Trường An Thế Tử Phi

CHƯƠNG 3


1 tháng

trướctiếp

Ngày thành hôn đang đến gần, cả Trường An vương phủ và phủ Đại Lý Tự Khanh đều đang chuẩn bị, bên trong dinh phủ hai bên đều là cảnh tượng náo nhiệt và bận rộn. 

Do thanh danh của Từ Huyền Ngọc ở bên ngoài, hơn nữa mối hôn sự này là do thánh chỉ ban xuống, vì thế có vài người bắt đầu cảm thấy thương hại cho vị đại tiểu thư hiếm khi bước ra khỏi phủ của Thời gia kia.

Mà Thời Cẩm Tâm lại không để ý đối với những lời nói bên ngoài.

Nàng vẫn như bình thường, nên làm cái gì thì làm cái đó. 

Lúc hỷ phục được đưa đến, Thời Cẩm Tâm đang ở trong phòng đọc sách. Thời Vân Li và Thời Mộ Y nghe nói Trường An vương phủ đã đưa hỷ phục đến, vẻ mặt kích động chạy tới, nhìn bộ hỷ phục toàn thân là màu đỏ như lửa đẹp đẽ ở trên bàn cùng với mũ phượng được tạo ra một cách khéo léo và những chiếc trâm cài được làm bằng vàng ròng, hai mắt bọn họ lập tức phát sáng lên. 

Thời Cẩm Tâm vẫn còn chưa xem, ngược lại bọn họ đã vội xem trước.

Thời Vân Li cười nói: “Tỷ tỷ, Trường An vương phủ không hổ danh là Trường An vương phủ, bộ hỷ phục và cái mũ phượng này đều vô cùng xinh đẹp đấy ạ! Trông có vẻ rất vô giá!”

Thời Mộ Y sửa chữa lại: “Vô giá thì có chút khoa trương, nhưng quả thật nhìn rất tinh xảo, xinh đẹp và vô cùng lộng lẫy là đúng nha!” 

Thời Cẩm Tâm rời mắt khỏi cuốn sách, mỉm cười nhìn bọn họ, ánh mắt dịu dàng.

Đường Tĩnh Đường bước vào phòng, nghe được lời bọn họ nói, nhướng mày trêu chọc: “Vậy tại sao lúc ban hôn trước đó, hai đứa các con đứa nào đứa nấy lại thi với nhau xem ai khóc giỏi hơn?” 

Thời Vân Li và Thời Mộ Y im lặng trong nháy mắt.

Các nàng cảm thấy hỷ phục và mũ phượng rất đẹp nhưng các nàng cũng thực sự không muốn gả cho Từ Huyền Ngọc nha…Đây vốn là hai chuyện khác nhau, không thể nhập thành một được. 

Đường Tĩnh Đường lắc đầu: “Các con đi ra ngoài chơi đi, ta nói với tỷ tỷ của các con vài lời.”

“Vâng ạ.” Các nàng cùng cúi người hành lễ với Đường Tĩnh Đường rồi nhanh chóng rời đi. 

Những người còn lại ở trong phòng cũng lui xuống, chỉ còn lại Thời Cẩm Tâm và Đường Tĩnh Đường. 

Đường Tĩnh Đường ngồi xuống bên cạnh Thời Cẩm Tâm, tựa như có nhiều lời muốn nói, dáng vẻ vừa muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt chỉ mang vẻ tươi cười trước sau như một. 

Thời Cẩm Tâm lên tiếng trước: “Mẫu thân có gì muốn dặn dò con sao ạ?”

Đường Tĩnh Đường mỉm cười: “Con hiểu chuyện như thế này, thật ra cũng không có gì muốn dặn dò con cả, chỉ là có chút ưu sầu thôi.”

Thời Cẩm Tâm hỏi: “Mẫu thân ưu sầu về cái gì ạ?”

Đường Tĩnh Đường đáp: “Đương nhiên lo lắng cuộc sống sau này của con ở Trường An vương phủ rồi.”

