Ánh bình minh chiếu xuống, màn đêm đen tối đã biến mất, khi sắc trời sáng lên thì Thời Cẩm Tâm tỉnh lại.
Nàng hơi mơ hồ mở mắt ra, theo bản năng muốn duỗi thẳng tay vươn vai nhưng lại nhận ra bên cạnh mình không có ai, vị trí trống không, chỉ lưu lại một chút nhiệt độ cơ thể.
Cơn buồn ngủ trong đầu Thời Cẩm Tâm dần biến mất, nàng tỉnh táo trở lại, chầm chậm mà ngồi dậy, Từ Huyền Ngọc đã rời đi từ lúc nào? Nàng hoàn toàn không có phát hiện ra.
Thời Cẩm Tâm khẽ lắc đầu, tia buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất sau đó, nàng đứng dậy xuống giường.
Tư Tư canh thời gian mà tới, hầu hạ nàng rửa mặt và thay quần áo.
Lúc trang điểm, Tư Tư nhìn vào trong gương trang điểm, do dự một chút rồi sau đó nhắc nhở nàng: “Tiểu thư, phong tục của Đông Sở chúng ta là nữ tử sau khi thành hôn được sáu ngày thì phải trở về nhà mẹ đẻ, chuyện này ngài vẫn còn nhớ chứ ạ?”
Thời Cẩm Tâm khẽ gật đầu: “Ta vẫn nhớ, có chuyện gì sao?”
Tư Tư cẩn thận nói: “Hôm nay là ngày thứ ba rồi, ngài có phải nên báo trước cho thế tử một tiếng hay không, tránh để đến lúc đó ngài ấy bởi vì quá bận rộn mà không thể cùng ngài về được.”
Thời Cẩm Tâm rũ mắt gật đầu: “Đúng là vẫn nên báo trước cho chàng ấy một tiếng.”
Thu Dung đi đến, cúi đầu nói: “Thế tử phi, sắp đến giờ dùng bữa sáng rồi, phải đi đến phòng ăn rồi ạ.”
Thời Cẩm Tâm nói: “Ta biết rồi.”
Sau khi Tư Tư cài chiếc trâm cuối cùng vào giữa búi tóc, nàng đứng dậy và đi ra ngoài.
Dưới mái hiên trước phòng, Thời Cẩm Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, sáng ngời và không mây, nàng nghĩ rằng hôm nay chắc hẳn sẽ là một ngày đẹp trời.
Lúc thu hồi lại ánh mắt, tầm mắt nàng nhìn quanh sân hai vòng, ở chính giữa là một cây hòe trăm năm, cây cao tận trời và cao hơn cả nóc nhà, cành cây xanh tốt, nhánh cây to khỏe xòe ra hai bên, vào mùa hè trông có vẻ rất mát mẻ.
Phía bên phải cây hòe có một cái đình nghỉ mát hình bát giác, trong đình có một bộ bàn ghế đá và được bao quanh bởi lan can làm bằng đá, tuy không lớn nhưng rất tinh xảo.
Con đường đá xanh được rải ở phía trước cửa sân nối với một số phòng và đình nghỉ mát, cỏ ở hai bên được cắt tỉa ở độ cao bằng nhau, ao nước bên kia trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, không có cá, cũng không có cây và hoa thủy sinh.
Cả tòa viện được bố trí đơn giản, không có trang trí bất kỳ đồ vật không cần thiết nào, rất giống với tính cách của Từ Huyền Ngọc.
Thời Cẩm Tâm bước xuống bậc thềm phía trước, rời khỏi sân, đi đến phòng ăn.
Lúc đến phòng ăn, Từ Nhược Ảnh vốn đã đến từ sớm, nhìn thấy nàng tới thì lập tức đứng dậy mỉm cười đi đến rồi ôm lấy cánh tay nàng: “Chào buổi sáng tẩu tẩu~”
Thời Cẩm Tâm nở nụ cười ôn hòa: “Chào buổi sáng Nhược Ảnh.”
Từ Nhược Ảnh dìu nàng cùng ngồi xuống, cười hỏi: “Tẩu tẩu, hôm nay tẩu có rảnh không ạ?”
Thời Cẩm Tâm đáp: “Ta rảnh.”
Đôi mắt của Từ Nhược Ảnh cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, nàng ấy lại nói: “Vậy hôm nay tẩu tẩu có thể cùng ta đi dạo phố được không ạ? Ta đã rất lâu không đi ra ngoài rồi, muốn đi dạo một chút, mua một vài đồ trang sức rồi sau đó đi tiệm vải chọn một số loại vải mới để may quần áo cho mùa hè.”
Thời Cẩm Tâm gật đầu: “Được thôi.”
Trong mắt Từ Nhược Ảnh tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, hưng phấn ôm lấy cánh tay nàng kích động vuốt một cái: “Cảm ơn tẩu tẩu!”
Khi Từ Lâm Thuần đi tới, nghe thấy cuộc trò chuyện của các nàng.
“Chào tẩu tẩu ạ.” Hắn hành lễ với Thời Cẩm Tâm trước.
Rồi sau đó hắn lại nói: “Tẩu tẩu, tẩu thật sự muốn đi dạo phố cùng với Nhược Ảnh ạ? Vậy tẩu phải chuẩn bị tinh thần thật tốt nha, sẽ rất mệt đấy ạ. Nha đầu này mà đi dạo thì không mua không được, mua không ngừng nghỉ, mỗi lần mà đi ra ngoài đều sẽ mang theo một xe ngựa để đẩy đồ về, hơn nữa trong vòng hai đến ba giờ sẽ không thể nào mà trở về được.”
Thời Cẩm Tâm hơi nhướng mày.
Từ Nhược Ảnh ôm chặt cánh tay Thời Cẩm Tâm và khịt mũi với Từ Lâm Thuần: “Nhị ca, huynh đừng có nói bậy bạ, ta không có như vậy nha, hơn nữa…”
“Tẩu tẩu tình nguyện đi cùng ta mà, đúng không ạ?” Lúc Từ Nhược Ảnh quay đầu nhìn về phía Thời Cẩm Tâm, sắc mặt lập tức thay đổi, nháy nháy mắt lộ ra vẻ đáng yêu.
Thời Cẩm Tâm cười: “Ừm, là tình nguyện đấy.”
“He he” Từ Nhược Ảnh cười, vui mừng nghiêng đầu tựa vào vai Thời Cẩm Tâm: “Cảm ơn tẩu tẩu, ta biết tẩu tẩu là tốt nhất mà.”
Ăn sáng xong, Từ Nhược Ảnh vui sướng nắm tay Thời Cẩm Tâm đi ra ngoài.
Trên xe ngựa, Từ Nhược Ảnh thích thú mà ngâm nga một giai điệu, tựa hồ rất vui vẻ khi được đi mua sắm.
Thời Cẩm Tâm nhìn Từ Nhược Ảnh, hỏi: “Nhược Ảnh, nếu muội đã muốn dạo phố như thế, vậy tại sao lại không tìm bạn bè của muội đi cùng vậy?”
Từ Nhược Ảnh sửng sốt một lúc, nụ cười trên gương mặt có chút bất đắc dĩ.
Nàng ấy đáp: “Cái này à….Trước kia ta đúng là có một vài người bạn nhưng mà sau này xảy ra một vài chuyện vì thế bọn họ cũng không muốn ở bên cạnh ta nữa.”
Thời Cẩm Tâm không hiểu: “Bọn họ ức hiếp muội sao?”
“Không….cũng không phải.” Từ Nhược Ảnh giơ tay gãi gãi má, có chút ngượng ngùng nói: “Là những vị công tử chơi cùng với bọn họ kia.”
“Chắc vì bọn họ thấy ta xinh đẹp nên trêu chọc ta một chút, chuyện này bị đại ca biết được vì thế huynh ấy mang theo đám thị vệ trong phủ đến đòi giải thích, sau đó…. đánh gãy tay chân họ…”
“Kể từ lúc đó không có ai muốn chơi cùng với ta nữa, nói là sợ đại ca của ta.”
Thời Cẩm Tâm: “??”
Thời Cẩm Tâm kinh ngạc, vẻ mặt ngạc nhiên lưu lại lâu hơn so với bình thường một lúc, nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, trở lại bình thường.
Từ Nhược Ảnh nhìn thấy sắc mặt của Thời Cẩm Tâm, vội vàng giải thích: “Tẩu tẩu, lúc đó là vì đại ca lo lắng che chở cho ta chứ không phải cố ý đánh người… tẩu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm huynh ấy, huynh ấy tuyệt đối không phải là loại người vô lý như vậy!”
Vì quá kích động nên Từ Nhược Ảnh nắm lấy tay Thời Cẩm Tâm, biểu cảm khẩn trương nhìn nàng chăm chú, rất sợ nàng sẽ vì chuyện này mà hiểu lầm.
Thời Cẩm Tâm mỉm cười: “Sẽ không đâu.”
Nàng lại nói: “Nếu có người trêu chọc muội muội nhà ta, ta cũng sẽ đi đòi lại công đạo, huống hồ muội vẫn là nữ tử chưa lấy chồng, lại là tiểu thư của vương phủ, sao có thể bị người khác tùy ý trêu đùa được.”
