chớp.

Nàng mở miệng nói: “Con sẽ gả.”

Lời này vừa nói ra, tiếng khóc trong phòng lập tức dừng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng.

Thời Cẩm Tâm nói: “Vân Li đã có người trong lòng, Mộ Y chưa đủ tuổi để cưới gả, chiếu chỉ của hoàng gia không thể làm trái, cho nên để con gả qua đi.”

“Dù sao sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng. Hơn nữa, con cũng không có người trong lòng nên gả cho ai cũng đều giống nhau.”

Thời Khách Vũ và Đường Tĩnh Đường nhìn nhau, vẻ mặt có chút phức tạp, lông mày nhíu lại, dường như không đành lòng.

Thời Khách Vũ thở dài: “Cẩm Tâm, gả vào Trường An vương phủ không phải chuyện đùa. Đây là chuyện cả đời của con. Con thật sự đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”

Thời Cẩm Tâm nhìn Thời Khắc Vũ, gật đầu, ánh mắt kiên định nói: “Phụ thân, trên chiếu chỉ vẫn chưa có tên của bên nữ, vậy hãy ghi tên của con vào đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp