Ánh chạng vạng cuối cùng ở chân trời cũng chậm rãi biến mất.
Rừng phong bên cạnh con đường bạch ngọc vẫn rực rỡ như lửa nhưng tâm trạng của Thanh Thần dần dần trùng xuống.
Nàng đứng yên tại chỗ, không biết nên tiếp tục đi về phía trước hay là quay lại cổng núi, ngày mai quay lại?
Nếu quay lại thì nàng nên đi đâu?
Nếu không rời đi thì nàng có thể đến đâu?
Ngón tay nàng vò chiếc khăn tay trên tay mình, lần đầu tiên nàng rơi vào tình thế khó xử như vậy.
“Tiểu nha đầu, đứng đây canh cửa à?”
Giọng nói mềm mại đáng yêu truyền đến từ phía sau.
Thanh Thần nghiêng đầu quay lại, nhìn thấy đằng sau có một nữ tử dáng vẻ uyển chuyển đang đi tới, váy áo đỏ rực của nàng ấy như hòa làm một thể với rừng phong hai bên, trên khuôn mặt kiều diễm lại thêm nụ cười mê hoặc và ngọt ngào.
Thanh Thần chớp mắt, nhìn chằm chằm nàng ấy, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào.
Bởi vì… toàn thân nữ tử này chẳng nhưng không có chút tiên khí nào mà trái lại khắp thân đều là cảm giác lẳng lơ diêm dúa. Hoàn toàn khác với những thần tộc, tiên tộc Thanh Thần gặp trước kia.
Nàng không xác định được cô gái này có phải là đệ tử của Nam Lê Đế quân hay không.
Ánh mắt cô gái quyến rũ kia sáng quắc, một đôi mắt đẹp đến mức có thể câu hồn người. Nàng ấy đánh giá Thanh Thần từ trên xuống dưới một phen, khóe môi hơi hơi cong lên, híp mắt cười nói: “Là tiểu sư muội mới đến sao?”
Thanh Thần gật gật đầu, do dự nói: “Tỷ là… sư… sư tỷ.”
“Vậy thì đúng là mới tới rồi.” Cô gái kiều mị lại tinh tế đánh giá Thanh Thần một phen, cười nói: “Ôi, lần đầu tiên thấy một Long tộc yếu đuối lại ngoan ngoãn như vậy, thật thú vị.”
Thanh Thần ngại ngùng đứng ở đó, không biết đáp lại lời nói của nàng ấy thế nào.
“Tỷ tên Xích Viện.” Cô gái quyễn rũ kia cười nói: “Sao muội lại đứng ngẩn người ở nơi này thế?”
Thanh Thần gọi nàng ta một tiếng “Xích Viện tỷ tỷ”, sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Muội tới muộn quá, trước đó muội có gặp một vị sư tỷ, sư tỷ nói sư tôn đã quay về động phủ nghỉ ngơi, bảo muội ngày mai quay lại.”
Xích Viện “chậc chậc” hai tiếng, cười nói: “Chắc người muội gặp là Lan Nhân sư tỷ, tính tình của nàng ấy tương đối cứng nhắc.”
Nói xong nàng ấy đi đến trước mặt Thanh Thần, đột nhiên đưa tay khẽ nhẹ nhàng véo khuôn mặt non mền của nàng, cười nói: “Sao có thể lạnh lùng với tiểu sư muội đáng yêu như này chứ? Ngay cả kẹo cũng không mang theo.”
Thanh Thần bất ngờ bị nàng ấy véo mặt, nhất thời ngây người.
Xích Viện nhìn vẻ ngơ ngác của nàng, không nhịn được “phì” cười một tiếng: “Đi theo ta.”
Sao lại có tiểu công chúa Long tộc lại đáng yêu như vậy?! Khác hoàn toàn với những Long tộc khác.
Thanh Thần đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Mặc dù Xích Viện quá mức nhiệt tình so Lan Nhân lạnh như băng nhưng khiến nàng không cách nào thích ứng được, thậm chí không xác định được mình có nên đi theo nàng ấy không.
