Cỏ Cây Đại Chiến Xác Sống

Chương 1


1 tháng


Ngày tôi trở về nhà họ Diệp, trời nắng chang chang.

Tôi ngoái đầu nhìn mảnh đất của mình lần cuối, rồi vác cuốc và hạt giống ngồi lên chiếc xe tới đón mình.

"Thưa cô chủ, ông và bà chủ thật ra muốn tới tìm cô trước." Quản gia nhìn lén tôi qua gương chiếu hậu, hắng giọng một cái rồi nói tiếp: “Nhưng ông bà vẫn đang ở nước ngoài, cho nên chỉ có thể để chúng tôi tới đón cô về trước ạ.”

Tôi ngáp một cái: “À, được thôi.”

Khoảng thời gian gần đây ngày nào tôi cũng nằm mơ cùng một giấc mộng, chất lượng giấc ngủ sụt giảm nghiêm trọng, sắc mặt tiều tụy xanh xao, giờ tôi buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt.

Rồi tôi chìm sâu vào giấc ngủ, tới khi được gọi đậy, trước mặt là một tòa trang viên cực lớn.

Mà ở cổng trang viên thì có một cô gái đang đứng chờ.

Cô ấy mắt ngọc mày ngài, thanh tú thoát tục, tóc đen da trắng, lông mi vừa dày vừa cong, đẹp như một con búp bê.

Đây chính là em gái tôi, Diệp U U.

Thấy tôi, cô ấy mắt tỏa sáng, vội vàng chạy tới đón, trông như kiểu muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào: “Xin chào...”

Đây là lần đầu cô ấy gặp tôi, còn tôi thì đã gặp cô ấy trong mơ rất nhiều lần, nên tôi bình tĩnh hỏi: “U u?”

"Chị biết tên của em ạ!" Khuôn mặt có phần bất an của cô gái chợt bừng sáng, cô ấy cẩn thận nắm tay tôi, lắc lắc như đang làm nũng: “Em tên là Diệp U U ạ.”

Tôi không giãy tay ra: “Chị tên là Diệp Kỳ Trăn.”

"Em cũng biết nha." U U cười tới mức mắt cong cong: “Kỳ diệp trăn trăn, tên chị nghe hay quá!”

Cô ấy cười trông thật đáng yêu, tôi cũng cười theo.

Quản gia đứng bên cẩn thận quan sát phản ứng của tôi, thấy vậy thì thở phào một hơi: “Hai cô mau vào nhà rồi hãy nói, ngoài này quá nóng.”

Tôi nhìn thoáng qua chiếc xe phía sau: “Chờ chút, tôi còn chưa lấy đồ.”

"Là gì thế ạ?" U U xung phong hỗ trợ: “Để em lấy cho chị.”

"Công cụ làm vườn." Tôi giải thích: “Còn cả ít hạt giống nữa. Nhà mình có đất không?”

U U ngây người, vài giây sau mới kịp hoàn hồn, bèn gật đầu lia lịa: “Có đất ạ! Chị thích làm vườn ạ? Đúng lúc em có một vườn hoa, vẫn đang để trống đấy ạ.”

Tôi biết vườn hoa đó, là vườn hoa hồng mà ba mẹ tặng cô ấy khi cô ấy vừa tròn mười tám tuổi.

Cô ấy rất thích hoa hồng, tiếc là còn chưa gieo hạt thì tận thế kéo tới, vườn hoa hồng cũng bị bỏ hoang.

Sau đó, "nam chính" kia hoàn thành giấc mộng cho cô ấy, trồng một mảng hoa hồng nhỏ trước cửa cho cô ấy.

... Nhưng chuyện này có nhằm nhò gì, tôi cũng làm được.

Tuy tôi và Diệp U U vốn không thân thiết, nhưng tôi tự nhận tôi không làm nổi mấy cái chuyện vớ vẩn trong mộng được.

Mười tám năm trước của tôi, tuy không tính là giàu sang phú quý, nhưng có mười lăm năm trồng trọt, cuộc sống cũng yên bình vui vẻ, tự do tự tại.

Trong mộng, tôi thấy U U từ nhỏ tới lớn đều nhận sự giáo dục tốt nhất, cuối tuần cũng phải đăng ký học nhiều lớp luyện thi và sở thích, thành tích vẫn luôn đứng đầu.

Sống ở thủ đô có gì tốt, học tập làm sao mà vui vẻ được bằng làm vườn chứ.

Tôi không cảm thấy mình sẽ ghen ghét đố kỵ với cô em gái đáng yêu như thế, thậm chí còn hận thấu xương người ta.

U U dẫn tôi tới phòng dành cho tôi, hỏi han cuộc sống lúc trước của tôi.

