10,
Buổi tối về nhà.
Người bán thuốc giả đó vẫn không tha cho tôi.
“Nếu bà dì không đến, chắc chắn là có vấn đề!”
Đáng ghét!
Đây là rủa tôi mắc bệnh hả?
Tôi đang chuẩn bị mắng lại.
Cả người run lên.
Bà dì của tôi, hai tháng nay không đến.
Công ty rất hay bắt nhân viên tăng ca cả ngày lẫn đêm, tôi nghĩ mình rối loạn nội tiết.
Sau khi được nhận tôi chỉ lo chăm chỉ làm việc.
Nên cũng không để ý vấn đề này.
Nhưng đọc xong tin nhắn này, tôi mới nghĩ đến thân thể của mình dạo này có vấn đề.
Hay buồn nôn, hay choáng đầu, thi thoảng không có chút sức lực nào.
Tôi bối rối.
Tôi thừa nhận, tôi, sợ, c/h/ế/t.
11,
Hôm sau tôi xin nghỉ phép để đi khám bệnh.
Kiểm tra hết một lượt từ đầu đến chân.
Bác sĩ nhìn kết quả, mỉm cười nói với tôi: “Chúc mừng, cô đã mang thai được hai tháng.”
Sét đánh ngang tai!!!
Có thai hai tháng?
Tôi độc thân đã ba năm rồi.
Sao lại có thai được?
Không đúng!
Tôi nhớ đến lời Tiêu Thanh nói.
Sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Tôi nghĩ rằng mình mang thai là do Tiêu Thanh giở trò.
12,
Tôi về nhà trong hoang mang lo sợ.
Tranh thủ thời gian nhắn tin cho cô bạn Tiêu Tiêu của tôi.
“Cứu tao! Tiêu Thanh không phải người!”
Tiêu Tiêu là bạn thân mà tôi quen được khi chơi game.
Rất nhanh cô ấy đã trả lời tôi.
“Tiêu Thanh lại làm gì khiến mày bực mình hả? Nên mày mới mắng anh ta không phải người?”
Cô ấy hiểu sai ý tôi rồi.
Tôi giải thích: “Không phải mắng, ý tao là hình như Tiêu Thanh không phải con người giống chúng ta!”
Bên kia hiện đang nhập.
Mười phút sau mới gửi tin nhắn đến:
“Mày, mày biết cái gì sao?”
Tôi đắn đo một lúc.
“Để mai tao xác minh rồi tao kể cho mày!”
Tôi nghĩ đến Việc Tiêu Thanh bảo tôi không được ngắm trăng.
Tôi chắc chắn tin nhắn của anh ấy và mặt trăng có cái gì đó mờ ám.
13,
Buổi sáng nay, tôi chỉ nhìn lén Tiêu Thanh.
Anh ấy hình như nhận ra tôi đang nhìn anh ấy.
Mỗi lần tôi ngẩng đầu lên, anh ấy đều bắt được và nhìn về phía tôi.
May mà tôi trốn kịp, không để anh phát hiện ra.
Đến giờ nghỉ trưa, tôi vẫn đang nghĩ xem làm sao mới tìm được đáp án.
Lúc tan làm.
Tôi thấy anh chuẩn bị về, tôi nhanh tay nhanh mắt chặn lại.
Tôi giữ chặt cánh cửa.
Anh chưa kịp nói gì, tôi đã chất vấn.
“Tiêu Thanh, anh không phải con người có đúng không!?”
Tiêu Thanh né tránh, không dám đối mặt với tôi.
Tôi còn thấy trên mặt anh ấy có chút chột dạ.
Tôi rất sốc.
Những biểu hiện của anh đều cho thấy tôi đã đoán đúng.
Tôi tái mặt, bỏ chạy ngay lập tức.
Ôi má ơi! Tôi phát hiện ra một bí mật lớn như vậy của Tiêu Thanh sao!
14,
Tôi bỏ trốn chạy về nhà.
Xác nhận được bản thân đã an toàn, tôi run rẩy lấy điện thoại ra.
Nhanh chóng nhắn tin cho Tiêu Tiêu.
“Bỏ mẹ rồi, bỏ mẹ rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Bọn tao chia tay ba năm rồi, giờ này tao mới biết Tiêu Thanh không phải người!”
Tiêu Tiêu nhắn cho tôi một loạt dấu ??????
“Sao mày lại nghĩ thế, chắc là hiểu lầm thôi!”
Tôi không giấu diếm.
Nhanh tay nhanh mắt gõ chữ.
“Như này nè, mấy tháng trước Tiêu Thanh nửa đêm nhắn tin cho tao, bảo tao đừng có ngắm trăng, thế là tao cố ý đứng dậy ngắm trăng. Hôm qua tao đến bệnh viện khám, bác sĩ bảo tao có thai rồi, hai tháng!”
