34,
Tôi không hiểu ý của Tiêu Tiêu.

Tại sao lại bảo tôi đợi cô ấy?

Chắc cô ấy có việc gì gấp nên mới tìm tôi, bảo tôi đợi cô ấy?

Bỗng nhiên có chuyện khác để suy nghĩ, tôi không khóc nữa.

Một tiếng sau.

Leng keng leng keng.

Điện thoại cũng hiện lên thông báo:

“Mở cửa!”

Tiêu Tiêu gửi tin nhắn đến.

Ủa, không lẽ Tiêu Tiêu đến đây tìm tôi sao?

Tôi vội vàng mở cửa.

Tôi nhìn thấy Tiêu Thanh đang thở hổn hển, cà vạt thì rồi tung.

Cái gì đang xảy ra vậy?

Không phải Tiêu Tiêu đang ở ngoài cửa sao?

Tôi vô thức đóng cửa lại.

Tiêu Thanh nhanh chóng chống lại cửa không cho tôi đóng.

Anh lo lắng nói: “Khả Khả, em lúc nào cũng nói anh là tra nam, nhưng người nói chán rồi đòi chia tay không phải em sao? Cho dù em coi anh là cặn bã, em cũng phải nói anh biết anh tra ở đâu. Ba năm rồi, tại sao em không cho anh một cơ hội để giải thích!?”

35,
Sự chú ý của tôi chuyển hướng.

Tôi dứt khoát nói: “Anh còn nói anh chưa đủ cặn bã sao, không nói đến trước kia, nói đến hiện tại đi, anh đã là vị hôn phu của Sở Doanh Doanh rồi, sao còn có mặt mũi thừa dịp tôi uống say lừa tôi lên giường?”

“Cứ coi như là tôi chủ động, nhưng nếu anh có lương tâm, dưới tình huống đó không phải nên đẩy tôi ra hay sao, lại còn để tôi mang tiếng là tiểu tam! Anh như thế có xứng đáng với tôi không, có xứng đáng với Sở Doanh Doanh không!”

Tiêu Thanh bị tôi mắng đến mức đầu óc quay cuồng.

“Từ từ, sao anh lại trở thành vị hôn phu của Sở Doanh Doanh rồi? Não em bị chó cắn à?”

Tôi càng tức giận hơn: “Anh còn dám chối à? Hôm đó Sở Doanh Doanh đã nói cho tôi biết rồi, cô ta còn nói anh với cô ta sắp kết hôn nữa!”

Tiêu Thanh hít một hơi thật sâu.

Kiềm chế cơn giận của mình, giải thích với tôi:

“Đó là giả, trước kia ba cô ta đến nhà anh nói với ba anh chuyện liên hôn, muốn để Sở Doanh Doanh kết hôn với anh. Ba anh từ chối luôn, ông ấy nói nhà cô ta không xứng để kết hôn thương nghiệp với nhà anh.”

Tôi giật giật khóe miệng.

“Không phải anh rất nghèo sao, lại còn nói chuyện liên hôn thương nghiệp? Anh lừa ai đó!”

Tiêu Thanh bất đắc dĩ, ăn nói khép nép:

“Vậy chúng ta vào nhà trước được không? Anh từ từ giải thích cho em nghe.”

Tôi nhíu mày.

“Không được, tôi còn phải đợi Tiêu Tiêu. Anh còn muốn nói gì, sủa luôn.”

Tiêu Thanh nghe xong, thăm dò tôi…

“Khả Khả, em vẫn không nhận ra Tiêu Tiêu là ai sao?”

36,
Tôi nóng lòng muốn trả lời.

Sau đó nhìn thấy ánh mắt tội lỗi của Tiêu Thanh.

Cả người tôi như đóng băng.

Tôi chỉ tay vào anh ấy, không nói lên lời.

“Tiêu Tiêu? Tiêu Thanh! Anh là Tiêu Tiêu!?”

Anh gật đầu một cái.

Cả người tôi như hóa đá.

Hu hu, có trời mới biết, những năm này, kể cả tôi mua quần áo lót cũng nhờ Tiêu Tiêu chọn cho tôi!

Giờ này Tiêu Thanh lại nói với tôi, anh ấy là Tiêu Tiêu?

Tôi cảm thấy cả người tôi như bị nứt ra.

