10.
Phụ thân ta vốn thân thiết với cha Trình Cẩn Ngọc, năm xưa khi ta chưa ra đời, họ thậm chí còn nhắc đến chuyện "đính ước từ thuở nhỏ".
Chỉ là sau này khi ta ra đời, ba ngày cãi nhau một lần nhỏ, năm ngày cãi nhau một lần to với Trình Cẩn Ngọc, hai nhà đành phải bỏ ý định đó.
Hôm nay ta và Trình Cẩn Ngọc bỗng nhiên nhắc lại chuyện này, hai người đàn ông trung niên ngoài năm mươi nhìn nhau ngơ ngác, “Bọn chúng lại định làm trò gì đây?”
Lúc này, trong tiền sảnh chỉ có ta và Trình Cẩn Ngọc, cùng với phụ thân hai bên, và mẫu thân ta.
Ta e thẹn liếc nhìn Trình Cẩn Ngọc, “Ta và Trình Cẩn Ngọc bỗng nhiên... ở lâu sinh tình ạ.”
Tai Trình Cẩn Ngọc hơi đỏ, "Ừm" một tiếng.
Trước kia, ta đã từng bày ra không ít trò quái đản để trêu chọc Trình Cẩn Ngọc, nên phụ thân Trình Cẩn Ngọc nhìn ta kỳ lạ, “Nguyệt nhi à, hôn nhân không phải trò đùa, con đừng vì nhất thời xung động mà...”
Trình Cẩn Ngọc nóng ruột, ngắt lời phụ thân: “Phụ thân! Con... Lý Hàn Nguyệt nàng...”
Chàng gấp đến mức mặt đỏ bừng, ấp úng mãi không nói được câu nào ra hồn.
Hắn đành liều một phen, kéo đầu ta vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta.
“Thấy chưa! Con thật lòng muốn cưới nàng.”
Phụ mẫu hai bên nhìn nhau không nói nên lời.
Thật ra hai nhà đã có ý định kết thân từ hơn mười năm trước, chỉ tiếc ta và Trình Cẩn Ngọc không hòa thuận, nên đành phải bỏ ý định đó.
Giờ đây chuyện cũ được nhắc lại, nếu thành được thì tốt quá.
11.
Hai nhà trao đổi thiệp hồng, hôn sự của ta và Trình Cẩn Ngọc như vậy đã được định đoạt.
Nhưng có lẽ vì nụ hôn ngày đó, Trình Cẩn Ngọc xấu hổ nên mấy ngày liền không chịu ra ngoài gặp ta.
Ta thấy buồn cười lại thú vị, bèn gọi nha hoàn cùng ta đến tướng phủ tìm chàng.
Viện của Trình Cẩn Ngọc gần tường phủ, bên tường có một cây to, thuở nhỏ ta thường thích trèo lên, đứng trên tường ném đồ chơi nhỏ vào Trình Cẩn Ngọc.
Sau nhiều năm, ta lại hì hục trèo lên cây, thu hết cảnh trong viện Trình Cẩn Ngọc vào tầm mắt.
Trình Cẩn Ngọc cởi trần, đang luyện võ trong sân.
Thân hình hắn cường tráng thẳng tắp, cơ bắp cuồn cuộn trông rất rắn chắc, mồ hôi chảy dọc theo cơ bụng…
Ta không khỏi nuốt nước bọt, mắt nhìn chăm chăm.
Ta vẫn luôn nghĩ Trình Cẩn Ngọc gầy gò.
Nào ngờ, ẩn dưới lớp cẩm bào lại là những cơ bắp rắn chắc đầy sức mạnh như vậy.
Có lẽ ánh mắt ta quá nóng bỏng, Trình Cẩn Ngọc như có linh cảm ngẩng đầu nhìn ta.
Trong thoáng chốc, ánh mắt chạm nhau, Trình Cẩn Ngọc lại lúng túng đỏ mặt,
“Lý Hàn Nguyệt, sao lại lén trèo cây nữa?”
Ta ngồi trên tường đung đưa chân, cười hì hì dùng khăn tay gói kẹo ném vào người hắn, “Ồ, chẳng phải nói không thấy trâm châu của ta sao? Vậy trên bàn kia là cái gì?”
Chỉ thấy trên bàn đá trong viện Trình Cẩn Ngọc, rõ ràng chính là cây trâm châu ta để lại mấy ngày trước.
Trình Cẩn Ngọc người cứng đờ, vẻ mặt thoáng qua chút không tự nhiên, “Ai biết cái trâm đó là của nàng chứ? Ta tiện tay nhặt về thôi. Khụ, trả lại nàng đấy.”
Hắn cầm trâm châu nhảy lên, ngồi xuống bên cạnh ta trên tường, tiện tay nhét trâm cho ta.
Cầm trâm châu trong tay cảm giác mịn màng, nhìn là biết được bảo quản rất tốt, và được người ta ngày ngày vuốt ve.
