22,
Vài ngày nay, tôi cảm thấy Tiêu Thanh muốn nói gì đó với tôi thì phải.
Anh ấy cứ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Mặc dù tôi hơi bối rối, nhưng cũng mặc kệ anh ấy.
Hôm sau, công ty thông báo sẽ khám sức khỏe miễn phí cho nhân viên.
Tôi rất vui.
Dù sao cũng đang chuẩn bị phải đến bệnh viện kiểm tra lại xem Tiêu Thanh thu hồi yêu pháp chưa.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của tôi chẳng kéo dài bao lâu.
Buổi chiều, tôi đang nghiêm túc làm việc.
Có người bước vào, mùi nước hoa nồng nặc sộc vào mũi.
Tôi tò mò ngẩng đầu lên.
Là một cô gái ăn mặc sang trọng, giống như rất quen thuộc, cô ấy bước vào văn phòng làm việc của Tiêu Thanh.
Mặc dù chỉ nhìn qua, tôi đã nhận ra cô ta chính là Sở Doanh Doanh.
24,
Mắt của các đồng nghiệp khác sáng lên, mọi người đều hóng hớt rướn cổ lên nhìn.
Tôi mơ hồ nhìn thấy Sở Doanh Doanh đi vào phòng Tiêu Thanh rồi nũng nịu nói.
“Anh Tiêu Thanh!”
Vừa nói, vừa nhiệt tình nhào về phía Tiêu Thanh.
Tôi không muốn nhìn thêm nữa.
Đang chuẩn bị quay đi.
Một giây sau, hành động của Tiêu Thanh không hề giống mọi người đoán.
Anh đang ngồi trên ghế bỗng nhảy dựng lên, tránh thật xa cô ta, còn len lén nhìn về phía tôi.
Sở Doanh Doanh vồ hụt cái ghế.
Ấm ức nhìn anh ấy.
Cô ta đứng dậy, vẫn muốn nắm tay Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh vội lùi lại, ngăn cánh tay cô ta lại.
Tôi còn nghe được anh lớn tiếng nói.
“Ở văn phòng… cô làm cái trò gì đấy.”
Đồng nghiệp bên cạnh vẫn đang bàn tán.
“Ái chà! Cô gái xinh xắn kia chắc là bạn gái của quản lý, nhìn thật đáng yêu.”
“Đâu chỉ đáng yêu, các người biết không, chiếc túi trên vai cô ấy có giá hàng triệu tệ, trên người cô ấy còn mặc chiếc váy mẫu mới nhất của UN, ít nhất cũng khoảng ba, bốn mươi vạn, đôi giày trên chân cô ấy ít cũng phải 50 vạn mới mua được!”
“Đệch! Thì ra bạn gái của quản lý là thiên kim nhà giàu. Hai người họ xứng đôi thật.”
25,
Nghe các đồng nghiệp bàn luận, tôi chỉ biết cười khổ.
Trong lòng cũng không thể không thừa nhận, Tiêu Thanh và Sở Doanh Doanh thật sự rất xứng đôi.
Nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, giống như sinh ra để dành cho nhau.
Không hiểu sao trước đây tôi có thể ngốc nghếch ảo tưởng mình có thể lấy được anh, sinh con cho anh, cùng chung sống hạnh phúc với anh.
Tiếng đóng cửa phòng phát ra từ phía văn phòng Tiêu Thanh.
Tôi giật mình tỉnh lại.
Không khí trong phòng bỗng trở nên kì lạ.
Tôi ngơ ngác nhìn lên.
Đập vào mắt là Sở Doanh Doanh nổi giận đùng đùng.
Cô ta nhìn thấy tôi.
Cơn giận gần như lên đến đỉnh điểm, cô ta bước về phía tôi.
Cô ta dùng bộ dáng bắt gian chất vấn tôi.
“Giang Khả, sao cô lại ở đây! Bảo sao anh Tiêu Thanh đột nhiên thay đổi thái độ với tôi, hóa ra là vì cô.”
Tôi cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tôi.
Tôi không do dự đứng dậy.
Chiều cao 1m68 của tôi đè ép Sở Doanh Doanh, tôi cao hơn cô ta nửa cái đầu.
Từ trên cao nhìn xuống, tôi nhả ra năm chữ.
“Liên quan đ gì đến cô.”
26,
Mọi người trong văn phòng đều sửng sốt.
Có lẽ là do không ngờ bình thường tôi lành như đất mà hôm nay lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Sở Doanh Doanh không dám tin tôi sẽ làm như vậy.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: “Giang Khả, cô đừng vội đắc ý.”
“Cô cho rằng anh Tiêu Thanh thích cô thật sao? Đừng có mơ, anh ấy là vị hôn phu của tôi, chúng tôi sẽ kết hôn.”
“Nếu cô biết điều, tốt nhất là cú/t xa xa một chút, đừng có làm tiểu tam như thế…”
Cô ta còn chưa nói xong.
Một giọng nói không vui vang lên.