Tiêu Thanh lợi dụng lúc tôi đang đờ người, đẩy tôi qua cửa rồi dùng tay trái đóng cửa lại.

Đến khi tôi phản ứng lại, anh ấy đã bước vào phòng rồi quỳ xuống trước mặt tôi.

Thành thật nhận lỗi: “Khả Khả, anh sai rồi, anh không nên giấu em. Nhưng anh cũng là lo lắng cho em, sau khi chia tay, anh vừa ra nước ngoài một tháng đã hối hận rồi. Nhưng anh cũng không hẳn là chuyện gì cũng lừa em, anh không có bạn trai thật mà…”

Thấy tôi tức giận, anh ấy càng nói nhỏ hơn.

Sợ bị tôi đánh, lập tức nắm lấy tay tôi.

“Khả Khả, anh không lừa em. Lúc trước anh nói mình nghèo, là nghèo thật. Nhưng nhà anh rất có tiền, nhà anh rất giàu. Em biết tập đoàn Tiêu thị không, đó là nhà anh. Em biết Tiêu Thiên Trạch không? Ông ấy là ba ruột của anh.”

Tiêu thị nổi tiếng là giàu nhất cả nước, vậy mà lại của nhà Tiêu Thanh!?

“Vậy… anh tại sao lại nghèo? Anh là con riêng hả!?”

Tiêu Thanh bị lời nói của tôi dọa sợ, lập tức lắc đầu.

“Khả Khả, em đừng có nói những lời này, nếu để mẹ anh hiểu lầm ba anh, nhất định ông ấy sẽ đ/á/n/h g/ã/y chân anh.”

Nhìn thấy anh bị dọa sợ, tôi cảm thấy rất vui vẻ.

37,
Tôi ho khan một tiếng, hỏi anh ấy: “Rồi sao!?”

Tiêu Thanh bất đắc dĩ thở dài.

“Anh nghèo như vậy, tất cả là do anh hai Tiêu Việt và anh ba Tiêu Thần.”

“Anh hai anh có thể cưới được chị dâu hai là bởi vì video anh ấy làm việc ở công trường bị tung ra, cả trường đều nghĩ anh ấy giả làm con nhà giàu, đều chế giễu anh ấy.”

“Chị dâu hai anh rất thích anh ấy, đứng ra bảo vệ anh hai, còn bỏ tiền ra bao nuôi anh ấy, để anh hai anh hẹn hò với chị ấy.”

“Anh ba anh cưới được chị dâu ba cũng là nhờ anh ấy đến công trường xếp gạch, được chị dâu ba nhặt về.”

“Anh là con út, sau khi ba anh thắt ông dẫn tinh, ngoài ý muốn lại mang thai. Chắc chắn là vì vậy nên ông ấy mới không nâng niu cưng chiều anh, thấy anh hai với anh ba có thể dùng cách kia để thoát khỏi kiếp cẩu độc thân, ông ấy liền khóa hết tiền tiêu vặt của anh, từ nhỏ, không cho tiêu tiền.”

“Mỗi tháng chỉ cho anh 2000 tệ, còn muốn anh đến từng cái công trường của nhà để xếp gạch, hi vọng anh cũng có một người nào đó hốt đi.”

Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Tiêu Thiên Trạch nổi tiếng khắp cả nước lại lừa gạt con trai mình như vậy sao?

Nhìn biểu hiện của Tiêu Thanh, không giống đang nói dối.

Tôi phân vân không biết có nên tin anh ấy hay không.

Tiêu Thanh nói với tôi: “Khả Khả, những năm này anh vẫn không thể nào quên được em. Hôm đó vừa về nước, làm sao anh có thể cưỡng được sự chủ động của em!”

“Nếu em cảm thấy như vậy đã là tra nam, về sau anh sẽ thay đổi mà. Chúng ta có con rồi, em nhẫn tâm để con mình không có ba ba bầu bạn sao?”

Tôi không do dự rụt tay về, vạch trần anh.

“Anh lại nói dối, khi đó anh nhân lúc tôi ngủ say, dỗ ngon dỗ ngọt Sở Doanh Doanh, lại còn nói dối đó là cháu gái nhỏ của anh! Tôi đòi gọi video với cháu anh, anh không chịu, lại còn đánh lạc hướng của tôi. Anh nghĩ tôi không biết tên ở nhà của Sở Doanh Doanh là Mễ Mễ sao?”

