15,
Ngày thứ ba, cuối cùng cũng là ngày cuối cùng phải ở nơi khỉ ho cò gáy này.

Khi thu dọn xong đồ đạc, tôi lại thấy đội Ôn Giai đứng đó không xa.

“Dù sao tất cả mọi người cũng cùng chung chí hướng, chi bằng phối hợp với nhau đi!” Tần Viễn nói.

Tôi im lặng, hôm qua còn nói bọn tôi quá đáng, hôm nay lại muốn bám theo bọn tôi, nếu nói bọn họ không có mục đích, tôi không tin!

“Không cần!” Thẩm Minh dứt khoát từ chối.

Tần Viễn nhíu mày, “Hôm qua các người quá đáng như vậy, nếu không phải Ôn Giai nói tha thứ cho mấy người thì tôi cũng chẳng thèm đến đây làm gì. Cô ấy đã cho các người bậc thang để đi xuống, các người nên biết điều chút đi!”

“Vậy tôi cũng cho các người một bậc thang, trước khi tôi tức giận thì mau c út khỏi tầm mắt của tôi!” Thẩm Minh nắm chặt nắm đấm.

Ôn Giai tranh thủ giảng hòa.

Cô ta mặc váy trắng liền thân, còn thả tóc ra.

Tôi chỉ muốn hỏi cô ta không cảm thấy nóng hả?

“Anh Tần Viễn, anh Thẩm Minh, hai người đừng vì em mà cãi nhau!” Ôn Giai vừa mở miệng ra là không khí sặc mùi trà.

Thẩm Minh lập tức khó chịu.

Cộng với không khí nóng bức trên đảo, anh ấy bị say nắng, cảm thấy buồn nô n, không nhịn được nên lập tức n ôn ra.

Sắc mặt Ôn Giai cực kì khó coi.

Cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Tần Viễn đã kéo tay cô ta rời đi.

“Ôn Giai, cô không nhìn ra sao? Có vài người nghĩ mình ở địa vị cao nên rất ghê gớm, không coi người khác ra gì!”

“Chúng ta như vậy chẳng khác nào muốn cọ nhiệt với bọn họ cả!”

Tần Viễn hùng hùng hổ hổ nói.

Thẩm Minh súc miệng bằng nước dừa mà anh tìm thấy tối qua.

“Anh ta bị thầ n k inh à, tôi chỉ bị say nắng thôi!” Thẩm Minh nói.

Người xem trực tiếp sững sờ.

“Tần Viễn gấp gáp cái gì vậy, sao tôi cứ cảm thấy cậu ta muốn cho người khác thấy tính tình của Thẩm Minh không tốt nhỉ?”

“Vừa nãy Ôn Giai cũng buồn cười thật, cô ta tự ảo tưởng rằng Tần Viễn và Thẩm Minh cãi nhau vì cô ta!”

“Haiz, tất cả là lỗi của Ôn Giai, nhất định và bạn nhỏ Viễn Viễn nhà chúng tôi bị Ôn Giai đ ầu đ ộc tâm trí, cho nên muốn mắng phải mắng Ôn Giai!”

“Fan của Tần Viễn bị ngáo à, chị nhà chúng tôi không làm gì sai hết, Tần Viễn còn chưa nói gì mà các người đã nhét chữ vào miệng người ta rồi!”

“Đó là fan của Ôn Giai đúng không, anh em đâu, mau vào combat!”

“Dừng dừng dừng, các người muốn oánh nhau thì mở topic ra mà oánh, đừng ảnh hưởng đến chúng tôi gặm đường của CP! Một nhà ba người chúng tôi thật hạnh phúc!”

… Nhiệm vụ cuối cùng của chúng tôi cũng không có gì ghê gớm lắm, chỉ là tìm một loại cây, gọi là cây sương sen.

Chúng tôi trực tiếp đi đến nơi đó, rất nhanh đã tìm được cây này rôi.

“Nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành, chuyến du lịch trên đảo đã thành công mỹ mãn! Không biết khách mời khác thế nào rồi.” Lâm Phong vừa ăn hạt sen vừa cườii nói.

“Chúng ta làm xong rồi, chắc bọn họ cũng vậy thôi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi tìm bọn họ, nếu bọn họ chưa hoàn thành thì chúng ta có thể hỗ trợ.” Tôi nói.

Thẩm Minh gật đầu.

Chúng tôi vừa nói chuyện phiếm, bỗng nghe được có người đang gọi.

Thẩm Minh đột nhiên đứng dậy.

“Là giọng của Ngưng Ngưng!”

Tôi cũng vội vàng đứng dậy.

“Chúng ta mau đến xem là chuyện gì xảy ra!”

Thẩm Minh đưa máy ảnh cho tôi, “Anh vẫn chưa chụp ảnh hoa sen làm bằng chứng, anh đi trước, em chụp ảnh đi rồi hẵng đi tìm anh.”

Sau khi Thẩm Minh rời đi, tôi nhìn về phía Lâm Phong.

Thằng nhóc này rất ngoan, tự giác cầm máy ảnh đi làm nhiệm vụ.

“Cô bé tên Thẩm Ngưng là em gái của anh Thẩm Minh đúng không, nếu chị không yên lòng thì chạy theo tìm xem, việc chụp hình cứ giao cho em.” Lâm Phong vỗ ngực nói.

Em trai ngoan như vậy thật khiến người khác yêu thích, tôi tranh thủ đuổi theo Thẩm Minh.

Tiếc là tôi không đuổi kịp anh.

Nhưng tôi lại gặp được Thẩm Ngưng và Tần Viễn.

“Thẩm Ngưng, anh trai em đâu?” Tôi trực tiếp hỏi.

“Em không có gặp anh em.” Thẩm Ngưng nói.

Mắt phải của tôi giật giật.

“Vừa nãy anh ấy nghe thấy tiếng em gọi, chạy đi tìm em rồi.” Tôi thở hổn hển nói.

Thẩm Ngưng cắn môi.

Tần Viễn lắc đầu, “Em ấy vẫn ở cùng tôi, chúng tôi còn chưa nhìn thấy Thẩm Minh, chứ đừng nói đến là có tiếng kêu gì.”

Tôi nhìn sau lưng bọn họ, Ôn Giai không ở đây.

Lúc này, Thẩm Ngưng nói, “Chị Ôn Giai biết giả giọng.”

“Thẩm Ngưng, em có ý gì? Em nghi ngờ Ôn Giai l ừa Thẩm Minh đi?” Tần Viễn không tin hỏi.

“Yên tâm, không phải nghi ngờ, chính là cô ta!” Tôi nói.

Tôi vội chạy đi tìm người, Thẩm Ngưng cũng đi theo, Tần Viễn không biết phải làm sao nên cũng chạy theo.

“Thấy chưa, đây mới là trạng thái nên có khi tham gia chương trình, chứ không phải kiểu như các người hôm qua, nhìn thấy bọn tôi gặp phiền phức thì mặc kệ.” Tần Viễn làu bàu.

Tôi tức giận lườm cậu ta một cái.

“Cậu cũng biết đấy, tôi là người xấu, nếu cậu chọc giận tôi, kể cả đang phát trực tiếp tôi cũng dám cho cậu một bạt tai!” Tôi nói.

Thẩm Minh biến mất tôi đã hoảng sợ lắm rồi, cậu ta cứ vo ve bên tai tôi cũng khiến tôi khó chịu lắm chứ!

Tần Viễn che miệng, không nói gì nữa.

“Mặc dù chị chê tôi phiền phức, nhưng tôi cũng phải nhắc chị một chút, phía trước không có camera đâu.”

Nghe được cậu ta nói vậy, tôi càng chạy nhanh hơn.

