1,
Ba giờ sáng, tiếng thông báo tin nhắn tới đánh thức tôi.
Hóa ra là từ bạn trai cũ đã chia tay từ ba năm trước.
“Đêm nay đừng có ngắm trăng.”
Tôi cạn lời.
Cố gắng kìm nén cơn giận sắp trào ra.
Cắn răng gõ từng chữ.
“Anh bị đi/ên à? Đã ba năm rồi còn không để tôi yên, nửa đêm còn gửi tin nhắn q/u/ấ/y r/ố/i tôi?”
Càng nghĩ càng giận.
Tôi chợt bừng tỉnh, nhận ra có lẽ người bên kia nhắn nhầm.
Hai mắt bỗng chốc nhòe đi.
Làm sao tôi quên được.
Sau khi chia tay tôi, Tiêu Thanh ra nước ngoài ba năm.
Trong thời gian đó, anh không bao giờ liên lạc với tôi.
2,
Tính tôi thích nổi loạn, người khác không cho tôi làm gì, tôi càng tò mò.
Thế là tôi lập tức tỉnh ngủ, lập tức bước đến cửa sổ.
Tôi không do dự mở rèm cửa ra.
Ngẩng mặt ngắm trăng.
À, vừa to vừa tròn…
Cũng không khác ngày thường lắm.
Sau khi ngắm trăng xong, tôi đặc biệt gửi lại một tin nhắn đến cho Tiêu Thanh.
“Tôi nhìn mặt trăng rồi, có cái gì đặc biệt đâu!”
Tôi chỉ tò mò tại sao đêm nay không được ngắm trăng.
Lúc này, tôi nghĩ anh ấy sẽ không trả lời tôi nữa.
Không ngờ anh ấy lại gửi cho tôi một tin nhắn khác.
“Em ngắm trăng thật sao? Thì ra em cũng mất ngủ giống anh.”
Tôi: “???”
Không lẽ anh ấy gửi cho tôi tin nhắn đỏ chỉ vì muốn biết tôi có mất ngủ không?
Tôi gây ra tội lỗi gì mà lại dính phải người bạn trai cũ tồi như vậy?
Anh có biết là ngày mai tôi có một cuộc phỏng vấn rất quan trọng không!
Tôi thề, nếu có thể gặp lại, tôi sẽ đập c/h/ế/t anh.
3,
Ngày hôm sau.
Tôi thận trọng bước vào phòng phỏng vấn, một gương mặt đẹp trai tuấn tú đập vào mắt tôi.
Con ngươi của tôi đột nhiên co lại.
Tiêu Thanh!
Anh về nước từ bao giờ?
Tiêu Thanh sinh ra đã có ngoại hình rất đẹp, đặc biệt là cặp mắt sâu kia, nhìn con chó cũng có cảm giác thâm tình.
Mặc dù gia cảnh hơi nghèo khó, nhưng thành tích lại rất xuất sắc, khí chất cũng cao quý, nhìn qua trông giống hệt con nhà giàu.
Hồi đó tôi không kìm lòng được trước vẻ đẹp của anh ấy mặc dù biết rõ anh nghèo đến mức phải xếp gạch ở công trường để kiếm tiền sinh hoạt.
Tôi vẫn không chút do dự lựa chọn ở bên anh.
Không ngờ, người ưu tú như anh ấy bây giờ cũng chỉ là người phụ trách phỏng vấn.
Lúc này, Tiêu Thanh đang ngồi cùng vài người phụ trách phỏng vấn khác.
Ánh mắt của anh ấy không nhìn đến tôi.
Anh ấy chỉ hỏi tôi theo công thức: “Cô Giang, xin hỏi một chút, tại sao cô lại chọn công ty của chúng tôi?”
May ghê, đáp án của câu hỏi này tôi học thuộc lòng luôn rồi.
“Tập đoàn Tam Thanh là công ty nằm trong danh sách 500 công ty top đầu thế giới. Hơn nữa, công ty còn rất giỏi trong việc sử dụng văn hóa doanh nghiệp để sáng tạo ra những sản phẩm chất lượng nhất.”
“Tôi vẫn luôn chú ý đến các sản phẩm của tập đoàn Tam Thanh, đặc biệt là bộ phận kế hoạch sản phẩm, luôn cho ra những sáng kiến mới mẻ, điều này khiến tôi rất khâm phục. Nếu được may mắn gia nhập bộ phận kế hoạch, đó chính là một vinh dự trong cuộc sống của tôi.”
4,
Vốn định tiếp tục ca ngợi công ty, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy quặn thắt trong bụng.
Ọe!
Một giây sau, tôi nôn khan mấy lần ngay trước mặt người phụ trách phỏng vấn.
Sau khi hoàn hồn, tôi tranh thủ thời gian liếc nhìn những người phụ trách phỏng vấn.
Tiêu Thanh trêu đùa hỏi tôi:
“Cô Giang, có phải những lời khen của cô quá trái lương tâm, cho nên tự buồn nôn với câu trả lời của chính mình luôn sao?”
Giây phút này, tôi chỉ muốn khâu luôn cái miệng Tiêu Thanh lại.
Tôi cắn răng tìm bừa một cái cớ.
“Tôi thật sự rất xin lỗi, tôi bị ốm nghén. Những lời khen đó của tôi là thật lòng.”
5,
Tôi không biết mình ra khỏi phòng phỏng vấn bằng cách nào.
Trong đầu tôi hiện giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Bỏ mẹ rồi, lần phỏng vấn này thất bại thật rồi.
Ngay khi chuẩn bị rời khỏi khỏi công ty, tôi bị một người kéo đến cầu thang bộ.
Là Tiêu Thanh.
Anh dồn tôi vào tường.
Dùng ánh mắt phức tạp nhưng trong đó lại pha thêm một chút vui vẻ nhìn tôi.
“Em có thai? Đứa bé là của anh.”
Tôi trợn tròn mắt.
Đây chỉ là cái cớ, tôi làm gì có thai.
Chia tay cũng đã ba năm, anh ta tưởng tôi là Na Tra à mà có thể mang thai ba năm?
Tôi không muốn để ý đến anh ta, lặng lẽ nói:
“Anh tin cái cớ đó thật à?”
Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Thanh trở nên mờ mịt.
Hỏi lại tôi một lần nữa: “Thật sự không có thai sao?”
Tôi còn chẳng thèm nhìn anh.
Tôi cũng chẳng muốn biết vì sao anh ấy lại bị thần kinh đến mức nghĩ rằng tôi đang mang thai con của anh ấy.
Tôi không suy nghĩ nữa, từ từ rời đi.
Chắc chắn cơn đau bụng của tôi là do đêm qua ngủ không ngon vì bị Tiêu Thanh đánh thức vào nửa đêm.
Đúng là tên bạn trai cũ xui xẻo.
6,
Quá trình tôi và Tiêu Thanh quen nhau và chia tay cực kì kịch tính.
Tiêu Thanh là giáo thảo của trường tôi.
Tôi vẫn luôn yêu thầm anh.
Có cơ hội được ở bên anh ấy là do tôi chơi thật lòng hay mạo hiểm bị thua, nên phải tìm anh để tỏ tình.
Ai ngờ anh đồng ý thật.
Khi đó, tôi cảm thấy rất may mắn, được yêu đương với một người tuyệt vời như Tiêu Thanh.
Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi còn từng nghĩ, đời này của tôi nhất định phải là là anh ấy.
Cho đến một hôm tôi vô tình phát hiện anh ấy lén lút nói chuyện với cô gái tên Mễ Mễ sau khi tôi ngủ say, anh còn gọi cô ấy là bé cưng, nói anh nhớ cô ấy, nói muốn gặp cô ấy mỗi ngày.
Tôi từng hỏi anh Mễ Mễ là ai, anh ấy nói đó là cháu gái nhỏ của anh.
Tôi lựa chọn tin tưởng anh, nhưng sau đó tôi mới biết, em gái nhà giàu kiên trì theo đuổi anh một năm có tên ở nhà là Mễ Mễ.
7,
Tôi cứ nghĩ mình không đậu phỏng vấn.
Bất ngờ là, vài ngày sau, tôi nhận được thông báo đi làm.
Tôi cực kì vui vẻ.
Ngày đầu tiên đi làm.
Sau khi biết Tiêu Thanh chính là cấp trên của mình.
Tôi choáng váng.
Tôi nghĩ là làm đồng nghiệp với Tiêu Thanh sẽ rất khó xử.
Sau này tôi mới biết, tôi nghĩ quá nhiều rồi.
Mấy ngày nay, anh ấy còn không nhìn tôi một chút.
Mỗi lần tôi đi qua anh để đến chỗ ngồi của anh, anh ấy còn không buồn chớp mắt, chỉ coi tôi là một cấp dưới bình thường.
Tôi hơi mất mát.
May mắn là đồng nghiệp trong công ty rất nhiệt tình.
Họ còn muốn tổ chức tiệc chào mừng cho tôi.
Tôi rất mong chờ.
Đến cửa hàng thịt nướng, tôi được sắp xếp ngồi bên cạnh Tiêu Thanh.
Toàn thân tôi cứng ngắc.
Đồng nghiệp thì vẫn rất nhiệt tình nói chuyện.
“Khả Khả, nghe nói em được quản lý đích thân tuyển dụng, trước kia hai người cùng trường, thật sự không quen biết nhau sao?”
Hết chuyện để nói rồi sao.
Tôi xấu hổ cười cười.
Còn chưa kịp nói thêm gì, một đồng nghiệp khác nói thêm:
“Nghe nói quản lý rất thâm tình, bảo vệ bạn gái rất tốt, mọi người đều tò mò muốn chớt rồi, Khả Khả, nếu em biết được chuyện của quản lý thì tốt rồi, chị thật sự muốn biết bạn gái của quản lý xinh đẹp và ưu tú thế nào mà lại khiến quản lý yêu thích như vậy.”
Mặt của tôi bỗng trở nên trắng bệch.
Tiêu Thanh và Sở Doanh Doanh vẫn yêu nhau sao?
Tôi vô ý cầm chén rượu lên, muốn uống.
Một bàn tay mảnh khảnh lấy chén rượu của tôi đi.
Tôi khó hiểu quay đầu,
Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Uống rượu khi bụng đói sẽ hại dạ dày.”
Tiêu Thanh nói bằng giọng trầm thấp êm tai, còn tràn đầy cảm giác quan tâm.
Chóp mũi của tôi chua chua, cảm thấy khó chịu muốn khóc.
Khi còn hẹn hò với nhau, Tiêu Thanh cũng dịu dàng và ân cần như vậy.
Bởi vì thế mới càng đau lòng khi biết anh lừa dối.
Tôi dời ánh mắt sang chỗ khác, cúi đầu xuống để tránh cho người khác nhìn ra sự khác thường.
8,
Bàn ăn chỉ yên tĩnh một chút.
Sau đó lại trở nên sôi động như trước.
“Đúng, đúng, đúng, quản lý nói đúng, ăn miếng thịt trước đi.”
Một đồng nghiệp gắp cho tôi vài miếng thịt.
Bình thường tôi rất thích ăn thịt nướng.
Tôi gắp lên bỏ vào miệng.
Ọe!
“Ngại quá, em đến WC một chút.”
Tôi chạy nhanh đến WC, nôn ra một thứ nước chua chua.
Khi rửa tay, tôi nhìn vào gương, cả người như c/h/ế/t lặng.
Mặt trắng như tờ giấy, hai mắt thì đỏ hoe.
Tôi không dám tin.
Vừa nãy ở trong mắt Tiêu Thanh, tôi cũng xấu xí như vậy sao?
9,
Tôi lấy lý do không thoải mái xin phép rời đi trước.
Vừa về đến nhà, tôi nằm xuống giường, khóc ầm lên.
Tôi không muốn khóc, nhưng lại không kìm được nước mắt.
Hôm sau, tôi đi làm với đôi mắt sưng húp.
Đồng nghiệp giật mình.
“Khả Khả, sắc mặt của em quá kém, em có chuyện gì sao?”
Tôi lắc lắc đầu, chỉ nói rằng hôm qua ngủ không ngon.
Một đồng nghiệp nữ ngập ngừng hỏi tôi: “Khả Khả, em thật sự chưa có bạn trai, cũng chưa kết hôn sao?”
Tôi khó hiểu.
“Em không có. Sao vậy ạ?”
Cô ấy cười cười nói không có gì, có thể là cô ấy hiểu lầm.
Còn hỏi bà dì của tôi có tới đều không?
Tôi đang định trả lời.
Tiêu Thanh bỗng nhiên bước qua tôi.
Đồng nghiệp sợ té ghế chạy về chỗ ngồi.
Không lâu sau, thông báo điện thoại của tôi rung lên.
Tôi mở ra, thì ra là có người kết bạn với tôi.
“Nếu cảm thấy không khỏe, nhất định phải đi khám bệnh.”
Tôi nhíu mày, đây là đồng nghiệp nào sao?
Tôi trả lời.
“Bạn là ai vậy?”
Đối phương không trả lời.
Hai giờ sau, lại một tin nhắn gửi đến.
“Thường xuyên có cảm giác buồn nôn, khả năng cao là có…!”
Tôi cạn lời.
Tôi là cẩu độc thân, còn có thể sinh sản vô tính hả?
Đây là ai thế?
Là người bán thuốc giả hả?
Tôi không thèm nghĩ nữa