38,
Nghe xong, Tiêu Thanh choáng váng.

“Biệt danh của Sở Doanh Doanh cũng là Mễ Mễ?! Anh thề, Mễ Mễ mà anh nói chuyện chắc chắn là cháu gái nhỏ của anh. Anh thật sự có lý do vì sao không thể gọi video với nó.”

Tôi lập tức hỏi: “Lý do là gì?”

Anh rối rắm không nói được.

Sau đó giống như đã quyết tâm.

Trịnh trọng hỏi tôi.

“Khả Khả, nếu anh thật sự không phải cặn bã, em có thích anh không? Có đồng ý gả cho anh không?”

Tôi chăm chú nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, trong đó còn mang theo dự căng thẳng và mong đợi nữa.

Tôi nhìn bóng hình của tôi được phản chiếu trong mắt anh, tôi rất xúc động.

Nếu Tiêu Thanh không phải tra nam, tôi làm sao có thể không muốn lấy anh ấy.

Anh không biết tôi thích anh như thế nào, ba năm qua, không có một giây phút nào là tôi thật sự quên được anh ấy.

Khi tôi kịp phản ứng thì tôi đã gật đầu rồi.

“Nếu em không thích anh, em sẽ để anh lãng phí thời gian của em như vậy sao?”

Tiêu Thanh vui mừng, kích động ôm lấy tôi.

“Em không được đổi ý! Anh dẫn em về nhà, lúc đó em sẽ biết.”

39,
Chẳng mấy đã đến cuối tuần, Tiêu Thanh nóng lòng dắt tôi về nhà.

Anh vui vẻ nói: “Ba mẹ anh biết anh đưa con dâu tương lai về nhà nên liền kết thúc chuyến du lịch, từ Maldives trở về.”

Tôi nghe xong, bất giác đặt hai tay lên đùi gãi gãi.

Tiêu Thanh thật sự là con nhà giàu sao!?

Tôi bình thường như vậy, nhà anh ấy giàu có như thế, cả gia cảnh của Sở Doanh Doanh mà cũng coi thường, liệu họ có đồng ý chuyện của tôi với Tiêu Thanh không?

Càng nghĩ đến tôi càng tự ti.

Xuống xe, một biệt thự to lớn xuất hiện trước mặt.

Tôi há hốc mồm kinh ngạc.

Hai chân không kiểm soát được run lên.

Khi tôi nhìn thẳng về phía cổng, một cây nhân sâm nhỏ trên đầu có vài chiếc lá màu xanh ngọc bích từng bước chạy tới trước mặt tôi.

Tôi vội vàng dụi mắt.

Sau đó thấy củ nhân sâm lách qua cổng.

Tiếng bé gái vang lên:

“Ông, bà, ba mẹ, chú con mang thím nhỏ tương lai về rồi nè!”

Toàn thân tôi cứng ngắc, cho rằng mình đang nằm mơ.

Củ nhân sâm biết đi?

Còn biết nói!

Đây là củ nhân sâm thành tinh?

Tiêu Thanh thấy tôi khác thường nôn nóng nói to:

“Anh, Mễ Mễ! Đã bảo trong bụng vợ em có đứa bé, mấy người đừng có dọa cô ấy, dọa vợ em thành đồ ngốc rồi!”

40,
Tôi không biết mình ngồi trên chiếc ghế sofa hàng triệu đô la như thế nào.

Khi tôi hoàn hồn, một nhóm người toàn trai xinh gái đẹp mỉm cười thật tươi với tôi.

Tôi trợn tròn xoe mắt.

Nhìn về phía hai người tự xưng là ba mẹ của Tiêu Thanh, một người anh tuấn đẹp trai, một người vô cùng xinh đẹp, trắng trẻo.

Trông họ giống như chưa đến ba mươi tuổi.

Thế mà lại là ba mẹ hơn 50 tuổi của Tiêu Thanh.

Tôi lại cứng đờ nhìn anh hai và chị dâu hai của Tiêu Thanh.

Họ cũng rất đẹp trai xinh gái.

Trên tay họ bế một bé gái khoảng sáu, bảy tuổi, có một lúm đồng tiền rất dễ thương.

Tiêu Thanh nói đó là Mễ Mễ, củ nhân sâm nhỏ mà tôi vừa thấy ngoài cửa.