Không có camera, chẳng phải là rất đúng ý Ôn Giai sao?

Tôi càng tin tưởng Thẩm Minh chắc chắn ở đằng đó.

Thấy tôi kiên quyết đi hướng đó, Tần Viễn không ngăn cản được nên đành phải đi theo tôi.

“Chị dâu, em xin lỗi, thật ra mấy ngày nay em đều nghĩ xem em đi theo Ôn Giai là đúng hay sai, em cảm thấy mình thật sự sai rồi.”

Thẩm Ngưng đột nhiên nói.

Tôi không trả lời.

Trước đây tôi kiểm soát nó vì tuổi nó còn nhỏ, tôi không muốn nó đi lệch hướng.

Nhưng giờ nó đã trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, nó phải trả giá cho những hành động của mình, cho dù là đúng hay sai.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, cho đến lúc tôi nhìn thấy Thẩm Minh người đầy m á u ngồi trên tảng đá, tôi mới biết lời xin lỗi của Thẩm Ngưng có ý nghĩa gì.

16,
“Ôn Giai nói, mất trí nhớ có thể khôi phục nhờ tác động bên ngoài. Chị ta đọc tiểu thuyết, những người mất trí nhớ chỉ cần đập đầu là sẽ khôi phục kí ức…”

Thẩm Ngưng chưa nói xong, tôi đã cho nó một bạt tai.

Ăn cái tá t này là đáng đời!

Tôi chạy về phía Thẩm Minh, anh ấy đang ôm đầu choáng váng.

“Vợ yêu, cô ta đánh anh.” Thẩm Minh yếu ớt nhìn tôi.

Tôi cẩn thận để anh gác đầu lên vai.

Nhưng chúng tôi không thấy bóng dáng của Ôn Giai.

Tần Viễn vội vàng tìm khắp nơi nhưng không thấy.

“Ôn Giai đâu?” Tôi hỏi Thẩm Minh.

Thẩm Minh ôm đầu, run lẩy bẩy, giống như đang đấu tranh.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ ki k ích th ích đến mức khôi phục lại đoạn kí ức kia.

“Kia kìa…” Thẩm Minh đột nhiên đưa tay chỉ về phía bụi cỏ.

Tần Viễn tranh thủ chạy tới, Ôn Giai nằm trong bụi cỏ, lúc Tần Viễn nhấc cô ta lên, mặt mũi cô ta đã bầm dập hết rồi.

Tôi chắc chắn chuyện này có liên quan đến Thẩm Minh.

Nhìn thấy cô ta, Thẩm Minh sợ hãi ôm chặt tôi không chịu buông ra.

Lâm Phong cũng chạy tới, theo sau là vài vị khách mời khác.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều có ý thức quay đi chỗ khác, dù sao ở trong vòng tròn này, biết càng ít thì càng tốt.

Tôi bảo Lâm Phong tranh thủ liên lạc với đoàn làm phim đưa người đi.

Đầu Thẩm Minh bị đá đập vào, chảy rất nhiều m á u, cần tranh thủ thời gian xử lý vết thương, tốt nhất là cho vào b ệnh vi ện chụp chiếu luôn!

Còn Ôn Giai, nếu không phải sợ cô ta c h ế t ảnh hưởng đến Thẩm Minh thì tôi đã mặc kệ cô ta rồi.

17,
Sau khi kiểm tra xong cho Thẩm Minh, bác sĩ nói vết thương hơi nặng nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi, trong đầu không có vấn đề gì, nghỉ ngơi một thời gian là ổn.

Hai ngày nay tôi bắt anh ở bệnh viện quan sát.

Từ khi Thẩm Minh bị thương, anh càng dính tôi hơn, đi ngủ phải có tôi ôm, ăn cơm cũng muốn tôi bón, nếu không phải đang làm nũng thì là chuẩn bị làm nũng…

Anh không nhắc đến Ôn Giai.

