Thanh Thần còn chưa đủ mười ba tuổi, vẫn còn ngây thơ với tình yêu nam nữ.
Nhưng ít ra nàng hiểu được “ hôn phu” là có nghĩa gì. Nàng ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của Chung Ly Quyết, ánh mắt dừng lại chốc lát.
Thiếu niên phong thần tuấn lãng, giữa lông mày là sự kiêu căng, ngạo mạn bẩm sinh.
Thanh Thần thầm nghĩ, Ngưng Châu nói không sai, vị hôn phu tương lai của nàng, thực sự rất đẹp trai.
Ngoại hình đẹp luôn khiến người ta có ấn tượng tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thanh Thần khẽ mỉm cười với gã.
Chung Ly Quyết cũng đang đánh giá Thanh Thần.
Hôm qua chỉ vội vàng thoáng nhìn qua ở trên mây, lúc này này gã mới nhìn rõ dung mạo của nàng.
Thiếu nữ mười ba tuổi, vóc người chưa trưởng thành nhưng gương mắt cũng đã có một vẻ xinh đẹp động lòng người.
Làn da trắng toát như tuyết, dưới ánh bình minh còn lấp lánh ánh hồng. Đôi mắt như tranh vẽ, môi như hoa anh đào mùa xuân. Nàng khẽ mỉm cười với gã, tựa như ánh sáng rực rỡ tỏa ra.
Một loại rung động khó nói tràn ngập trong lòng, Chung Ly Quyết đột ngột dời ánh mắt, lông mày khẽ nhăn lại.
Tuổi trẻ luôn mang theo sự bướng bỉnh và kiêu ngạo vô lý, chán ghét tất cả những gì bị sắp đắt với cảm giác bị khống chế.
Dù cho Thanh Thần không có làm bất kỳ chuyện gì chọc gã chán ghét, thậm chí còn có một khuôn mặt tuyết sắc nhưng đối với một đứa bé còn chưa hết sự ngây thơ, nghĩ tới cuộc sống đã bị sắp đặt của mình, Chung Ly Quyết theo bản năng sinh ra sự phản kháng trong lòng.
Tâm tính Thanh Thần thuần khiết nhưng mẫm cảm, sắc mặt Chung Ly Quyết đột nhìn trầm xuống, nàng thấy rõ.
Thế là, nàng rũ mĩ, cũng thu lại nụ cười trên mặt.
Thiếu nữ mặc áo màu hạnh đứng cạnh Chung Ly Quyết, im lặng quan sát tình cảnh này, nàng ta cắn môi nhìn chằm chằm Thanh Thần một lúc.
Mạnh Trăn vốn là một con trai tinh, được phu nhân Bắc Hải Long vương điểm hóa thành tiên, quanh năm sống ở Bắc Hải Long cung. Từ nhỏ đã thầm mếm Chung Ly Quyết, sớm biết gã đã định hôn ước từ bé.
Có thể là do trái tim yêu đơn phương, sao có thể thu lại được, cho nên nàng ta theo gã đến Vô Cực Sơn bái sư. May mà tư chất nàng ta không tệ, lại có phu nhân Bắc Hải Long vương chuẩn bị, cũng thuận lợi trở thành đệ tử Vô Cực Sơn.
Mạnh Trăn biết rõ, vị trí thiếu phu nhân tương lai của Thanh Thần không thể lay chuyển, nhưng nàng ta cũng hiểu được tâm tư của phu nhân Bắc Hải Long vương. Phu nhân Bắc Hải Long vương đồng ý để nàng ta đến đây, trên danh nghĩa là bái sư học nghệ, thực ra là thuận tiện chăm sóc Chung Ly Quyết.
Về sau này, nàng ta nhất định sẽ trở thành một người trong hậu cung của Chung Ly Quyết.
Nam tử Long tộc, thê thiếp thành đàn là chuyện rất bình thường.
Mạnh Trăn tự biết thân phận mình không thể so với Thanh Thần, cũng không dám mơ ước vị trí chính thế xa với nhưng ít nhiều nội tâm nàng ta vẫn mang theo một chút không cam lòng.
Biết được Thanh Thần cũng tới Vô Cực Sơn thì sự bất an của nàng ta lại mang theo chút tâm lý so sánh vô cớ.
Nàng ta nghĩ, nàng ta với Chung Ly Quyết lớn lên cùng nhau, tình cảm nhiều năm chiếm ưu thế hơn, ngay cả long nữ ở Bắc Hải cũng không thể xinh đẹp bằng nàng ta, mà Thanh Thần chỉ là một đứa bé cỡ mười ba tuổi mà thôi, chắc chắn nàng ta sẽ không bị Thanh Thần vượt mặt.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy gương mặt Thanh Thần, nàng ta mới biết suy nghĩ của mình quá ngây thơ.
