5.
"Ầm" một tiếng, Trình Cẩn Ngọc chỉ cảm thấy như có một sợi dây trong đầu mình đứt phựt.
Mặt nóng bừng khó chịu, tim đập thình thịch cực nhanh, trong mắt hắn, ta với đôi mắt đỏ hoe, chóp mũi tròn trịa cũng ửng hồng nhè nhẹ.
Gương mặt vốn rạng rỡ kiêu ngạo, vào lúc này lại trông yếu ớt dễ bắt nạt, khiến hắn muốn…
Trình Cẩn Ngọc nuốt khan, yết hầu lên xuống, hơi thở dần trở nên nóng bỏng.
Khi bầu không khí đang trở nên mập mờ.
Một giọng nói ngọt ngào trong trẻo kéo chúng ta về thực tại.
“Hàn Nguyệt!”
Thân tín khuê phòng kiếp trước của ta - Thẩm Nhược Trà nhanh chóng chạy tới, đứng che chắn trước mặt ta.
Tam vương gia Triệu Kham theo sát phía sau, một thân cẩm bào màu đỏ tía, phe phẩy quạt, khóe miệng mỉm cười.
Khi đến bên cạnh ta, ánh mắt Triệu Kham hơi nheo lại, liếc nhìn ta một cái đầy ẩn ý, sau đó nhìn về phía Trình Cẩn Ngọc:
“Bổn vương sớm đã nghe nói giữa Lý cô nương và Trình tiểu tướng quân có chút hiểu lầm. Nhưng Lý cô nương dù sao cũng là một cô gái yếu đuối, Trình huynh làm cô ấy khóc, thật không nên.”
Triệu Kham vẫn như kiếp trước, thích châm chọc người khác.
Ánh mắt hắn mang theo vài phần dính nhớp lạnh lẽo, khiến người ta nhìn thấy mà rùng mình khó chịu.
Nhưng Trình Cẩn Ngọc không sợ.
Phụ thân hắn là Trấn quốc đại tướng quân, hắn từ nhỏ đã học võ, 15 tuổi đã lên chiến trường, từng trải qua những trận sinh tử, làm sao có thể bị Triệu Kham dọa được.
Trình Cẩn Ngọc hơi ngẩng cằm, nửa cười nửa không nói:
“Ồ, nghe nói hậu cung của vương gia không yên ổn, vương gia không lo xử lý chuyện hậu cung của mình, sao lại có tâm trí quản chuyện của người khác vậy?”
Khóe miệng Triệu Kham giật giật, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Bầu không khí giữa hai người, dường như có chút không ổn.
Thẩm Nhược Trà cũng nhận ra điều đó, nàng nhẹ nhàng kéo kéo y phục của ta, ghé tai ta nói nhỏ, ý bảo ta nhìn về phía Triệu Kham.
“Tam vương gia sinh ra tuấn mỹ, khí thế phi phàm, Hàn Nguyệt, ngươi nên tiếp xúc nhiều hơn với Tam vương gia. Còn tên Trình Cẩn Ngọc kia... ngươi nên tránh xa hắn ra.”
Ta cúi đầu, lặng lẽ rút y phục ra khỏi tay Thẩm Nhược Trà, và đứng sang bên cạnh Trình Cẩn Ngọc.
“Phụ thân và Trình bá bá bên kia còn có việc. Tam vương gia, Thẩm cô nương, xin lỗi, ta phải đi trước một bước.”
Ta mỉm cười nhẹ, ngẩng mắt ra hiệu cho Trình Cẩn Ngọc.
Trình Cẩn Ngọc quả nhiên hiểu ý ta.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, toát ra vẻ bất cần đời: “Xin thứ lỗi không tiếp đãi được.”
Phía sau, sắc mặt Thẩm Nhược Trà và Triệu Kham trở nên vô cùng khó coi.
6.
Ngồi trong đình mát nơi hoa viên của phủ Công chúa, Trình Cẩn Ngọc một tay đùa nghịch chén trà sứ trắng, khóe miệng đỏ tươi hơi cong lên,
“Sao không chơi với Thẩm Nhược Trà nữa? Nàng ta chọc giận ngươi à?”
Ta bĩu môi: “Ta đã nhìn thấu nàng ta rồi.”
Phụ thân ta là Thượng thư Binh bộ đương triều, còn cha Thẩm Nhược Trà chỉ là quan nhỏ lục phẩm vô danh tiểu tốt.
Kiếp trước, ta bị tính cách hoạt bát phóng khoáng của nàng ta thu hút, xem nàng ta là bạn thân trong khuê phòng, việc gì cũng nói với nàng ta.
Nhưng nàng ta lại liên kết với Triệu Kham hại chết ta.
Ta hít sâu một hơi, đè nén lòng căm hận vô hạn, nghiến răng nói:
“Thẩm Nhược Trà có tư tình với Tam vương gia, nàng ta sợ sau này bị Tam vương phi trừng trị, nên muốn ta gả cho Tam vương gia để nắm thóp ta.”