Thời Cẩm Tâm cười: “Tại sao mẫu thân lại có sự lo lắng này ạ? Trường An vương phủ là hoàng thân quyền quý, con gả qua đó, ăn mặc hay sinh hoạt đều sẽ không có vấn đề gì. Nghe đồn ngày thường thế tử rất bận rộn, nhưng thật ra không phải là người bạc tình, tuy con và hắn tính tình không giống nhau nhưng con nghĩ rằng chúng con gặp nhau không nhiều thì có thể đối xử tôn trọng lẫn nhau như những vị khách ạ.” 

“Con biết những người khác nói về hắn tốt xấu đều có, nhưng con chưa sống chung với hắn vì thế không có chứng thực được, không thể dễ dàng tin tưởng được ạ.”

Đường Tĩnh Đường bùi ngùi nói: “Tính khí này của con ngược lại rất tốt.”

Bà lấy ra hộp gấm tử đàn, cẩn thận vuốt ve hai cái sau đó đặt trong tay Thời Cẩm Tâm: “Năm đó lúc ta lấy chồng, mẫu thân ta tặng ta một chiếc vòng phỉ thúy, nói là sau này con gái ta lấy chồng thì đưa lại cho con bé. “

“Con là người đầu tiên lấy chồng trong ba tỷ muội, chiếc vòng phỉ thúy này ta giao lại cho con, hy vọng những ngày tháng sau này của con sẽ luôn được bình an, hạnh phúc và may mắn luôn bên người.”

Thời Cẩm Tâm nhất thời kinh ngạc trong chớp mắt, nàng cúi đầu nhìn hộp gấm tử đàn đã được đặt trong tay mình, nhìn lại khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng của Đường Tĩnh Đường, nàng đem hộp gấm trả lại: “Mẫu thân, cái này nên đưa cho Vân Li hoặc Mộ Y ạ.”

Đường Tĩnh Đường cười: “Sao vậy? Con ghét bỏ vòng ngọc ta tặng không tốt sao?”

Thời Cẩm Tâm vội vàng lắc đầu: “Làm sao có thể ạ?”

Đường Tĩnh Đường mở hộp gấm, lấy vòng phỉ thúy ở bên trong ra, chất lượng của vòng ngọc rất tốt, ngọc trơn bóng và rực rỡ, khi chạm vào có cảm giác mát lạnh, chắc hẳn nó được giữ gìn rất cẩn thận. 

Bà nắm lấy tay Thời Cẩm Tâm, đeo chiếc vòng phỉ thúy vào cổ tay trái của nàng: “Nếu con đã không ghét bỏ, vậy thì hãy đeo nó vào đi. Ta đấy à, cũng không có thứ gì tốt hơn để tặng con, chỉ có cái vòng ngọc nhỏ này, con không chê là tốt rồi.”

Thời Cẩm Tâm duỗi tay cẩn thận sờ sờ vòng ngọc trên cổ tay, ánh mắt nhìn về phía Đường Tĩnh Đường hơi ươn ướt.

Đường Tĩnh Đường duỗi tay vỗ nhẹ xuống tay nàng: “Vân Li và Mộ Y là nữ nhi của ta, con cũng vậy, sau này bọn chúng lấy chồng ta sẽ tự có đồ vật khác đưa cho chúng, con không cần băn khoăn.”

“Mau,” Đường Tĩnh Đường dìu nàng đứng lên: “Bộ hỷ phục này vừa mới đưa đến, con mau đến thử đi, xem xem có vừa với cơ thể hay không.”

Thời Cẩm Tâm mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ.”

Thời gian như nước chảy, vội vàng mà đi qua.

Khoảng thời gian từ khi thánh chỉ tứ hôn được đưa đến phủ Đại Lý Tự Khanh cho đến ngày diễn ra hôn lễ không quá dài, rất nhanh đã kết thúc. 

Rồi sau đó, ngày đại hôn đã đến.

Ngày đại hôn hôm đó, lúc sắc trời còn chưa sáng, ở phủ Đại Lý Tự Khanh đã vô cùng náo nhiệt, trong phủ trên dưới đều bận rộn nhưng tràn ngập không khí vui mừng. 

