4,
Trời còn chưa sáng tôi đã đứng dậy rời đi, mặc kệ Thẩm Minh cầu xin như thế nào cũng vô ích.
Đối với những người phụ nữ vừa có nhan sắc vừa có sự nghiệp như tôi, đàn ông chỉ là phụ kiện!
Vừa xuống xe tôi đã nhìn thấy Ôn Giai, cô ta mặc một chiếc váy lệch vai màu đỏ giống tôi, ngay cả kiểu tóc cũng gần như giống hệt tôi.
Thật là nhàm chán!
Thấy tôi xuất hiện, người chủ trì cũng ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Sự nghiệp của tôi hiện tại như mặt trời ban trưa, lên như diều gặp gió, dám ngang nhiên cọ nhiệt của tôi, đúng là tự tìm c h ế t!
“Em xin lỗi, em không biết chị cũng mặc như vậy, nếu sớm biết chúng ta đụng hàng, em sẽ mặc một bộ khác màu đen. Dù sao thì em mặc đồ đen cũng rất đẹp!” Ôn Giai chạy đến trước mặt tôi nói.
Tôi cau mày nhìn cô ta, khá lắm!
“Vậy em đi thay đồ đi, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu quay, giờ đổi vẫn kịp!” Tôi nói.
Ôn Giai cong môi, hai mắt đỏ lên.
“Chị gái, đụng hàng với chị là em không đúng, nhưng em thật sự không cố ý đâu!”
“Chị, nếu chị cảm thấy không thoải mái em sẽ đi thay đồ ngay, nhưng em nhắc cho chị một điều, chúng ta đang ghi hình trực tiếp đó!”
Ôn Giai khóc nức nở.
Cô ta nói nhỏ đến mức chỉ mình tôi mới nghe thấy, nhưng người quay phim và những người đang xem thì chưa chắc đã nghĩ vậy.
Người quay phim dường như đã bị mua chuộc, liên tục hướng ống kính về phía chúng tôi.
Tôi liếc nhìn lên màn hình lớn, chắc chắn có người đang nghi ngờ tôi b ắt n ạt Ôn Giai.
Cô ta mỉm cười nhìn tôi, tôi lườm cô ta một cái, duỗi đôi chân thon dài ra xé gấu váy của mình lên đến đùi.
“Em gái, muốn chơi với chị sao, còn non và xanh lắm!” Tôi nói.
Sau đó tôi bước đi, bỏ lại cô ta và những tiếng “A a a” của mọi người.
Những người hâm mộ vừa rồi còn đang bàn tán về vấn đề tôi và Ôn Giai bất hòa nhưng hiện tại họ đã chuyển sang khen ngợi vóc dáng của tôi.
Mánh khóe này tôi đã chơi từ khi còn học tiểu học rồi, thua cô ta mới là lạ!
Qua chuyện vừa rồi, có lẽ Ôn Giai cũng biết tôi là người không dễ đụng, cô ta cũng không dám công khai khiêu khích tôi nữa.
5,
Sau khi chương trình kết thúc, tôi nhận được tin nhắn của mẹ chồng, bà ấy gọi tôi về nhà ăn cơm.
Đang chuẩn bị lên xe bảo mẫu, Ôn Giai chạy tới.
“Khương Mạn, cô đừng tưởng cô thắng tôi được một lần thì ngon, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.”
“Ôn Giai tôi trở về là để lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về tôi!”
Cô ta nở mội nụ cười chắc chắn.
Cạn lời, con mụ này chắc chắn bị đ i ê n rồi!
“Ờ.”
Tôi đóng cửa xe, bảo tài xế lái xe, để lại cho cô ta một làn khói.
Ngu ngốc!
Đến nhà chồng tôi mới biết được cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp!
Cũng không đúng, cô ta bám như cao da chó!
Ôn Giai ngồi trên ghế salon, cười nói với cô em chồng của tôi, vô cùng thân mật.
