Cỏ Cây Đại Chiến Xác Sống

Chương 3


1 tháng


Mà trong lớp sương mù dày đặc ấy có thể loáng thoáng thấy được những đôi tay tái xanh nhợt nhạt đang thò qua cửa sắt cố khua khuẩy vào trong, và phát ra tiếng tru đáng sợ.

Xác sống.

Tôi nhíu mày, quay ra nhìn hoa viên.

Nhưng lại nghe thấy những tiếng hít thở đều đều.

Tôi: “...”

Xác sống kéo tới tận cửa rồi mà lũ thực vật này còn chây lười ngủ ngon ư?

Tôi lại hỏi mẹ:

“Ba với U U đâu rồi ạ?”

“Tối qua ba con uống nhiều rượu quá, vẫn chưa dậy.”

Mẹ được bàn tay ấm áp của tôi nắm chặt nên dần ngừng run rẩy:

“Còn U U thì chắc là xuống tưới nước cho mấy thứ con trồng.”

Bà còn chưa dứt lời thì tiếng của U U vang lên từ sân trồng ở xa:

“Mẹ, chị ơi... Hai người không sao chứ ạ?”

Một ngày trước nhà tôi vừa cho người giúp việc nghỉ ngơi, chỉ để lại bác quản gia và bốn người nhà tôi.

Tôi an ủi mẹ vài câu rồi bảo bà lên gọi ba dậy, sau đó xuống lầu đón U U.

Con bé trông có vẻ ngây ngô yếu ớt, nhưng lá gan lại không nhỏ.

Có lẽ vừa trải qua cơn kinh hãi, cô ấy đứng trong đình nhìn ra ngoài cổng, ánh mắt khẽ hốt hoảng, mày khẽ nhướng lại, rồi nhỏ giọng hỏi tôi:

“Chị, đây là tận thế ạ...”

Tôi không phủ nhận:

“Tối qua em mơ thấy ác mộng à?”

“Vâng...”

U U rũ mắt xuống:

“Em mơ thấy mấy thứ không tốt cho lắm.”

Tôi không bất ngờ mấy.

Ở chung với đám thực vật của tôi lâu như vậy, U U cũng dính chút "tiến hóa chi lực", càng thêm nhạy cảm với hơi thở bên người.

“Đừng lo.”

Tôi nhìn thời gian trên đồng hồ:

“Tám giờ... chúng nên dậy rồi.”

“Gì cơ ạ?”

U U còn hơi mờ mịt, đã lại thấy toàn bộ sân đình như dấy lên gió to.

Trong ánh mắt khiếp sợ của cô ấy, đám thực vật trong vườn hoa như vừa tỉnh giấc, từng con vươn lên cao lớn.

Ngay cả cỏ ba lá nho nhỏ bên đất trồng cũng lập tức cao lên ngang hông bọn tôi, sau đó chúng ta rung rung gốc rễ mảnh khảnh.

Một giây sau, vù…

Đám cỏ ba lá hệt như quạt điện vừa được thêm mã lực, ba chiếc lá quay tròn nhanh tới mức mắt không bắt kịp, chỉ giây lát đã thổi sạch một mảng lớn sương mù.

Mà ở trong cơn "cuồng phong" đó, bồ công anh bên cạnh im lặng cao lên nửa mét "bất cẩn" bay ra ngoài, rơi lên đỉnh đầu, cơ thể đám xác sống…

“Phụp phụp phụp...”

Mấy tiếng động vang lên, đám xác sống ngơ ngác bị bồ công anh trồng đầy người, rồi cả lũ ngã lăn ra đất, dần hóa thành một vũng máu bùn.

Tiếng rú tiếng tru dần biến mất, cuối cùng chỉ để lại đám bồ công anh đáng yêu khẽ lung lay trong gió.

U U ngơ ngác:

“Chị ơi, đây là cái gì vậy ạ?”

Tôi thản nhiên đáp:

“Em quên rồi sao, đây là bồ công anh và cỏ ba lá mà chủ quán tặng khi chị mua hạt giống đó.”

“Nhưng, không phải chị nói, chúng đều là những hạt giống bình thường nhất sao...”

U U nhìn cỏ ba lá đang dùng lá quạt gió cho mình.

“Chúng đúng là hạt giống bình thường thật.”

Tôi sợ U U bị cảm, bèn ra hiệu cho cỏ ba lá đừng quay nữa:

“Thì cỏ ba lá chỉ có ba lá, bồ công anh sẽ bay theo gió còn gì.”

U U: “...”

Một lúc lâu sau, con bé mới cố nói được một câu:

“Bình... Bình thường?”