Có lẽ để đánh trống lảng, Trình Cẩn Ngọc khẽ ho một tiếng, giả vờ hỏi vô tình:
“Chuyện chúng ta đính hôn đã truyền khắp kinh thành, người trong lòng nàng có biết không? Nếu y biết rồi, nàng sẽ giải thích thế nào?”
Ta chống cằm, mắt ánh lên nụ cười, “Không cần giải thích, y hiểu hết cả.”
Trình Cẩn Ngọc không vui lắm.
Hắn lạnh nhạt "Ồ" một tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Ta lấy từ trong ngực ra một bức thư đưa cho hắn: “Xem này, thư Thẩm Nhược Trà gửi đến.”
Trong thư đại khái nói, nàng ta không biết làm gì khiến ta không vui, nên muốn mời ta đến lầu Lâm Giang dùng bữa, để tự mình xin lỗi ta.
“Vậy, ngươi thấy ta có nên đi không?”
Trình Cẩn Ngọc không cần suy nghĩ, xé nát lá thư, tiện tay vứt đi.
Mảnh giấy bay tán loạn, Trình Cẩn Ngọc khẽ nhếch môi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng đi.”
Ta hài lòng gật đầu.
Không biết Thẩm Nhược Trà đang âm mưu điều gì, nếu ta đi thì chẳng khác nào mắc bẫy nàng ta.
12.
Thoắt cái đã đến yến tiệc Trung thu trong cung.
Thân phận như Thẩm Nhược Trà đáng lẽ không được mời vào cung.
Nhưng Thẩm Nhược Trà có bản lĩnh, bám được Tam vương gia Triệu Kham, Triệu Kham bèn đưa thiếp mời cho nàng ta, dẫn nàng ta vào.
Yến tiệc chưa bắt đầu, Thẩm Nhược Trà đã cẩn thận lấy từ trong túi ra một cây trâm quý đưa cho ta, vẻ mặt thành khẩn:
"Hàn Nguyệt, tuy không biết vì sao ngươi lại xa lánh ta, nhưng... ta rất quý ngươi - người bạn này, nguơi có thể đừng giận ta nữa được không?
Đây là cây trâm ta dành dụm mấy tháng mới mua được, đặc biệt tặng cho ngươi, tuy không tinh xảo bằng những cây ngươi thường đeo..."
Ta chưa kịp trả lời, đã bị Trình Cẩn Ngọc không biết xuất hiện từ lúc nào che chắn phía sau.
Chàng một thân cẩm bào màu đen, vóc dáng cao lớn che chở ta vững chắc.
“Yến tiệc Trung thu hôm nay, theo ta biết, hình như không có mời Thẩm cô nương đến? Thẩm cô nương lấy thiếp mời ở đâu vậy?”
Trình Cẩn Ngọc nhướng mày, nửa cười nửa không.
Sắc mặt Thẩm Nhược Trà cứng đờ, như thể bị sỉ nhục nặng nề, cắn môi, đỏ hoe mắt:
“Trình tiểu tướng quân nói vậy là có ý gì? Ta còn chưa hỏi Trình tiểu tướng quân, Hàn Nguyệt vốn luôn bất hòa với ngươi, sao lại đột nhiên đính hôn với ngươi, rồi đột nhiên xa lánh ta? Chẳng lẽ là do Trình tiểu tướng quân xúi giục?”
Thẩm Nhược Trà quả không hổ danh Thẩm Nhược Trà, khả năng đảo lộn đen trắng thật lợi hại.
Xung quanh không thiếu công tử tiểu thư danh giá, đều tụm ba tụm năm, nhìn về phía náo nhiệt bên này, xì xào bàn tán.
Điều này càng hợp ý Thẩm Nhược Trà.
Nàng ta mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm Trình Cẩn Ngọc, từng lời buộc tội: “Trình tiểu tướng quân làm vậy là có ý gì!”
Ta bực bội xoa xoa mi tâm, bước lên nắm tay Trình Cẩn Ngọc, hơi ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn nàng ta:
“Thẩm cô nương nên cẩn ngôn. Hôn sự của ta và vị hôn phu là do cha mẹ định đoạt, khi nào đến lượt ngươi xen vào? Hơn nữa, hắn nói không sai, ta không hề gửi thiếp mời cho ngươi, vậy ngươi vào cung bằng cách nào, Thẩm cô nương?”
Thẩm Nhược Trà hoảng loạn.
Xung quanh các công tử tiểu thư xì xào bàn tán, đoán xem ai đã đưa thiếp mời cho Thẩm Nhược Trà.
Không ai thừa nhận.
Mọi người bắt đầu đoán, có phải Thẩm Nhược Trà có ý đồ gì, câu kết với thái giám trong cung…
Thẩm Nhược Trà không chịu nổi nữa, khóc lóc chạy đi.