Xích Viện nhấp một ngụm trà rồi nói: "Đúng vậy, mùa đông là thời gian để ngủ đông. Cho dù đã là tiên thể nhưng nếu pháp lực không cao thì khó mà khắc chế được bán tính. Khi tu vi cao, pháp lực lớn thì sẽ không thành vấn đề"

Nàng ấy nói xong, nghiêng đầu nhìn Thanh Thần hơi bối rồi: "Nhưng muội là Long tộc, sao cũng bị buồn ngủ chứ? Chẳng lẽ muội phản tổ?"

Trong lòng Thanh Thần cũng cảm thấy một tia nghi hoặc lướt qua, nhanh như chớp nhưng nàng không bắt được.

Mày đẹp của nàng hơi nhíu lại rất lâu nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu xua tan cảm giác lỳ lạ trong lòng: "Sư tỷ, muội về nghỉ ngơi, tỷ cũng đi nghỉ sớm đi nhé."

Không chỉ có Thanh Thần lần đầu nghi ngờ về chuyện cứ đến mùa đông lại cảm thấy buồn ngủ. Phượng Lam cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hôm đó, Phượng Đồng đền Vô Cực Sơn tìm nàng ta nên Phượng Lam nói nghi ngờ này với Phượng Đồng.

Phượng Đồng đột nhiên hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy, Thanh Thần không phải là... rồng?"

Sắc mặt Phượng Lam kinh hãi, nói: "Sao có thể như vậy?"

Phượng Đồng bĩu môi: "Thật ra muội luôn cảm thấy nàng ta không giống Long tộc. Hơn nữa, Đại phu nhân quá cẩn thận, có phần hơi kỳ lạ..."

Mi tâm Phượng Lam nhăn lại, không nói gì.

Phượng Đồng nói tiếp: "Còn nữa, không phải cho đến bây giờ chúng ta cũng đều chưa thấy chân thân của nàng ta sao?"

Sắc mặt Phượng Lam trở nên nghiêm túc

Đúng vậy.

Cho tới bây giờ các nàng cũng chưa từng thấy chân thân Thanh Thần, cho dù là ngày Thanh Thần mới nở, các nàng cũng chưa từng thấy.

Phượng Lam nhìn Phượng Đồng, trong lòng mỗi người đều có suy đoán.

"Tỷ tỷ, tỷ theo dõi kỹ nàng ta chút" Phượng Đồng nói: "Long tộc rất khó sinh con, rồng cái lại càng hiếm thấy. Thanh Thần này nói không chừng nàng ta thật sự không phải Long tộc..."

Phượng Lam gật gù.

Hai người các nàng ở trong sân thuốc phía tây sơn môn nói chuyện

Trong sân thuốc này trồng rất nhiều tiên thảo, có một số loại tiên thảo cần hơi thở ngũ hành nuôi dưỡng. Hơi thở tộc Phượng Hoàng Lửa rất tinh khiết, cho nên Phượng Lam sẽ bổ sung hơi thở cho lửa cho tiên thảo. Sau khi bổ sung hơi thở lửa xong nàng đưa Phượng Đồng đến sân viện mình.

Mà hai người các nàng vừa đi ra khỏi dược viên, bên cạnh xuất hiện một bóng dáng màu hạnh, chính là Mạnh Trăn.

Mạnh Trăn nghe hết cuộc đối thoại của hai người.

Vốn nàng ta thấy khí chất Thanh Thần với Xích Viện quyến rũ giống nhau, đều cảm thấy buồn ngủ vào mùa đông, nàng ta cũng không nghĩ quá sâu. Nhưng giờ phút này nghe xong cuộc nói chuyện của Phượng Lam với Phượng Đồng, trong lòng nàng ta vô cùng chấn động.

Vừa nghĩ đến một loại khả năng, trái tim Mạnh Trăn kích động khiến tay chân đều run rẩy

-

Vào đông sâu hơn, càng ngày Thanh Thần dậy sớm càng khó khăn.

Rất nhiều lúc nàng dùng sức véo tay mình mấy cái mới có thể tỉnh lại. Nhưng cho dù có tỉnh rồi, người cũng lờ đờ, mệt mỏi, thiếu sứng sống.