Tôi suy nghĩ vài giây rồi trả lời thật lòng: 

“Chị vẫn luôn trồng trọt, sắp được thu hoạch rồi, tiếc là chị lại về nhà.”

"À." 

Nghe thấy sự nuối tiếc trong giọng tôi, vẻ mặt U U cũng trở nên đau lòng: 

“Vậy đất đó sẽ bị bỏ hoang ạ?”

"Không." 

Tôi đáp: 

“Chị nhờ người ta chăm sóc hộ rồi.”

"Thế thì tốt quá." 

Đôi mắt U U rực sáng: 

“Nếu chị muốn về xem vườn thì dẫn em theo có được không ạ?”

Tôi đồng ý rất tự nhiên: 

“Được.”

Phòng của tôi nhìn là biết được trang hoàng cực kỳ tỉ mỉ, đầy đủ mọi vật dụng sinh hoạt, phong cách đơn giản phóng khoáng.

Còn có rất nhiều món trang sức nhỏ tinh xảo đẹp đẽ, hẳn là U U đã chuẩn bị cho tôi.

Em ấy còn dẫn tôi đi dạo quanh biệt thư, lại vội vã léo tôi đi xem vườn hoa hồng vẫn chưa gieo hạt của mình, không quên chỉ vào ao cá chép bên cạnh: 

“Chị có muốn trồng cây thủy sinh không, ao kia em cho chị luôn đó!”

Tôi quan sát chất nước: 

“Ừ, có thể trồng củ sen.”

Quản gia như kiểu muốn nói lại thôi.

Nhưng khi thấy cả hai chúng tôi đều rất vui vẻ, ông ấy vẫn kìm lại, không nói câu nào.

Đến tối, ba mẹ chúng tôi trở về.

Bọn họ đi cả đêm, mệt mỏi mở cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy tôi là họ rơi nước mắt.

Mẹ lao tới ôm tôi vào lòng, khóc mãi không thôi.

Ba ôm tôi và mẹ, vỗ vai chúng tôi, đôi mắt ông cũng nhòe đi.

U U cũng khóc, em ấy vừa cười vừa khóc ôm cánh tay tôi, còn không quên đưa khăn giấy cho ba mẹ.

Cả ba người bọn họ đều khóc, tôi cũng chẳng biết phải làm sao.

Vì để không lạc quẻ, tôi chỉ cố nặn hai giọt nước mặt, vùi đầu vào ngực mẹ rồi bắt đầu suy nghĩ lan man.

Ở trong giấc mơ của tôi, người nhà vốn dịu dàng cảm tính như vậy đều bị người ta nuốt chửng không chừa lại chút nào sau khi tận thế kéo tới.

Nhờ người tạm thời trông đất hộ là chính xác.

Tôi muốn bảo vệ bọn họ.

Tôi bắt đầu hăng hái đầy khí thế làm vườn, ngày ngày đeo găng tay và mũ gieo hạt.

Diệp U U ngày ngày cũng như cái đuôi nhỏ đi theo tôi, ngồi bên cạnh nhìn tôi làm việc, đầy hứng thú hỏi tôi những loại này là cây gì.

Ba mẹ đã công bố thân phận của tôi cho mọi người biết từ trước, nhưng những người hay tin vẫn tới, họ muốn xem cô cả nhà họ Diệp như thế nào.

Khi thấy tôi với bộ đồ lấm lem bùn đất, tuy ngoài mặt bọn họ mỉm cười nói lời chúc mừng, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ phức tạp.

Nửa khinh miệt, nửa chê bai, nhưng đa phần là ghét bỏ.

U U không nhìn ra, còn tôi coi như không thấy, làm bộ không nghe thấy bọn họ luôn mồm nói "con nhỏ nhà quê" sau lưng mình. 

Không biết tận thế sẽ bùng phát lúc nào, không thể lãng phí hơi sức vào mấy người không liên quan được.

Vì một nguyên nhân khá đạc biệt mà thị lực và thính lực của tôi đều khá tốt.

Ví dụ như U U gọi điện thoại ở phòng bên thì tôi có thể nghe được rõ ràng.

“Giang Triệt, em kể cho anh nghe, hôm nay chị dẫn em tự tay trồng củ sen đó, thú vị lắm!”

“Khi nào anh mới kết thúc trại hè? Chờ anh về, có khi được ăn các món em tự tay trồng đó.”

“Chị tốt với em lắm, hì hì, đang lúc nghỉ hè rảnh rỗi không có gì làm, ba người chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch nè.”

Em ấy vui vẻ nói, tôi nghe ra đây chính là anh chàng trúc mã dịu dàng săn sóc của em ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play