Thánh chỉ của hoàng gia do Tốn Dương trưởng công chúa mang đến còn chưa đề tên, sau đó tên của Thời Cẩm Tâm được điền vào.

Trước án thư, Thời Khách vũ vẫn còn nắm bút chưa buông xuống, ông nhìn xuống cái tên do chính mình viết ra, cau mày lại, không nhịn được thở dài một hơi.

Ông đã bàn bạc với phu nhân về việc tìm một hôn sự phù hợp cho Thời Cẩm Tâm, nhưng lúc đó chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gả nàng cho Từ Huyền Ngọc. Ai có thể ngờ rằng vì để trả ơn phu phân đã cứu trưởng công chúa thoát khỏi cơn hen suyễn mà bà ấy lại thỉnh bệ hạ ban thánh chỉ tứ hôn…

Ông đã tiếp xúc với Từ Huyền Ngọc vài lần, người này căn bản không phải là người tốt. Từ năm mười sáu tuổi, hắn đã được hoàng đế cho đảm nhận trách nhiệm cai quản hình ngục ở kinh thành, hắn lần lượt tiếp quản Thẩm Hình Ty và chiếu ngục, trong chín năm qua, hắn đã xử lý vô số việc, thủ đoạn làm việc tàn nhẫn và quyết đoán, không lưu tình, hầu như mọi việc đều được xử lý một cách hoàn hảo.

Nếu không, cái thanh danh chó cũng phải sợ của hắn cũng không thể ‘kéo dài mà không suy tàn’ ở kinh đô phồn hoa này như vậy.

Gả con gái đi giống như đưa dê vào miệng cọp!

Thời Khách Vũ cảm thấy tức giận nhưng ông không thể làm gì trước thánh chỉ tứ hôn của hoàng gia.

Nội viện, lão thái thái Cố Tử Trúc đang ở trong phòng.

Cố Tử Trúc dáng người đoan trang đang ngồi trước bàn, cả người tao nhã và sang trọng. Dù tóc đã bạc nhưng mấy chục năm thời gian vẫn không xóa nhòa được khí chất của bà ấy.

Thời Cẩm Tâm ngồi bên cạnh bà ấy, với tay lấy ấm trà trên bàn, rót cho bà ấy một tách trà, dùng hai tay cung kính dâng lên.

Cố Tử Trúc nhìn tách trà bốc khói trước mặt và chớp đôi mắt đục ngầu.

Giọng nói của bà ấy trầm thấp, mang theo cảm giác thăng trầm đã được tôi luyện theo năm tháng: “Có phải phụ thân con ép con phải đồng ý hôn sự này không?”

Thời Cẩm Tâm lắc đầu: “Là cháu gái tự mình đồng ý.”

Cố Tử Trúc liếc nhìn cô: “Thật sự là tự nguyện sao?”

Thời Cẩm Tâm cười nói: “Đúng là tự nguyện.”

Sau đó là sự im lặng.

Một lúc sau, Cố Tử Trúc thở dài, duỗi tay cầm lấy tách trà nắm trong tay. Hơi ấm trên thành cốc lập tức truyền vào lòng bàn tay của bà ấy.

Bà ấy nói: “Nếu đó là sự lựa chọn của con, vậy thì cứ như vậy đi. Ta không thể giữ con ở đây mãi được. Con cũng không còn trẻ nữa, quả thực đã đến lúc gả chồng rồi.”

Thời Cẩm Tâm nhìn bà ấy: “Cháu gái luôn ghi nhớ ân đức của tổ mẫu trong lòng. Dù cho có gả làm vợ người thì tổ mẫu vẫn mãi là tổ mẫu của con.”

Cố Tử Trúc mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi kéo lấy tay Thời Cẩm Tâm nắm chặt trong lòng bàn tay, có chút vui vẻ lại miễn cưỡng vỗ nhẹ.

Bà ấy thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Trường An vương phủ là hoàng thất cao quý, nhất định có rất nhiều quy củ khác với ở nhà. Nếu con đã đồng ý cọc hôn sự này thì phải chuẩn bị sẵn sàng. Ngày cưới đang đến gần, cái gì nên học thì đừng quên học, kẻo mất lễ nghĩa khi vào vương phủ, làm người ta chê cười.”

Thời Cẩm Tâm ngoan ngoãn gật đầu: “Tổ mẫu yên tâm, cháu gái đã hiểu.”

Tin tức Thời gia chọn đại nữ nhi Thời Cẩm Tâm để kết duyên với Từ Huyền Ngọc nhanh chóng được truyền đến Trường An vương phủ.

