Hàn Nguyệt Vu Tâm

Chương 1


1 tháng


1.

Ta đã chết, nhưng chưa hoàn toàn chết hẳn. 

Ta hồi sinh trở lại năm 16 tuổi, tại buổi yến tiệc mùa xuân do Trưởng Công chúa tổ chức.

Buổi yến tiệc này gần như mời tất cả các tiểu thư công tử của các gia tộc lớn.

Ta nhướng mày, lập tức nhìn thấy Trình Cẩn Ngọc.

Trình Cẩn Ngọc ngồi không xa ta, đang uống rượu.

Lúc này hắn mới 18, 19 tuổi, tóc dài buộc đuôi ngựa cao, mặc một bộ trường bào màu xanh thạch, tay cầm một chén rượu bằng sứ trắng.

Thiếu niên có đôi mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, ánh mắt kiêu ngạo, gương mặt tuấn tú mang vài phần tà mị và bất cần đời.

Nhận ra ánh mắt của ta, Trình Cẩn Ngọc khẽ cười khẩy, uống cạn chén rượu rồi nói: “Sao thế, Lý Hàn Nguyệt, nhìn công tử ta đây đến ngây người rồi à?”

Ta quả thật có hơi ngây người.

Nhìn hắn lúc này, ta bất giác nhớ đến hình ảnh Trình Cẩn Ngọc xông vào phủ Vương gia một mình sau khi ta chết ở kiếp trước.

Thấy ta không nói gì, Trình Cẩn Ngọc nhíu mày, đặt chén rượu xuống bàn, đứng dậy đến trước mặt ta, cúi đầu quan sát kỹ nét mặt ta: 

“Chậc... thật sự ngốc rồi sao?”

Ta mới nhận ra, hóa ra Trình Cẩn Ngọc cao hơn ta nhiều như vậy.

Kiếp trước ta luôn cảm thấy gương mặt Trình Cẩn Ngọc vô cùng đáng ghét, xấu xí.

Nhưng giờ ta mới nhận ra, Trình Cẩn Ngọc rất đẹp trai, không hề thua kém các công tử nổi tiếng trong kinh thành.

“Lý Hàn Nguyệt, ngươi còn cứ nhìn ta ngẩn người thế, ta sẽ vác ngươi lên, ném lên mái nhà đấy nhé.”

Trình Cẩn Ngọc khoanh tay trước ngực, hơi ngẩng cằm lên, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ híp lại, giọng nói trầm ấm nam tính, thể hiện sự bất cần và tự do của thiếu niên một cách triệt để.

Ta hoàn hồn, chợt nhớ đến chuyện hồi nhỏ, hắn đã dẫn ta leo thang lên mái nhà, rồi tự mình xuống, bỏ mặc ta ở trên đó.

Ta không xuống được, sợ đến mức gào khóc, mắng Trình Cẩn Ngọc rất lâu.

Nghĩ đến chuyện thời thơ ấu, mũi ta cay cay, hai tay nắm chặt đấm vào cánh tay Trình Cẩn Ngọc, nghẹn ngào nói: “Trình Cẩn Ngọc, ngươi dám.”

Trình Cẩn Ngọc khựng lại, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, động tác cứng nhắc đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt ta: 

“Chẳng phải chỉ trêu ngươi thôi sao? Khóc gì chứ, đồ yếu đuối.”

Giọng điệu của hắn tuy có hơi bực bội, nhưng động tác lại rất vụng về dịu dàng.

Ta càng chắc chắn hơn, đây chính là Trình Cẩn Ngọc 19 tuổi.

Thiếu niên kiêu ngạo, bất trị, nhưng lại lén lút giấu ta trong tim nhiều năm, không tiếc mạng sống, cũng phải đến thu thập thi thể ta, đưa ta về nhà.

Gương mặt của Trình Cẩn Ngọc 19 tuổi trước mắt và Trình Cẩn Ngọc 24 tuổi bỗng chốc chồng lên nhau.

2.

Kiếp trước ta chết rất thảm, bị Tam vương gia ra lệnh đánh đến chết, thi thể bị vứt xuống giếng.

Ngày thứ ba sau khi ta chết, Trình Cẩn Ngọc mặc áo giáp sáng loáng, cưỡi ngựa hồng đào, vó ngựa đạp đổ cổng lớn của vương phủ.

Tóc Trình Cẩn Ngọc rối bù, râu ria lởm chởm, dưới mắt thâm quầng, đỏ ngầu, như thể mấy ngày không chợp mắt.

Điều khiến ta bất ngờ là, hắn đã không còn vẻ ý khí phong phát của thiếu niên năm xưa, đôi mắt đen sẫm chứa đầy sát ý, kéo chặt dây cương, con ngựa hồng đào hí lên một tiếng, một cú đá hất ngã Tam vương gia.

Ta lơ lửng bên cạnh, nhìn mà trợn mắt há mồm.

Tên Trình Cẩn Ngọc này đi biên ải rèn luyện mấy năm, như thể lột xác vậy.

