Ngày hôm sau.

Khi ánh sáng ban mai vẫn còn mờ mờ chưa rõ, Thời Cẩm Tâm đã tỉnh dậy. Một người ngủ thật ngon và dễ chịu trên chiếc giường lớn êm ái và thoải mái này.

Nàng nằm trên giường uể oải vươn vai, sau đó đứng dậy cử động cơ thể một chút để tỉnh ngủ.

“Cốc, cốc, cốc...” Có tiếng gõ cửa.

Giọng nói của Tư Tư từ bên ngoài truyền đến: “Tiểu thư, ngài dậy rồi à? Đã đến lúc chuẩn bị kính trà cho vương phi và vương gia rồi.”

Thời Cẩm Tâm đáp: “Dậy rồi, vào đi.”

Lúc này Tư Tư mới dẫn nha hoàn đẩy cửa đi vào, hầu hạ Thời Cẩm Tâm rửa mặt, thay quần áo, trang điểm.

Thời Cẩm Tâm nhìn mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ qua gương, đột nhiên hỏi: “Thế tử đâu?”

Tư Tư đáp: “Thu Dung tỷ tỷ đã đi thư phòng tìm thế tử rồi.”

Thời Cẩm Tâm gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Nàng đi ra khỏi viện, đi về phía nội sảnh.

Đi được nửa đường thì gặp Từ Huyền Ngọc từ thư phòng đi tới. Hai người từ hai đường khác nhau đi tới rồi gặp nhau trên đường dẫn vào nội sảnh.

Hai người liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không cần nói, đi đến bên cạnh nhau để sóng vai cùng đi.

Nhưng dọc đường đi họ lại không nói lời nào, chỉ có tiếng bước chân và tiếng quần áo đung đưa khi họ bước đi.

Trong đại sảnh của Trường An vương phủ, Từ Kế Phong và Văn Tập Cầm đã ngồi ở đó, mỉm cười nhìn Thời Cẩm Tâm và Từ Huyền Ngọc tiến vào từ cửa đại sảnh, đi về phía bọn họ.

Thời Cẩm Tâm và Từ Huyền Ngọc lần lượt đứng trước mặt Từ Kế Phong và Văn Tập Cầm, cùng cung kính hành lễ thăm hỏi.

Từ Huyền Ngọc chắp tay hành lễ nói: “Nhi tử thỉnh an cha, nương.”

Thời Cẩm Tâm gật đầu hành lễ nói: “Tức phụ thỉnh an công công, bà bà.”

Từ Kế Phong và Văn Tập Cầm cười vui vẻ, vội vàng nói: “Nhanh, nhanh, nhanh, miễn lễ. Đều là người trong nhà, không cần khách khí như thế.”

 Nha hoàn bên cạnh đi tới, đưa trà trong tay về phía trước.

Thời Cẩm Tâm đưa tay lấy một chén trà, dâng cho Từ Kế Phong trước: “Tức phụ kính trà công công.”

Từ Kế Phong mỉm cười tiếp nhận: “Tốt tốt tốt.”

Sau khi Từ Kế Phong uống xong, Thời Cẩm Tâm cầm chén thứ hai lên, sau đó đi đến trước mặt Văn Tập Cầm, đưa chén trà về phía trước một chút: “Tức phụ kính trà bà bà.”

Văn Tập Cầm gật đầu, mỉm cười ôn hòa, đưa tay nhận lấy chén trà đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Sau khi việc kính trà kết thúc, Văn Tập Cầm giơ tay lên, nha hoàn bên cạnh bước tới đưa hộp gấm trong tay tới trước mặt Thời Cẩm Tâm.

Văn Tập Cầm nói: “Cẩm Tâm, con đã gả cho Huyền Ngọc, sau này con sẽ là thế tử phi của Trường An vương phủ, về sau chúng ta sẽ là người một nhà. Trong hộp gấm này là quà gặp mặt mà ta và vương gia đã chuẩn bị cho con, hy vọng con sẽ thích.”

Thời Cẩm Tâm cười nói: “Công công và bà bà tặng cho con, tức phụ đương nhiên rất thích.”

Văn Tập Cầm cười nói: “Ta sẽ cho người trực tiếp đưa đến phòng của con. Cũng đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng nhau ăn sáng thôi.”

Nói xong, Văn Tập Cầm đứng dậy đi về phía Thời Cẩm Tâm, dẫn nàng đi tới nhà ăn của vương phủ. Khi rời đi, bà quay đầu lại nhìn Từ Kế Phong, cho ông một ánh mắt.

