1,
“Thẩm Minh, anh lại lén dùng nước hoa của em!”

Chúng tôi nằm trên giường đôi, căn phòng được thắp một ánh đèn ấm áp, phủ lên một màu sắc lãng mạn.

Tôi kéo người đàn ông đang nằm trong ngực mình dậy.

Thẩm Minh ngẩng đầu, bĩu môi nhìn tôi.

“Ngày mai em tham gia chương trình tạp kĩ, còn anh thì đi quay phim, rất lâu nữa mới được gặp em, xịt nước hoa của em trên người sẽ có mùi của em, sẽ cho anh cảm giác giống như ở cạnh em từng giây từng phút.”

Tôi bất lực đỡ trán, sao anh lại bám người như vậy chứ!

Ai không biết còn tưởng chúng tôi là đôi chim cu mới yêu nhau, nhưng thật ra chúng tôi đã kết hôn hai năm rồi.

Mùi thơm thoang thoảng của hoa anh đào quanh quẩn bên chóp mũi tôi, giống như một giấc mơ, Thẩm Minh còn cố ý để lộ cơ bắp cường tráng của mình.

Mẹ nó, đẹp trai đến mê người!

Nhìn khuôn mặt tuấn tú hấp dẫn của Thẩm Minh, tôi đang định cúi đầu hôn anh thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Hai chữ “Ôn Giai” hiện lên màn hình.

Ký ức đã quên bất ngờ quay lại trong đầu.

2,
Thẩm Minh có một ánh trăng sáng bên cạnh anh mười năm, tên là Ôn Giai.

Tôi đã biết chuyện này từ khi tôi và anh còn chưa ở bên nhau.

Thẩm Minh là một người đàn ông cố chấp, anh yêu Ôn Giai một cách đ i ê n c u ồng.

Anh vì cô ta mà đ ánh nhau, trốn học, thậm chí còn vì cô ta mà chống đối giáo viên, khiến cho cả trường bị s ốc, suýt chút nữa còn bị đuổi học.

Mọi người đều nhao nhao nói bọn họ thế này thế kia, nhưng trong đó cũng có cả ghen tị và hâm mộ.

Chỉ tiếc, chuyện tình của bọn họ kết thúc khi Ôn Giai rời đi.

Từ đó, Thẩm Minh bắt đầu thay đổi, ngày ngày đắm mình trong quán bar, trở thành badboy trong mắt mọi người.

Tôi xuất hiện như một vị thần.

Dưới ánh đèn mờ mịt, tôi nhìn Thẩm Minh, người nhỏ hơn tôi ba tuổi, anh đang xã giao với vài người đàn ông khác, rượu đỏ tràn ra khỏi khóe miệng, chảy xuống yết hầu của anh.

Giống như quả anh đào chín mọng, muốn cắn một phát.

Trong khoảnh khắc này, tôi biết dường như mình đã fall in love mất rồi.

Nhưng tình yêu mà, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi đ âm đầu vào tình yêu?

Tôi lén đưa Thẩm Minh đang say khướt trong quán bar về nhà, nói cho anh biết trên đời này vẫn luôn có một người yêu anh say đắm.

Dưới sự theo đuổi của tôi, cuối cùng Thẩm Minh cũng trở thành bạn trai tôi.

Không thể không nói đến, em trai nhỏ rất dính người, từ khi xác định mối quan hệ, Thẩm Minh chỉ muốn bám lấy tôi 24/24.

Chúng tôi hẹn hò năm năm, cuối cùng Thẩm Minh năn nỉ tôi kết hôn.

Tôi đã sớm biết Ôn Giai trở về, nhưng tôi không nói với Thẩm Minh.

Dù sao chúng tôi ở cùng một vòng tròn, không muốn biết cũng khó.

Người đại diện của tôi là một nhân viên gương mẫu trong ngành, luôn để ý đến nhất cử nhất động của làng giải trí, cũng đã liệt kê cho tôi những diễn viên có khả năng cạnh tranh tài nguyên và ảnh hưởng đến địa vị của tôi trong ngành giải trí.

Trong đó, Ôn Giai là người đ e d ọa đến tôi nhiều nhất.

Bởi vì tôi và cô ta cùng đi một con đường!

Một núi không thể có hai hổ, có tôi không thể có cô ta.

Chương trình ngày mai tôi tham gia cũng có sự có mặt của Ôn Giai.

3,
Thẩm Minh dụi mái tóc của anh vào người tôi giống như một chú cún nhỏ, đang định dùng một tay ngắt điện thoại.

Tôi đưa tay cầm lấy điện thoại di động.

“Anh nói anh không quen cô ta, nhưng cô ta cứ quấn lấy anh, cô ta nói nhất định sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ!”