Chữ hỷ được dán đầy phủ, hoa hồng được cố ý bày biện, đi đâu cũng có thể thấy được lụa đỏ, người trong phủ cũng đều đã thay hồng y, khắp nơi đều là không khí vui vẻ. 

Thời Cẩm Tâm ngủ cho đến khi tự tỉnh, sau khi rửa mặt, nàng ở trong phòng ăn bữa sáng rồi nghỉ ngơi một lát, Tư Tư dẫn ba thị nữ đến để trang điểm và thay quần áo cho nàng.

Nàng vốn dĩ sinh ra đã có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, lớp trang điểm đỏ trên mặt càng làm cho dung nhan của nàng tăng thêm mấy phần diễm lệ, lại kết hợp với bộ hỷ phục màu đỏ như lửa kia khiến cho làn da trắng nõn của nàng thêm nổi bật, cả người trông thật kinh diễm và lộng lẫy, dáng vẻ nàng ngồi ở đó rũ mắt suy nghĩ, giống như tiên nữ từ trên trời rơi xuống, rung động lòng người. 

Tư Tư nhìn đến nỗi mất hồn, nha hoàn bên cạnh càng có vẻ ngốc hơn. 

Tiểu thư bọn họ bình thường cũng rất đẹp, nhưng hiện tại lại càng xinh đẹp hơn, sợ là cả kinh đô Đông Sở không có mấy người so được với nàng. 

Tư Tư nhịn không được mà khen ngợi: “Tiểu thư, ngài thật sự trông rất xinh đẹp đấy ạ, giống như tiên nữ ở trên trời vậy. “

Thời Cẩm Tâm cười: “Tiên nữ ở trên trời sẽ không đeo nhiều trang sức và mặc nhiều quần áo nặng đến như vậy đâu.”

Tư Tư cười hì hì hai tiếng: “Đây không phải là vì đại hỷ của ngài sao, những thứ này đều phải bắt buộc có đó ạ.”

Nha hoàn bên cạnh cũng đồng ý gật đầu: “Không sai không sai, như thế này mới có thể biểu hiện rằng, đại tiểu thư gả được chỗ tốt, phải thật khoa trương lên!”

“Đúng vậy đúng vậy, lại nói, đại tiểu thư chúng ta vốn dĩ là rất xinh đẹp mà! Đây còn được gọi là dệt hoa trên gấm đấy!”

*Dệt hoa trên gấm: ý là làm cho sự vật càng thêm đẹp hơn.

Thời Cẩm Tâm mỉm cười lắc đầu : “Các ngươi chỉ có cái miệng ngọt này thôi.”

Nàng bảo Tư Tư đem kẹo hỷ và tiền hỷ đã được chuẩn bị trước phân phát cho nha hoàn và người hầu ở trong phủ, để mọi người đều có thể cảm thấy vui vẻ.

Thời Vân Li và Thời Mộ Y cùng nhau đi đến, nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình ăn mặc long trọng và đẹp đẽ như vậy, họ rất ngạc nhiên, mỗi người đi đến mỗi bên của nàng, nắm lấy tay trái và phải của Thời Cẩm Tâm, vừa cười vừa nói những lời khen ngợi.

Đường Tĩnh Đường tới sau, nhìn thấy Thời Cẩm Tâm hôm nay trang điểm như vậy, bà vừa vui mừng nhưng cũng vừa cảm thấy có chút xúc động không nỡ. Bà nhìn Thời Cẩm Tâm, mắt đỏ hoe không nói được lời nào.

Thời Mộ Y đi đến ôm lấy cánh tay bà, nhắc nhở nói: “Mẫu thân, hôm nay là ngày đại hôn của tỷ tỷ đó ạ, không được khóc nhé.”

“Đúng đúng đúng…” Đường Tĩnh Đường vội vàng lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra từ khóe mắt, sau đó mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ, phải thật vui vẻ, không được khóc.”

Trước khi đến giờ lành, Thời Cẩm Tâm đi gặp tổ mẫu Cố Tử Trúc.