Cuối cùng, vào ngày xuất viện, khi tôi vừa làm thủ tục xuất viện xong, quay lại đã thấy Ôn Giai ở trong phòng bệnh của Thẩm Minh.

Thẩm Minh b ó p c ổ cô ta, mặc kệ cô ta giãy dụa thế nào cũng không buông tay.

Thấy Ôn Giai bắt đầu không thở nổi nữa, tôi tiến lên kéo Thẩm Minh ra.

Nhìn thấy tôi, Thẩm Minh tranh thủ thu hồi răng nanh, dính vào người tôi giống một chú cún.

Ôn Giai ho rất lâu, giống như sống sót sau vụ t a i n ạ n, dựa người vào tường, mặt đầy nước mắt.

“Đây không phải anh Thẩm Minh, anh Thẩm Minh sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu!”

“Anh ta là một kẻ đ i ê n! Ác ma! Anh ta có bệnh t âm th ần!”

Ôn Giai mắng Thẩm Minh.

Thẩm Minh lại muốn xông lên, tôi kéo anh ngồi xuống giường bệnh.

Tôi đi về phía cô ta, lạnh lùng nhìn một chút rồi t á t một phát vào mặt cô ta.

“Không phải cô muốn anh ấy nhớ lại sao? Kết quả này cô hài lòng chưa?”

“Bà đây bỏ ra biết bao nhiêu thời gian mới có thể kéo người từ địa ng ục trở về, cô vừa mới về nước đã hại anh ấy thành thế này? Sao? Cô tưởng trên người cô có hào quang của ánh trăng sáng chắc?”

“Nói cho mà nghe này, chỉ khi không có được thì mới là ánh trăng sáng, còn cái kiểu nồng mùi trà như cô thì đến tôi cũng phát sợ!”

Tôi tức giận t át cho cô ta cái nữa.

Ôn Giai mím môi, đang định khóc thì một chiếc cốc ném về phía cô ta, đập vào chân khiến cô ta run bần bật.

“C Ú T!” Thẩm Minh trầm mặt nhìn cô ta.

Ôn Giai ngừng khóc và bỏ chạy.

Tôi quay lại nhìn Thẩm Minh, anh nhảy khỏi giường nắm lấy tay tôi.

Có một vết xước nhỏ trên tay trái do chạm phải mảnh kính vỡ.

“Anh xin lỗi.” Thẩm Minh hôn tôi.

Tôi thở dài, đỡ anh nằm xuống.

Tôi đứng dậy định rót cho anh một cốc nước nóng, nhưng anh đột nhiên nắm lấy tay tôi.

“Đừng đi.”

Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào chỗ cũ.

“Chị gái giận rồi sao? Chị sẽ bỏ anh đi sao? Chị đừng bỏ anh có được không?” Thẩm Minh cẩn thận từng li từng tí nói.

Tôi bĩu môi: “Đừng làm loạn.”

“Chị ơi~”

Tôi đưa tay bóp eo anh: “Em biết anh không sao, lại còn giả vờ, đáng bị ăn đánh!”

Thẩm Minh hừ nhẹ, ngồi thẳng người.

“Không phải hoàn toàn không có vấn đề gì, lúc mới đầu kí ức cũng rất hỗn loạn, làm người ta rất khổ sở, hai ngày nay người ta mới chuyển biến tốt mà.”

“Vừa rồi Ôn Giai đến tìm anh, anh sợ cô ta biết anh nhớ lại rồi, tinh thần cũng rất bình thường, sợ cô ta lại quấn quít lấy anh nên anh mới giả vờ như vậy.”

Tôi vuốt tóc anh nói, “Em biết mà, cho nên em có mắng anh đâu.”

Thẩm Minh quay đầu sang chỗ khác, giống con cún xù lông.

“Chuẩn bị xuất viện thôi!”

Tôi đưa tay ra kéo anh.