“Sở Doanh Doanh, tôi bảo cô c/út đi, cô còn ở đây làm gì, quấy rầy cấp dưới của tôi làm việc?”
Tiêu Thanh cau mày, ghét bỏ nhìn cô ta.
Sở Doanh Doanh không cam lòng hừ một tiếng.
Cô ta đeo chiếc túi hàng hiệu lên, nhấc đôi giày cao gót đắt tiền rời đi.
Tiêu Thanh nhìn tôi một lát.
Nhưng tôi không nhìn anh, ngồi xuống vị trí của mình.
Anh bảo mọi người tập trung làm việc, sau đó cũng về văn phòng của mình.
Nhưng tôi cảm giác được ánh mắt của đồng nghiệp đều đang tò mò nhìn tôi.
27,
Tôi cũng không rõ mình hoàn thành công việc như nào.
Về đến nhà, tôi không muốn làm gì.
Trong đầu chỉ nhớ lại những lời Sở Doanh Doanh nói.
Tiêu Thanh là vị hôn phu của cô ta.
Thì ra Tiêu Thanh và Sở Doanh Doanh đã đính hôn, mấy nữa sẽ kết hôn.
Tôi rất khinh bỉ bản thân mình.
Lúc này, trong lòng tôi vẫn khó chịu như vậy.
Thậm chí trước kia tôi còn nghĩ, Tiêu Thanh đã bắt cá hai tay một lần, anh ấy sẽ lại như vậy mấy lần nữa cho xem.
Không ngờ vậy mà bọn họ lại muốn kết hôn.
Buồn cười thật, có lẽ Tiêu Thanh cảm thấy Sở Doanh Doanh mới là chân ái của anh ấy.
Còn tôi chỉ là trò đùa của anh ấy thời đại học thôi.
28,
Một tuần sau.
Tôi vừa đến công ty đã nghe thấy các đồng nghiệp cầm giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe nói chuyện với nhau.
“Lạ thật, tôi gầy như vậy mà lại bị gan nhiễm mỡ.”
“Tôi còn tệ hơn nè, chưa đầy 40 tuổi đã bị tiểu đường rồi hu hu hu hu.”
Tôi vội vã hỏi về bệnh án của mình.
Đồng nghiệp nói rằng tất cả đều ở trên bàn.
Nhưng tôi không tìm thấy.
29,
Tôi đang thắc mắc thì Tiêu Thanh từ văn phòng bước ra.
Anh ấy nhìn tôi: “Giang Khả, vào đây.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Tôi đi làm được hơn hai tháng rồi.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh gọi tôi vào văn phòng.
Khi bước vào, tôi thấy trên tay anh ấy là một tờ giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe.
“Quản lý, anh gọi tôi có việc gì?”
Tôi hỏi giống như nói chuyện công việc.
Anh im lặng nhìn tôi một lúc.
Sau đó đẩy tờ giấy khám sức khỏe đến trước mặt tôi.
“Giang Khả, em có thai 3 tháng rồi.”
Tôi bị dọa đến mức vội vàng cầm lấy giấy khám sức khỏe của mình.
Tóm tắt ở dòng cuối cùng là thai nhi 13 tuần, phát triển rất tốt.
Tôi ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu Thanh.
Sau đó tôi đứng dậy, hung hăng vỗ xuống bàn.
“Tiêu Thanh, sao anh lại hẹp hòi như vậy, tôi đã xin lỗi anh rồi, anh còn chọc ghẹo tôi!”
Tiêu Thanh bất đắc dĩ nhìn tôi.
“Không chọc ghẹo, em thật sự mang thai. Đứa bé là của anh!”
Tôi ngây ngốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chúng ta chia tay ba năm rồi, đứa con trong bụng tôi bây giờ mới đang phát triển, không lẽ anh nói bởi vì hôm đó tôi không nghe lời anh mà chạy ra ngắm trăng nên mới có thai?”
30,
Tiêu Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
“Giang Khả, trước kia anh chỉ biết em có trí tưởng tượng rất phong phú, không ngờ lại phong phú đến mức này.”
Tôi rất tức giận.
“Đừng tưởng tôi không nghe thấy, anh đang nói tôi ngốc chứ gì!”
Tiêu Thanh nhìn tôi giận dữ như vậy, không kìm được cười khúc khích.
“Em đúng là vẫn đáng yêu như trước kia.”
“Anh đừng có mà…”
Tôi vừa nói được một nửa, nghe được lời anh ấy nói, hai má lập tức đỏ bừng.
Tiêu Thanh cứ như thằng th/ần kinh ý.
Trên mặt anh hiện lên ý cười, hai mắt cong cong giống như rất vui vẻ.
Tôi ngẩn người, từ khi gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tôi thấy anh cười.
Anh ấy đẹp trai như vậy, lại còn cười lên giống như hớp hồn tôi.
May mà tôi nhớ ra thằng này là tra nam!
Tôi hoàn hồn, xụ mặt.
Bất mãn nói: “Cười cái qq, anh nói mau, tại sao tôi lại mang thai, lại còn là con của anh nữa chứ!”
31,
Lúc này Tiêu Thanh mới trở nên nghiêm túc.
Anh nói với tôi: “Ba tháng trước, lúc em bị công ty cũ đuổi việc, em đi ăn tối cùng mấy người bạn của mình. Em uống quá chén, đồng nghiệp cũ của em gọi cho anh, nói em lưu số anh là bạn trai, nên nhờ anh đến đón em.”
“Lúc ấy anh vừa mới xuống máy bay, đang trên đường về nhà thì quay ngược đường lại đến đón em…”
“Anh đưa em về nhà, lúc đó em mới tỉnh lại một chút, nhìn thấy anh thì ôm chặt anh khóc, còn mắng anh dựa vào cái gì mà xuất hiện trong giấc mơ của em. Em giữ chặt anh, quấn lấy anh không cho anh rời đi….”
Tôi càng nghe càng đỏ mặt.
Nhanh mồm nhanh miệng chen vào: “Anh câm mồm! Không thể nào có chuyện này, anh đừng chát vàng lên mặt mình!”
Tiêu Thanh biết tôi sẽ không nhận.
Anh mở điện thoại, nhấp vào phần ghi âm.
“May mà anh có ghi âm lại.”
Âm thanh phát ra, tôi nghe được những lời ch/ử/i bới không rõ ràng của mình.
“Tiêu Thanh, sao đời này tôi lại xui xẻo mà gặp anh chứ! Anh đúng là tai họa của tôi, ba năm rồi mà tôi vẫn nhớ đến anh!”
“Tôi hiểu rồi, chắc chắn là vì anh quá đẹp trai, tôi tiếc vì chưa được ngủ với anh. Tôi muốn ngủ với anh một lần, sau đó đá anh đi thật xa!”
Clm đây là sấm sét giữa trời quang!
32,
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra ngày đó.
Trùng hợp đó là ngày kỉ niệm 3 năm chia tay của tôi và Tiêu Thanh.
Tôi uống rất say, hôm sau tôi tỉnh lại, tôi cảm thấy cả người tôi như bị ai tẩn cho một trận.
Thật ra không phải tôi không có một chút ấn tượng nào, chỉ là nó quá mơ hồ, tôi nghĩ là do mình nằm mơ.
Tôi ghét bỏ bản thân mình vẫn mơ mộng như vậy, cố tình muốn quên nó đi.
“Bây giờ không thể phủ nhận được nữa rồi chứ gì?”
Nhìn đôi mắt cười như không cười của Tiêu Thanh.
Tôi cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết.
Chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống.
Đời này không gặp lại Tiêu Thanh nữa.
Sau đó tôi nhớ ra Sở Doanh Doanh và anh ấy sắp kết hôn rồi, anh ấy còn làm tôi to bụng!
Mặt tôi trở nên trắng bệch.
Tôi tức giận chỉ tay vào Tiêu Thanh mắng: “Cái đồ tra nam, vì sao anh không đẩy tôi ra! Tiêu Thanh, anh làm tôi quá thất vọng!”
Tôi quay người đi, nghĩ bụng chút nữa sẽ đến bệnh viện n/ạ/o thai.
Tôi không chịu nổi cảnh Sở Doanh Doanh mắng mình là Tiểu Tam.
33,
Tôi đứng đợi xe buýt.
Tiêu Thanh đuổi theo.
Tôi nhìn anh hoảng hốt chạy bừa lên một chiếc xe buýt mà tôi vừa định lên.
Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy Tiêu Thanh.
Tôi sợ sẽ đ/á/n/h anh ta tàn phế cmn luôn.
Tiêu Thanh vẫn kiên trì dùng điện thoại khác gọi điện cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi tức giận trực tiếp tắt nguồn máy luôn.
Tìm vừa tìm được một chỗ để ngồi.
Tôi bước vào quán cafe, ngồi đến khi trời tối.
Đến khi tôi về đến nhà, tôi không thể kìm được nước mắt nữa.
Tôi thầm mắng Tiêu Thanh, tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại đối xử với Sở Doanh Doanh như vậy.
Anh ấy tồi tệ đến mức đó luôn.
Tôi bật nguồn điện thoại lên.
Có hàng trăm cuộc gọi nhỡ.
Tôi không thèm để ý.
Không biết sao Tiêu Tiêu cũng gọi cho tôi vài cuộc.
Cô ấy bảo tôi nhìn thấy thì gọi lại cho cô ấy.
Tôi lau nước mắt, vừa đau lòng vừa từ từ trả lời cô ấy.
“Tiêu Tiêu, có chuyện gì không? Điện thoại tao hết pin, xin lỗi.”
Tiêu Tiêu trả lời tôi ngay lập tức.
“Đang đâu?”
Tôi không hiểu gì, nói thật: “Ở nhà.”
“Đợi!”