Cố Tử Trúc đang ở trong phòng, Hạng bà bà người đã phục vụ bà ấy nhiều năm, chặn Thời Cẩm Tâm ở ngoài cửa: “Đại tiểu thư, hai ngày nay trời rất lạnh, thân thể của lão phu nhân có chút không khỏe, không muốn làm gián đoạn ngày đại hỷ của ngài nên không thể gặp ngài được rồi.”

Thời Cẩm Tâm đứng ở trước cửa, cung kính khom người hành lễ về phía bên trong.

Nàng nói: “Tổ mẫu, giờ lành sắp đến rồi, cháu gái đến đây bái biệt, hy vọng tổ mẫu bảo trọng thân thể.”

Hạng bà bà nhìn Thời Cẩm Tâm, trong mắt hiện ra một chút ưu sầu, trong lòng xúc động, không khỏi vén tay áo lên lau khóe mắt. 

Trong phòng, Cố Tử Trúc ngồi ở trên giường, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt sắp tràn ra vì cảm xúc trào dâng trong khóe mắt. 

Bà ấy hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, trong khoảnh khắc tiếp theo, nước mắt thi nhau rơi xuống như đê vỡ, bà ấy vội vàng dùng khăn tay lau nó đi.

Sau khi cảm xúc của bà ấy hơi hòa hoãn lại, Cố Tử Trúc mới nhẹ giọng nói: “Đã lấy chồng rồi thì về sau phải hiểu chuyện một chút, phải biết lễ nghi, quy tắc, không được làm trò cười cho người khác.”

Thời Cẩm Tâm nghe được lời của bà ấy: “Vâng, cháu gái đã nhớ kỹ rồi ạ.”

Nàng đứng ở trước cửa hành lễ một lần nữa rồi mới quay người rời đi

Giờ lành đã đến, hỉ nương tiến đến và trùm lên đầu Thời Cẩm Tâm một chiếc khăn voan màu đỏ thêu chỉ vàng có hình rồng phượng và những hoa văn mang điềm lành, rồi cẩn thận dìu nàng đi đến kiệu đón dâu của Trường An vương phủ đã sớm có mặt ở ngoài phủ.

*hỉ nương là người săn sóc cho nàng dâu trong những lễ cưới ở thời xưa

Tiếng chiêng trống vang lên khắp trời, tiếng dây pháo nổ đùng đùng. 

Tiếng nhạc vang cả dọc đường, không khí vui mừng được lan tỏa khắp nơi, bá tánh hai bên đường xem náo nhiệt, ngắm nhìn khí thế của đội ngũ đón dâu, nhìn mối nhân duyên của Trường An vương phủ và phủ Đại Lý Tự Khanh, tất cả đều muốn hòa mình vào trong không khí vui mừng và sang trọng của ngày đại hỷ này. 

Tiếng cười xung quanh không ngừng vang lên, tràn ngập niềm vui. 

Thời Cẩm Tâm ngồi ở trong kiệu cưới, nghe tiếng động ở bên ngoài kiệu truyền đến, tâm như nước lặng.

Trường An vương phủ ở phía bên kia. 

Từ Huyền Ngọc trên người mặc một bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, nhưng lại đang ngồi trong thư phòng, sắp xếp lại những manh mối đã thu thập được trong khoảng thời gian này, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó phân loại rồi bày biện chúng ra, vừa bày biện vừa xem, cố gắng tìm ra được phần mà hắn thực sự cần từ trong những dấu vết này. 

“Thế tử!” Giọng nói lo lắng của Tả Hàn Sa vang lên từ bên ngoài thư phòng.

Một khắc sau đó, hắn ta vội vàng chạy vào thư phòng, thở hổn hển và lo lắng nói: “Thế tử, đã là lúc nào rồi? Tại sao ngài còn ngồi ở đây xem những manh mối đó? Hôm nay chính là ngày đại hỷ của ngài, ngài mau chóng đi ra cửa đón tân nương đi!” 