Từ Kế Phong hiểu ý, đưa tay kéo lại Từ Huyền Ngọc đang muốn xoay người: “Con đợi chút.”

Đợi Văn Tập Cầm và Thời Cẩm Tâm đi xa một chút, ý cười trên mặt Từ Kế Phong mới nhạt đi, thần sắc nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

Ông nhìn Từ Huyền Ngọc, tức giận nói: “Tiểu tử thúi, đêm qua là đêm tân hôn của con, thế nhưng con lại bỏ mặc tân nương của mình mà đi xử lý án tử! Đầu óc con có vấn đề phải không?”

Từ Huyền Ngọc sớm đã quen với cách nói chuyện như vậy của cha mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không có một chút cảm xúc nào. Hắn nói: “Tối qua con đã nói với thế tử phi con có việc cần xử lý, có thể sẽ về muộn nên con sẽ ngủ lại thư phòng.”

Hắn nhìn vào mắt Từ Kế Phong, ánh mắt kiên định và nghiêm túc: “Nàng đồng ý rồi. Con không có trực tiếp bỏ mặc nàng.”

Từ Kế Phong trợn to mắt, giơ tay chỉ vào hắn: “Con...”

Từ Huyền Ngọc ngắt lời ông: “Thế tử phi rất ân cần, hiểu rõ con phải làm việc. Như vậy thực tốt, không phải sao?”

“...” Khóe miệng Từ Kế Phong giật giật mấy cái, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Từ Huyền Ngọc tự nhiên quay người, sải bước đi về phía phòng ăn.

Từ Kế Phong nhìn theo bóng dáng Từ Huyền Ngọc dần dần rời đi, không khỏi thở dài: “Tiểu tử thúi không nghe lời!”

Nhà ăn.

Triệu Thanh Sương và nhị đệ của Từ Huyền Ngọc, Từ Lâm Thuần và tam muội là Từ Nhược Ảnh đã ở đó. Thấy họ đến, trên mặt lộ ra tươi cười, đứng dậy đi tới để chào đón.

Thời Cẩm Tâm và Từ Huyền Ngọc đi tới trước mặt Triệu Thanh Sương, cùng nhau hành lễ: “Thỉnh an tổ mẫu, cầu tổ mẫu mạnh khỏe.”

“Tốt tốt tốt.” Triệu Thanh Sương cười vui vẻ “Ngồi đi, ngồi đi.”

Từ Lâm Thuần và Từ Nhược Ảnh nhìn nhau rồi mỉm cười bước về phía Thời Cẩm Tâm. Hai người đồng thời hành lễ: “Bái kiến tẩu tẩu.”

Trước khi thành thân, Thời Cẩm Tâm đã biết người thân của Từ Huyền Ngọc trong Trường An vương phủ gồm những ai. nghe tiếng “tẩu tẩu” này, nàng đã biết bọn họ là ai.

Thời Cẩm Tâm nhẹ nhàng gật đầu, ôn hòa nói: “Chào Lâm Thuần đệ đệ, Nhược Ảnh muội muội.”

Từ Lâm Thuần cười nói: “Không ngờ tẩu tẩu biết chúng ta.”

Từ Nhược Ảnh kéo tay Thời Cẩm Tâm, kéo nàng lại ngồi cạnh mình: “Tẩu tẩu mau ngồi xuống.”

Trước đó bọn họ từng nghe nói đại tiểu thư Thời Cẩm Tâm của phủ Đại Lý Tự Khanh thường ngày rất ít khi ra ngoài, cho nên từ sau khi hôn sự này được định ra, ngoại trừ thảo luận về tính tình của đại ca, ngoài ra còn có một số nhận xét không mấy hay ho về vị tẩu tẩu này.

Có người nói diện mạo của nàng kém hơn hai muội muội trong nhà nên mới ngại ra ngoài gặp người, cũng có người nói tính tình của nàng không tốt, cho nên Đại Lý Tự Khanh không cho nàng ra ngoài.

Hôm nay vừa thấy, những lời đồn đãi đó đều là giả. Tẩu tẩu không chỉ lớn lên rất đẹp, nói chuyện còn ôn nhu, lễ nghĩa chu đáo, dáng vẻ nhìn qua rất dễ ở chung.

Từ Kế Phong sải bước đi tới, phất tay áo đứng cạnh Văn Tập Cầm với vẻ mặt bất đắc dĩ, ông hơi khom người nói vào tài bà vài câu.