Trong thư phòng của thế tử, Từ Huyền Ngọc đoan chính ngồi trên án thư, đang đọc một lá thư trên tay.

Những tia sáng dịu dàng của buổi hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu nhẹ lên mặt hắn làm nổi bật khuôn mặt như ngọc, đôi mắt sâu và sắc bén như một con sư tử uy nghiêm.

Hắn mặc đồ màu xanh lam, tay áo màu đen buộc quanh hai cổ tay, tóc búi cao, khí chất vô cùng uy nghiêm, xung quanh có một luồng khí thế sắc bén khiến người ta không thể nhìn thẳng vào hắn.

Thị vệ Tả Hàn Sa gõ cửa đi vào và đứng yên trước án thư.

Hắn ta chắp tay hành lễ, sau đó nói: “Thế tử, mới vừa nhận được tin tức, phủ Đại Lý Tự Khanh lựa chọn nữ nhi là đại tiểu thư Thời Cẩm Tâm để kết duyên với ngài.”

Ánh mắt Từ Huyền Ngọc vẫn dán vào lá thư trong tay, bình tĩnh nói: “Ta chưa từng nghe nói về người này.”

Tả Hàn Sa nói: “Thân mẫu của Thời gia đại tiểu thư mất sớm, từ nhỏ nàng ấy đã được nuôi dưỡng dưới gối Thời lão thái thái. Ngày thường nàng ấy rất ít ra ngoài, cũng không có nhiều người biết đến nàng ấy. Nàng ấy năm nay đã mười tám tuổi. Theo lý mà nói, ở độ tuổi này của nàng ấy lẽ ra phải kết hôn từ lâu rồi nhưng không hiểu sao Thời gia lại chưa bao giờ hứa hôn cho nàng ấy.”

Từ Huyền Ngọc không nói gì.

Tả Hàn Sa cẩn thận ngước mắt liếc nhìn hắn, sau đó nói thêm: “Hai muội muội của Thời gia đại tiểu thư đều là những mỹ nhân lọt vào bảng một trăm người đẹp nhất ở kinh đô, nếu vậy người làm tỷ tỷ như nàng ấy, chắc cũng sẽ không kém chút nào.”

Từ Huyền Ngọc vẫn không ngẩng đầu lên: “Sao ngươi lại nói với ta chuyện này?”

Tả Hàn Sa nói: “Ngài không quan tâm chuyện này sao?”

“...” Từ Huyền Ngọc ngẩng đầu nhìn Tả Hàn Sa.

Tả Hàn Sa cười: “Thời gia đại tiểu thư chính là thế tử phi do bệ hạ ban thánh chỉ tứ hôn cho ngài. Ngài nên biết một chút về nàng ấy, như sở thích của nàng ấy chẳng hạn.”

Từ Huyền Ngọc thu hồi ánh mắt, nói: “Ta rất bận, không có thời gian quan tâm chuyện này.”

Tả Hàn Sa bất lực thở dài.

Từ Huyền Ngọc cầm lên một lá thư khác, mở phong bì đổ thư ra, khi hắn đang định đọc thì bên ngoài thư phòng có người hưng phấn gọi hắn: “Huyền Ngọc!”

“Huyền Ngọc, Huyền Ngọc!”

Đó là giọng nói của tổ mẫu Triệu Thanh Sương.

Chỉ cần nghe thấy giọng nói tươi cười của tổ mẫu, Từ Huyền Ngọc có thể đoán được mục đích bà ấy tới đây. Hắn đặt lá thư trong tay xuống rồi đứng dậy khỏi bàn, đúng lúc gặp Triệu Thanh Sương đang đi vào với nụ cười trên môi.

Triệu Thanh Sương nắm lấy tay hắn, cười nói: “Huyền Ngọc, con nghe rồi phải không? Ý chỉ của bệ hạ về việc định ra chuyện chung thân cho con và Thời gia đại tiểu thư!”

Từ Huyền Ngọc đỡ nàng ngồi vào bàn: “Tổ mẫu, ngài đừng tưởng rằng con không biết là ngài đi xin thánh chỉ của bệ hạ!”

Hắn với lấy tách trà trên bàn, nhẹ nhàng rót một tách trà rồi đặt vào tay Triệu Thanh Sương: “Nghe nói lúc ngài cầm theo chiếu chỉ đến phủ Đại Lý Tự Khanh, ngài đã hù dọa phu nhân của Đại Lý Tự Khanh hoảng sợ đến ngất đi.”

“...” Triệu Thanh Sương sửng sốt, vẻ mặt hiện lên một tia chột dạ.