Nụ cười trên mặt Trình Cẩn Ngọc dần biến mất.
Gân xanh nổi lên trên tay hắn đang nắm chén trà, sắc mặt tối sầm như mực.
Sau khi nghiến răng giằng co mấy lần, hắn ổn định cảm xúc rồi hỏi ta: “Ngươi muốn gả cho Tam vương gia sao?”
Ta nhìn thấy trong mắt hắn có vài phần giằng xé, căng thẳng và bất an.
Giống như kiếp trước, khi ta đắc ý nói với hắn rằng ta sẽ gả cho Tam vương gia, vẻ mặt đắng chát và buồn bã của hắn lúc ấy …
Ta cong môi cười, chống tay lên bàn đá, nghiêng người từ từ tiến lại gần Trình Cẩn Ngọc, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Đôi môi son khẽ mở: “Ta không muốn gả cho Tam vương gia, ta đã có người trong lòng từ lâu rồi.”
Nói xong, ta làm rơi cây trâm châu "vô tình" giấu trong tay áo xuống bàn đá, rồi xoay người bỏ đi.
Phía sau, Trình Cẩn Ngọc lập tức ngây người, trong giây phút ấy, hắn cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.
7.
Trên xe ngựa trở về phủ, nha hoàn Đậu nhi vẻ mặt khó hiểu.
“Tiểu thư có giận dỗi với Thẩm cô nương không? Vừa rồi nàng ta khóc lóc đến tìm người, nói không biết đã làm gì khiến tiểu thư không vui, muốn tạ lỗi với tiểu thư.”
Ta mân mê móng tay, nghe vậy lạnh lùng cười: “Tạ lỗi? Nàng ta tạ nổi sao?”
Ta và Thẩm Nhược Trà thân thiết nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ hoàn cảnh gia đình nàng ta.
Cha nàng ta làm quan nhỏ, mẹ bệnh nặng, nhà hầu như không có tiền dư để sắm sửa quần áo trang sức cho nàng ta.
Bao năm nay, những gì nàng ta mặc trên người đều là do ta tặng cả.
Tạ lỗi với ta? Nàng ta lấy gì mà tạ? Lấy mạng sao?
“Về phủ rồi dặn người gác cổng, sau này Thẩm Nhược Trà có đến tìm ta thì bảo ta không có nhà.”
Thích Tam vương gia, muốn khống chế Tam vương phi tương lai phải không?
Sau này nàng ta còn khổ dài dài.
8.
Quả nhiên như ta dự đoán, dưới sự xa lánh có chủ ý của ta, Thẩm Nhược Trà đã nóng lòng.
Nàng ta ngày ngày chặn trước cửa nhà ta, tay cầm vài gói giấy dầu, lo lắng khẩn thiết cầu xin người gác cổng:
"Ta và Hàn Nguyệt là chị em thân thiết nhiều năm, ta chỉ muốn tự mình hỏi nàng ấy, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?
Hàn Nguyệt vẫn luôn thích tay nghề của ta, đây là bánh ta tự tay làm, có thể nhờ ngươi đưa cho Hàn Nguyệt được không?
Có phải Hàn Nguyệt đã có bạn mới, nên xem thường ta xuất thân từ gia đình nhỏ bé này..."
Người gác cổng bực bội không thôi, vẫy tay đuổi nàng ta đi: “Thẩm cô nương, tiểu thư nhà ta không có ở đây, ngươi có quấy rầy cũng vô ích!”
Thẩm Nhược Trà cứng đầu ngẩng cằm: “Vậy ta sẽ đợi nàng ấy ở đây!”
Đúng lúc đó, Trình Cẩn Ngọc dẫn theo tiểu đồng đi ngang qua cổng.
Thẩm Nhược Trà trợn mắt nhìn người gác cổng nhiệt tình mời Trình Cẩn Ngọc vào phủ Lý: “Trình tiểu tướng quân mời vào, tiểu thư nhà ta đã đợi lâu rồi.”
Thẩm Nhược Trà tức đến đỏ cả mắt, chỉ vào Trình Cẩn Ngọc mà giậm chân:
“Không phải nói Hàn Nguyệt không có nhà sao! Tại sao hắn có thể vào mà ta lại không thể!”
Trình Cẩn Ngọc liếc nhìn nàng ta, khẽ cười nhạt: “Ngươi mang những thứ ngươi làm ra đây để đuổi ăn mày à?”
Thẩm Nhược Trà tức đến rơi nước mắt, chỉ vào Trình Cẩn Ngọc, nói không đầu không đuôi:
“Trình tiểu tướng quân, ngươi tưởng rằng những tâm tư bẩn thỉu của ngươi giấu rất kỹ sao! Ta nói cho ngươi biết...”