Tả Hàn Sa lại thở dài nói: “Nếu ngài không đi thì trưởng công chúa và vương phi sẽ đến đây để kéo ngài qua đó đấy!” 

Từ Huyền Ngọc dừng động tác trên tay lại, tầm mắt hắn quét qua tờ thư tín trên bàn một vòng, sau đó mặc dù không phải là tình nguyện, nhưng vẫn chỉ có thể tạm thời dừng lại chuyện hắn đang làm.

Hắn đứng dậy, cất những thư tín chứa đầy những manh mối khác nhau vào trong một chiếc hộp, xoay người đặt nó lên giá sách ở phía sau. 

Khoảnh khắc hắn bước ra khỏi thư phòng, tất cả những âm thanh mà hắn cố tình ngăn chặn để có thể tập trung vào công việc lập tức đều lọt vào tai, hắn cảm thấy có chút ồn ào. 

Tai có chút đau. 

Từ Huyền Ngọc đi tới phía trước cửa của Trường An vương phủ, vừa nhìn ra ngoài thì liền thấy kiệu cưới đang đi về phía này.

Chẳng bao lâu, kiệu cưới đã dừng lại ở phía trước vương phủ. 

Hỉ nương vẫy chiếc khăn tay màu đỏ, mỉm cười lớn giọng hô: “Tân nương đến – đón tân nương–”

“Khụ khụ!” Tả Hàn Sa đẩy Từ Huyền Ngọc, ra hiệu hắn phải đi đến đón tân nương rồi. 

Từ Huyền Ngọc hồi tưởng lại quá trình diễn ra hôn lễ mà Tả Hàn Sa đã luôn lảm nhảm bên tai trước đó, sau khi sắp xếp lại tâm tư, hắn bước xuống bậc thang phía trước phủ, đi về phía kiệu cưới. 

Kiệu phu để kiệu cưới hạ xuống phía trước, tân nương trong kiệu cưới chậm rãi bước ra, có lẽ là vì nàng đội khăn voan đỏ nên tầm nhìn bị che khuất, vì thế nàng bước đi có chút thận trọng.  

Từ Huyền Ngọc đưa tay ra, dừng ở nơi có thể nhìn thấy dưới chiếc khăn voan đỏ. 

Thời Cẩm Tâm sửng sốt một lát, rồi sau đó đưa tay lên, cẩn thận đặt lên mu bàn tay của hắn. 

Từ Huyền Ngọc liếc nhìn tay nàng, một bàn tay trắng trẻo và sạch sẽ cùng với những ngón tay thon dài và thanh tú, rõ ràng là chỉ có đại tiểu thư được nuông chiều trong phủ mới có thể có được. 

Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt và dẫn nàng đi vào trong vương phủ. 

Quá trình diễn ra hôn lễ hết sức phức tạp và rườm rà, Từ Huyền Ngọc cảm thấy cái này so với chuyện mà hắn vẫn chưa điều tra được kia thì càng phiền phức hơn, nhưng hắn vẫn không thể không làm theo từng bước một. 

Cuối cùng cũng đã đến bước hành lễ cuối. 

Trong lễ đường, Trường An vương Từ Kế Phong và vương phi Văn Tập Cầm đang ngồi ở cao đường, vẻ mặt tràn ngập nụ cười vui mừng nhìn đôi tân lang tân nương đi đến. 

Trông mong đã lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đợi được tiểu tử thối Từ Huyền Ngọc không nghe lời này lấy vợ rồi! 

Trong lòng bọn họ có chút kích động, nhưng giờ khắc này lại cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn.

Từ Huyền Ngọc đỡ Thời Cẩm Tâm đứng dậy, lập tức có hai nha hoàn đi tới phía trước, đem dải lụa đỏ đã buộc bó hoa cưới lớn màu đỏ kia, chia ra đặt vào trong tay của bọn họ. 

Lễ quan đứng ở một bên lớn tiếng hô lên: “Tân lang tân nương đến–bái hành lễ–”

“Nhẩt bái thiên địa–” Từ Huyền Ngọc và Thời Cẩm Tâm cùng xoay người, hướng ra bên ngoài lễ đường, khom lưng cúi đầu, thực hiện lễ bái thứ nhất. 