“Chắc cô ta xin số điện thoại của anh từ bạn học, anh chặn cô ta luôn đây.”

Thẩm Minh ỉu xìu nói.

“Nghe đi.” Lời ít mà ý nhiều.

Tôi muốn biết nửa đêm cô ả gọi điện thoại cho chồng người ta làm gì!

Thẩm Minh đau khổ mếu máo, nhưng dưới sự ép buộc của tôi anh vẫn đau khổ bấm trả lời.

“Thẩm Minh, ngày mai em và chị dâu cùng tham gia chương trình, trước kia chúng ta thân thiết như vậy, anh nói xem chị dâu có vì thế mà làm khó em không?”

“Em là người mới, cũng không có bạn bè, em rất sợ, Thẩm Minh, anh có thể an ủi em một chút không?”

Thẩm Minh nhìn chằm chằm vào tôi, anh cũng không để ý những lời của Ôn Giai, miệng cứ âm thầm nói “cúp máy đi”, “g hê t ởm”.

Tôi áp điện thoại lên tai cười nói: “Cái này cô nên tìm bác sĩ tâm lý, tìm chồng tôi thì làm được gì?”

“Em gái muốn được cổ vũ thì để chị mày cổ vũ cũng được, chỉ cần em ngoan ngoãn, không làm loạn thì chẳng ai làm khó em gái đâu, chị mày nói thế có hiểu không?”

Đầu dây bên kia im lặng.

“Anh Thẩm Minh đâu?” Ôn Giai nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi mỉm cười, “Anh ấy à? Bảo anh ấy kiềm chế một chút anh ấy không nghe, giờ mệt quá ngủ thiếp đi rồi.”

Đầu dây bên kia tiếp tục im lặng.

“Vậy sao, tôi hiểu rồi, ngày mai tôi lại gọi điện thoại cho anh ấy.”

“Chị à, chị đừng hiểu lầm, không phải tôi cố ý gọi điện cho anh Thẩm Minh muộn như vậy đâu, ở đây tôi chỉ có mình anh ấy, không biết anh ấy nói cho chị biết tôi và anh ấy đã gặp nhau hay chưa?”

“Chị đừng giận, dù sao mối quan hệ lúc trước của tôi và anh Thẩm Minh tốt như vậy, tôi chỉ muốn nói để chị không hiểu lầm thôi, chị đừng trách anh Thẩm Minh!”

Ôn Giai đang ám chỉ cô ta và Thẩm Minh không bình thường, ý là hai người họ trước kia có quan hệ không tầm thường, còn có tình cảm, Thẩm Minh còn l ừa g ạt tôi vì cô ta.

Quả nhiên là trà xanh thành tinh, rất có bản lĩnh.

Thẩm Minh mếu máo, liên tục lắc đầu, mấp máy môi, “Anh không thèm gặp cô ta đâu!”.

Tôi cười nói với người bên đầu dây kia, “Chị tức giận làm gì, chỉ là vài người bạn thôi mà, thay vì lo lắng chuyện tình cảm vợ chồng nhà người ta thì em vẫn lo cho chương trình của mình ngày mai thì hơn. Thôi nhé, chồng yêu ôm chặt quá không thở nổi, cúp máy đây!”

Không đợi Ôn Giai nói thêm gì, tôi lập tức ngắt điện thoại.

Thẩm Minh block Ôn Giai, thậm chí còn báo cáo đây là cuộc gọi q u ấ y r ối.

“Vợ yêu, miệng cô ta toàn phân! Nói hươu nói vượn!” Thẩm Minh ôm tôi.

Tôi đưa tay vuốt mái tóc anh, “Em tin!”

Thẩm Minh hừ một tiếng, mở điện thoại ra chặn vài bạn học cũ của mình.

Những người này đều là kẻ bị tình nghi đã cung cấp thông tin liên lạc của Thẩm Minh cho Ôn Giai.

Tôi tin tưởng Thẩm Minh không phải vì tôi não tàn, mà là Thẩm Minh là một người mắc b ệnh cố chấp, hơn nữa, anh ấy cũng quên mất Ôn Giai là ai từ lâu rồi!

Sau khi Ôn Giai rời đi, chứng rối loạn lưỡng cực của Thẩm Minh trở nên nghiêm trọng. Bác sĩ đã thôi miên để anh không tự làm tổn thương mình nữa, xóa hết kí ức đau khổ của anh.

Mà kể cả anh ấy có nhớ lại đoạn kí ức đau thương h èn mọn ấy tôi cũng không sợ.

Tôi cong môi cười, đè Thẩm Minh lên giường, em trai nhỏ đẹp trai quá đi mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play