Tôi chưa nhìn thấy mẹ chồng.
Thì ra vừa nãy cô ta tự tin như vậy là do cô ta ngồi đợi ở đây!
Tôi đến tủ giày để thay một đôi dép, phát hiện đôi dép mình hay đi đang ở trên chân của Ôn Giai.
Tôi cau mày.
Ôn Giai lúng túng đứng dậy.
“Xin lỗi chị, em không biết chị về, em lỡ đeo dép của chị, chị không để ý chứ?”
“Nếu biết chị về em đã không đến, chỉ vì một đôi dép mà làm cho chị không vui, em sai rồi!”
Ôn Giai vừa trà ngôn trà ngữ vừa cong môi cười.
Em chồng lườm tôi, sau đó kéo tay Ôn Giai.
“Chị Giai Giai, trong tủ nhiều dép như vậy, cứ để chị ấy chọn đôi dép khác đi!”
Tôi thề là tôi chưa từng đắc tội với cô em chồng này, chẳng qua là nó quá phản nghịch, chê tôi quản nó quá nhiều, lúc nào gặp tôi cũng như gặp k ẻ t hù vậy.
Mẹ chồng đi từ trên lầu xuống.
Ôn Giai vội vàng đứng lên, nặn ra một nụ cười, nhìn kĩ còn thấy vài giọt nước trên khóe mắt.
Như là cố nhân lâu ngày gặp lại vậy.
Thấy cô ta chuẩn bị đến gần, mẹ chồng lập tức đi về phía tôi.
6,
“Mạn Mạn! Sao con về mà không bảo mẹ!” Mẹ chồng ôm chặt tôi.
Khóe miệng tôi giật giật, không phải mẹ gửi tin nhắn gọi con về ăn cơm hở?
Tôi nhìn về phía Ôn Giai đang đứng cạnh cô em chồng, à, hiểu rồi.
Mẹ chồng đi đến tủ lấy một đôi dép mới cho tôi.
“Mạn Mạn, dép kia con đi lâu rồi, mẹ định vứt đi nên mua cho con đôi mới!” Mẹ chồng nói.
Ôn Giai bên cạnh Thẩm Ngưng đen mặt lại.
Tôi đeo dép mới, ngước mắt nhìn Ôn Giai.
“Chị sẽ không tức giận chỉ vì có ai đó đeo dép của chị, nhưng em gái à, hương trà của em tỏa bốn phía, chị ngửi phải mùi trà nên hơi chóng mặt chút.” Tôi nói.
Ôn Giai cắn răng, nhưng không dám nổi giận, chỉ tỏ ra vô tội nhìn về phía mẹ chồng tôi.
“Dì, con biết sự ra đi của con khiến anh Thẩm Minh rất buồn, nhưng con ra nước ngoài cũng chỉ để học tập và cải thiện bản thân.”
“Bây giờ con đã trở về rồi, con biết con và anh Thẩm Minh đã lỡ rất nhiều thời gian, nhưng những năm nay con rất nhớ anh ấy, con trở về để bù đắp cho anh ấy!”
Ôn Giai nói với giọng điệu tình cảm sâu sắc.
Thẩm Ngưng giống một con cún phối hợp gật đầu.
“Đúng vậy, mẹ, chị Ôn Giai và anh trai là thanh mai trúc mã, chị ấy vừa dịu dàng, vừa khiêm tốn, tốt hơn người lạnh lùng kiêu ngạo kia rất nhiều!”
“Chị Giai Giai là người thích hợp với anh trai nhất! Tất cả những chuyện trước kia đều là hiểu lầm, chỉ cần giải quyết hiểu lầm là có thể trở lại như ban đầu!”
Ôn Giai liên tục gật đầu.
“Thẩm Minh từng thích con như vậy, vì con mà làm tất cả, nghe Ngưng Ngưng nói vì để quên đi con mà anh ấy phải làm thôi miên, con đau lòng muốn c h ế t!”