Mỹ nhân chân chính từ nhỏ đã nổi bật. Thanh Thần mười ba tuổi đã tuyệt sắc, thêm mấy năm nữa không biết sẽ phong tình đến mức nào.
Mạnh Trăn không nhịn được mà đứng thẳng thân hình mảnh khảnh của mình, dường như như vậy nàng ta mới tìm lại được chút tự tin.
Đương nhiên, không lâu lắm, Mạnh Trăn lại tìm được nhiều sự tự tin hơn.
Thanh Thần từ nhỏ đã bị hạn chế quá nhiều, đến Vô Cực Sơn tất cả đều phải bắt đầu học lại từ đầu.
Nhưng những đệ tử này, đại đa số trước kia đã có nền tảng, chỉ có Thanh Thần là thực sự không biết cái gì.
Huống chi, tuổi nàng nhỏ nhất, lại đến muộn nhất..
Khi đại sư huynh Tông Hoành dẫn mọi người cưỡi mây đạp gió đến đỉnh núi Quan Phong Đài thì mọi người mới biết Thanh Thần thậm chí đến cưỡi mây đạp gió cũng không biết, mặt mũi từng người đều tràn đầy sự ngạc nhiên.
Ngay cả đại sư huynh Tông Hoành nghiêm nghị cũng không nhịn được lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới thu liễm biểu cảm, nhìn Xích Viện đứng bên cạnh Thanh Thần, nói: “Xích Viện sư muội, muội đưa muội ấy lên trước đi.”
Xích Viện gật đầu, sau đó kéo Thanh Thần qua, cười nói: “Tiểu sư muội, đến đây, sư tỷ đưa muội đi.”
Các sư huynh, sư tỷ đều lần lượt bay lên Quan Phong Đài, Phượng Lam liếc nhìn Thanh Thần rồi đi theo mọi người. Chung Ly Quyết cũng liếc mắt nhìn Thanh Thần sau đó gã mặt không cảm xúc mà bay đi.
Mạnh Trăn vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nàng ta không nghĩ tới vị công chúa Tây Hải này lại vô dụng như thế, nàng đã mười ba tuổi rồi mà còn không biết cưỡi mây đạp gió?
Đến đứa bé bốn, năm tuổi đã biết rồi chứ?
Thần tộc có tư chất tốt, thậm chí mới biết đi đã có thể bay rồi.
Thanh Thần khẽ cắn môi, được Xích Viện đưa lên Quan Phong Đài, trong lòng thoáng qua chút xấu hổ.
Mà kết thúc ngày hôm nay, nhìn sự chênh lệch càng nhiều, khiến mặt nàng lúc đỏ, lúc trắng, lúc xanh.
Mười lăm tuổi bái sư, đại đa số Thần tộc đều mang theo các loại năng lực với thiên phú bắt đầu học nghệ, chỉ có nàng là hoàn toàn trống rỗng.
Ngày thường Nam Lê Đế quân cũng không xuất hiện, phần lớn số thời gian đều là Tông Hoành dẫn các đệ tử học tập, tu luyện.
Trong lòng Thanh Thần vừa thẹn thùng vừa thấy may mắn, nếu như Nam Lê Đế quân thấy nàng vô dụng như này, không chừng sẽ cho nàng hồi phủ chứ?
Nàng phải luyện tập thật chăm chỉ.
Tại Vô Cực Sơn, không có Thanh Dung phu nhân giám sát và kiểm soát, nàng có thể tự do làm bất cứ chuyện gì.
Thanh Thần quyết định bắt đàu từ việc cưỡi mây đạp gió cơ bản trước.
Sau khi tan lớp, Thanh Thần đi về phía sau núi, luyện tập ở bụi cỏ rậm rạp, kiểm soát độ cao, luyện đến khi trời tối mới trở về, trên người nàng đầy những vết bầm tím do bị ngã.
Nàng lảo đảo lần theo ký ứng đi đến “Bách Hương Uyển” của Xích Viện, gõ cửa.
“Ai vây?” Bên trong truyền ra giọng nói mềm mại, đáng yêu của nữ tử.
Thanh Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Là muội.”
Cửa uyển “kẹt” một tiếng, tự động mở ra, cửa phòng ngủ bên trong cũng mở ra, Xích Viện bước ra từ trong phòng ngủ, thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của nàng, kinh ngạc đi tới: “Ai bắt nạt muội?”