Anh ấy nhất quyết không rời giường, tôi chỉ có thể dùng hết sức kéo, nhưng lại bị kéo lại, ngã vào lòng anh.

Thẩm Minh cọ râu vào người tôi.

“Chị, khôi phục trí nhớ cũng không thay đổi gì, à không phải, hình như lại yêu chị thêm một chút.” Thẩm Minh nói.

Tôi bật cười khúc khích.

Đúng vậy, đoạn kí ức đó không ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng tôi cả!

Lúc trước quyết định làm thôi miên chỉ để ổn định cảm xúc, cũng chẳng có nguyên nhân đặc biệt gì cả.

18,
Thẩm Minh xuất viện, Lâm Phong và Tần Viễn cùng tới thăm.

Chúng tôi không ngờ sau khi quay xong chương trình này fan CP của chúng tôi lại trở nên đông đảo đến vậy, chúng tôi không còn là đôi vợ chồng đã ly hôn trong truyền thuyết nữa.

Lâm Phong cũng trở nên nổi tiếng, biệt danh là con trai của tôi và Thẩm Minh.

Lâm Phong hoàn toàn bạo hồng sau bộ phim hợp tác với tôi.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu của tôi, kĩ năng của cậu ấy rất được khen ngợi.

Giờ đây cậu ấy đã trở nên nổi tiếng, hotsearch đều là tên của cậu ấy, mọi chủ đề thảo luận đều xoay quanh cậu ấy.

Hiện tại Lâm Phong rất bận rộn, sau khi biết Thẩm Minh không có vấn đề gì liền rời đi.

Còn Tần Viễn thì ngược lại, không biết sao cậu ta vẫn chưa đi.

Cậu không nói, tôi không hỏi, cậu ta cứ ngồi như vậy đến trưa.

“Ừm… Chị Mạn, sao không thấy Thẩm Ngưng ạ?” Tần Viễn không nhịn được nữa, cuối cùng cũng hỏi ra.

Tôi còn tưởng cậu ta sẽ kìm nén mãi mà không nói chứ.

“À, con bé cảm thấy mình quá ngu ngốc, không có mặt mũi gặp lại người nhà nên không dám trở về.” Tôi trả lời.

Tần Viễn giật mình.

“Em ấy chỉ là một cô gái nhỏ, sao mọi người lại có thể để cô ấy ở ngoài? Với cả, em ấy chỉ là hơi đơn thuần ngây thơ một chút thôi.”

“Ôn Giai đẳng cấp trà xanh cao như vậy, em cũng bị cô ta xoay vòng vòng, chứ đừng nói đến là một cô nhóc chỉ mới bước chân ra xã hội!”

Tần Viễn tranh thủ giải thích thay Thẩm Ngưng.

Tôi giật giật khóe môi, “Còn chưa theo đuổi được đã bắt đầu bao che rồi? Lúc đó cậu suốt ngày bênh Ôn Giai, tôi còn tưởng cậu thích cô ta cơ!”

“Phì phì phì, chị đừng nói bậy!” Tần Viễn tranh thủ đứng dậy, “Em không thích Ôn Giai, cũng không thích Thẩm Ngưng, chẳng qua em cảm thấy Ngưng Ngưng khá đáng yêu, đơn thuần mà thôi.”

“Không có việc gì nữa, đi đây.”

Tần Viễn chạy nhanh ra ngoài.

Tôi bật cười.



Ôn Giai gọi điện thoại tới, cô ta nói muốn ra nước ngoài, trước khi đi muốn được gặp mặt Thẩm Minh lần cuối để nói xin lỗi.

Thẩm Minh lập tức tháo sim ném vào thùng rác.

“Anh mua sim mới, từ giờ về sau chỉ liên lạc với em thôi.” Thẩm Minh nói với tôi.

Tôi dở khóc dở cười, dứt khoát như vậy sao??

19,
Thẩm Ngưng đã về, là được Tần Viễn đưa về.