Từ Nhược Ảnh sửng sốt một lát, trong nháy mắt ngạc nhiên mừng rỡ, nàng ấy nhanh chóng chớp mắt mấy cái: “Tẩu thật sự nghĩ như vậy sao ạ?”
Thời Cẩm Tâm gật đầu: “Ừ.”
Lúc này Từ Nhược Ảnh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa đi đến đầu đường phố Thượng Lâm rồi tiến vào đường chính của phố.
Từ Nhược Ảnh vén rèm cửa xe ngựa nhìn, sau đó ra lệnh: “Xảo Nhi, đi đến tiệm vải Cẩm Tú, ta và tẩu tẩu đến xem vải vóc mới.”
“Vâng ạ.”
Cả dọc đường xe ngựa đi về phía trước, dừng lại trước tiệm vải Cẩm Tú.
Từ Nhược Ảnh đi xuống trước, Thời Cẩm Tâm đi theo sau đó, nàng ngẩng đầu liếc nhìn cánh cổng tráng lệ của tiệm vải, lại liếc nhìn về phía những loại xe ngựa đang dừng lại ở hai bên tiệm vải.
Từ Nhược Ảnh giới thiệu với nàng: “Tẩu tẩu, tiệm vải Cẩm Tú này là tiệm vải nổi tiếng nhất kinh đô chúng ta, hầu hết quyền quý trong thành đều đến đây để mua vải, đến cả các nương nương trong cung cũng thích những họa tiết gấm đặc biệt của họ và thỉnh thoảng phái người đến để mua những kiểu dáng mới ra.”
Thời Cẩm Tâm gật đầu.
Thời Cẩm Tâm đã từng nghe qua danh tiếng của tiệm vải Cẩm Tú, chẳng qua là với của cải của phủ Đại Lý Tự Khanh không đủ để mua vải giá cao và may những bộ quần áo mới ở đây.
Bổng lộc ở phủ của phụ thân Thời Khách Vũ không được coi là nhiều, chỉ đủ chi tiêu trong nhà nhưng những thứ xa xỉ và đắt tiền này lại vượt xa với mức bổng lộc mà ông được nhận.
Từ Nhược Ảnh nắm tay Thời Cẩm Tâm bước vào cổng tiệm vải Cẩm Tú, ngay lập tức có một nha hoàn đi tới, mặt mỉm cười nói: “Từ tiểu thư, ngài đến rồi sao.”
Từ Nhược Ảnh là khách quý của tiệm vải Cẩm Tú và cũng là khách quen của nơi này, những người ở đây đều nhận ra nàng ấy.
Từ Nhược Ảnh gật đầu một cái, giơ tay lên ra hiệu rồi nói: “Vị này là tẩu tẩu của ta, Trường An vương phủ thế tử phi.”
Nha hoàn sửng sốt một chút, vội vàng cung kính hành lễ với Thời Cẩm Tâm: “Thì ra ngài là thế tử phi, nô tỳ mắt mù xin thế tử phi đừng tức giận.”
Vẻ hoảng sợ và sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng ta, Thời Cẩm Tâm lập tức nhận ra điều đó, chắc có lẽ nguyên nhân là vì Từ Huyền Ngọc.
Thời Cẩm Tâm nói: “Không sao.”
Từ Nhược Ảnh cười nói: “Tẩu tẩu, nàng ta tên là Liên Dung, mỗi lần đến tiệm vải Cẩm Tú đều là nàng ta giới thiệu cho ta.”
Liên Dung cúi đầu, tư thế cung kính mà dè dặt.
Thời Cẩm Tâm cười: “Vậy ta xin làm phiền Liên Dung cô nương.”
Liên Dung giật mình: “Thế tử phi quá lời rồi ạ, đây là bổn phận của nô tỳ, sao có thể gọi là làm phiền được ạ? Xin mời thế tử phi và Từ tiểu thư qua bên này ạ, nô tỳ dẫn hai vị đi xem kiểu dáng vải mới của tiệm vải chúng ta.”
Từ Nhược Ảnh cười: “Được.”
Chỉ khi tận mắt nhìn thấy Từ Nhược Ảnh lựa chọn vải vóc và quần áo, Thời Cẩm Tâm mới tin những lời mà Từ Lâm Thuần nói là sự thật, có lẽ là nàng gặp khó khăn trong việc lựa chọn, thấy cái này cũng tốt mà cái kia cũng tốt, cho dù là bỏ cái nào cũng không được nên cuối cùng đều mua toàn bộ.