Còn có một cô gái có mái tóc ngắn, giống Tiêu Thanh khoảng 50%.

Thì ra cô ấy là em gái sinh đôi với anh ba của Tiêu Thanh.

Cuối cùng, tôi nhìn về phía cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn bồng bềnh, trên tay cô ấy đang ôm một củ nhân sâm và những chiếc lá xanh xanh.

Tiêu Thanh nói đó là chị cả của anh ấy, nhân sâm trong tay là anh cả.

Còn anh ba và chị dâu ba có việc gấp chưa thể quay lại.

Tôi nuốt nước bọt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ không bao giờ tin có nhân sâm tinh.

41,
Tôi ngốc nghếch hỏi một câu.

“Vậy… trong bụng em cũng là nhân sâm sao?”

Chị cả cười thành tiếng.

Những người khác cũng cười ầm lên.

Tiêu Thanh vội nắm tay tôi nói: “Đừng lo, đứa trẻ sinh ra sẽ trong hình hài con người.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại mở to mắt.

“Hình hài con người?”

Nghĩa là sao?

Tiêu Thanh thật sự không phải người sao?

Bảo sao lúc tôi hoài nghi anh ấy không phải người, anh ấy lại ngượng ngùng như vậy.

Thì ra là tôi đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng chỗ ngứa!

Tiêu Thiên Trạch nghiêm mặt nói: “Con dâu nhỏ, đứa bé đã được ba tháng rồi, phải nhanh chóng tổ chức hôn lễ.”

Tôi rất ngạc nhiên, gượng cười nói:

“Chú ơi, chú không ngại con là con của gia đình bình thường sao? Ba mẹ con còn đã ly hôn rồi.”

Tiêu Thiên Trạch không hài lòng nhìn tôi.

“Con xem thường Tiêu Thiên Trạch ta sao? Con trai của ta được ta và vợ ta sinh ra, chúng nó sao có thể không tốt được? Cho nên người mà con trai ta thích cũng là người tốt nhất.”

Tôi bối rối.

Ông ấy đang khen tôi sao?

Hình như là đang khen tui á?

42,
Tôi và Tiêu Thanh ở lại ăn tối.

Khung cảnh gặp gỡ gia đình Tiêu Thanh không giống những gì tôi tưởng tượng.

Điều khiến tôi s/ố/c nhất là mẹ của Tiêu Thanh thật sự là một củ nhân sâm vạn năm.

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Tiêu Thanh không cho tôi gọi video với cháu gái nhỏ của anh ấy.

Bởi vì lúc ấy cô bé quá nhỏ, không kiểm soát được hình dạng của mình, phần lớn thời gian sẽ biến thành củ nhân sâm, phải nằm trong đất tĩnh dưỡng, không thể nói chuyện được.

Còn ngạc nhiên hơn là mặc dù ba của Tiêu Thanh nói chuyện hơi kì cục, nhưng ông ấy không hề quan tâm đến thân thế của tôi.

Ông ấy còn muốn đi du lịch cùng bác gái.

Sau khi về đến nhà.

Tiêu Thanh rất lo lắng.

Thấy tôi ngơ ngác ngồi trên ghế sofa cũng không dám thúc giục tôi.

Tôi tò mò hỏi: “Tiêu Thanh, anh có thể biến thành nhân sâm không?”

Tiêu Thanh không nghĩ tới câu đầu tiên tôi hỏi anh sau khi về đến nhà sẽ là câu này.

Anh lắc đầu.

“Cả nhà chỉ có cháu gái nhỏ là có thể biến thành nhân sâm.”

“Vậy con chúng ta thì sao?”

Tiêu Thanh nghe xong, vui vẻ ôm lấy tôi.

“Em đồng ý gả cho anh rồi sao? Không sợ sao?”

“Sao phải sợ? Đây là nhân sâm đại bổ đấy! Ai nhìn cũng yêu thích mà?!”

Nói xong, Tiêu Thanh càng ôm tôi chặt hơn.

Anh ấy nói hai ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ.

Anh nói muốn t/r/ó/i tôi ở bên anh ấy mãi mãi.

Tôi nằm trong ngực anh, nhỏ giọng nói, cảm ơn anh đã lựa chọn tin tưởng em, đồng ý nói cho em bí mật lớn nhất của mình.

Đời này, em cũng muốn vĩnh viễn ở bên anh.

(Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play