“Nhị bái cao đường–” hai người lại lần nữa xoay người, đối mặt với Từ Kế Phong và Văn Tập Cầm, cung kính khom người hành lễ.

“Tam bái, phu thê giao bái–” Từ Huyền Ngọc xoay người về phía Thời Cẩm Tâm, Thời Cẩm Tâm xoay người hướng về phía Từ Huyền Ngọc, hai người đứng đối diện nhau, rồi sau đó cúi đầu khom người xuống, bái lễ phu thê với nhau. 

Lễ quan lại hô lớn hơn nữa: “Buổi lễ kết thúc–”

Tiếng vỗ tay như lũ lụt kéo đến, tiếng cười và âm thanh náo nhiệt không ngừng vang lên bên tai. 

Thời Cẩm Tâm được người dìu dẫn đi đến phòng tân hôn, còn Từ Huyền Ngọc phải tạm thời ở lại đây để kính rượu cùng với các tân khách. 

Khi vừa vào trong phòng tân hôn, Thời Cẩm Tâm trong nháy mắt liền ngồi xuống, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, quá trình diễn ra hôn lễ không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả đều rất thuận lợi. 

Việc tiếp theo chính là đợi. 

Thời Cẩm Tâm không biết rốt cuộc mình đã đợi bao lâu rồi, chỉ biết rằng nàng đã ngồi quá lâu đến mức eo mỏi và lưng đau, hơn nữa nàng đói bụng rồi. 

Nàng do dự một chút rồi nhẹ giọng gọi: “Tư Tư?”

Tư Tư đi theo đang đợi ở bên cạnh thì nghe thấy giọng của tiểu thư nhà mình, vội vàng đi tới, khom lưng cúi người, đè thấp giọng trả lời: “Tiểu thư, làm sao vậy ạ?”

Thời Cẩm Tâm hỏi: “Trong phòng hiện tại có bao nhiêu người?”

Tư Tư đáp: “Trừ ngài ra thì chỉ có nô tỳ thôi ạ.”

Ngày tân hôn, tân lang phải là người tiến vào phòng tân hôn trước, trừ phi là tình huống đặc biệt nếu không tân nương chỉ có thể được phục vụ bởi nha hoàn mà mình mang theo. 

Vì thế lúc này chỉ có hai người Thời Cẩm Tâm và Tư Tư ở trong phòng tân hôn. 

Thời Cẩm Tâm nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, nàng giơ tay nâng nhẹ chiếc khăn voan lên, hô hấp hòa hoãn trở lại, chiếc khăn này vẫn luôn được trùm trên đầu, nên có chút ngột ngạt. 

Tư Tư thấy thế thì lập tức khiếp sợ, không khỏi trợn to hai mắt. 

“Tiểu thư, ngài đang làm gì vậy hả?” Tư Tư thấp giọng sốt ruột nói: “Ngài là tân nương tử đó, tân nương tử không thể tự mình vén khăn voan đâu!” 

Thời Cẩm Tâm đáp: “Nơi này chỉ có ta và ngươi, ngươi cứ coi như là cái gì cũng không thấy là được, vả lại, ta chỉ hơi nâng một góc lên thôi, không tính là vén cả khăn voan xuống.”

Tư Tư: “...”

Đây nhất định là lời ngụy biện. 

Thời Cẩm Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi. Trong phòng có những ngọn nến đỏ đang cháy, ánh nến sáng rực, chiếu sáng cả căn phòng như ban ngày. 

Nàng lấy lai bình tĩnh, rồi ngay sau đó đứng dậy. Vẻ mặt của Tư Tư hoảng sợ nhưng lại không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể thả nhẹ bước chân sốt ruột mà đuổi theo.

Thời Cẩm Tâm ngồi xuống ở phía trước cái bàn, nhìn các loại trái cây khô ở dĩa trên bàn, ánh mắt hơi sáng lên, nàng đã chưa ăn gì kể từ sau khi dùng bữa sáng đến giờ nên hiện tại rất đói. 