“Bây giờ con trở về rồi, chẳng lẽ dì nhẫn tâm nhìn người có tình không thể đến với nhau sao!”
“Anh Thẩm Minh chỉ là tạm thời quên đi chuyện lúc trước, nhưng mọi người chưa từng quên, nếu như ngày nào đó anh ấy nhớ ra, anh ấy sẽ hối hận, chẳng lẽ mọi người nhẫn tâm nhìn anh ấy khổ sở sao!”
“Nếu đã như vậy, để không làm cho anh Thẩm Minh hối hận, cũng như không để tất cả mọi người đều hối hận, mọi người đáng ra nên giúp con theo đuổi lại anh Thẩm Minh, đồng thời giúp anh ấy khôi phục kí ức!”
“Không lẽ mọi người không muốn anh ấy vui vẻ ở bên cạnh người con gái mà anh ấy từng yêu mến sao?”
Không thể không nói, Ôn Giai không chỉ là trà xanh thành tinh là còn là cao thủ PUA nữa, mẹ chồng tôi vừa nãy còn tràn ngập địch ý giờ đã trở nên do dự.
(*) PUA: Pick-up Artist, có nghĩa là nghệ sĩ bắt chuyện.
Tôi đang định lên tiếng, mẹ chồng lại giữ tay tôi lại, nhẹ nhàng cho tôi một cái nhìn yên tâm.
Bà ấy trợn mắt nhìn Ôn Giai.
“Cô bị ngu à, tôi không quan tâm cô và Thẩm Minh từng có quan hệ gì, nhưng giờ nó đã kết hôn, vợ của nó đang đứng trước mặt cô!”
“Tôi tác hợp cho người có tình đến với nhau, nhưng đây lần đầu tiên tôi thấy con giáp thứ 13 dám ngang nhiên nói như vậy đấy! Trên đời này thiếu đàn ông à? Sao cô cứ muốn lao vào giật chồng người khác vậy?”
Mẹ chồng tôi cũng không nể mặt, trực tiếp nói toẹt ra.
Lần đầu tiên tôi thấy mẹ nói nhiều như vậy, tốt lắm, học được một phần mười của tôi rồi!
Mặt của Ôn Giai trở nên trắng bệnh.
Cô ta còn chưa nói gì, Thẩm Ngưng đã chen vào.
“Mẹ, chị Giai Giai chỉ là muốn tốt với anh trai một chút, đền bù cho anh ấy thôi!”
Mẹ chồng tôi lập tức tiến đến tát cho Thẩm Ngưng một phát.
“Ngậm miệng, tao chưa mắng mày nên mày nghĩ mày không sai sao! Mày là đứa ngu ngốc nhất, mày quên anh trai mày đã từng đi đánh nhau với bọn lưu manh, tự giam mình ở trong phòng, nổi đ i ê n một thời gian sao!”
“Tao chỉ nghĩ mày đang ở độ tuổi phản nghịch, không ngờ mày lại như vậy, vừa ngu vừa xấu tính! Nếu mày thích Ôn Giai như thế thì mày c út luôn cùng cô ta đi!”
Thẩm Ngưng sững người, nước mắt chảy ra.
Ôn Giai còn định nói gì đó, đúng lúc này cửa mở ra, Thẩm Minh trở về.
Đáng ra giờ này anh ấy phải quay phim ở bên ngoài mới đúng chứ?
“Mẹ nhắn cho anh, nói là trong người không thoải mái, anh tranh thủ thời gian quay về một chút.” Thẩm Minh giải thích.
Căn phòng im bặt, tất cả đều nhìn về phía Thẩm Ngưng.
Không cần nghĩ cũng biết là nó t r ộm lấy điện thoại của mẹ để nhắn.
Thẩm Ngưng cúi đầu, không dám nói gì.
Ôn Giai lập tức vui vẻ nhào về phía Thẩm Minh, mở miệng gọi, “Anh Thẩm Minh.”