Nó vừa nhìn thấy Thẩm Minh liền quỳ xuống.

Tần Viễn rất khó xử, kéo Thẩm Ngưng, bảo cô ấy đừng quỳ nữa.

“Em quỳ cái gì mà quỳ, em chỉ bị Ôn Giai lừ a gạt thôi, không phải em trực tiếp làm anh trai em bị thương, không cần quỳ đâu!”

Thẩm Ngưng hất tay cậu ta ra.

“Anh tưởng em quỳ à, em run chân thôi!”

Tần Viễn không còn cách nào chỉ có thể kéo Thẩm Ngưng đến trước mặt Thẩm Minh.

“Anh trai, em xin lỗi, là do em quá ngu, không phân biệt tốt xấu, coi người xấu như người tốt, làm anh bị thương.”

Thẩm Ngưng cúi đầu nhận sai.

Thẩm Minh nhìn về phía tôi.

Thẩm Ngưng cũng quay sang phía tôi.

“Chị dâu, em sai rồi, trước kia em luôn đối nghịch với chị, em xin lỗi.”

“Anh Tần Viễn đã khuyên bảo, khai sáng em, em không nên phản nghịch, chị quản thúc em chỉ vì muốn em tốt hơn, em không biết nỗi khổ tâm của chị, em xin lỗi!”

Thấy con bé thành khẩn nhận lỗi, tôi bước đến đỡ con bé dậy.

“Những chuyện kia chị không để trong lòng, em cũng đừng để trong lòng, tất cả những gì anh chị làm đều là muốn tốt cho em, hi vọng em có thể trưởng thành hơn.” Tôi nói.

“Nhân tiện, chị đã nói chuyện với anh trai em về mong muốn bước vào giới giải trí của em, bọn chị tôn trọng quyết định của em!”

Thẩm Ngưng nhảy cẫng lên vì hạnh phúc, chân cũng không bị run nữa.

Tần Viễn cũng vui lây.

Tôi bước đến gần, “Tài nguyên của cậu không ít, mang nó theo đi.”

Tần Viễn vỗ ngực, “Tiền bối đã lên tiếng, em nhất định sẽ giúp chị chăm sóc Thẩm Ngưng.”

Tôi lườm cậu ta một chút, chiếm được tiện nghi còn giả bộ!

20, Ngoại truyện - góc nhìn nam chính.

Lần đầu gặp em là ở quán bar, hôm đó tôi vẫn cáu kỉnh như mọi ngày, mở chai rượu vang bắt đầu đổ vào mồm uống cạn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, em ngược sáng bước về phía tôi.

Em rất đẹp, đẹp đến mức tôi không thể tìm được từ nào để miêu tả sự xinh đẹp của em.

Trong lúc tôi đang ngây người, em hỏi tôi có muốn đi cùng em không. Lúc đó tôi nghĩ, chắc chắn thứ vừa rồi tôi uống không phải r ượu, mà là thuốc mê, nếu không tại sao tôi lại đi theo em về nhà cơ chứ.

Em đỡ tôi nằm xuống giường, đôi môi nóng như lửa đốt, nhưng em cũng không tiến thêm một bước.

Tôi cảm thấy chắc chắn là em đang trêu đùa với tôi, chắc em không biết hai năm trước tôi bị thanh mai của mình, người cùng tôi lớn lên bỏ rơi.

Cho nên tôi sẽ không giao trái tim của mình ra một lần nữa đâu.

Em luôn nói với tôi, em sẽ không bỏ rơi tôi đâu, tôi không tin.

Nhưng số lần đến quán bar của tôi ít hơn, thay vào đó là số lần tôi đợi trước cửa nhà em nhiều thêm.

Tôi thường không tự chủ được mà nghĩ đến gương mặt, giọng nói, từng biểu cảm của em.

Có lẽ đây là thứ gọi là tình yêu.



