Cỏ Cây Đại Chiến Xác Sống

Chương 2


1 tháng


Tôi không kìm được nghĩ: 

Du lịch thì chắc chắn là không rồi, không biết Giang Triệt này có chịu du lịch xanh một ngày ở vườn rau không nhỉ?

Tôi cũng từng nghĩ xem có nên kể giấc mộng ly kỳ này cho người khác không.

Nhưng tiếc là khi tôi bóng gió hỏi U U có tin là sẽ có tận thế không, thì cô nhóc ngốc này lại hăng hái thảo luận về phim "Train To Busan" (Chuyến tàu sinh tử) với tôi.

Mà khi tôi định nói chuyện này với ba mẹ, tuy bọn họ gật đầu nói là sẽ chú ý, nhưng trong mắt lại tỏ ra lo lắng.

Sau đó họ sẽ nói luôn với quản gia: 

“Dạo này Trăn Trăn cứ mơ thấy ác mộng mãi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Tôi: “...”

Thôi, tôi cũng lường trước là sẽ chẳng có mấy ai tin mấy chuyện siêu nhiên này.

Tôi không biết tận thế sẽ bùng phát lúc nào, nên khi người nhà dè dặt hỏi tôi có làm dạ tiệc chào mừng để chính thức công bố thân phận của tôi hay không, tôi hơi khựng lại.

Chuyện này cũng từng xảy ra trong mộng.

Nếu nhớ không nhầm thì đúng một ngày trước khi tận thế bùng phát.

Tôi nhìn đám hạt giống đang  nảy mầm trong vườn hoa, rồi đồng ý: 

“Vâng.”

Tiện thể gửi một tin nhắn đi: 

“Mấy ngày tới nếu anh có vào thành phố thì nhớ mang theo đất cho em nhé.”

Một lúc lâu sau, bên kia nhắn lại "đã nhận", còn chu đáo đính kèm ảnh chụp đất của tôi.

Tôi: “... Sư huynh, anh làm gì với chúng rồi?”

Tại sao trước khi tôi đi, mảnh đất này còn dạt dào sức sống, tôi đi rồi, những thực vật này đều như kiểu "không muốn sống nữa"?

Sư huynh vẫn kiệm lời như trước: 

“Rèn luyện.”

Tôi: “...”

Ngày dạ tiệc tới.

Tôi mặc chiếc váy cao cấp mà người nhà đặt may riêng, vì không quen nên tôi nhíu mày nhìn đôi giày cao gót màu hồng nhạt điểm xuyết đầy đá quý dưới chân.

"Chị ơi!" 

Đương lúc tôi định đổi giày đi, U U vui vẻ chạy tới, ôm lấy cánh tay tôi làm nũng: 

“Em tự mình chọn giày cho chị đó, đẹp không?”

Tôi gắng gượng nuốt những lời đang định thốt lên, nói dối mặt không đổi sắc: 

“Đẹp.”

Thôi, em gái thích mà.

Ba mẹ và U U trông có vẻ rất vui, thấy ai là lại giới thiệu tôi một lần.

Mà tôi thì buồn chán ngồi một bên nhìn sương mù dần trở nên dày đặc bên ngoài cửa sổ.

Gió nổi lên.

Tôi nhận ra những tiếng xì xào nho nhỏ kia.

Đang định nghe cho kỹ thì thấy có mấy người đột nhiên tới đứng trước mặt mình.

"Đây là cô cả nhà họ Diệp à?" 

Một cô gái có vẻ mặt kiêu ngạo nhìn tôi với ánh mắt đầy hàm xúc: 

“Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.”

Dứt lời, cô ta và đám bạn đứng bên đều cười vang.

Mấy khuôn mặt này trông có vẻ quen mắt.

Tôi suy nghĩ, phụ nữ trong hậu cung của nam chính rất đông đúc, hình như bọn họ chính là thành viên trong đó.

Mối quan hệ của bọn họ với U U không hề tốt đẹp.

Sau khi ôm chân nam chính, bọn họ đồng lõa với nam chính giết người.

Bọn họ luôn nhằm vào U U, thậm chí nghĩ ra rất nhiều chiêu trò ác độc hòng đẩy U U vào chỗ chết.

Có lẽ trước tận thế thì bọn họ không như vậy, nhưng khi tận thế kéo tới phá hủy tâm trí con người, cũng bóp méo đạo đức của bọn họ…

Tôi thậm chí còn chẳng buồn đáp lời.