“Thật đáng sợ, có phải Tiêu Thanh biết sau khi chia tay tao suốt ngày đi tung tin anh ấy vừa nhỏ vừa ngắn vừa ra nhanh cho nên mới báo thù tao, làm phép với ánh trăng để tao mang thai!?”
Tiêu Tiêu trầm mặc một lúc.
“Mày… đi khắp nơi tung tin Tiêu Thanh vừa ngắn vừa nhỏ vừa ra nhanh!?”
Bỏ mẹ rồi, lỡ miệng.
Tôi rất xấu hổ.
Sau khi chia tay với Tiêu Thanh.
Rất nhiều người cười nhạo tôi bị Tiêu Thanh đá.
Còn nói đến cả hoa khôi trường mà Tiêu Thanh còn không thích, sao có thể thích tôi, bọn họ đã sớm đoán được có ngày hôm nay.
Tôi tức nổ phổi, nói với họ là tôi đòi chia tay vì Tiêu Thanh vừa nhỏ vừa ngắn vừa ra nhanh, tôi không chịu được nữa.
Tôi còn chưa kịp giải thích với Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu lại gửi một tin nhắn khác đến.
“Từ từ! Mày nói mày có thai! Thật sao!?”
15,
Tôi rất vui mừng vì Tiêu Tiêu bây giờ mới phát hiện trọng điểm là tôi mang thai.
Tôi hỏi cô ấy.
“Mày nói xem, nếu tao đánh Tiêu Thanh một trận, anh ấy có thu hồi yêu pháp không?”
Một giây sau, cô ấy gửi tin nhắn đến.
“Chắc là không được, sao mày không nghĩ đến dùng đứa con này để kết hôn với Tiêu Thanh.”
Tôi lập tức phản đối.
“Tao không thể kết hôn cùng anh ấy!”
Tiêu Thanh có bạn gái rồi, làm sao có thể đồng ý kết hôn với tôi.
Anh ấy chỉ muốn trả th/ù tôi, làm phép để tôi mang thai.
Chẳng lẽ anh ấy muốn tôi đi cầu xin anh ấy?
Trong đầu tôi nghĩ đến vài chục cách đánh Tiêu Thanh, để anh ấy sợ hãi thu hồi yêu pháp.
Ting!
Tiêu Tiêu lại gửi tin nhắn đến.
“Mày ghét anh ta lắm hả?”
Tôi thẫn thờ nhìn tin nhắn.
Tôi đang thầm nghĩ, trước kia tôi làm cho Tiêu Tiêu có cảm giác là tôi rất ghét Tiêu Thanh sao?
16,
Nói thật…
Nếu không phải Tiêu Thanh lừa dối tôi, cả đời này có lẽ tôi chỉ yêu một mình anh ấy.
Ở bên anh ấy, thật sự rất hạnh phúc.
Anh ấy cưng chiều tôi như một nàng công chúa.
Trong túi chỉ có 100 tệ cũng có thể cho tôi tiêu hết số tiền đó.
Khi tôi ốm, anh ấy ở bên cạnh chăm sóc tôi không rời.
Kể cả có tiết học rất quan trọng, anh ấy cũng tự mình gọi cho giáo viên để xin nghỉ.
Tôi từng ảo tưởng rằng Tiêu Thanh rất thích tôi, vì vậy nên anh ấy mới đối xử với tôi tốt như vậy.
Cho nên, lúc biết rằng Tiêu Thanh dan dan díu díu mập mờ với Sở Doanh Doanh, tôi cảm thấy hụt hẫng như trời sập xuống.
Tôi thậm chí còn muốn hỏi Sở Doanh Doanh tại sao lại muốn c/ư/ớ/p Tiêu Thanh của tôi.
Nhưng tôi rất nhút nhát.
Sở Doanh Doanh là con gái của một ông trùm tài chính.
Chỉ dùng một điểm này, đã có thể đánh bại tôi.
Tôi không muốn thừa nhận mình không bằng Sở Doanh Doanh, cuối cùng ác ý nghĩ rằng Tiêu Thanh chỉ ham tiền, bị đồng tiền dụ dỗ.
17.
Tôi đắm chìm trong hồi ức.
Sau khi hoàn hồn, tôi mới thấy tin nhắn Tiêu Tiêu gửi cho tôi từ 5 phút trước.
“Cậu định làm gì với đứa bé kia?”
Tôi cũng không biết.
“Đó chỉ là do Tiêu Thanh dùng yêu pháp thôi. Tao sẽ bảo Tiêu Thanh thu hồi yêu pháp để tao trở lại bình thường!”
Tiêu Thanh lại gửi một loạt dấu ………… tới.
