10,
Tôi tình cờ gặp Ôn Giai và Thẩm Ngưng trên đường đi kiếm ăn, chắc là nhiệm vụ của họ cũng ở phía đông giống chúng tôi.
Nhìn thấy tôi, hai người họ cũng không vui vẻ lắm, tôi cũng chẳng thèm để ý hai người đó, đang quay mặt đi thì bị Ôn Giai ngăn lại.
“Ầy, sao chị gái lại đi kiếm thức ăn một mình? Lâm Phong không đi cùng chị sao? Hòn đảo này rất nguy hiểm, chị phải cẩn thận một chút, nếu chị sợ thì chúng ta có thể đi cùng nhau!”
Ôn Giai bắt đầu giở trà ngôn trà ngữ, châm ngòi mối quan hệ của tôi và đồng đội.
Thẩm Ngưng cũng hừ nhẹ, “Đúng vậy, mặc dù tôi chẳng ưa cô là mấy, nhưng chúng tôi là người tốt, miễn cưỡng có thể dắt cô cùng đi kiếm thức ăn!”
Tôi câm nín.
Cả người họ toàn là bùn, ra ngoài đã lâu mà cũng chưa kiếm được gì, lấy đâu ra can đảm mà nói những lời này với tôi!
“Không cần, tôi tự làm được.” Tôi nói.
Nghe vậy, Ôn Giai cười lạnh, “Chúng tôi tốt bụng gọi chị một tiếng chị, đồng ý cho chị đi cùng, nếu chị cảm thấy vị trí của chúng tôi không xứng để đi cùng với chị thì thôi. Nếu lát nữa chị gái không có gì ăn, cứ đến tìm bọn tôi, bọn tôi sẵn sàng chia cho chị một ít.”
Nói xong, Ôn Giai kéo Thẩm Ngưng rời đi.
Mở miệng ra là nói tôi xem thường bọn họ, Ôn Giai đúng là giỏi kéo anti cho tôi, giờ này chắc tôi đang bị những người xem phát sóng trực tiếp ch ửi cho túi bụi rồi!
Tôi nhìn theo hướng hai người họ rời đi.
Đi vào trong rừng lá rộng, cái gì cũng có, chỉ là không có thức ăn, ngốc nghếch!
Tôi lười nói nhiều nên quay người tiếp tục đi tìm kiếm đồ ăn.
Nhớ lại những gì được học khi còn bé, lần mò tìm được một cây chuối, còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để lấy được nải chuối xuống thì Thẩm Ngưng và Ôn Giai chạy thục mạng về phía tôi.
Không bất ngờ lắm, có lẽ là gặp phải động vật hoang dã.
Tôi cười thành tiếng.
Tôi rất ít khi cười, nhưng lần này không nhịn được.
“Có gì đáng cười sao, làm như cô kiếm được đồ ăn rồi vậy!” Ôn Giai cầm đôi giày cao gót hỏng lên nói.
Tôi nén cười, chỉ vào cây chuối.
Đúng như dự đoán, cả hai người họ đều tròn mắt nhìn tôi.
“Cao như vậy, chịu thôi!” Thẩm Ngưng nói.
Ôn Giai cười nói, “Sao phải từ bỏ, chị gái đã tìm được thì chắc chắn có cách lấy được!”
Thẩm Ngưng nhíu mày, chắc là đang suy nghĩ xem ý của Ôn Giai là gì.
Nhìn con bé nghĩ mãi vẫn không hiểu, tôi thật sự lo cho cái đồ ngốc này, cô ta muốn xem trò cười của tôi đó, đồ ngốc!
Quên đi, không nói nữa, phải để nó chịu thiệt ở chỗ Ôn Giai nó mới biết được ai tốt ai xấu!
“Không sai, tôi có cách lấy được buồng chuối ở trên cây xuống!”
Tôi nhìn cây chuối, cong môi cười.
Nhàm chán, chuyện nhỏ này có gì khó đâu?
Ôn Giai thấy tôi đáp lại, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
“Nếu chị gái đã nói vậy, em rất mong chờ được thấy chị làm cách nào để hái được chuối từ trên cây cao bảy, tám thước xuống. Rất mong chờ được mở mang kiến thức!” Ôn Giai cười nói.
(*) Một thước theo hệ thống đo lường cổ của Trung Quốc bằng 33cm.
Thẩm Ngưng kéo tay Ôn Giai, “Cao như vậy làm sao có thể hái xuống được!”