Bà ấy đặt lại tách trà lên bàn, phất tay áo nói: “Thế thì sao? Dù sao thì thánh chỉ cũng đã ban, con muốn kháng chỉ sao?”

“Lần này con ngoan ngoãn thành thân cho ta, giúp Trường An vương phủ kéo dài hương khói!”

Lúc trước Từ Huyền Ngọc tìm rất nhiều lý do để từ chối những người mà Triệu Thanh sương đã chọn cho hắn để thành thân, danh tiếng của hắn ở kinh thành không tốt lắm, cũng không có bao nhiêu cô nương nguyện ý gả cho hắn. Hắn cũng không muốn cưới một người bị ép gả cho mình. Cho dù đối phương có tỏ vẻ là bản thân tự nguyện gả cho hắn, hắn cũng không muốn cưới.

Chẳng qua lúc trước tổ mẫu bị hắn lấy lý do qua loa quá nhiều lần, lần này thì tốt hơn, bà ấy trực tiếp đi xin thánh chỉ.

Suy cho cùng, thánh chỉ dù sao cũng là thánh chỉ, không thể tùy tiện làm trái.

Từ Huyền Ngọc đẩy chén trà về phía Triệu Thanh Sương: “Tổ mẫu, cháu không phải muốn kháng chỉ, chỉ là gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, ngài có thể hoãn hôn lễ được không?”

“Không thể!” Triệu Thanh Sương không chút do dự trả lời, đẩy lại chén trà hắn vừa đưa đến: “Con đã hai mươi lăm rồi!”

“Khi cha con hai mươi lăm tuổi, con đã có thể trèo cây bắt ve để chơi rồi. Hãy nhìn lại con đi, ngày nào con cũng ở chiếu ngục thẩm vấn tù nhân, không đi xử lý chuyện này thì xử lý chuyện kia, có tự nguyện để tâm đến hôn sự của mình sao? Không nhanh lên thì già rồi!

Từ Huyền Ngọc: “...”

Lời này có chút nói quá lên rồi. Mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, chưa tới mức già đâu.

Thấy Từ Huyền Ngọc vẫn không để ý, Triệu Thanh Sương đập bàn giận dữ nói: “Ta nói cho con biết, ta không biết xấu hổ chạy đến thỉnh cầu bệ hạ, sau đó lại đi đến phủ Đại Lý tự Khanh nói chuyện này, xem như một nửa là buộc người ta gả nữ nhi qua, con và người ta sau khi thành thân phải đối xử với người ta thật tốt, không được cho người ta sắc mặt, có nghe thấy không!”

Từ Huyền Ngọc nhìn Triệu Thanh Sương đang nhíu mày với vẻ mặt nghiêm túc, cũng không thể làm tổ mẫu mất mặt, vì thế gật đầu: “Con biết rồi.”

Triệu Thanh Sương lại hừ một tiếng: “Mấy ngày nay, nếu muốn điều tra án tử của con thì có thể tiếp tục điều tra, nhưng chuyện hôn sự phải nghe ta nói. Ngày cưới của con đã được ấn định vào ngày năm tháng sau.”

Từ Huyền Ngọc khẽ cau mày: “Ngày năm của tháng sau? Sớm như vậy sao?”

Hôm nay là ngày hai mươi.

Triệu Thanh Sương đứng lên: “Yên tâm, những cái hôn lễ cần đều sẽ có, sẽ không thiếu cái nào. Dù sao bà lão ta cũng là trưởng công chúa, việc nhỏ này làm sao có thể làm khó ta được?”

Bà ấy nhìn Từ Huyền Ngọc: “Con đợi thành thân đi.”

Nói xong những gì cần nói, Triệu Thanh Sương thở phào nhẹ nhõm, trong nụ cười có chút kiêu ngạo, sau đó liền xoay người rời đi.

Từ Huyền Ngọc nhìn bóng lưng vui vẻ của tổ mẫu khi rời đi, khẽ lắc đầu. Tổ mẫu thật đúng là vẫn như trước đây, thay đổi sắc mặt thật nhanh.

Thần sắc hắn toát ra vẻ bất đắc dĩ chỉ trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất. Khi hắn xoay người trở lại án thư đã quay về dáng vẻ của ngày thường.

Hắn cầm bức thư đã đặt xuống trước đó lên và đọc lại. Như tổ mẫu vừa nói, án tử mà hắn điều tra nhiều ngày qua nên điều tra thì vẫn phải điều tra, có một số việc không thể trì hoãn được.

