Tư Tư bị dọa đến mức không dám lên tiếng, đầu cúi thấp, cơ thể có chút run rẩy.
Nha hoàn ở ngoài phòng đến cả thở cũng không dám, liên tục cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Từ Huyền Ngọc lúc này
Từ Huyền Ngọc bước qua bậc cửa tiến vào phòng, phất tay về phía sau: “Đều đi hết đi.”
Những nha hoàn ở ngoài cửa xoay người rời đi không chút do dự, Tư Tư ở trong phòng liếc nhìn tiểu thư nhà mình, trong lòng hoảng hốt nhưng lại không dám làm trái lời của Từ Huyền Ngọc, lập tức rời khỏi nơi này.
Toàn bộ nha hoàn đều đã rời khỏi phòng, Từ Huyền Ngọc ở phía trong đóng cửa phòng lại.
Tư Tư lo lắng quay đầu lại nhìn nhưng bị một nha hoàn khác nắm lấy cánh tay và kéo nàng ấy đi, không để nàng ấy ở lại đây quá lâu.
Ở trong Trường An vương phủ mà chọc thế tử mất hứng thì chắc chắn không phải là hành động sáng suốt, nhất là vào đêm tân hôn này.
Từ Huyền Ngọc đi đến bên bàn ngồi xuống.
Tay của Thời Cẩm Tâm di chuyển theo hướng mà hắn đi, đưa đến: “Không ăn thử một quả sao? Mùi vị của quả hạch đào này khá ngon đó.”
Từ Huyền Ngọc nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Thời Cẩm Tâm, chỉ xét về bề ngoài thì giống như Tả Hàn Sa vẫn luôn lải nhải bên tai hắn lúc trước, nàng rất xinh đẹp.
Chỉ là hành vi này lại có chút không giống với một tiểu thư khuê các bước ra từ trong khuê phòng, một tiểu thư khuê các bình thường hẳn là sẽ không tự mình vén khăn voan đỏ lên trong đêm tân hôn và ngồi ở trước bàn dùng một chiếc búa bạc nhỏ không biết lấy từ đâu ra mà đập quả hạch đào ăn.
Thời Cẩm Tâm nhìn thấy hắn không có ý muốn ăn quả hạch đào, chuẩn bị thu tay về thì Từ Huyền Ngọc lại đột nhiên duỗi tay ra, lấy đi một miếng thịt hạch đào còn nguyên vẹn từ trong lòng bàn tay của nàng, sau đó ném vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.
Như nàng đã nói, mùi vị của quả hạch đào không tệ, chỉ là quả hạch đào này không nằm trong số những loại trái cây khô mà ngày thường hắn thích ăn.
Khóe mắt Thời Cẩm Tân hiện lên ý cười, nàng cũng cầm lấy một viên thịt hạch đào rồi đưa đến bên miệng cắn xuống, Từ Huyền Ngọc còn chưa mở miệng thì nàng đã giành trước một bước, lên tiếng dò hỏi: “Chàng sẽ trách ta sao?”
Từ Huyền Ngọc nhìn về phía nàng.
Thời Cẩm Tâm nói: “Ý của ta là, việc ta ăn quả hạch đào này.”
Từ Huyền Ngọc nhìn chằm chằm vào nàng, cố gắng tìm ra được cảm xúc thực sự của nàng vào lúc này từ trong vẻ mặt và phản ứng của nàng, nhưng hắn không nhìn ra được cái gì.
Từ Huyền Ngọc thu hồi lại ánh mắt, hỏi: “Nàng đói bụng rồi sao?”
Thời Cẩm Tâm gật đầu: “Ừm”
Từ Huyền Ngọc lại hỏi: “Cây búa này lấy ở đâu ra?”
Nàng đáp: “Là cây búa ở trong nhà ta dùng để đập quả hạch đào, là đồ do tổ mẫu ta tặng, ta rất thích nên đem nó đến đây.”
Vốn dĩ Từ Huyền Ngọc nghe thấy bên trong phòng tân hôn truyền đến âm thanh “bụp bụp” kỳ quái, sau khi đẩy cửa ra lại nhìn thấy Thời Cẩm Tâm đang giơ búa để đập vỡ quả hạch đào, hắn có chút không vui.
Lần gặp mặt đầu tiên với thế tử phi của mình lại là cảnh tượng khiến người khác bất lực như này.
Chỉ là Thời Cẩm Tâm thẳng thắn như vậy, trái lại khiến hắn có chút ngạc nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt chân thành và khuôn mặt này của nàng, những lời trách móc đã tới bên miệng nhưng không hiểu vì sao lại không thể nói ra.
Do dự một lát, hắn nói: “Nếu đã đói rồi, vậy thì bảo người chuẩn bị một ít đồ ăn đem đến đi.”
Hai mắt Thời Cẩm Tâm lập tức sáng cả lên: “Thật sao?”
Từ Huyền Ngọc gật đầu: “Ừ”
Thời Cẩm Tâm hỏi: “Vây chàng có ăn cùng ta không?”
“Không.” Từ Huyền Ngọc đứng dậy: “Ta còn có việc khác cần phải xử lý, vốn dĩ ta đến đây cũng chỉ muốn nói cho nàng biết một tiếng, nếu việc này xử lý quá muộn thì ta sẽ ngủ ở thư phòng bên kia, nàng không cần phải chờ ta.”
Thời Cẩm Tâm “Ồ” một tiếng, rồi gật đầu: “Được.”
Trong đáy mắt Từ Huyền Ngọc hiện lên một tia nghi hoặc, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Nàng không còn cái gì khác muốn nói sao?”
Thời Cẩm Tâm suy nghĩ một lát: “Ta muốn ăn canh mộc nhĩ hạt sen táo đỏ, phải nóng nha.”
Từ Huyền Ngọc: “...”
Từ Huyền Ngọc muốn xoay người rời đi, nhưng khi mở cửa lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn đi vòng về lại bên người Thời Cẩm Tâm, duỗi tay vén khăn voan đỏ ở trên mũ phượng của nàng xuống.
Thời Cẩm Tâm không ngờ hắn sẽ hành động như vậy, nàng nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi sau đó đôi mắt trong veo và sáng ngời của nàng nhìn vào khuôn mặt hắn khi hắn đang cúi thấp đầu nhìn xuống dung mạo của nàng.
Nàng chớp mắt, nhưng hình bóng ở trong con ngươi vẫn rõ ràng.
Từ Huyền Ngọc đặt chiếc khăn voan trùm đầu đỏ ở trong tay lên bàn: “Khăn voan đã được vén lên rồi, ta còn có việc phải làm, nàng muốn làm gì thì làm đi.”
Hai mắt Thời Cẩm Tâm hơi sáng lên, mang theo ý cười trong đó, khóe miệng nàng hơi cong lên, đôi mắt nheo lại: “Cảm ơn.”
Từ Huyền Ngọc “Ừm” một tiếng rồi xoay người rời đi.
Từ Huyền Ngọc đi tới trong viện nói: “Thu Dung.”
Có một nha hoàn sải bước đi tới, cung kính hành lễ: “Thế tử.”
Từ Huyền Ngọc nói: “Chuẩn bị một ít đồ ăn cho thế tử phi, còn nữa, ngoài ra hãy chuẩn bị thêm cho nàng một bát canh nóng mộc nhĩ hạt sen táo đỏ.”
Thu Dung sửng sốt một chút, trong lòng mang theo chút nghi hoặc nhưng lập tức gật đầu: “Vâng, nô tỳ sẽ lập tức đi sắp xếp.”
Từ Huyền Ngọc lại nói: “Bất kể nàng ấy có yêu cầu gì thì hãy cố gắng đáp ứng, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì ở đây nàng ấy là người quyết định.”
Thu Dung hiểu ý: “Nô tỳ đã hiểu.”
Dặn dò xong, Từ Huyền Ngọc rời khỏi nơi này, đi đến thư phòng.
Sau khi Từ Huyền Ngọc rời đi, các nha hoàn phụ trách hầu hạ ở nơi này tiến lên phía trước, lo lắng đi vòng quanh Thu Dung, hỏi thăm có chuyện gì đã xảy ra, tại sao thế tử lại đột ngột rời đi trong đêm tân hôn.
Thu Dung không trả lời bọn họ, mà chỉ giao việc: “Ngươi cùng Tư Tư cô nương đi vào phòng dọn dẹp giường cho thế tử phi, hầu hạ thế tử phi cởi trang sức trên người xuống, rồi sau đó hai người các ngươi đi chuẩn bị nước ấm, đợi một lát sau thế tử phi sẽ tắm rửa nghỉ ngơi đó.”
Còn nàng ấy thì sẽ đi đến thiện phòng của vương phủ để chuẩn bị thức ăn cho thế tử phi.
Tư Tư sốt ruột quay trở lại phòng, Thời Cẩm Tâm vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, thong thả mà ăn quả hạch đào, chỉ là chiếc khăn voan đỏ trên đầu nàng đã được tháo xuống, đặt trong tầm tay của nàng.
Nhìn thấy nàng không có xảy ra chuyện gì, Tư Tư thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn thấy lo lắng.
Thời Cẩm Tâm nhận thấy biểu cảm lo lắng của nàng ấy, liền an ủi: “Không cần lo lắng, khăn voan là do thế tử vén lên đấy.”
Tư Tư hỏi: “Vây các ngài đã uống rượu giao bôi chưa?”
Thời Cẩm Tâm sửng sốt một lúc rồi ngừng nhai , nàng chớp chớp mắt, lại cười nói: “Cái này…quên rồi.”
Từ Huyền Ngọc đến rồi lại đi thật nhanh đến nỗi nàng không hề nghĩ tới việc hai người phải uống rượu giao bôi.
Tư Tư ôm trán, không khỏi thở dài.
Thời Cẩm Tâm nói: “Không sao, nếu chàng ấy không quay về, thì ta sai người đưa đến thư phòng cho chàng ấy là được.”
Tư Tư: “...”
Sau khi Thời Cẩm Tâm ăn quả hạch đào xong, nàng lại lấy một quả nhãn, bóc vỏ rồi cho thịt quả vào trong miệng.
Suy cho cùng thì nàng gả vào Trường An vương phủ, cũng không phải là muốn yêu sâu đậm gì với người mà nàng chỉ mới gặp lần đầu là Từ Huyền Ngọc này.
Tốt nhất là tôn trọng lẫn nhau và đối xử với nhau như khách là được, nếu như không thể, vậy thì…
Vậy thì đi một bước tính một bước vậy.
Lần đầu gặp nhau, nàng có ấn tượng khá tốt với Từ Huyền Ngọc, ít nhất thì trông hắn không giống với một người không biết đạo lý.
Sau khi nha hoàn dọn dẹp giường xong, đi đến bên cạnh Thời Cẩm Tâm: “Thế tử phi, nô tỳ đã dọn giường xong rồi ạ, nô tỳ hầu hạ ngài tháo đồ trang sức và thả búi tóc xuống nhé.”
Thời Cẩm Tâm nói: “Để Tư Tư làm là được rồi, ngươi lui trước đi.”
Nha hoàn gật đầu: “Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại hai người Thời Cẩm Tâm và Tư Tư.
Dường như đoán được Tư Tư muốn nói gì, Thời Cẩm Tâm lập tức mở miệng trước một bước: “Ta biết điều này không hợp với quy củ của thành thân, nhưng hiển nhiên, không chỉ có ta mà thế tử cũng là người không thực hiện theo quy củ đó, ngươi xem đi, chàng ấy cũng không ở đây mà.”
“Hơn nữa,” nàng đột nhiên hạ giọng, “Chàng ấy cũng không tức giận vì ta ăn quả hạch đào, ngươi không cần phải căng thẳng như vậy.”
Tư Tư: “...”
Thời Cẩm Tâm đứng dậy, đi đến bàn trang điểm trong phòng: “Muốn tạo dựng một mối quan hệ lâu dài và ổn định thì không thể cứ tuân theo quy củ là có thể đạt được mà đôi khi cũng cần phải điều chỉnh một chút theo tình huống.”
Xét cho cùng, về địa vị và quyền lực giữa Trường An vương phủ và phủ Đại Lý Tự Khanh có khoảng cách rất lớn, hơn nữa, Tốn Dương trưởng công chúa là thân tỷ của hoàng đế và Trường An vương Từ Kế Phong là một trọng thần trong triều, bây giờ Từ Huyền Ngọc lại được hoàng đế bệ hạ vô cùng tin tưởng, nàng sao có thể vì một thứ gọi là quy củ mà đi đối nghịch với Từ Huyền Ngọc.
Chính mình còn đang ở trong Trường An vương phủ, vì vậy điều đó là lựa chọn không sáng suốt.
Trước khi biết tính tình thực sự của Từ Huyền Ngọc thì cứ thuận theo hắn là ổn thỏa nhất
Tư Tư có cái hiểu có cái không, nhưng nàng ấy nghĩ rằng nếu tiểu thư đã làm như vậy thì chắc hẳn nàng có lý do của mình.
Lúc thức ăn của thiện phòng được đem tới, Tư Tư đã đem trang sức trên đầu Thời Cẩm Tâm gỡ từng cái xuống, cũng đã giúp nàng thay quần áo.
Thời Cẩm Tâm ngồi vào trước bàn, nhìn khí nóng tỏa ra từ bát canh mộc nhĩ hạt sen táo đỏ, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, nàng cầm muỗng lên, khuấy nhẹ hai vòng rồi múc một muỗng đưa tới gần miệng thổi nhẹ, đợi bớt nóng mới đưa vào trong miệng.
Độ ấm trong miệng vừa phải, mộc nhĩ ngọt nhưng không ngán, có mùi thơm ngọt ngào của hạt sen và táo đỏ.
Thời Cẩm Tâm cảm thấy rất ngon, sau khi ăn được nửa bát, mới bắt đầu ăn những món khác, đợi đến khi nàng no được bảy phần, lại đem nửa bát canh mộc nhĩ hạt sen táo đỏ còn lại kia ăn hết.
Được ăn uống no đủ, cà người nàng rất thoải mái.
Thư phòng.
Từ Huyền Ngọc ngồi trước bàn sách lật xem những thông tin của manh mối, rồi sau đó tìm ra được hai người vốn không nên xuất hiện từ trong những manh mối đó.
“Hàn Sa.” Từ Huyền Ngọc hướng về bên ngoài hô một tiếng.
Tả Hàn Sa ở ngoài cửa lập tức đi vào: “Thế tử.”
Từ Huyền Ngọc viết tên và địa chỉ của hai người vào tờ giấy trắng, sau đó đưa cho Tả Hàn Sa: “Tìm ra hai người này và đưa họ đến Thẩm Hình Ty, ta sẽ tự mình thẩm vấn.”
Tả Hàn Sa đưa hai tay nhận lấy mảnh giấy nhưng vẻ mặt lại có chút bất đắc dĩ: “Thế tử, đêm tân hôn ngài không ở bên cạnh thế tử phi mà lại ở thư phòng xử lý vụ án, nếu để trưởng công chúa, vương gia và vương phi biết được thì ngài chắc chắn sẽ bị mắng nữa đấy.”
Từ Huyền Ngọc hoàn toàn không quan tâm đến việc mình có bị mắng hay không, chỉ dặn dò: “Nắm chặt thời gian để tìm người, đừng để bọn chúng chạy thoát.”
“...” Tả Hàn Sa khẽ thở dài: “Rõ.”
Khi Tả Hàn Sa chuẩn bị rời đi thì thấy Thu Dung mang theo một ly rượu đến.
Tà Hàn Sa khó hiểu: “Thu Dung, ngươi mang theo ly rượu đến đây để làm gì?”
Trong nụ cười của Thu Dung có mấy phần bất đắc dĩ: “Đây là thế tử phi bảo ta mang đến cho thế tử.”
Nói xong, Thu Dung đi vào thư phòng, cung kính hành lễ với Từ Huyền Ngọc ở bên trong: “Thế tử.”
Tả Hàn Sa cảm thấy có chút kỳ hoặc nên cùng bước theo vào, muốn xem thử một chút chuyện gì đang xảy ra.
Từ Huyền Ngọc ngước mắt, nhìn ly rượu mà Thu Dung mang tới kia, hơi nghi ngờ.
Thu Dung nói: “Thế tử, thế tử phi nói, đây là rượu giao bôi mà vừa rồi chưa kịp uống, đêm nay ngài có thể xử lý công việc rất muộn nên đã sai nô tỳ mang đến cho ngài.”
Từ Huyền Ngọc nhìn ly rượu giao bôi kia, mắt hơi hạ xuống, sau đó giơ tay ra hiệu.
Thu Dung lập tức đưa khay gỗ trong tay tới, Từ Huyền Ngọc cầm lấy ly rượu giao bôi ở trên đó.
Rượu giao bôi.
Lại có thể quên mất cái này.
Từ Huyền Ngọc uống rượu giao bôi xong, sau đó thả ly rượu rỗng vào lại trên khay gỗ: “Nói với thế tử phi, tối nay ta có việc khác phải xử lý, không thể quay về bên đó với nàng được.”
Thu Dung đáp: “Vâng ạ.”
Sau khi Thu Dung rời khỏi, Tả Hàn Sa đưa tay sờ sờ mũi, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy một cặp phu thê hai người ở hai nơi uống rượu giao bôi đấy.
Từ Huyền Ngọc nhìn Tả Hàn Sa vẫn chưa đi thì cau mày: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Tả Hàn Sa giật mình, vội vàng chắp tay: “Thuộc hạ đi đây ạ!”
Thu Dung đem ly rượu rỗng cùng với lời nói của Từ Huyền Ngọc mang về cho Thời Cẩm Tâm, trong đáy mắt Thời Cẩm Tâm lập tức hiện lên ý cười, nhưng trong chớp mắt đã che giấu lại.
Thời Cẩm Tâm gật đầu với Thu Dung, dịu dàng nói: “Ta đã biết, ngươi đi chuyến này đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.”
Thu Dung bước ra khỏi phòng, cảm thấy có chút hoài nghi..
Trong đêm tân hôn, thế tử không trở về ngủ với thế tử phi, mà thế tử phi cũng không có sinh ra bất kỳ oán hận hay bất mãn nào đối với chuyện này, làm sao còn trông như….
khá vui vẻ nha?