Ôn Giai nói, “Đúng vậy, mọi người đều cảm thấy không thể hái được, nhưng ai đó lại cứ khăng khăng nói rằng mình làm được!”
Cách đó không xa là máy quay của đoàn phim, tất cả đang được phát sóng trực tiếp, những lời tôi vừa nói mọi người cũng xem được, chắc là hiện giờ mọi người đều đang nghĩ tôi khoác lác.
Ôn Giai chờ tôi bị mọi người cười nhạo, nhưng cô ta nghĩ tôi là người sẽ để người khác chế giễu mình sao!
Tôi nhìn cây chuối to hơn một người trưởng thành, cao khoảng bảy, tám thước, hôm nay thiết lập mỹ nữ dịu dàng thông minh của tôi sẽ sập mất.
Cũng không thể trách tôi được, muốn trách thì trách người đại diện đã chọn cho tôi một chương trình tạp kĩ không phù hợp với tôi lắm.
Tôi đi về phía cái cây, Ôn Giai vẫn đang khinh thường nhìn tôi.
Xin lỗi người hâm mộ, hình tượng mỹ nữ dịu dàng của tôi là giả, tôi là một cô gái xinh đẹp khỏe khoắn.
Tôi thở dài, trước ngàn vạn người hâm mộ đang xem trực tiếp, tôi như một con khỉ nhẹ nhàng trèo lên cây, dùng dao cắt buồng chuối xuống, sau đó nhảy xuống bằng một cú lộn ngược.
Không một động tác thừa.
Ôn Giai và Thẩm Ngưng mở to mắt nhìn, trên mặt toát ra vẻ không tưởng tượng nổi.
Người hâm mộ đang xem trực tiếp thì…
“Trời đất ơi, tôi vừa nhìn thấy cái gì, có phải tôi nhìn nhầm không, chị đẹp nhà tôi biết bay!”
“A a a a! Vợ tôi giỏi quá, cô ấy biết bay sao!”
“Mọi người có nhìn thấy Ôn Giai không, cô ta vừa trào phúng vợ yêu của chúng ta!”
“Mọi người đừng đoán bừa, Ôn Giai cũng không phải cố ý, là tự Khương Mạn nói mình có thể làm được, cây chuối kia cao như vậy, cô ấy cảm thấy không hái được chuối là rất bình thường mà!”
“Lầu trên là thủy quân được Ôn Giai mua bằng tiền sao? Nhà mày bán máy giặt à mà nghĩ cái gì cũng có thể tẩy?”
“Ôn Giai là ai, gần đây trên weibo của tôi toàn hiện lên cô ta, còn cọ nhiệt nói rằng cô ta cùng một đường đi với chị đẹp nhà chúng tôi, sặc mùi marketing, cô ta còn chẳng bằng một ngón chân của chị đẹp nhà chúng tôi!”
“Ừ đúng đúng đúng, lời của cô ta sặc mùi trà xanh, anh nhà chúng tôi không đi cùng chị Mạn vì biết chị Mạn có thực lực, nếu không làm sao hai người họ trở thành đồng đội được!”
“Tức chớt bé rồi, đừng nghĩ anh nhà chúng tôi không có nhiều fan mà hắt nước bẩn vào nhé!”
Mặc dù Lâm Phong không quá nổi, nhưng cũng có rất nhiều fan hâm mộ trung thành, vừa rồi họ chưa nói gì nhưng giờ đã tức giận đến cực điểm.
11,
Khi tôi lấy xong buồng chuối, Ôn Giai tái mặt, chắc cô ta không ngờ tôi lại giỏi như vậy.
Thẩm Ngưng tranh thủ nịnh nọt, “Chị dâu, nhiều chuối như vậy chị ăn không hết đâu…”
Tôi dừng lại.
“Ăn hết hay không là chuyện của tôi, trước nay tôi không có thói quen cho người khác động vào đồ của mình!” Tôi vừa nói vừa nhìn Ôn Giai.
Ôn Giai thu hồi nét mặt xấu hổ, cười nói, “Mọi người đều đến tham gia chương trình, chị cũng biết đấy, mặc dù nói là chương trình du lịch nhưng thực chất chẳng khác gì sinh tồn cả, chúng ta nên hỗ trợ nhau mới phải!”
“Xin lỗi nha, chị đây không có tốt bụng như vậy!”
Tôi nở một nụ cười lịch sự, ôm một đống chuối rời đi.
Làm người xấu thật tốt!
Tôi cứ tưởng chuyện như vậy là xong, nhưng Ôn Giai dắt theo Thẩm Ngưng bám theo tôi.