Em luôn bận rộn, bề bộn nhiều việc, thường không thấy bóng dáng em đâu, tôi biết em đang cố gắng làm việc.

Một hôm, tôi thấy có một người đàn ông khác đưa em về, trên mặt em nở nụ cười rất tươi, tôi rất khó chịu, tôi không thích, tôi chỉ muốn em cười với một mình tôi.

Tôi xông lên hôn em, cầu xin em chỉ tốt với một mình tôi, cầu xin em vĩnh viễn yêu tôi.

Em cười khúc khích thì thầm “OK” vào tai tôi, chẳng nghiêm túc chút nào.

Em xấu tính như vậy, nhưng tôi lại yêu em c h ế t mất.

Ngày đó, tôi đã thề nhất định sẽ khiến em yêu mình, không thể rời bỏ mình.



Ngày sinh nhật của em, tôi vắng mặt.

Lý do là tôi có chứng hưng cảm, tôi không dám nói với em, sợ bệnh của mình sẽ phát tác vào ngày sinh nhật em.

Tôi có uống thuốc, nhưng cũng không đỡ.

Tôi rất muốn chữa khỏi căn bệnh này, nhưng tôi càng nóng ruột, kết quả càng không như tôi mong muốn.

Số lần phát bệnh của tôi càng ngày càng nhiều, tôi không dám gặp em, sợ làm tổn thương em.

Thế nhưng em lại đến tìm tôi, lúc đó tôi vừa đập hết đồ đạc trong phòng, còn cầm dao chuẩn bị c ắt c ổ tay.

“Thẩm Minh, em đến rồi.”

Em đứng ở cửa, đối diện với ánh đèn, mỉm cười xinh xắn.

Tôi không biết phải miêu tả sự xinh đẹp này thế nào.

Vị thần của tôi đã đến, tôi sẽ giữ lại em bằng mọi giá.

Tôi bỏ dao xuống, nhào vào vòng tay của em, ngửi mùi hương trên người em khiến tôi cảm thấy thoải mái và an toàn hơn cả.

Tôi nhận ra em chính là thuốc của tôi, chỉ cần ở cạnh em, tôi sẽ lập tức biến thành một chú cún con ngoan ngoãn ngay cả khi tôi bị mắc chứng hưng cảm.

Nhưng tôi vẫn sợ bệnh đột nhiên phát tác, sợ làm tổn thương mình, càng sợ bản thân mình sẽ làm tổn thương em.

Tôi không thể xảy ra chuyện gì, em cũng không thể xảy ra chuyện gì, chúng tôi còn phải bên nhau mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, ở bên nhau từ khi tóc xanh đến khi tóc bạc.

Em trở thành bà vợ già, còn tôi là cũng là ông chồng già.

Vì vậy, tôi quyết định thực hiện liệu pháp thôi miên, em ấy không nói gì, tôn trọng lựa chọn của tôi.

Trước khi bước vào phòng điều trị, em hôn lên trán tôi.

“Thẩm Minh, sau khi mọi chuyện kết thúc, anh cùng em vào giới giải trí đi.”

Tôi gật đầu.

Tôi muốn đứng cạnh em ấy.

Không biết qua bao lâu, trị liệu kết thúc, tôi bước từ phòng điều trị ra, thế giới này giống như chẳng có gì thay đổi, nhưng cũng giống như tất cả đều đã thay đổi.

Tôi vô thức tìm kiếm bóng dáng kia, không thấy em đâu, lòng tôi trở nên hốt hoảng.

“Thẩm Minh.”

Thanh âm êm tai truyền đến từ phía sau, tôi quay đầu, nhìn thấy em đang đứng dưới ánh đèn vẫy tay với tôi.

Tôi lao về phía em, nắm tay em, đan hai bàn tay lại.

Tôi rất may mắn, trong quán bar ồn ào, dưới ánh đèn mờ ảo, chàng trai 19 tuổi ấy đã được nắm tay vị thần của mình.

-Hết-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play