Thấy tôi không nói gì, trong mắt cô ả cầm đầu hiện lên chút đắc chí:

“Nghe nói sau khi được đưa về từ nông thôn, ngày nào cô cũng đi làm vườn, mà đúng lúc nhà bọn tôi cũng có hoa tượng, có khi còn có thể trao đổi kinh nghiệm với cô Diệp đây ấy chứ...”

Nghe vậy, tôi mới ngẩng đầu nhìn cô ta.

"Đổng Khinh!" 

Nhưng lúc này U U vốn luôn dịu dàng đáng yêu lại đổi sắc mặt, em ấy xông lên đứng chắn trước người tôi, nói với vẻ đầy thù địch: 

“Cách xa chị gái tôi chút!”

"Diệp U U, cô vẫn luôn dối trá như thế nhỉ?" 

Đổng Khinh khẽ hừ một tiếng: 

“Một con nhỏ nhà quê từ nông thôn lên, cô coi cô ta làm chị thật à?”

U U tức đỏ cả mắt: 

“Cô hơi quá đáng rồi đó, tôi không cho phép cô nói chị tôi như thế...”

Em ấy vốn không biết cãi nhau, dù có nói lời hung dữ nhưng uy lực cũng chỉ như học sinh tiểu học khóc bù lu bù loa mà thôi.

Tôi vỗ về tay U U tỏ vẻ an ủi, rồi bình tĩnh nói: 

“Cô Đổng ạ, mọi người đều bình đẳng.”

"Bình đẳng?" 

Đổng Khinh ngạc nhiên vài giây, rồi lập tức trào phúng:

“Cho dù cô có dựa vào huyết thống có thể tạm coi là ngồi ngang hàng với chúng tôi đi chăng nữa, chẳng lẽ cô tưởng mình còn hơn...”

Đùng!

Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nổ to, nếu lắng nghe kỹ thì có thể nghe được tiếng gặm nuốt rất nhỏ khiến người ta sợ hãi đang chậm rãi vang lên.

Thi thoảng lại có tiếng vỡ vụn giòn tan, hệt như tổ chức xương của cơ thể người đang bị vặn bẻ vậy.

Nhưng tiếc là không ai nghe thấy.

Mọi người trong dạ tiệc đều hoảng sợ, kinh hãi nhìn về nơi phát ra tiếng nổ.

Còn tôi thì lạnh nhạt nhìn Đổng Khinh đang hoảng sợ tới tái mặt:

“Có lẽ cô Đổng đây hiểu nhầm một chuyện rồi. Cái ngang hàng mà tôi nói là thành lập ở mặt khi sinh mạng bị uy hiếp... Loại này là tình huống đầy nguy hiểm mà có lẽ cả khi cô chết cũng không ai biết cô là ai.”

"Cô nói vớ vẩn gì vậy..." 

Đổng Khinh kinh hãi, một cảm giác hoảng sợ không rõ từ đâu bao quanh cô ta, làm cô ta lùi ra sau hai bước: 

“Đồ thần kinh!”

"Chị ơi!" 

U U trông cũng có vẻ không mấy thoải mái, con bé ôm ngực, lo sợ bất an nhìn tôi.

"Không sao đâu." 

Tôi nhìn mây mù càng lúc càng dày đặc bên ngoài: 

“Có lẽ sắp thay đổi thời tiết rồi, để khách khứa về thôi.”

Tiếng nổ đột ngột kia đã thổi bay sự hào hứng của mọi người.

Tuy rằng quản gia đã thông báo đây là tiếng máy bơm nước ở sân sau đột nhiên hỏng, nhưng dự cảm về nguy hiểm của con người khiến cho những vị khách đó không ở lại thêm.

Nhìn người cuối cùng vội vã rời đi, tôi thoáng nghĩ.

Nếu tôi nhớ không nhầm, cạnh bức tường thấp nhất của trang viên kề bên máy bơm nước là cỏ bắt ruồi mà tôi gieo trồng.

... Chẳng lẽ có con xác sống nào xui xẻo đến vậy ư?

Hôm sau, tôi bị tiếng thét của người nhà đánh thức.

“Bên ngoài, bên ngoài...”

Người mẹ luôn dịu dàng thân thiết của tôi ngã ngồi dưới đất, mặt mày tái nhợt, được tôi dìu lên thì bà ôm chặt lấy tôi: 

“Trăn Trăn, có chuyện gì vậy?”

Lúc này toàn bộ tòa trang viên đều bị phủ kín bởi một loại sương mù kỳ quái. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play