Để bày ra vẻ dịu dàng, cô ta còn cố tình nói giọng loli khiến tôi nổi hết da gà!
7,
Cả người Thẩm Minh run lên, thấy cô ta sắp nhảy đến người mình, anh vội giơ tay đẩy cô ta xuống đất.
“Vợ ơi, cô ta là ai vậy, sao trông cứ như trăm năm chưa từng nhìn thấy đàn ông vậy!”
Ôn Giai bị ngã đến choáng váng, xấu hổ vừa giữ bộ tóc giả vừa đứng dậy.
Thẩm Minh lại run lên, cầm điện thoại gọi cho bảo vệ của khu chung cư.
“Có con điên chạy đến nhà tôi, vừa chạm vào đã rụng tóc! Mau đến đây kéo con mụ này đi giúp tôi, tôi bị dọa c h ế t rồi!”
Ôn Giai tranh thủ thời gian chỉnh lại tóc giả, nhưng vì quá cuống nên không kịp lại được, cô ta tức giận vứt luôn tóc giả xuống đất.
Tôi cười thành tiếng.
Con mụ này tấu hài giỏi quá đi mất!
“Anh Thẩm Minh, em là Giai Giai đây, Giai Giai của anh, sao anh có thể quên em! Em đặc biệt trở về vì anh, anh lại quên mất em, anh có biết em đau khổ như thế nào không!”
“Anh Thẩm Minh, từ bé đến lớn chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, lúc nào anh cũng nói sau này muốn làm chồng em!”
“Hồi cấp hai có mấy tên c ôn đ ồ chặn đường em, anh vì cứu em mà bị gãy một tay, còn phải nghỉ học ba tháng!”
“Khi học cấp ba trùm trường ép em làm bạn gái anh ta, anh còn trốn học đi đánh nhau với anh ta! Những ngày đó anh cũng quên rồi sao!”
Ôn Giai vừa khóc vừa nhào về phía Thẩm Minh, Thẩm Minh sợ đến mức nhảy dựng lên, n ện cho cô ta một cước.
“Nghe qua thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp! Cô cũng chẳng có gì tốt đẹp!” Thẩm Minh rút một tờ giấy ăn, lau bàn tay vừa chạm vào Ôn Giai.
Ôn Giai không tin nổi, lại nhào về phía Thẩm Minh.
Tôi kéo Thẩm Minh ra sau mình, giơ tay n ện cho cô ta một phát nữa.
“Xin lỗi nha, không cố ý!” Tôi xoa xoa bàn tay mình.
Ôn Giai tức đến mức thở hổn hển.
Tôi chỉ tay ra ngoài cửa, bảo vệ của khu chung cư đang đến.
“Còn không mau c út ra khỏi nhà tôi, nếu không bảo vệ đến sẽ có tin hot đấy!” Tôi nói thêm.
Ôn Giai tức giận nhưng sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, chỉ biết nghiến răng rời đi.
“Đứng lại!” Thẩm Minh đột ngột hét lên.
Ôn Giai bật khóc, dường như lại muốn nhào về phía Thẩm Minh.
“Anh Thẩm Minh, anh nhớ lại rồi đúng không?”
Thẩm Minh chỉ tay vào bộ tóc giả dưới đất, “Cầm cái món đồ g h ê tởm dọa người này của cô rồi hẵng c út!”
Ôn Giai òa lên khóc, lúc này bảo vệ đã tới, cô ta sụt sịt dậm chân rời đi.
“Anh Thẩm Minh, nhất định em sẽ làm anh nhớ lại quá khứ của chúng ta.”
Nói xong, cô ta rời đi.
Sáu con mắt của chúng tôi không nhìn về Ôn Giai nữa, giờ quay sang nhìn Thẩm Ngưng.
“Mẹ? Anh trai?” Thẩm Ngưng run rẩy nói.
Thẩm Minh nhếch môi, túm cổ áo nó rồi ném ra ngoài.