Buổi sáng hôm đó, Xích Viện với Thanh Thân đang trên đường đến quảng trường Lạc Phong, nàng ấy vừa đi vừa ngáp dài nói: "Tiểu sư muội, sư tỷ không chịu được nữa, hôm nay tỷ sẽ xin phép sư tôn, về Xà tộc dưỡng sức, mùa xuân chúng ta gặp lại."

Lúc xế chiều, Xích Viện đã rời đi.

Thanh Thần cảm thấy hơi ghen tỵ.

Xà tộc vì nguyên nhân bản tính, tình huống đặc thù nên Xà tộc có thể xin nghỉ về nhà, còn nàng lại không thể. Hơn nữa nếu tự ý nghỉ, có lẽ mẫu thân biết sẽ răn dạy nàng.

Thanh Thần thở dài, cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ, tiếp tục đến phía sau núi tập luyện. Sau khi luyện tập mệt nhoài, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, lại chẳng biết lúc nào mà trực tiếp ngủ thiếp đi trên tảng đá to bằng phẳng.

Nàng bị vật gì đó lạnh lẽo đánh thức.

Mông lung mở mắt ra, trước mặt là một bóng trắng, nhìn kỹ mới phát hiện là Chung Ly Quyết.

Mùa đông ở Vô Cực Sơn lá phong được pháp luật khống chế đỏ tươi rực rỡ như lửa, thiếu niên mặt áo trắng, giữa rừng phong đỏ lộ ra dáng vẻ thẳng thắp xinh đẹp, giống như chóp tuyết trển đỉnh núi xa xôi.

Nhưng sắc mắt của y lại lạnh lạnh kiêu ngạo, trong tay còn cầm trường kiếm của mình, hắn dùng vỏ kiếm chọc cánh tay Thanh Thần.

"Ngươi tập luyện vậy à?" Giọng nói thiếu niên lạnh nhạt ngạo mạn.

Thanh Thần đứng dậy, mím môi, nàng không lên tiếng.

Cho dù gã là vị hôn phu của nàng nhưng chưa bao giờ thân cận với nàng, thậm chí còn không khách khí. Nàng cũng không có ý định lấy lòng gã.

Tính tình Thanh Thần hiền lành nhưng cũng có sự quật cường của mình.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Ta đã luyện xong rồi, chuẩn bị đi về, Chung Ly sư huynh."

Nói xong nàng khẽ khom người sau đó không nhìn biểu cảm của gã mà xoay người rời đi.

Thái độ không mặn không nhạt của nàng đã chọc Chung Ly Quyết tức giận, gã vẩy tay áo cũng xoay người rời đi.

-

Xích Viện không ở đây, Thanh Thần không có ai thân thiết, mỗi ngày đều là bộ dáng ỉu xìu không có tinh thân khiến người khác cũng không chủ động bắt chuyện với nàng.

Mỗi ngày nàng kéo thân thể mềm nhũn nặng nề nghe giảng bài, tu luyện, còn cần ra ngoài lịch luyện.

Đúng vậy, con cháu Thần tộc, sau khi trưởng thành sẽ phải đi bái sư học nghệ, học xong xuất sư mỗi người sẽ đi tiếp nhận chức vụ quản lý của mình, chưởng quản công việc một phương.

Mà trong thời gian bái sư học nghệ sẽ ra ngoài lịch luyện để sớm thử qua công việc để chuẩn bị cho chức vụ sau này.

Ngày hôm đó, bọn họ đến sông Bắc Ám cách Ma Vực không xa, chỗ đó quanh năm có yêu ma quỷ quái quấy phá, cũng là một chỗ để đệ tử tiên sơn lịch luyện.

Thanh Thần đã rất thuần thục kỹ năng cưỡi mây đạp gió, cùng với vài sư huynh sư tỷ, hạ xuống bên bờ sông Bắc Hà.

Bời vì nơi này gần Ma Vực, bầu trời u ám hơn nơi khác rất nhiều, luôn có mây đen bảo phủ, khí lạnh không tan. Dòng sông cũng đen như mực, đứng ở bờ sông, không thể thấy được bóng dáng phản chiếu.

"Mọi người cẩn thận đề phòng." Lần này người dẫn đầu là Lan Nhân sư tỷ.

Tay Thanh Thần cầm trường kiếm, khuôn mặt mệt mỏi, nàng cố gắng mở to mắt, đứng bên bờ sông, miễn cưỡng tập trung, quan sát sự chuyển động trên mặt sông.