Còn nói thêm: “Trên đời này không có yêu pháp, sao mày không hỏi thử Tiêu Thanh một chút, biết đâu không giống mày nghĩ thì sao?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
Cũng đúng ha.
18,
Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước vào công ty.
Ngồi vào ghế, nhìn chằm chằm ra phía cửa.
Khi Tiêu Thanh bước vào, anh ấy cũng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi rụt cổ lại, không dám nhìn anh, tim đập bình bịch.
Nếu anh ấy thật sự không phải người, tôi lại đi tìm anh như thế này không khác gì chui đầu vào lưới.
Tôi nghĩ lại một lúc, lên kế hoạch quan sát anh một thời gian nữa.
Buổi trưa.
Tôi đến căn tin ăn cơm.
Có thêm một đĩa thức ăn xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, thì ra là Tiêu Thanh ngồi đối diện tôi.
Giật mình, tôi sặc canh và ho khan mấy lần.
Tiêu Thanh cau mày, trầm giọng trách móc.
“Sao vẫn cứ hấp tấp như trước kia vậy chứ.”
Mặt tôi đỏ bừng lên.
May mà gần đây chỉ có hai chúng tôi, anh ấy cũng không nói quá lớn, không sợ người khác nghe được.
Tôi vội vã cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Giả vờ như không nghe thấy gì.
Đầu óc tôi hỗn loạn.
Xong đời rồi.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh đến gần tôi khi ở công ty.
Có phải anh định đối phó tôi không?
Tôi đang nghĩ xem có nên nắm cổ áo anh nhấc lên, hỏi xem anh còn chiêu gì cứ ra hết đi, tôi không sợ.
Anh đột nhiên lên tiếng.
“Dạo này em cứ nhìn anh chằm chằm, có gì muốn nói với anh sao?”
Tôi bị dọa sợ đến không nói nổi, chắp tay lại như lạy Phật, yếu ớt nói:
“Em sai rồi, em không nên đi khắp nơi nói xấu anh. Tha lỗi cho em, em không dám nữa.”
Tiêu Thanh sững sờ nhìn tôi.
19,
Bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên rất ngượng ngịu.
Tôi giận bản thân mình quá nhút nhát.
Tôi cầm đĩa cơm lên rồi chạy đi.
Sau khi về đến vị trí ngồi làm của mình, tôi vẫn run bần bật.
Mặc dù vừa nãy tôi nói hơi nhỏ.
Nhưng tôi đã thành khẩn xin lỗi như vậy chắc anh ấy sẽ không làm gì tôi nữa, tôi biết Tiêu Thanh không phải người nhỏ mọn như vậy.
Chắc anh ấy sẽ tha cho tôi.
Tôi vẫn thấp thỏm bất an.
Mỗi lần anh đi qua mặt tôi, tôi đều vô ý thức nín thở.
Bộp bộp!
Anh ấy dừng lại, gõ vào bàn làm việc của tôi.
Tôi khẽ nuốt nước bọt.
Ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng khuôn mặt đáng thương.
Tôi dùng ánh mắt chân thành nhìn anh, trên mặt giống như viết mấy chữ “Bỏ qua cho em đi”.
Anh có vẻ hơi bất lực thì phải.
“Giang Khả, với mối quan hệ của chúng ta, nếu em thắc mắc điều gì có thể trực tiếp hỏi anh.”
Tôi ngốc ngốc nhìn theo bóng lưng anh đi vào văn phòng quản lý.
Lời này của anh ấy có ý gì?
Tha cho tôi rồi hả?
20,
Tôi về nhà với tâm trạng thoải mái.
Tiêu Tiêu gửi cho tôi một tin nhắn.
“Mày hỏi về chuyện đứa bé chưa?”
Tôi rất cảm động vì Tiêu Tiêu luôn quan tâm đến tôi.
Tôi lập tức trả lời tin nhắn của cô ấy.
“Đừng lo, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”
Đến khi tôi vừa ăn xong…
Điện thoại kêu tingggg.
“?”
“Giải quyết dư lào?”
“Mày định nuôi con một mình à?”
Tôi cảm thấy nếu chuyện Tiêu Thanh không phải người bị lộ, anh ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ nghĩ một lúc, tôi gửi cho Tiêu Tiêu một đoạn tin nhắn.
“Hôm qua lúc nghỉ trưa tao gọi Tiêu Thanh lên sân thượng, đánh cho anh ấy một trận. Anh ấy khai thật rồi, chuyện tao mang thai là do anh ấy đùa dai, kết quả kiểm tra cũng là em họ anh ấy ở khoa phụ sản làm giả hộ.”
Tiêu Tiêu chưa trả lời.
Đến lúc trước khi đi ngủ tôi mới nhận được tin nhắn của cô ấy.
“À, mày giỏi thật đấy!”