Bụng nàng đang phát ra tiếng ‘rột rột’ biểu thị phản đối việc nàng không ăn cơm đúng giờ, hiện tại trời đã tối, hơn nữa ở bên ngoài cũng không có động tĩnh cho thấy thế tử quay về, nên nàng ăn qua loa một chút chắc hẳn cũng được nhỉ?

Tư Tư vô cùng căng thẳng, toàn thân toát ra hơi thở hoảng sợ. 

Lúc thấy Thời Cẩm Tâm lấy ra một chiếc búa bạc nhỏ từ thắt lưng váy cưới ở ngoài cùng thì Tư Tư trợn tròn mắt không thể tin được, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc. 

Nàng ấy vội vàng giữ tay Thời Cẩm Tâm lại: “Tiểu thư, ngài mang theo cây búa này từ lúc nào vậy ạ? Tại sao nô tỳ không nhìn thấy? Hơn nữa ngài đi lấy chồng chứ không phải đi đánh nhau, tại sao ngài còn mang búa theo để làm gì?”

“Bởi vì ta thích, hơn nữa nó được làm bằng bạc, vừa đáng giá lại vừa xinh đẹp.” Thời Cẩm Tâm với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đồng thời nó còn có rất nhiều công dụng.”

Vừa nói xong, Thời Cẩm Tâm đã nhặt một quả hạch đào từ dĩa trái cây trên bàn lên, dùng chiếc búa bạc trong tay đập một cái, vỏ quả hạch đào liền vỡ tan, lộ ra phần thịt hạch đào ở bên trong. 

Thời Cẩm Tâm cười: “Nhìn xem, rất thực dụng đấy.”

Tư Tư sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Tiểu thư, nô tỳ cầu xin ngài mau cất cây búa vào đi!”

Thời Cẩm Tâm gắp thịt của quả hạch đào cho vào miệng: “Vậy để ta đập thêm mấy quả nữa, nếu không đợi thêm một lúc nữa thì sẽ không thể đập được.” 

Tư Tư ngăn cản không kịp, ngay lập tức nhìn thấy Thời Cẩm Tâm hốt lên một nắm quả hạch đào đặt lên bàn, sau đó lấy cái búa bạc nhỏ của nàng đem từng quả đập ra. 

Nha hoàn đang trông coi ở bên ngoài nghe thấy âm thanh, vừa cảm thấy kỳ quái lại vừa nghi hoặc, nheo mắt nhìn nhau nhưng lại không dám nói cái gì, dứt khoát coi như cái gì cũng không có nghe.

Sau khi Từ Huyền Ngọc kính rượu cùng với các tân khách xong, hắn đi đến trước phòng tân hôn, vẫn chưa đẩy cửa vào thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng “bụp bụp bụp”.

Hắn không khỏi nheo mắt lại, hắn không có uống nhiều rượu, cũng không có đi sai đường, cái động tĩnh kỳ quái này là từ trong phòng tân hôn truyền ra sao?

Hắn đi lên trước, duỗi tay đẩy cửa ra, rồi sau đó nhìn thấy Thời Cẩm Tâm trên người mặc bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, khăn voan được nhấc lên một góc treo trên mũ phượng, tay thì cầm cây búa đập quả hạch đào ăn. 

Thời Cẩm Tâm nhận thấy cửa phòng bị mở, hơi giật mình xoay đầu nhìn qua. 

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh dường như vô cùng yên tĩnh. 

Thịt quả hạch đào ở trong miệng Thời Cẩm Tâm vẫn còn chưa kịp nuốt xuống, hai má phồng lên, nàng nhìn Từ Huyền Ngọc đang đứng ở cửa, sau khi chớp mắt một cái thì nhai đồ ăn ở trong miệng rồi nuốt xuống. 

Sau đó nàng đưa quả hạch đào đã được đập vỡ ở trên tay cho Từ Huyền Ngọc đang đứng đó: “Quả hạch đào vừa mới đập vỡ xong, ăn không?”

Từ Huyền Ngọc: “...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp