19.
Kinh thành cách biên cương quá xa.
Ta cải trang thành nam nhi, cưỡi ngựa, cùng vài tên thị vệ của tướng quân phủ rời khỏi kinh thành.
Đi suốt ngày đêm, gần như nửa tháng, cuối cùng mới đến được một thị trấn nhỏ gần chiến trường chính.
Bầu không khí trong thị trấn nhỏ ảm đạm, bá tánh đóng cửa không ra ngoài, sợ chiến hỏa lan đến mình.
Chúng ta dò hỏi nửa ngày quanh thị trấn, cuối cùng mới gặp được một gương mặt quen thuộc.
“Thiếu... thiếu phu nhân!”
Đó là một tiểu tướng bên cạnh Trình Cẩn Ngọc, hắn thấy ta, mừng rỡ chạy lại, “Tướng quân sai ta đưa vài tướng sĩ bị thương nặng đến thị trấn chữa trị, sao thiếu phu nhân lại ở đây?”
“Trình Cẩn Ngọc thế nào rồi? Chàng còn khỏe không?”
Sắc mặt tiểu tướng lập tức sụp đổ.
Hắn lắc đầu, vẻ mặt có chút khó coi: “Thiếu phu nhân, ta đưa người đi xem nhé.”
Tim ta lập tức chìm xuống tận đáy.
20
Tin tốt là Trình Cẩn Ngọc không chết.
Tin xấu là hắn đã bị thương nặng.
Tiểu Tướng dẫn ta đến lều của Trình Cẩn Ngọc.
Trình Cẩn Ngọc đang ngủ mê man, toàn thân được băng bó kỹ lưỡng, trông có vẻ bị thương rất nặng.
Nước mắt ta chảy dài.
“Trình Cẩn Ngọc, không phải chàng nói mình sẽ không bị thương sao? Sao lại bị thương nặng thế này? Chàng có biết không, mỗi ngày ta đều đợi thư của chàng, mỗi ngày đều hỏi thăm tình hình của chàng đó.”
Ta gục xuống người Trình Cẩn Ngọc, khóc đến nghẹn ngào, hoàn toàn không để ý Trình Cẩn Ngọc đã tỉnh lại, đang nhìn ta với ánh mắt đầy ý cười.
Hắn cố gắng đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Tiểu mít ướt, đừng khóc nữa, ta không sao đâu.”
Ta sững người, ngẩng đầu nhìn chăm chăm hắn.
Hắn vậy mà vẫn có thể cười được sao?
“Trình Cẩn Ngọc, chàng...”
“Ta thật sự không sao, đừng khóc nữa, tất cả chỉ là giả vờ thôi.”
Trình Cẩn Ngọc khẽ cong môi, kéo ta vào lòng.
Trong lều chỉ có hai chúng ta, ta có thể thoải mái gục vào lòng Trình Cẩn Ngọc, lắng nghe nhịp tim nồng nhiệt mạnh mẽ của hắn.
“Trình Cẩn Ngọc, Triệu Kham vu khống ta đầu hàng địch, phái người lục soát phủ Tướng quân của chúng ta, nên ta đã trốn ra đây.”
Ta hít hít mũi, vẫn chưa biết hiện giờ phủ Tướng quân và cha mẹ ta ra sao.
Nhắc đến Triệu Kham, Trình Cẩn Ngọc lạnh lùng cười.
“Kẻ đầu hàng địch chính là hắn. Hắn tiết lộ tình hình quân sự cho An quốc, An quốc liền vội vàng phái binh tấn công chúng ta.”
Trong lòng ta đã lờ mờ đoán được điều gì đó.
Có lẽ, Triệu Kham làm vậy là để trả thù cho bản thân ở kiếp trước.
Trình Cẩn Ngọc xuất thân từ phủ Tướng quân, nếu địch quốc tấn công, Trình Cẩn Ngọc không thể không ra trận, Triệu Kham muốn hắn chết trên chiến trường.
Hơn nữa, hắn còn muốn vu khống phủ Tướng quân thông đồng với địch.
Thật là tởm lợm đến cực điểm, vì thỏa mãn tư dục của mình mà đặt dân chúng vào giữa chiến hỏa!
“Đừng lo, ta có cách. Bộ dạng bị thương nặng của ta hiện giờ, chính là làm ra cho hắn xem.”
Thấy ta tức giận, Trình Cẩn Ngọc không nhịn được bóp má ta.
“Thời gian này nàng cứ ngoan ngoãn ở lại trong quân doanh, đợi chiến sự kết thúc, chúng ta sẽ về kinh thành. Lúc đó sẽ là ngày Triệu Kham phải chết.”
Ánh mắt Trình Cẩn Ngọc lóe lên sát ý.
Ta gật đầu, có lẽ Trình Cẩn Ngọc đã nắm được bằng chứng Triệu Kham thông đồng với địch bán nước.
Như vậy, ta đã yên tâm.
21
Tin từ kinh thành truyền đến, phủ Tướng quân đã bị cấm vệ quân kiểm soát, ngay cả cha mẹ ta cũng bị giám sát.
Thẩm Nhược Trà, người đã trở thành tiểu thiếp của Vương phủ, chạy đến trước cửa Lý phủ, cố ý nói những lời châm chọc.
“Ôi chao, cô con gái mới cưới đi một năm này sắp phải thủ tiết rồi.”
“Phủ Tướng quân phản bội đầu hàng địch, Trình Cẩn Ngọc sống chết không rõ, chẳng lẽ Lý Hàn Nguyệt này bẩm sinh khắc phu? Ha ha ha.”
“Ôi! Làm Tam vương phi tốt biết bao, lại nhất quyết phải gả cho cái gì mà Tiểu tướng quân, bây giờ thì hay rồi!”
Kết quả ngày hôm đó, trên đường về Vương phủ, Thẩm Nhược Trà bị người ta trùm bao tải kéo vào ngõ hẻm đánh một trận, ngày hôm sau liền thành thật.
Bên phía chúng ta, Trình Cẩn Ngọc và cha ta cuối cùng cũng lôi ra được bọn phản bội mà Triệu Kham cài vào trong quân, công khai chém đầu để cổ vũ sĩ khí.
Liên tiếp ba tháng, Trình Cẩn Ngọc và các tướng lĩnh dưới quyền đã đánh bại An quốc trong các trận chiến lớn, An quốc tan rã không thành quân, phải cử người đến đàm phán hòa bình.
Cuộc chiến kéo dài nửa năm này, cuối cùng cũng hạ màn.
Tin thắng trận truyền vào kinh thành, Triệu Kham tức giận đập vỡ chén trà.
“Sao có thể! Bọn An quốc vô dụng thế, ngay cả một Trình Cẩn Ngọc cũng không giết được! Còn các ngươi, bảo các ngươi đi tìm Lý Hàn Nguyệt, Lý Hàn Nguyệt đâu! Nàng ta đâu!”
Mấy tên thị vệ run rẩy quỳ trên đất, cầu xin Triệu Kham tha mạng.
Nhưng, Triệu Kham dù thế nào cũng chẳng đắc ý được bao lâu nữa.
Bởi vì cha con Trình Cẩn Ngọc đã về kinh, lần lượt đưa ra bằng chứng Triệu Kham thông đồng với địch bán nước.
22
Hoàng đế đại nộ, hạ lệnh giáng Triệu Kham xuống làm thường dân.
Các đại thần quỳ lâu không đứng dậy, kiên quyết yêu cầu Hoàng đế chém đầu Triệu Kham.
“Vì Triệu Kham tiết lộ quân cơ nước ta cho An quốc, dẫn đến chiến hỏa bùng nổ, bách tính lưu lạc, lưu dân ngày càng nhiều, thậm chí dịch bệnh lan tràn ở các tiểu thành biên cương! Bệ hạ, ngài xem, bao nhiêu tướng sĩ đã chết nơi biên ải? Bao nhiêu gia đình tan nát? Lẽ nào một câu nhẹ nhàng giáng làm thường dân có thể đổi lại mạng sống của họ sao?”