Đi đến đoạn đường không có camera, Ôn Giai chặn đường tôi, hóa ra là muốn c ướp chuối của tôi!
“Thẩm Ngưng, em còn đứng đó làm gì, mau đến c ướp chuối đi!” Ôn Giai nói với Thẩm Ngưng.
Thẩm Ngưng chần chờ, “Rõ ràng chúng ta đã nói là chúng ta đến xin chị dâu một ít chuối, tại sao giờ lại thành c ướp của chị ấy rồi?”
Ôn Giai chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nhìn cô em chồng của tôi.
“Em đúng là đồ ngốc, cô ta sẽ không chia chuối cho chúng ta đâu! Cô ta lợi hại như vậy chắc chắn chút nữa sẽ có thể tìm được đồ ăn khác, nhưng nếu hôm nay chúng ta không có chuối thì sẽ bị đói bụng!” Ôn Giai nói.
Thấy Thẩm Ngưng chậm chạp không hành động, Ôn Giai bắt đầu ra tay.
Còn lâu tôi mới cho cô ta, tôi ôm chuối chạy đi.
Ôn Giai chớp đúng thời cơ nhào tới, đẩy tôi vào một hòn đá lớn.
Nếu đập mặt vào đây, chắc chắn sẽ bị hủy dung.
Trên mặt Ôn Giai nở một nụ cười tà ác, bỗng xuất hiện một vòng tay đỡ lấy tôi, a, là Thẩm Minh.
Thẩm Minh kiểm tra cả người tôi một lượt, sau khi xác định tôi không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Ngưng không ngờ Ôn Giai sẽ đẩy tôi, nó đứng ngơ ngác, không dám động đậy.
Biến cố đột nhiên phát sinh, Ôn Giai sửng sốt.
“Anh Thẩm Minh, mọi chuyện không phải như anh thấy đâu, em muốn kéo chị lại nhưng không thành.” Ôn Giai nhanh chóng nói.
Thẩm Minh tiến đến, đẩy cô ta xuống vũng bùn.
“Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy!” Thẩm Minh tức giận nói.
Trong miệng Ôn Giai toàn là bùn, cô ta khóc nấc lên.
“Thẩm Minh, anh là đàn ông, sao anh có thể b ắt n ạt một cô gái trói gà không chặt như tôi!”
Thẩm Minh cười lạnh, “Xin lỗi, tôi không có tố chất!”
Tôi không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Giáo huấn Ôn Giai xong, Thẩm Minh quay đầu nhìn Thẩm Ngưng, hai chân nó nhũn ra, lập tức quỳ xuống.
“Anh, em chưa từng nghĩ sẽ giật đồ, cũng không dám làm hại chị dâu…”
Thẩm Minh lườm nó một chút, lấy một quả chuối bóc ra ăn trước mặt nó, sau đó một tay cầm buồng chuối, tay còn lại dắt tôi rời đi.
Bỏ lại Thẩm Ngưng ngơ ngác ở đó.
…
“Anh không quay phim sao?” Tôi hỏi.
Thẩm Minh cười nói, “Xong rồi.”
Tôi bị s ốc, anh ấy vừa quay xong đã tham gia chương trình trực tiếp, không nghỉ ngơi sao!
“Vợ à, em đừng tức giận, ai bảo chúng ta xa nhau lâu quá, cho nên anh đành lấy việc công làm việc tư!” Thẩm Minh nũng nịu.
Tôi vừa tức vừa buồn cười, tôi tức giận đó, tức giận vì anh không nghỉ ngơi cho tốt.
Chúng tôi quay trở lại lều, Lâm Phong đã dựng xong lều cho chúng tôi.
Thẩm Minh chia chuối cho cậu ấy, sau đó vỗ bả vai Lâm Phong.
“Lần sau phải dựng hai cái lều vải.” Anh nói.
Lâm Phong hiểu ra ngay, gật đầu như giã tỏi.
Tôi quay lưng lại, xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng.
Đây là chương trình trực tiếp đó, cẩn thận một chút được không!
12,
Ngày hôm sau, chúng tôi thu dọn đồ đạc, bắt đầu làm nhiệm vụ.
Lâm Phong thật sự rất tốt, để tôi và Thẩm Minh sống cuộc sống hai người, cậu ấy chủ động nhận nhiệm vụ đi tìm nước ngọt.
Vấn đề là làm sao cậu ấy biết ở đây có nước ngọt!
Không hợp lý lắm, cậu ấy đã biến mất, tôi và Thẩm Minh đi tìm khắp nơi.
Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy cậu ấy trong một cái hố lớn.
Tôi và Thẩm Minh vất vả lắm mới kéo được cậu ấy lên.
Nghỉ ngơi thêm một lúc, chúng tôi bắt đầu xuất phát. Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa đi được vài bước đã nhìn thấy Ôn Giai.
Cô ta làm như chưa có chuyện gì xảy ra, đi về phía chúng tôi.
“Anh Thẩm Minh, chị, em xin lỗi hai người về chuyện hôm qua, nếu hai người nghĩ đó là lỗi của em thì chính là lỗi của em, em xin lỗi.”
Tôi, Thẩm Minh, Lâm Phong tròn mắt nhìn cô ta.
“Ồ, tôi không chấp nhận.” Tôi nói.
“...” Ôn Giai nói tiếp, “Em xin lỗi!”
“Ờ, không chấp nhận!” Tôi cười, “Ai nói xin lỗi thì nhất định sẽ được tha thứ?”
Ôn Giai rưng rưng nước mắt.
“Chị, em biết vì trước kia anh Thẩm Minh đối xử với em rất tốt nên chị mới không thích em, thậm chí còn tràn đầy th ù h ận đối với em, nhưng em biết sai rồi, tại sao chị không tha thứ cho em chứ!” Ôn Giai vừa nói vừa lùi về sau.
Tôi khoanh tay nhìn cô ta.
“Tôi khuyên cô dừng ngày cái kiểu trà ngôn trà ngữ đấy đi, cũng đừng có nhúc nhích nữa, nếu không sẽ phải trả giá đắt đó.” Tôi nói.
Ôn Giai nhíu mày, “Em không hiểu chị đang nói gì, chị muốn phong sát em sao?”
Tôi im lặng, nhìn cô ta lùi ra xa.
Ài, tôi đã tích đức làm việc thiện, ai bảo cô ta không nghe lời tôi!
“Bịch!”
Ôn Giai rơi vào cái hố mà Lâm Phong vừa rơi xuống.
“A! Ở đây có một cái hố sao không ai nói cho tôi biết! Cứu tôi! Mau cứu tôi!” Ôn Giai dưới hố hét lên.
Tôi và Thẩm Minh đi đến ngó xuống nhìn cô ta.
Thẩm Ngưng và sao nam cùng nhóm chạy đến.
Ánh mắt của họ dừng lại ở sợi dây leo trong tay Thẩm Minh.
“Anh Thẩm Minh, có thể…” Tần Viễn hỏi.
Thẩm Minh móc trong túi ra một con dao rồi cắt sợi dây leo thành nhiều mảnh.
“Đương nhiên, kia kìa!” Thẩm Minh chỉ vào một bụi cây cười nói.
Mặt Tần Viễn tối sầm lại.
“Anh Thẩm Minh, sao anh lại quá đáng như vậy, mọi người cùng tham gia một chương trình, kể cả anh có thành kiến với Ôn Giai thì cũng không thể đối xử với người ta như thế chứ?” Tần Viễn nói.
Thẩm Minh ném dây leo xuống đất, khoanh tay cười nói, “Dây leo là tôi tự tìm, tôi cho hay không là việc của tôi, có vấn đề gì sao?”
“Thẩm Minh, anh đường đường là một ảnh đế mà lại đối xử với một cô gái như vậy, anh không cảm thấy hành vi này không giống quân tử chút nào sao!”
Thẩm Minh đeo balo lên lưng, kéo tay tôi đi.
“Không sai, tôi không phải quân tử!”
Tần Viễn nhìn tôi, “Chị Khương Mạn?”
Tôi tỏ vẻ bất lực, “Tôi không có phẩm chất!”
“...” Tần Viễn nói, “Lâm Phong, cậu vẫn muốn làm đồng đội với những người này sao?”
Lâm Phong đến gần tôi và Thẩm Minh.
“Không sai, tôi không chỉ không phải quân tử, tôi còn không có phẩm chất nữa.”
Tần Viễn: “...”
Tôi và Thẩm Minh dẫn Lâm Phong rời đi.
Tần Viễn vẫn liên tục kêu cứu ở đằng sau, nhưng chúng tôi không quan tâm.
Đồ ngốc, nếu cậu ta biết Ôn Giai là người thế nào, cậu ta sẽ phát hiện những gì chúng tôi làm chẳng đáng là gì!
Lâm Phong cực kì ngoan, không nói một lời nào đi theo tôi và Thẩm Minh.