“Hán Sa.” Từ Huyền Ngọc quay người nói: “Ta đi chiếu ngục, ngươi đi Giáo Phường Tư tìm một nữ nhân tên là Sở Lâm Nhi, sau đó dẫn nàng ta vào chiếu ngục gặp ta.”

Tả Hàn Sa chắp tay: “Vâng.”

Trước tiên Từ Huyền Ngọc lên đường đi chiếu ngục, sau khi Tả Hàn Sa nhìn thấy hắn rời đi thì mới chuẩn bị đi Giáo Phường Tư tìm người.

Ngay lúc hắn ta chuẩn bị rời đi thì có người gọi hắn: “Tả thị vệ.”

Tả Hàn Sa sửng sốt, quay lại thì thấy một nữ tử trung nhiên với vẻ ngoài dịu dàng, hiền lành, bà đang mặc một chiếc váy màu hồng trơn, ưu nhã bước đến.

Hắn ta nhanh chóng hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến vương phi.”

Trường An vương phi Văn Tập Cầm là mẫu thân của Từ Huyền Ngọc. Bà mỉm cười nói: “Tả thị vệ chuẩn bị đi làm việc sao?”

“Vâng.” Tả Hàn Sa gật đầu: “Thế tử giao nhiệm vụ, cần tìm người.”

Văn Tập Cầm cười đến ôn hòa, nói thẳng: “Tả thị vệ, ngươi biết chuyện định chung thân giữa Huyền Ngọc và Thời gia đại tiểu thư không? Ta cần người đi hỏi thăm mọi chuyện về Thời gia đại tiểu thư kia sau đó nói cho Huyền Ngọc.”

Tả Hàn Sa sửng sốt một lát, ánh mắt có chút khó xử: “Nhưng thế tử hình như không để ý đến Thời gia đại tiểu thư.”

“Ngươi ngốc à? Thằng bé nói không để ý là không để ý thật à?” Văn Tập Cầm giơ ngón tay chỉ Tả Hàn Sa, hơi cau mày, sau đó nhanh chóng thả lỏng: “Đó là người sẽ ở cùng thằng bé trong quãng đời còn lại, phải để thằng bé biết những thứ cần biết, nếu không theo như tính tình của nó, không biết sau khi thành thân nó và thế tử phi sẽ có bao nhiêu mâu thuẫn nữa?”

Tả Hàn Sa suy nghĩ một lúc, hình như những gì vương phi nói cũng có đạo lý.

Phu thê hiểu nhau là điều rất cần thiết.

Văn Tập Cầm lại bổ sung: “Trước tiên đi làm việc đi, sau đó dành thời gian hỏi thăm về Thời gia đại tiểu thư, sau đó khi Huyền Ngọc rảnh rỗi thì nói cho nó.”

Tả Hàn Sa gật đầu: “Vâng, vương phi, thuộc hạ hiểu rồi.”

Năm ngày sau.

Phủ Đại Lý Tự Khanh đang chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ, vì kết duyên với Trường An vương phủ nên không ai dám lơ là, Viên Hiện vẫn luôn luôn giám sát, nếu có chỗ không thích hợp sẽ lập tức đổi mới.

Mấy ngày nay Thời Cẩm Tâm vẫn đang học nội quy của vương phủ, ghi nhớ tất cả thông tin về người có quan hệ với Từ Huyền Ngọc ở trong vương phủ.

Đường Tĩnh Đường quan sát nàng hai ngày, nàng vẫn như lúc trước, không vì sắp bị gả cho một người có thanh danh tàn nhẫn mà kích động hay chán nản, vẫn làm việc của mình một cách nghiêm túc giống như trước đây. Phần còn lại dường như không liên quan đến nàng.

Đường Tĩnh Đường nghĩ, Thời Cẩm Tâm lớn như vậy nhưng hầu hết thời gian đều ở trong phủ, sau này gả vào Trường An vương phủ rồi, tất nhiên đa phần thời gian cũng sẽ trải qua ở trong vương phủ, không thể tùy ý đi ra ngoài, cho nên trước khi nàng thành thân bà muốn dẫn nàng ra ngoài đi dạo, mua cho nàng một ít đồ vật mà nàng thích.

Thời Vân Li và Thời Mộ Y cũng muốn đi, làm nũng để được theo hai người ra ngoài.

Xe ngựa của Thời gia đi ngang qua đường Vân Lâm ở phố Tây.

Ở quán trà trước phố có người đang ngồi uống trà.