“Vừa rồi mày đứng cùng ma nữ kia, cả người mày ô uế rồi, đi tìm đạo sĩ tẩy uế đi rồi hẵng về, bây giờ mày c út!”
Thẩm Ngưng bật khóc, mím môi nhìn tôi.
“Chị dâu…”
Tôi nhếch môi, “Gọi bà cô cũng vô dụng!”
Nói xong, tôi nhẫn tâm đóng sầm cửa lại.
Ờ, nó đáng bị như vậy, không oan chút nào.
8,
Hành vi ngu ngốc của Thẩm Ngưng đã giúp chúng tôi gắn kết yêu thương, mẹ chồng tự mình xuống bếp nấu cho chúng tôi một nồi mì thịt bò.
Ăn xong, tôi và Thẩm Minh cùng rời đi, chúng tôi còn phải làm việc bận rộn.
“Vợ yêu, nếu con đ i ên kia làm anh nhớ lại quá khứ thì phải làm sao bây giờ?” Đang ngồi trên xe, Thẩm Minh đột nhiên nói với tôi.
Tôi nhướng mày, “Anh không có lòng tin với bản thân mình như vậy sao?”
Thẩm Minh bĩu môi, “Anh nghe mẹ nói vậy.”
Nói thật, vì một người mà phải dùng đến phương pháp thôi miên, cũng là do tình cảm quá sâu đậm.
Tôi nâng mặt Thẩm Minh, nghiêm túc nhìn anh.
“Nhớ lại không phải tốt hơn sao? Cũng có thể kiểm tra xem anh yêu em nhiều bao nhiêu!”
Thẩm Minh tức giận quay đầu đi, giống như một chú cún con không được dỗ dành.
Tôi vội vàng dỗ ngọt, “Này, em sai rồi, anh ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, làm sao em có thể bỏ anh được, em sẽ không để anh nhớ đến chuyện cũ đâu!”
Thẩm Minh hừ một tiếng, cọ vào người tôi, ngẩng đầu lên đòi hôn.
Màn hình điện thoại thì đang tìm khách sạn 5 sao gần nhất.
Biết ngay là cái tên này không dễ dỗ dành mà.
9,
Nửa năm trước tôi chỉ chuyên tâm đóng phim, ít khi xuất hiện trước công chúng, cho nên những hoạt động gần đây của tôi đều là chương trình tạp kĩ.
Tiếp theo, tôi sẽ tham gia một chương trình tạp kĩ về du lịch dã ngoại. Địa điểm là một hòn đảo nhiệt đới, chúng tôi sẽ quay ở đây trong vòng ba ngày.
Tổ tiết mục mời mười khách mời, trước mắt mới chỉ có bảy người đến, còn những người kia đang có việc nên sẽ đến muộn một chút.
Tôi biết chương trình này chắc chắn không thể thiếu Ôn Giai, dù sao cô ta cũng vừa về nước, cần lộ mặt nhiều hơn, nhưng tôi không ngờ thế mà cô em chồng tôi cũng theo tới đây!
Thẩm Ngưng kéo tay Ôn Giai đến trước mặt tôi.
Tham gia chương trình dã ngoại, ai cũng mặc quần áo và đeo giày thể thao, nhưng Ôn Giai và Thẩm Ngưng lại ngược lại, họ mặc váy liền và đeo giày cao gót đến đây.
Đẹp thì cũng gọi là đẹp, nhưng lại cho người ta cảm thấy hai người này đầu óc có vấn đề!
“Hừ! Tất cả mọi người đều nói chị tốt, nhưng nếu chị tốt thật thì đã đưa tôi đi quay phim, cùng tôi rong chơi trong giới giải trí!”
“Vẫn là chị Ôn Giai tốt nhất, tôi chỉ cần nói muốn vào ngành giải trí, chị ấy sẽ tranh thủ thời gian sắp xếp cho tôi! Còn chị, lúc nào cũng chỉ biết phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà!”