“Không ai bắt nạt muội cả.” Thanh Thần lắc đầu: “Muội luyện tập cưỡi mây đạp gió ở sau núi.”
Xích Viện ngạc nhiên rồi nắm tay kéo nàng vào trong nhà.
“A… Sư tỷ nhẹ tay thôi, muội đau quá.” Thanh Thần khẽ kêu.
Xích Viện buông lỏng tay, Thanh Thần theo nàng ấy vào trong nhà.
Sắc trời đã tối, pháp thuật gì nàng cũng không biết, tự cầm quần áo ra sau rửa mặt một phen rồi đi ra.
Xích Viện đưa tay làm thuật hong khô, hong khô mái tóc ướt và hơi ẩm trên người nàng, nàng ấy thấy Thanh Thần ngồi trên giường, vạt áo hơi mở, quay đầu thấy nàng nhìn vết thương trên người nàng.
Nàng ấy không nhịn được đi tới, thoáng nhìn qua trên người Thanh Thần, lập tức không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
“Trời ơi, là do muội tự ngã à?” Xích Viện tặc lưỡi hai tiếng: “Không ngờ muội còn nhỏ tuổi, dáng dấp mềm mại non nớt mà lại là người tàn nhẫn.”
Toàn thân Thanh Thần đều đau nhưng khóe môi nàng lại cong lên. Mặc dù hôm nay ngã thảm nhưng kỹ năng cưỡi mây đạp gió đã tiến bộ rất nhiều.
“Tỷ không biết chữa bệnh.” Xích Viện lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng: “Đây là đan dược chữa thương, muội ăn một viên đi.”
Sau đó nàng ấy lại đưa một bình sứ nhỏ miệng rộng: “Đây là thuốc mỡ bôi.”
Dứt lời, nàng ấy cúi đầu nhìn vết thương trên người Thanh Thần, thở dài: “Thôi để tỷ bôi thuốc giúp muội. Sau lưng muội có rất nhiều chỗ bị thương, chắc muội không bôi tới được.”
“Đa tạ sư tỷ.” Thanh Thần ăn đan dược trước.
Xích Viện để lọ thuốc mỡ sang một bên rồi bắt đầu cởi quần áo của Thanh Thần.
Thanh Thần vẫn không chưa quen với hành động không hề dè dặt của nàng ấy, nàng nắm chặt vạt áo.
“Đều là nữ nhân, sao muội lại xấu hổ như thế chứ?” Xích Viện giễu cợt: “Không cởi y phục làm sao tỷ bôi thuốc cho muội được?”
Lúc này Thanh Thần mới buông tay ra.
Xích Viện mở bình sứ, ngón tay lấy thuốc mớ, một mùi thơm nhè nhẹ tức thì tỏa ra.
“Thuốc mỡ này thơm quá.” Thanh Thần nói, nàng còn tưởng thuốc bôi sẽ rất khỏ ngửi.
“Tất nhiên rồi.” Xích Viện nhướng mày cười nói: “Bắc Hương Uyển của tỷ, cái gì cũng thơm.”
Nàng ấy giúp Thanh Thần bôi thuốc, cảm thấy làn da nàng mịn màng mượt mà, không nhịn được xoa nhẹ vài cái.
“Tiểu Thanh Thần, da của muội thật tốt. Chỉ là tuổi tác còn quá nhỏ, dáng người còn chưa đủ đẫy đà. Nếu không thì, không biết sẽ thế nào…” Xích Viện vừa xoa thuốc, vừa vuốt ve: “Ừm… nhưng cảm giác thật tốt…”
Thanh Thần bị nàng ấy sờ đến nổi da gà, nhất là giọng điệu thân mật của nàng ấy nói “làn da của muội” khiến nàng cảm thấy như bị họa bì nhìn trúng da của mình, làm cho nàng có ảo giác nàng ấy muốn lột da nàng.
Bất giác, Thanh Thần cẳng thẳng cả người, nàng thấy phía sau bôi cũng gần xong rồi, Thanh Thần vội vàng nói: "Xích Viện sư tỷ, mấy chỗ còn lại để muội... muội tự bôi...."
Nàng từ chối quá rõ ràng, Xích Viện cũng không miễn cưỡng, chỉ là trước khi buông tay thực sự không kìm được vuốt nhẹ làn da mịm màng của nàng, tặc lưỡi nói: "Sau này đúng là lợi cho tên Chung Ly Quyết rồi..."