Tả Hàn Sa đang ngồi đối diện với lối vào, nhìn thấy xe ngựa của Thời gia đi ngang qua, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn ta nhanh chóng hạ giọng và nhắc nhở Từ Huyền Ngọc đang ở đối diện: “Thế tử, đó là xe ngựa của Thời gia.”

Từ Huyền Ngọc vẫn bình tĩnh uống trà, không hề dời ánh mắt: “Thì sao? Có liên quan gì đến việc chúng ta sắp làm không?”

Tả Hàn Sa nói: “Thời gia đại tiểu thư có thể ở trong xe ngựa.”

Sau đó hắn ta lại nói: “Sao ngài không qua chào hỏi hay gì đó?”

Từ Huyền Ngọc ngẩng đầu nhìn Tả Hàn Sa: “Ngươi rất rảnh phải không?”

Tả Hàn Sa nghiêm túc suy nghĩ: “Không có.”

Từ Huyền Ngọc nói: “Ta cảm thấy ngươi rất rảnh rỗi. Nếu không có việc gì làm thì đi chiếu ngục tìm cách cạy miệng Sở Lâm Nhi đi, hỏi ra những tin tức ta muốn biết thay vì ở đây nhắc nhở ta đi chào hỏi người khác.”

“Không phải người khác…” Tả Hàn Sa nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đó là thế tử phi của ngài.”

Từ Huyền Ngọc: “...”

Nhận thấy ánh mắt sắc bén của Từ Huyền Ngọc, Tả Hàn Sa lập tức thừa nhận sai lầm của mình: “Thế tử, thuộc hạ sai rồi.”

Xe ngựa của Thời gia dừng lại trước một cửa hàng trang sức nổi tiếng ở kinh đô.

Tư Tư đỡ Thời Cẩm Tâm xuống xe ngựa, khóe mắt liếc nhìn xung quanh rồi lập tức chú ý đến người đang ở quán trà cách đó không xa.

Tư Tư thấp giọng nói: “Tiểu thư, người ở quán trà kia hình như là người của Thẩm Hình Ty. Từ thế tử cũng ở đó.”

Thời Cẩm Tâm nhìn theo hướng Tư Tư chỉ.

Nàng chớp mắt, sau đó hơi nheo mắt lại suy nghĩ.

Tư Tư tưởng rằng nàng đang xem Từ thế tử có dáng vẻ như thế nào nhưng sau đó lại nghe thấy Thời Cẩm Tâm nói: “Ai là Từ thế tử?”

“...” Tư Tư nhẹ nhàng thở dài: “Từ thế tử là cái người mặc quần áo màu xanh, đang ngồi.”

“Ồ…” Thời Cẩm Tâm lại nhìn qua, trước mắt chỉ có một hình ảnh mờ mịt. Nàng có thể nhìn thấy có người ở đằng kia, nhưng quá xa nên nàng không thể nhìn rõ những người đó trông như thế nào.

Nàng lại nhìn thật kỹ, sau đó lại mở miệng: “Không thấy rõ.”

“Thôi đi, không nhìn nữa.” Nói xong, Thời Cẩm Tâm đi theo Đường Tĩnh Đường xuống xe, đi vào cửa hàng trang sức.

Tư Tư: “...”

Tư Tư vội vàng đi theo Thời Cẩm Tâm, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, chúng ta đi tìm đại phu châm cứu đi, mắt ngài không tốt lắm đâu.”

Thời Cẩm Tâm khẽ nhướng mày, giải thích: “Chắc vì trước khi ra ngoài ta đã đọc sách một lát, lại ngồi trong xe ngựa một lúc lâu, hơi mệt nên hơi choáng váng, bởi vậy mới nhìn không rõ. Ta không có bệnh về mắt nên không cần châm cứu.”

Nàng không quen đi xe ngựa. Khi ngồi lâu sẽ cảm thấy chóng mặt và mờ mắt. Tình huống không nghiêm trọng, nàng chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì sẽ hồi phục thôi.

Nàng thực sự không có bệnh về mắt.

Tư Tư kiên trì nói: “Để đề phòng, chúng ta vẫn đi châm cứu đi. Lỡ sau này Từ thế tử đứng trước trước mặt ngài mà ngài cũng không nhìn thấy ngài ấy thì phải làm sao?”

“...” Thời Cẩm Tâm bất đắc dĩ giơ tay xoa đầu Tư Tư: “Nếu ngay cả khi hắn đứng trước mặt mà cũng không nhìn thấy, vậy thì ta cũng không cần phải đi tìm đại phu châm cứu làm gì. Bởi vì đó không phải là bệnh về mắt mà là mù.”

Tư Tư: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play