Nhưng mọi người đứng đợi ở bờ sông rất lâu, mặt sông vẫn bình tĩnh như vũng nước đọng, không một gợn sóng.

Thanh Thần đợi đến mức không chịu được, liên tục che miệng ngáp vài cái, không biết đã đứng ngủ quên từ lúc nào.

Cho đến khi một tiếng hét lạnh lùng cảnh báo: "Cẩn thận..."

Sau đó, một chất lỏng lạnh lẽo chạm vào mặt khiến nàng tỉnh dậy, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị kéo sang một bên, sau đó chính là giọng nói răn dạy lạnh lẽo truyền từ trên đỉnh đầu xuống

"Thanh Thần, ngươi có thể nghiêm túc chút không?!" Chung Ly Quyết kéo nàng sang bên cạnh, không nhịn được trách móc "Tất cả mọi người đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, ngươi không chỉ không giúp đỡ, mà còn lười biếng!"

Chung Ly Quyết nói xong có chút không hài lòng.

Trước đấy thấy mỗi ngày Thanh Thần trong lớp cực kỳ chăm chú, sau lớp học lại ra bên ngoài tập luyện khắc khổ, tâm tư gã rất mâu thuẫn với nàng, còn có một chút tán thưởng.

Kết quả bây giờ còn chưa đến hơn tháng nàng đã bắt đầu lười biếng, buổi học sáng thì đến muộn, nghe giảng thì phân nửa thời gian là mất tập chung, thậm chí còn ngủ say như chết. Không chỉ không chăm chú nghe giảng mà cũng không siêng năng tập luyện giống như trước.

Hai tháng liền đều như thế.

Có thể thấy, ban đầu chắc nàng chỉ muốn gây ấn tượng tốt, làm vẻ. Bây giờ tất cả sự yêu mếm của mọi người dành cho nàng đều hoàn toàn tiêu tán.

Thậm chí ngay cả sự cảm mến của gã cũng đã tan biến.

Thanh Thần liếc nhìn gã sau đó chuyển mắt nhìn về phía mặt sông.

Mặt sống vốn yên ả giống như vũng nước đọng, giờ phút này lại sôi trào giống như nước sôi, từng con từng con yêu vật hình cá màu đen ra khỏi mặt nước, tấn công mọi người.

Thanh Thần nâng trường kiếm, cùng sư huynh sư tỷ nghênh đón.

Những thứ này chẳng qua là hà yêu, dính chút ma khí, còn khai thần trí, ma lực cũng không cao, cũng không khó đối phó.

Hoàn thành lịch luyện hôm nay, mọi người lên đường quay về, trở về Vô Cực Sơn.

Chung Ly Quyết nhìn khuôn mặt buồn ngủ của Thanh Thần, nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của nàng, gã không khỏi cảm thấy bực bội.

Khi vừa hạ xuống trước cửa sơn môn, những sư huynh sư tỷ khác đều lần lượt rời đi.

Thanh Thần mệt mỏi, chậm rãi đi về viện của mình.

"Dừng lại." Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lẽo kiêu ngạo.

Thanh Thần dừng bước, quay đầu nhìn y.

Trong đôi mắt trong suốt đều là hoang mang, phảng phất như đang hỏi gã có chuyện gì nữa.

Giọng điệu Chung Ly Quyết không vui: "Ngươi phải hiểu rằng, nếu ngươi không phải là Long tộc, ta sẽ bao giờ đính hôn với ngươi."

Nữ tử lười biếng như vậy, không có tài cán gì, làm sao xứng làm thê tử của Chung Ly Quyết.

Thanh Thần cố gắng nhấc mở mắt, bình tĩnh nhìn hắn, giọng điệu nhạt nhẽo: "Ta biết rồi."

Thái độ hờ hững của nàng càng chọc giận Chung Ly Quyết: "Nếu đã đính hôn, mong ngươi hãy cố gắng nhiều hơn."

Cảnh sắc trước mặt Thanh Thần lại mông lung, nàng cố gắng mở mắt ngầng đầu nhìn đỉnh núi xa xôi, tự nhủ, đây chắc là trận tuyết cuối cùng. Mùa xuân sắp tới rồi.

Buồn ngủ quá, mùa đông thật khó chịu, mùa xuân hãy đến sớm.