"Lợi gì cơ?" Thanh Thần quay đầu nhìn nàng ấy, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Xích Viện nhìn đôi mắt trong veo của nàng, thở dài, cười nói: "Không có gì. Muội tự mình bôi thuốc đi, tỷ đi ngủ trước."
Nói xong nàng ấy ngáp một cái, quay về giường mình nằm xuống.
Đan dược và thuốc mỡ mà Xích Viện đưa rất hiệu quả.
Ngày hôm sau Thanh Thần dậy thì cảm giác đau nhức toàn thân đã tan biến, gỡ vạt áo nhìn thử, thuốc mỡ đã thấm hết, vết bầm tím đã biến giảm đi rất nhiều, mặc dù còn nhưng ít nhất nhìn cũng không thê thảm giống như tối hôm qua.
Thanh Thần thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình còn có thể tiếp tục tăng cường luyện tập
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã trôi qua hơn một tháng
Mùa đông đã tới, mỗi ngày Thanh Thần đều học hành, luyện tập chăm chỉ, kỹ năng cưỡi mây đã không thành vấn đề, các pháp thuật nhỏ khác nàng đều nắm học được không ít.
Mặc dù so với nhóm sư huynh sư tỷ khác vẫn còn kém xa nhưng sự nỗ lực và tiến bộ của nàng tất cả mọi người đều rõ. Bởi vậy, các sư huynh sư tỷ đối với tiểu công chúa Long tộc ngoan ngoãn này, đều cực kỳ yêu thích, cũng đều cố gắng dẫn dắt và dạy dỗ nàng.
Đến cả Chung Ly Quyết cũng không quá bài xích nàng, nhưng cũng không gần gũi gì.
Thanh Thần không có thời gian để ý đến những thứ này.
Mùa đông đến rồi, chứng buồn ngủ của nàng lại bắt đầu tái phát.
Sáng sớm hôm đó, mọi người đều như thường ngày đến Quan Phong Đài.
Bây giờ Thanh Thần có viện riêng, sát cạnh Xích Viện, hai người thường xuyên đi cùng nhau, rất hợp nhau.
Mặt hai người đều đầy vẻ buồn ngủ, ngáp dài, khoan thai đến chậm.
Một vị sư tỷ trông thấy trên mặt Thanh Thần mang theo vẻ buồn ngủ, không nhịn được trêu chọc: "Sao muội lại giống Xà tộc thế, đến mùa đông là lười biếng."
Thanh Thần khẽ ngẩn ra.
Xích Viện ở bên cạnh cười nói: "Rồng cũng từ rắn mà hóa thành thôi, rồng có đặc tính như rắn là rất bình thường."
Một vị sư tỷ khác trách yêu: "Thật lớn mặt. Đó là chuyện từ hàng triệu năm trước rồi, bây giờ rồng đã là một chủng tộc độc lập, địa vị tôn quý bất phàm."
Xích Viện yêu kiều nhìn nàng ấy, cũng không giận, chỉ là kéo tay Thanh Thần nói: "Tiểu Thanh Thần, đừng để ý tỷ ấy, chúng ta đi luyện tập buổi sáng."
Nói xong nàng ấy kéo Thanh Thần đến bên cạnh tiến hành luyện tập buối sáng.
Cách đó không xa, Phượng Lam với Mạnh Trăn cũng không nhịn được nhìn Thanh Thần sau đó lại nhìn Xích Viện.
Không hiểu sao trong lòng thoáng qua một cảm giác khác lạ.
Thật ra từ khi Thanh Thần đến Vô Cực Sơn đến nay, các nàng đều có cùng một loại cảm giác: Trên người Thanh Thần có một khí chất giống hệt Xích Viện.
Vẻ đẹp yêu kiều đến mức gần như yêu mị đó, khác biệt rất nhiều so với các nữ nhân Long tộc, lại cực kỳ giống như Xích Viện.
Chỉ là trên người Thanh Thần vừa có sự thanh tao của Thần tộc, vừa có sự xinh đẹp, kiều diễm của yêu quái.
Có lẽ do tuổi nàng còn nhỏ, không quá rõ ràng, cũng không biểu hiện bên ngoài giống như Xích Viện...
Phượng Lam với Mạnh Trăn mỗi người một suy nghĩ riêng.
Mà bởi vì một câu trêu chọc vô ý của sư tỷ kia, giờ phút này trong lòng Thanh Thần cũng có chút bối rối và bất an.
Tới tận đêm khuya, nàng ở bên chỗ Xích Viện uống trà ăn điểm tâm thì rốt cuộc không kìm được hỏi: "Xích Viện sư tỷ, cứ đến mùa đông là Xà tộc lại buồn ngủ ạ?"