“Đương nhiên cũng có cây không bình thường.”

Tôi liếc nhìn vườn hoa:

“Cũng được, đã trưởng thành hết rồi.”

Lúc này toàn bộ vườn hoa đã bị tôi khai thác hoàn toàn thay hình đổi dạng.

Vùng đất vốn trụi lủi thì nay đã mọc lên đủ thứ thực vật với hình dạng kỳ dị.

Chúng nó là những chủng loại khác nhau, tập tính sống cũng khác, vốn nên mọc ở các mùa khác nhau, nhưng lúc này tất cả đều nở rộ trong vườn hoa này.

Trong vòng một đêm, bất kể là cây trồng trên cạn hay dưới nước, mọc lên vào mùa xuân hay mùa thu, bất kể là cây trồng nông nghiệp hay cây hoa cảnh, cây to cây cao hay bụi cây thấp bé thì đều vào giai đoạn trưởng thành.

Lúc này trong vườn hoa muôn hồng nghìn tía, hừng hực sức sống.

Những thực vật bành trướng cơ thể lên vài lần thể tích thật này cứ thế tồn tại trong cùng một không gian một cách quá lạ nhưng lại hài hòa như vậy.

Nếu để một nhà thực vật học thấy được cảnh tượng này, e là thế giới quan của người ta sẽ vỡ nát mất.

Cảnh tượng trước mặt hoàn toàn khác với những gì tôi thấy trong giấc mơ.

Tôi khẽ vuốt ve cây cỏ ba lá bên người, chìm vào trầm tư.

Chân tướng của thế giới này vốn nằm ở "tiến hóa".

Sư phụ, người nuôi tôi khôn lớn, từng nói cho tôi biết rằng mọi vật trên thế giới đều đang tiến hóa, chỉ là quá trình này lâu dài và tự nhiên, nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn sẽ không tạo nên sự biến đổi lớn như thế.

Trên người tôi có tiến hóa chi lực hiếm thấy, cho nên cây cỏ tôi trồng đều cũng ít nhiều dính loại lực này, chúng thông linh hơn đám thực vật khác gấp nhiều lần.

Chỉ là thực vật được tăng tốc tiến hóa ban đầu cũng chỉ nằm trong phạm trù bình thường, đó là đầy sức sống hơn, chứ không hề có sức mạnh như thế này.

Xác sống hóa cũng là một loại "tiến hóa" chẳng qua là kiểu ác tính mà thôi.

“Là họa do người làm.”

Tôi kể ác mộng cho sư phụ xong, sư phụ mới nói:

"Đây có lẽ là một loại tiên tri, có lẽ sẽ xảy ra, nhưng cũng có khi là không.”

“Chỉ là nếu một ngày tai họa như vậy thực sự bùng phát, tự nhiên chắc chắn sẽ ban cho mọi người sinh cơ một cách bình đẳng."

Nói cách khác, vào khoảnh khắc khi xác sống bùng nổ, thực vật của tôi cũng hoàn toàn tiến hóa.

Tôi hiểu được ý người.

Theo lý mà nói thì hẳn là tận thế bùng nổ vào hôm nay, nhưng tối hôm qua rõ ràng tôi nghe thấy tiếng động lạ.

Nhà họ Diệp nằm ở khu có sức mạnh tiến hóa lớn nhất.

Con xác sống đầu tiên bị thu hút tới đây, thậm chí ngay cả cỏ bắt ruồi cũng tiến hóa trước tiên chỉ chứng tỏ một điều - ngọn nguồn của cuộc tiến hóa này nằm ở ngay thủ đô.

Tận thế đã hoàn toàn nổ ra.

TV và Radio trong nhà đều được mở lên, nhưng chỉ bắt được tín hiệu đứt quãng. Chúng tôi chỉ có thể mơ hồ nghe thấy quốc gia đang sơ tán khẩn cấp và yêu cầu cứu viện khi gặp phải những sự kiện dị thường này.

Quốc gia cũng yêu cầu cư dân bình thường trốn ở trong nhà, đóng chặt cửa sổ, hạn chế gây nên bất kỳ động tĩnh gì.

Trên mạng có vô số dư luận, gần như mỗi một giây lại có hơn chục ngàn video và bài đăng được đăng lên, có người cầu cứu, người thì khóc, còn có người lại chất vấn. Những hình ảnh m.á.u me đó đều không giống nhau, chứng tỏ thế giới đang rơi vào hỗn loạn.

Cha mẹ và quản gia sau khi được tôi trấn an đang yên tĩnh ngồi trong phòng khách, họ không kinh hoảng mấy nhưng sắc mặt lại đầy u buồn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play