Thẩm Ngưng đi đến bên cạnh tôi, khoanh tay trước ngực nói.
Thẩm Ngưng đã từng nói muốn bước vào ngành giải trí, nhưng tôi và Thẩm Minh đều không đồng ý.
Không phải vì nó còn nhỏ, cần chăm chỉ học tập, mà là vì tính cách của nó không phù hợp với ngành giải trí.
Chúng tôi còn nghĩ sau này nếu nó thay đổi tính tình thì sẽ giúp nó hoàn thành nguyện vọng của mình.
Tôi lười nói nhảm với một đứa ngốc, quay người sang nói chuyện với những diễn viên khác, dù sao vẫn hơn nói chuyện với một con ngốc, ảnh hưởng đến chỉ số IQ của mình!
Bởi vì có vài người còn chưa đến cho nên chúng tôi quyết định sẽ lên kế hoạch trước, nếu những người sau có ý kiến gì thì sẽ thay đổi tiếp.
Mười người, chia ra ba người một tổ, người thừa ra sẽ tự do chọn một tổ, mọi người chia nhau ra hành động, chỉ cần có thể tham quan hết hòn đảo trong vòng ba ngày.
Tất nhiên Ôn Giai và Thẩm Ngưng sẽ ở chung một nhóm, khi mọi người còn đang thương lượng, hai người họ trực tiếp đến bên cạnh một sao nam lưu lượng.
Sau khi đối phương đồng ý cùng một tổ với họ, hai người họ đắc ý nhìn tôi.
Những người khác cũng tranh thủ chọn lựa xem đi với đội nào thì có nhiệt, cuối cùng chỉ còn lại một diễn viên hạng ba không ai muốn hợp tác.
Cậu ấy có vẻ rất xấu hổ.
Tôi bước đến, bảo cậu ấy có thể gia nhập đội của tôi.
Cậu ấy là Lâm Phong, tôi cũng từng hợp tác với cậu ấy một lần.
Mặc dù hiện tại cậu ấy chưa nổi tiếng cho lắm, nhưng trình độ diễn xuất rất tốt, tôi đảm bảo rằng sau khi bộ phim của chúng tôi ra mắt, cậu ấy chắc chắn sẽ thành công vang dội.
Nhiệm vụ của chúng tôi ở phía đông.
Đến nơi, tôi dỡ ba lô ra là bắt đầu dựng lều.
Tổ chương trình không cung cấp cho chúng tôi quá nhiều trang bị, chúng tôi phải tự mình giải quyết vấn đề lương thực. Thực ra, chương trình tạp kĩ này tuy nói là du lịch nhưng cũng chẳng khác gì game sinh tồn nơi hoang dã.
Vì rating, tổ tiết mục có động tay động chân vào hợp đồng, diễn viên muốn tiếp tục ở lại trong vòng này thì chỉ còn cách ngậm ngùi chấp nhận.
“Chị Mạn, việc này giao cho em, chị nghỉ ngơi đi!” Lâm Phong cười nói.
Tôi xua tay, “Con gái thì sao chứ, cậu cũng đừng xem thường chị, chú của chị là bộ đội đó!”
Lâm Phong cười khẽ, vẫn kiên trì muốn dựng lều.
Vì vậy, tôi đành nhường lại công việc cho cậu ấy.
“Vậy cậu dựng lều đi, chị đi kiếm thứ gì ăn!” Tôi nói.
Lâm Phong nhíu mày, “Chị đi cẩn thận một chút, đừng đi quá xa, nếu không tìm được thì cứ trở lại, đợi khách mời còn lại đến rồi chúng ta cùng tìm!”
Tôi gật đầu cầm theo con dao nhỏ rời đi.
Cậu ấy không biết rằng chuyện tìm đồ ăn đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Chú tôi là một người lính, là một thượng tướng, khi còn bé sức khỏe của tôi không tốt, cho nên chú ấy ngày nào cũng mang tôi đi huấn luyện.