Sau đó Từ Huyền Ngọc nhận thấy khi nương hắn nhìn hắn, trong mắt đang cười của bà như chứa vài con dao sắc nhọn.

Hắn chớp mắt, giả vờ như không có việc gì quay đầu đi.

Văn Tập Cầm hít sâu một hơi, tạm thời bình ổn lại cảm xúc. Tiểu tử thúi, đợi ăn xong bữa sáng ta lại xử lý con!

Người một nhà ngồi quanh bàn ăn, nha hoàn mang bữa sáng lên rồi đặt lên bàn.

Sau khi Triệu Thanh Sương ra hiệu, mọi người đều động đũa.

Trong nhà có rất nhiều người, mỗi người đều có sở thích khác nhau. Một bàn ăn sáng đương nhiên sẽ có nhiều hương vị để mọi người có thể ăn những gì mình muốn.

Từ Huyền Ngọc và Thời Cẩm Tâm ngồi cạnh nhau.

Thời Cẩm Tâm nhai kỹ nuốt chậm, khẩu vị tương đối nhạt, không thích ăn cay. Trên bàn có đồ cay nhưng nàng động cũng không động dù chỉ một đũa. Trên bàn bày biện nhiều món ăn sáng với nhiều hương vị khác nhau, món nàng thích nhất là cháo rau và thịt lợn.

Từ Huyền Ngọc không có kiêng cử gì, chỉ cần hương vị không quá kỳ lạ, ngọt, cay, mặn, nhạt gì hắn cũng có thể ăn nhưng không thể nói là thích, chỉ là có thể ăn thôi.

Sau khi ăn sáng xong, Từ Huyền Ngọc và Thời Cẩm Tâm hành lễ với Triệu Thanh Sương, Từ Kế Phong và Văn Tập Cầm rồi rời khỏi nhà ăn.

Trên đường quay về chỗ ở, Từ Huyền Ngọc và Thời Cẩm Tâm sóng vai mà đi.

Từ Huyền Ngọc đưa hai tay ra sau lưng, một tay nắm thành nắm đấm, tay còn lại nắm lấy cổ tay của tay vừa rồi. Hai tay của Thời Cẩm Tâm nắm nhẹ đặt ở trước người.

Ánh mắt Từ Huyền Ngọc hơi động, liếc nhìn Thời Cẩm Tâm bên cạnh. Sau một lúc do dự, hắn lên tiếng hỏi: “Tối qua nàng ngủ được không?”

Thời Cẩm Tâm sửng sốt một lát, mới nhận ra là hắn đang nói chuyện với mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngủ ngon, thế tử thì sao?”

Từ Huyền Ngọc đáp: “Bình thường.”

Trước khi đi ngủ, hắn đang đọc công văn của Thẩm Hình Ty. Sau khi nằm xuống, hắn lại không nhịn được nghĩ đến tình huống của những án tử cho nên ngủ không được lâu, chất lượng giấc ngủ cũng không được tốt.

Vì vậy, bình thường.

Từ Huyền Ngọc nhấp môi dưới, lại nói: “Nếu như tổ mẫu và nương thúc giục nàng mau chóng viên phòng với ta để kéo dài hương khói cho vương phủ thì nàng hãy nói là ta rất bận, không rảnh làm việc này.”

Thời Cẩm Tâm nhìn hắn, chớp mắt.

Từ Huyền Ngọc lại nói: “Nếu nói như vậy mà vẫn không có tác dụng thì nàng cứ đẩy việc này lên người Lâm Thuần. Hắn đã mười bảy rồi, cũng nên đón dâu rồi, hắn cũng có trách nhiệm kéo dài hương khói của Trường An vương phủ.”

“...” Thời Cẩm Tâm cố gắng hết sức duy trì nụ cười trên mặt nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc.

Phát triển thế này không nằm trong dự kiến của nàng.

Nàng mỉm cười: “Như vậy có phải không tốt lắm hay không?”

Từ Huyền Ngọc nhìn về phía nàng, kiên định trả lời: “Sẽ không.”

Thời Cẩm Tâm: “...”

Lúc này, Từ Lâm Thuần, người đang cùng Từ Nhược Ảnh rời khỏi nhà ăn, đột nhiên hắt hơi một cái.

Từ Nhược Ảnh hỏi: “Nhị ca, huynh làm sao vậy? Buổi tối bị cảm lạnh à?”