Vừa mới ra khỏi tiệm vải, Thời Cẩm Tâm nhìn thấy chiếc xe ngựa trống rỗng mà vừa rồi mang theo đã chất đầy một nửa.
Từ Nhược Ảnh mỉm cười có chút dè dặt: “Tẩu tẩu, tẩu cảm thấy mệt rồi sao? Chúng ta có còn tiếp tục không ạ?”
Thời Cẩm Tâm nhìn nàng, nở nụ cười dịu dàng: “Cũng đã đi rồi thì cứ đi thôi, chúng ta không thể lãng phí chuyến đi này được.”
Nụ cười Từ Nhược Ảnh lập tức rực rỡ lên, giọng điệu cao vút: “Vâng ạ!”
Đúng như Từ Lâm Thuần dự đoán, Từ Nhược Ảnh dẫn Thời Cẩm Tâm đi mua sắm hơn hai giờ, đi bộ hết cả con đường, cuối cùng thứ mang về là một cỗ xe chở đầy thứ này thứ kia.
Lúc về đến trước cửa phủ thì bắt gặp Từ Huyền Ngọc đang cưỡi ngựa trở về.
Ba người gặp nhau ở cửa.
Thời Cẩm Tâm đi tới trước mặt hắn, cúi người hành lễ: “Thế tử.”
“Ừm.” Từ Huyền Ngọc gật đầu ra hiệu với nàng.
Từ Nhược Ảnh hào hứng vẫy tay với hắn: “Đại ca~ sao hôm nay huynh trở về sớm vậy ạ?”
Từ Huyền Ngọc liếc nhìn đám người làm đang dọn những đồ bên trong xe ngựa xuống, lại nhìn về phía Từ Nhược Ảnh: “Mua nhiều đồ như vậy, muội đang muốn chạy nạn hay sao?”
Từ Nhược Ảnh mím môi: “Gì vậy ạ, những thứ ta mua đều là đồ tốt hết đó.”
“Vậy sao?” Từ Huyền Ngọc thản nhiên nói: “Chứ không phải là vì muội thấy cái này đẹp mà cái kia cũng đẹp cho nên đều mua tất cả đem về sao?”
Từ Nhược Ảnh: “...”
Trong mắt Thời Cẩm Tâm hiện lên ý cười, không hổ danh là huynh muội ruột thịt, Từ Huyền Ngọc hiểu rất rõ Từ Nhược Ảnh.
Từ Nhược Ảnh hừ nhỏ một tiếng rồi bước vào cửa phủ.
Lúc Thời Cẩm Tâm cũng muốn đi vào thì Từ Huyền Ngọc liền gọi nàng: “Thời Cẩm Tâm.”
Nàng dừng bước lại, xoay người nhìn hắn: “Hả?”
Từ Huyền Ngọc duỗi tay ra phía sau, Tả Hàn Sa ở phía sau lập tức cầm theo một chiếc lồng sắt nhỏ đi tới.
Trong lồng sắt là hai con mèo con có bộ lông màu trắng và màu cam xen kẽ lẫn nhau, bọn chúng co ro ở trong lồng, đôi mắt to ngây thơ trông rất đáng thương.
Từ Huyền Ngọc lấy lồng sắt từ trong tay Tả Hàn Sa đưa cho Thời Cẩm Tâm để nàng nhìn rõ: “Ta nhặt được trước cửa Thẩm Hình Ty, cho nàng nuôi để giết thời gian.”
Thời Cẩm Tâm nhìn Từ Huyền Ngọc, ánh mắt vui mừng mà tràn đầy kinh ngạc.
Nàng nhanh chóng nhìn vào hai con mèo con đang chen chúc lẫn nhau trong lồng sắt, không khỏi mỉm cười vui vẻ: “Tặng ta sao?”
“Ừm.” Giọng Từ Huyền Ngọc thản nhiên, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào: “Hàn Sa đã tắm cho chúng rồi nhưng nếu nàng thấy bẩn thì có thể tắm lại.”
Thời Cẩm Tâm đưa tay nhận lấy lồng sắt, trong mắt tràn đầy ý cười: “Cảm ơn thế tử.”
Nàng nhìn mèo con, chợt nghĩ đến cái gì lại ngẩng đầu nhìn Từ Huyền Ngọc: “Nhưng mà thế tử, làm sao mà chàng biết ta thích mèo? Hình như ta không có nói cho chàng biết mà.”
“...” Từ Huyền Ngọc mím môi: “Ta không biết nàng thích mèo, ta chỉ tùy tiện đoán thôi.”
Thời Cẩm Tâm chớp chớp mắt: “Đoán sao?”
Từ Huyền Ngọc gật đầu: “Ừm, đoán.”