Trong lúc hồn ma của ta đang ngẩn người, Trình Cẩn Ngọc nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, một tay túm cổ áo Tam vương gia.

Rồi hắn rút từ trong người ra một con dao găm cũ.

Ta lập tức nhận ra, đây là món quà chia tay mà ta nhờ người tặng hắn vài ngày trước khi hắn nhập ngũ, không ngờ hắn vẫn giữ nó.

“Ta giao Lý Hàn Nguyệt cho ngươi, vậy mà ngươi lại đối xử với nàng ấy như thế, ngươi sao có thể đối xử với nàng như vậy!!”

Trình Cẩn Ngọc đã phát điên.

Hắn mở đôi mắt đỏ ngầu, như ác quỷ từ địa ngục bò lên, như kẻ điên dùng con dao găm đó, đâm vào bụng Tam vương gia từng nhát một.

“Ngươi sao có thể giết nàng, một cô nương tốt như vậy, tại sao ngươi lại đối xử với nàng như thế, tại sao!!”

Máu tươi bắn đầy mặt hắn, đôi mắt hắn càng lúc càng đỏ, môi mỏng mím chặt, tay không ngừng động đậy.

Hắn đâm Tam vương gia đúng hai mươi nhát.

Sau khi Tam vương gia tắt thở, Trình Cẩn Ngọc lảo đảo đứng dậy, bảo nha hoàn dẫn đường, tìm thấy thi thể của ta.

Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể ta, Trình Cẩn Ngọc như mất hết sức lực ngã ngồi xuống đất, nước mắt tuôn trào không ngừng, ôm lấy thi thể ta khóc lớn.

“Hàn Nguyệt, ta đến đưa nàng về nhà, chúng ta về nhà ngay bây giờ...”

Hắn vuốt thẳng tóc mai trên trán ta, dùng khăn lau sạch mặt ta, bế ngang thi thể ta lên.

Nhưng ta lại thấy, thị vệ của Tam vương phủ đã vây kín Trình Cẩn Ngọc rồi.

Một mũi tên xuyên qua cơ thể Trình Cẩn Ngọc.

Trình Cẩn Ngọc khựng lại.

Tiếp theo là mũi thứ hai, thứ ba…

Vô số mũi tên cắm vào cơ thể hắn, Trình tiểu tướng quân khóe miệng rỉ máu, hai chân không chịu nổi quỳ ngồi xuống đất, cuối cùng cúi đầu nhìn thi thể trong lòng, nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc: 

“Hàn Nguyệt, có lẽ… chúng ta không thể về nhà được rồi...”

3.

Ta và Trình Cẩn Ngọc quen biết từ nhỏ, cũng coi như thanh mai trúc mã.

Ta chưa từng thấy Trình Cẩn Ngọc khóc, dù có bị thương nặng đến đâu, hay bị mẹ kế hãm hại đánh mắng, hắn vẫn cắn răng chịu đựng không một tiếng kêu, như một con thú nhỏ hung dữ.

Nhưng khi hắn nhìn thấy thi thể ta, hắn lại như một con thú con lạc đường, khóc đến suy sụp đáng thương.

Nhưng hắn dám một mình xông vào phủ Tam vương gia, chẳng phải cũng là đã ôm ý định chết, muốn cùng ta đồng miên vĩnh viễn hay sao?

4.

“Đồ yếu đuối, đừng khóc nữa, ta không trêu ngươi nữa là được.”

Ta khóc càng lúc càng dữ dội, nước mắt rơi lã chã từng giọt to, ta cắn môi, không nói gì nhìn Trình Cẩn Ngọc chằm chằm.

Trình Cẩn Ngọc gần như toàn thân căng cứng, móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay, muốn lau nước mắt cho ta nhưng không biết bắt đầu từ đâu, tỏ ra vô cùng lúng túng: 

“Có gì thì nói cho rõ, Lý Hàn Nguyệt, khóc lóc ỉ ôi, thật là yếu đuối...”

Ta hít hít mũi.

Vào lúc này, phụ thân ta cũng đã bắt đầu tính chuyện gả ta cho Tam vương gia rồi.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ.

“Trình Cẩn Ngọc, nếu phụ thân ta muốn gả ta cho người khác thì sao?”

Gương mặt tuấn tú tinh xảo của Trình Cẩn Ngọc thoáng qua vẻ bực bội, môi mím chặt, nhưng lại giả vờ tỏ ra không quan tâm, hừ một tiếng: 

“Vừa hay khóc vừa hay nổi giận, ngoài ta ra, ai chịu nổi tính khí của ngươi chứ.”

Đúng như dự đoán.

Trình Cẩn Ngọc 19 tuổi đã có tình cảm với ta.

Thấy hắn như vậy, ta bỗng nhiên đưa ra một quyết định táo bạo trong lòng.

Ta khẽ ngẩng đầu, kéo đầu Trình Cẩn Ngọc lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: 

“Trình Cẩn Ngọc, vậy ngươi cưới ta nhé?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play