Từ Lâm Thuần giơ tay sờ mũi: “Ta không có bị cảm lạnh, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, giống như có người đang nói xấu ta.”

Thấy Thời Cẩm Tâm vẫn không lên tiếng, Từ Huyền Ngọc tỏ ra có chút nghi hoặc, sau đó hỏi nàng: “Sao vậy? Ta nói không đúng à?”

Thời Cẩm Tâm: “...”

Những gì hắn nói có vẻ là... đúng.

Từ Lâm Thuần đã mười bảy tuổi mà vẫn chưa kết hôn. Hắn thực sự đã đủ tuổi kết hôn nhưng nàng vừa mới gặp Từ Lâm Thuần, đột nhiên đẩy vấn đề kéo dài hương khói cho hắn, cảm thấy không phù hợp lắm.

Thời Cẩm Tâm mỉm cười: “Đến lúc đó lại xem xét, có lẽ bọn họ sẽ không thúc giục.”

Từ Huyền Ngọc tự tin nói: “Bọn họ sẽ làm đó.”

Bọn họ sốt ruột muốn hắn đón dâu chính là vì để kéo dài hương khói. Nếu không phải như thế, tổ mẫu cũng sẽ không đi xin thánh chỉ.

Thời Cẩm Tâm hơi nhướng mày. Hắn tự tin đến thế, nghĩ đến việc này thì đúng là mức độ đáng tin rất cao.

Nhưng dù như vậy cũng phải đến lúc đó rồi lại nói. Dù sao hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngã ba đường.

Từ Huyền Ngọc dừng lại, xoay mặt về phía Thời Cẩm Tâm: “Ta còn có việc, nàng về trước nghỉ ngơi đi.”

Thời Cẩm Tâm gật đầu: “Được.”

Thời cẩm Tâm thoáng nhún người hành lễ với Từ Huyền Ngọc, sau đó không chút do dự quay người trở về chỗ ở.

Từ Huyền Ngọc nhìn bóng nàng càng lúc càng xa, trầm ngâm một lát rồi đi về thư phòng.

Trong thư phòng, Văn Tập Cầm đã chờ sẵn.

Bà cầm một đao lớn có vòng sắt, mỉm cười nhìn Từ Huyền Ngọc xuất hiện trong tầm mắt.

Bước chân đang tiến về phía trước của Từ Huyền Ngọc dừng lại.

Văn Tập Cầm cười nhẹ, ôn hòa nói: “Từ Huyền Ngọc, con được lắm. Đêm tân hôn con lại không ở bên thế tử phi của mình mà lại chạy tới thư phòng xử lý án tử, còn qua đêm ở thư phòng, để cho thế tử phi của mình phòng không gối chiếc!”

“Xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai là vì nghĩ nương của con không nhấc được đao sao?”

Vừa nói bà vừa đặt đao lớn trong tay xuống đất. Những tảng đá trên mặt đất cũng vì vậy mà rung chuyển.

Từ Huyền Ngọc lẳng lặng lùi lại vài bước, vừa gặp phải ánh mắt của Văn Tập Cầm, hắn sáng suốt lựa chọn quay người bỏ chạy không chút do dự.

Văn Tập Cầm sửng sốt, vội vàng đuổi theo: “Từ Huyền Ngọc, đứng lại!”

Từ Huyền Ngọc quay đầu lại: “Con không đứng.”

Sau đó lấy hết sức lực tăng tốc chạy đến bức tường bên cạnh, nương theo cây lớn cạnh bức tường, hắn dẫm lên thân cây để tung người lên, nhảy qua bức tường rồi nhảy sang phía bên kia.

Văn Tập Cầm: “?”

Từ Huyền Ngọc!!

“Đứng lại!” Văn Tập Cầm hét lên: “Chặt hết những cây ở cạnh tường này cho ta.”

Thời Cẩm Tâm vừa trở về phòng không bao lâu liền nghe thấy vật nặng rơi xuống đất.

Động tĩnh không nhỏ.

Thời Cẩm Tâm hỏi: “Thu Dung, có chuyện gì thế? Trong phủ có chỗ nào đang sửa chữa sao?”

Thu Dung đi tới, cười nói: “Chắc là đang chặt cây.”

Nàng ấy lại nói: “Trong phủ thường xuyên trồng cây và chặt cây, rồi ngài sẽ quen thôi.”

Thời Cẩm Tâm chớp mắt: “?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play