"Ngươi có nghe ta nói không?" Chung Ly Quyết tức giận nói: "Thái độ này của ngươi cực kỳ thất lễ."

Thanh Thần lén véo lòng bàn tay mình, nghiêm mặt nói: "Ta nghe rồi, ta sẽ cố gắng."

"Hy vọng ngươi nói được làm được." Chung Ly Quyết nói xong câu này rồi xoay người rời đi.

Thanh Thần đứng yên tại chỗ, nghiêng đầy nhìn bóng lưng gã đi xa, mím môi.

Dù vẻ bề ngoài gã có ưa nhìn, nhưng tại sao lại thích ồn ào, dạy bảo như vậy?

Nàng bị Thanh Dung phu nhân quản giáo, trói buộc mười mấy năm, vất vả lắm tới nơi này, được tự do tư tại chút, lại bị "vị hôn phu tương lai" dạy bảo.

Thôi, buồn ngủ quá, bây giờ không nghĩ đến những chuyện phiền phức này nữa.

Quay về ngủ.

Thanh Thần khó khăn vượt qua mùa đông này, cũng trải qua sinh nhật thứ mười ba của mình một cách bình thường trong mùa đông này.

Trong nháy mắt, mùa xuân đã đến, vạn vật sinh sôi.

"Tiểu Thanh Thần, tỷ đã về rồi, có nhớ tỷ không?"

Thanh Thần đang nghỉ trưa thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Xích Viện.

Nàng vội vàng đứng lên, mở cửa.

Xích Viện như một cơn gió thơm thổi vào, ôm nàng một cái. Sau đó nàng ấy buông nàng ra, đánh giá nàng trên dưới một phen, trầm ngâm nói: "Ừm, hình như muội cao lên một chút."

Sau đó lại nhìn nhìn ngực Thanh Thần, bĩu môi nói: "Nhưng mà vẫn chỉ là một đứa bé."

Thanh Thần không đế ý lời nói vô tư của nàng, mỉm cười đáp lại câu nói trước đó của nàng ấy: "Muội có nhở tỷ."

"Miệng thật ngọt." Xích Viện đưa tay khẽ nắn nắn khuôn mặt mềm mại của nàng: "Dỗ tỷ chứ gì?"

Thanh Thần lắc đầu, chỉ cười.

Cũng không phải lời nói dối.

Mùa đông này, những gì khiến nàng nhớ nhung cũng chỉ có Ngưng Châu, Ứng Uyên ca ca, còn có nàng ấy.

Xích Viện kéo tay nàng: "Đi thôi, đến phòng của tỷ. Tỷ mang rất nhiều đồ ngon với đồ chơi cho muội."

Vào trong phòng Xích Viện, đúng là nàng ấy mang tới không ít thứ tốt.

Thanh Thần ngồi quỳ bên cạnh bàn thấp, vừa uống trà ngọt vừa ăn điểm tâm mới lạ nàng ấy mang tới, vừa nhìn nàng ấy đọc sách, trên mặt nàng ấy nở nụ cười kỳ lạ, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, trông rất hào hứng.

Thanh Thần không nhịn được đến gần: "Sư tỷ, tỷ đang đọc sách gì vậy?"

Thấy nàng thò đầu qua đây, Xích Viện vội vàng gấy quyển sách lại, đẩy nàng ra: "Đi đi đi, không phải là thứ dành cho trẻ con."

Thanh Thần chớp mắt, càng ngày càng hiếu kỳ.

Mà Xích Viện chỉ cười, nụ cười thần bí kia làm Thanh Thần ở tuổi thiếu nữ hoàn toàn không thể hiểu nối.

Xích Viện nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, cười nói: "Mùa đông đã qua, sắp đến rồi..."

"Cái gì?"

Xích Viện khẽ thở dài một hơi, vuốt về đầu nàng: "Không có gì."

Mùa đông này, Thanh Thần đã tròn mười ba tuổi.

Vừa mới vào xuaau không lâu, Chung Ly Quyết cũng tròn mười tám tuổi.

Mùa đông rất khó chịu với Thanh Thần, vất vả chịu đựng cuối cùng chờ đến mùa xuân.

Nhưng đối với Chung Ly Quyết mà nói, mùa xuân vạn vật thức tỉnh, đâm chồi nảy lộc, nhưng y rất khó chịu vì kỳ động dục đầu tiên khi trưởng thành của y đã đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play