“Lâm Phong, cậu không sợ tôi và Thẩm Minh lừa cậu sao?”
Tôi đột nhiên hỏi.
Lâm Phong cười nói, “Ôn Giai có vấn đề, không liên quan đến hai người, tôi cũng tin giang cư mận có con mắt sáng suốt!”
Tôi và Thẩm Minh cười khúc khích.
13,
Đúng là lúc này weibo của tôi và Thẩm Minh đang rất náo nhiệt.
Ôn Giai biết Thẩm Minh tham gia chương trình này, cô ta đã thuê vài blogger marketing, để sau khi cô ta và Thẩm Minh gặp nhau, bài viết sẽ được đăng lên, bao gồm cả chuyện quá khứ của cô ta và Thẩm Minh.
Bài viết lên án tôi là người thứ ba, nói cô ta mới là bà Thẩm.
Còn viết những kỉ niệm của cô ta và Thẩm Minh một cách hùng hồn.
Tuy nhiên, bài viết này lại được lên vào lúc tôi và Thẩm Minh đang ở cùng một khung hình.
Thẩm Minh nói rằng anh ấy ‘không phải quân tử’, còn tôi nói rằng ‘tôi không có phẩm chất’, hai chúng tôi đi thẳng lên hotsearch, lấn át cả bài viết của Ôn Giai.
“A a a, không phải có tin đồn họ ly hôn rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy bọn họ xứng đôi hết á!”
“Tần Viễn kia thầ n k inh không bình thường à, Ôn Giai tự mình rơi xuống hố, mà Khương Mạn cũng nhắc cô ta rồi, ai bảo cô ta không tin, cứ phải tỏ ra là mình cô ta bị Khương Mạn b ắt n ạt cơ.!”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy Thẩm Minh và Khương Mạn không giúp cũng chẳng sao, người ta giúp hay không là việc của người ta, không hề ph ạm ph áp!”
“Có ai thấy bài viết blogger vừa lên chưa, ai đó tung tin Khương Mạn chen vào mối quan hệ của Thẩm Minh và Ôn Giai!”
“Ủa, cấp 3 là thanh mai trúc mã, sau khi cô ta rời đi Khương Mạn mới xuất hiện, vậy mà gọi là chen chân vào tình cảm của người ta hả? Tôi nghĩ người viết bài chính là Ôn Giai, đúng là vì cọ nhiệt mà bất chấp thủ đoạn!”
“Uầy uầy uây uây, có ai cảm thấy Thẩm Minh, Khương Mạn, Lâm Phong giống như tổ hợp ba mẹ dắt theo con trai không, Lâm Phong vừa tốt vừa ngoan nha! Lại còn rất đẹp trai!”
“Hu hu hu, đúng là ông trời đền bù cho người cần cù, cuối cùng cũng có người chú ý đến anh zai nhà chúng tôi!”
“Được rồi, tôi tuyên bố, từ giờ Thẩm Minh, Khương Mạn, Lâm Phong là người một nhà! Fam hâm mộ chúng ta cũng là người một nhà!”
“Vậy tôi sẽ chú ý đến anh zai nhà bạn một chút!”
“Tôi cũng thế!”
Hừm, lần này Lâm Phong còn hot hơn cả bài viết đó.
14,
Trên đảo không có nước ngọt, nhưng không phải là không có cách tạo ra nước ngọt.
Chúng tôi mở balo ra, bên trong có chai rỗng và bọc nhựa.
Tôi càng chắc chắn đây là game sinh tồn.
Vấn đề nước uống giải quyết xong, chúng tôi lại tiếp tục đi dạo.
Việc tìm chỗ thoải mái, dựng lều đều giao cho Lâm Phong, thằng nhóc này rất cẩn thận.
Thẩm Minh lấy lý do tìm đồ ăn đưa tôi đi hẹn hò.
“Vợ yêu, nếu con mụ Ôn Giai kia còn tìm em, em cũng đừng khách sáo với cô ta, có thể đánh cứ đánh, có thể mắng cứ mắng!” Thẩm Minh nói với tôi.
Tôi dở khóc dở cười, tôi chưa từng nể mặt cô ta nha!
“Chỉ sợ sau chương trình này chúng ta chỉ có thể trở về thừa kế gia sản!” Tôi nói.
Không biết giờ này giang cư mận đang đánh giá chúng tôi như thế nào nữa.
Thẩm Minh cười nhạt: “Vậy thì càng tốt, anh đi làm, em ở nhà làm ấm giường cho anh!”
Tôi lườm anh.
Mơ đẹp ghê