“Mạng sống của người dân thấp cổ bé họng, chẳng lẽ rẻ đến thế sao?”
Bách tính mắng nhiếc tên bán nước, các đại thần liên tục tấu xin Hoàng đế ra lệnh chém đầu Triệu Kham.
Hoàng đế đành chịu, dù đau lòng về đứa con trai này, cũng không thể trái ý dân.
Vì vậy, vào một ngày nắng ấm, do Trình Cẩn Ngọc đích thân làm quan giám hình, trước mặt hàng vạn bách tính, chém đầu Triệu Kham thị chúng.
Trước khi chết Triệu Kham vẫn còn cứng miệng.
“Ha ha ha! Chết thì chết, bản vương có thể trùng sinh!”
“Trình Cẩn Ngọc, đợi lão tử trùng sinh trở lại, việc đầu tiên là giết chết ngươi và Lý Hàn Nguyệt, ha ha ha...”
Trùng sinh? Tuyệt đối không thể trùng sinh lại được.
Cơ hội chỉ có một lần, hắn không biết nắm bắt cho tốt, không thể trách ai khác.
23
Triệu Kham bị xử tử, với tư cách là thiếp của hắn, kết cục của Thẩm Nhược Trà không thể tốt đẹp được.
Nàng ta bị sung vào làm kỹ nữ quân doanh, bị một xe tù chở đến biên cương.
Trước khi đi, ta còn đến xem nàng ta.
Nàng ta quỳ trong xe tù, xung quanh bách tính ném rau thối trứng thối vào nàng ta, nàng ta vô cùng chật vật, khóc không ngừng.
Thấy ta, mắt nàng ta sáng lên, không ngừng gọi tên ta: “Hàn Nguyệt, cứu ta, ngươi mau bảo Trình Cẩn Ngọc cứu ta! Hức hức... Ta nguyện vào Trình phủ làm thiếp, làm nha hoàn, làm gì cũng được, ngươi mau bảo hắn cứu ta!”
Ta nép trong lòng Trình Cẩn Ngọc, vẫn không lên tiếng.
Nàng ta không phải thích Tam vương gia sao? Vậy thì cứ tận hưởng tất cả những gì Tam vương gia mang lại cho nàng ta đi.
24
Trùng sinh một lần, rõ ràng ta mới là người chiến thắng.
Đêm khuya, Trình Cẩn Ngọc nắm eo ta, chiếm lấy ta lần này đến lần khác.
“Nói lại lần nữa!”
“Hức... Thích chàng...”
“Ừm, thích ai?”
“Thích... thích phu quân.”
Quả không hổ danh là thân thể luyện võ hơn mười năm, thật là mãnh liệt.
Trong chuyện này, Trình Cẩn Ngọc có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ là, cưới nhau hai năm, ta vẫn chưa mang thai.
Vì vậy ta rất phiền não, bắt đầu nghi ngờ có phải thân thể Trình Cẩn Ngọc có vấn đề, hay là thân thể ta có vấn đề?
Ta lén ra ngoài phủ đi tìm đại phu khám, đại phu nói, thân thể ta không có gì bất thường.
Vậy... vậy chính là Trình Cẩn Ngọc không được.
Vì nghĩ đến lòng tự trọng của hắn, ta vẫn giả vờ như không biết gì.
Chỉ là từ một ngày nọ, Trình Cẩn Ngọc dường như... trở nên trưởng thành hơn, trên người hắn toát ra vài phần khí chất nam nhi trưởng thành.
Bộ dáng đó, lại rất giống dáng vẻ của hắn khi xông vào Tam vương phủ ở kiếp trước.
Cho đến một ngày, ta tình cờ bắt gặp Trình Cẩn Ngọc đang lén uống thuốc.
“...Kê thêm hai tháng thuốc nữa đi.”
“Tiểu tướng quân, ngài không muốn để phu nhân mang thai sao?”
“Không được, nàng ấy sợ đau lắm, sinh con đau đớn như vậy, nàng chắc chắn sẽ khóc, hầy da, ta sợ nhất là nàng ấy khóc đó!”
- Hết -