Sắc mặt Trình Cẩn Ngọc trầm xuống, thu lại nụ cười, lạnh lùng ra lệnh cho tiểu đồng bên cạnh:
“Cái người này phát điên rồi, đuổi nàng ta đi, đừng để nàng ta la lối ở đây, ảnh hưởng đến danh tiếng Lý phủ.”
“Vâng.”
Nhìn Thẩm Nhược Trà bị tiểu đồng cầm gậy đuổi đi, Trình Cẩn Ngọc khẽ cong môi, bước chân vào Lý phủ.
Lúc này, phụ thân đang ở trong thư phòng, bàn bạc với ta về chuyện hôn sự.
“Hàn Nguyệt à, con có hiểu rõ Tam vương gia không?”
Ta trong lòng cảnh giác.
Giống như kiếp trước, Triệu Kham nghe lời Thẩm Nhược Trà, nhiều lần "vô tình" nhắc đến chuyện hôn sự của ta với phụ thân.
Ta lập tức lắc đầu: “Phụ thân, nữ nhi không có giao tình gì với Tam vương gia, cũng không có ý với hắn, hơn nữa nữ nhi đã có người trong lòng từ lâu rồi.”
Phụ thân nghe vậy, cười hỏi: “Ồ? Là ai vậy?”
Ta chưa kịp trả lời, đã có tiểu đồng đến báo: “Lão gia, tiểu thư, Trình tiểu tướng quân đã đợi ở tiền sảnh rồi ạ.”
Phụ thân vuốt râu, ánh mắt dần hiện vẻ cười, “Ha ha ha, là tiểu tử nhà họ Trình à? Hôm nay ta đâu có mời hắn đến phủ.”
Ta ngượng ngùng đứng dậy lẻn đi, “Phụ thân, khách còn đang đợi, con đi trước đây.”
9.
Tại tiền sảnh, Trình Cẩn Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn vốn luôn trầm ổn, nhưng lúc này trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Thấy ta, Trình Cẩn Ngọc bật dậy, “Lý Hàn Nguyệt, Tam vương gia có ý định tâu lên Thánh thượng, xin cưới ngươi làm phi tử đó.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu.
Trong đôi mắt đen kiêu ngạo của Trình Cẩn Ngọc lóe lên đủ loại cảm xúc phức tạp, cuối cùng hắn nghiến răng, nắm vai ta, nghiêm túc nói:
“Là thật đấy! Sáng nay sau triều, ta đích thân nghe được Tam vương gia nói chuyện với thuộc hạ, muốn tìm cơ hội cầu Thánh thượng ban hôn! Lý Hàn Nguyệt, Tam vương gia không phải người tốt, ngươi tuyệt đối không thể gả cho hắn ta.”
Ta nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập sự lo lắng và hoảng sợ không ngừng dâng trào.
Ta chợt nảy ý trêu chọc hắn.
“Vậy ta phải làm sao bây giờ?”
“Gả cho ta! Khụ, ý ta là, ta muốn nói, nàng hãy tạm thời đính ước với ta, để dập tắt ý định của Tam vương gia.”
Má Trình Cẩn Ngọc ửng đỏ, có phần ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt ta.
“Tuy nàng đã có ý trung nhân, nhưng việc này cấp bách, hiện tại cũng không có cách giải quyết nào khác. Ngày sau nếu nàng muốn gả cho người khác, ta sẽ hủy hôn ước với nàng, được không?”
Nói đến câu cuối, giọng Trình Cẩn Ngọc chợt nhỏ đi.
Trong giọng nói còn mang theo vài phần uất ức và cô đơn.
Ta chợt rất muốn cười.
Mấy ngày trước ở hậu hoa viên phủ Công chúa, ta tưởng mình đã nói rất rõ ràng rồi.
Sợ Trình Cẩn Ngọc không hiểu, ta thậm chí còn để lại cho hắn một cây trâm châu.
Nhưng không ngờ, đầu óc hắn lại ngốc đến thế.
Ta bật cười khúc khích, nghiêng đầu đối diện ánh mắt hắn, “Được thôi, vậy chúng ta mau đi nói với phụ thân một tiếng.”
Yết hầu Trình Cẩn Ngọc khẽ lăn, môi mím chặt, cả người căng thẳng đến cứng đờ.
Bình thường hắn đã quen đấu khẩu, chế giễu ta.
Nhưng khi liên quan đến tình ái nam nữ, hắn lại như kẻ ngốc, đứng đờ ra, chẳng biết nói gì.
“Đứng ngây ra làm gì? Mau về nói với phụ thân ngươi đi?”
Ta liếc nhìn hắn, bực bội hỏi: “Trâm châu của ta đâu?”
Ánh mắt Trình Cẩn Ngọc khẽ lóe, “Trâm châu gì? Ta không biết.”
Ồ.
Ta đã hiểu rõ rồi.
Hắn không những không hiểu ý nghĩa của cây trâm châu đó, mà còn lén lút chiếm làm của riêng.
Ta không vạch trần hắn, chỉ mỉm cười nhìn hắn, không biết khi nào hắn mới phản ứng được đây.