“Còn đứng ngẩn ở đó làm gì?” Xích Viện cười nói: “Hay là muội một tiếp tục đứng ở đây chờ một đêm? Hay là tự mình quay về, ngày mai lại leo lên từ chân núi?”
Thanh Thần nhìn tia nắng chạng vạng cuối cùng nơi chân trời cũng đã tắt, những đèn gió treo trên cây phong cũng lần lượt sáng lên.
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười nói với Xích Viện: “Làm phiền sư tỷ dẫn đường.”
“Đúng là đứa bé ngoan.” Xích Viện thân mật nắm tay nàng, cười khanh khách nói: “Đi theo sư tỷ nào.”
Thanh Thần hầu như chưa nắm tay ai bao giờ, theo bản năng nàng muốn rút ra.
Nhưng Xích Viện nắm quá chặt, nàng lại không dám dùng sức nên chỉ có thể để mặc cho nàng ấy nắm.
“Sao tay của muội lại lạnh như vậy?” Xích Viện vừa đi vừa nói: “Nghe nói trời sinh Long tộc tính nóng, thân nhiệt rất cao, là do muội đứng ở đó hứng gió lâu sao?”
“Không phải, từ nhỏ thân nhiệt muội đã thấp.” Thanh Thần trả lời.
Xích Viện ngạc nhiên cười: “Thế này cũng quá kỳ lạ, Xà tộc chúng ta trời sinh thân nhiệt đã thấp.”
Thanh Thần nghiêng đầu liếc nhìn nàng ấy, thầm nghĩ: Hóa ra Xích Viện sư tỷ là Xà tộc.
Nàng đi theo Xích Viện dọc con đường dài một lát, sau đó lại rẽ vào một con đường nhánh, lại rẽ vài lần, đi một lúc thì tới một sân viện nhỏ.
Thanh Thần quan sát sân viện nhỏ trước mắt, trên tường viện phủ đầy hoa tử đằng, đủ loại màu sắc. Hai bên cửa treo hai chiếc đèn gió, trong đêm tối tỏa ra ánh sáng ấm áp trong đêm, soi sáng ba chữ trên tấm bảng- “Bách Hương Uyển”.
Nàng không nhịn được hỏi: “Nơi này là… đâu?”
“Nơi này là chỗ ở của ta.” Xích Viện vung tay một cái, tất cả cánh cửa đóng kín của uyển tự động mở ra, nàng ấy lôi kéo Thanh Thần đi vào, cười nói: “Đêm nay muội ở chỗ ta một đêm, trời đã tối, ngày mai ta lại dẫn muội đến chỗ tiếp dẫn đệ tử, sắp xếp chỗ ở cho muội.”
Nàng ấy vừa nói vừa đi về phía trước, lại đưa tay mở cửa phòng ngủ của mình, dẫn Thanh Thần cùng đi vào.
Thanh Thần gật gù, thuận tiện quan sát xung quanh trong phòng.
Căn nhà này cũng rất hợp với phong cách của Xích Viện.
Những tấm màn lụa màu đỏ đung đưa nhẹ nhàng theo cơn gió đêm ngoài cửa sổ. Trên bàn thấp có một bình hoa tinh xảo cắm đầy hoa tươi, lư hương trên bàn tỏa ra những làn khói xanh, mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp phòng.
Hai bên bàn thấp để bồ đoàn, xa xa là chiếc giường hoa lệ chạm khắc tinh xảo, bên cạnh giường là bàn trang điểm tinh xảo. Dưới cửa còn có một chiếc giường bé.
“Tối nay muội ngủ chiếc giường nhỏ kia đi.” Xích Viện liếc nhìn nàng, lại cười nói: “Hay là muội muốn ngủ chung với tỷ tỷ, cũng không phải không thể.”
Sắc mặt Thanh Thần ửng đỏ, lắc đầu nói: “Đa tạ sư tỷ, muội ngủ giường nhỏ là được.”
“Tùy muội.” Xích Viện cười nói: “Đằng sau là phòng tắm, muội có muốn tắm cùng tỷ không?”
Thanh Thần lắc đầu, sau đó hỏi: “Không phải có thể dùng thuật tẩy trần sao?”
“Sao một chút thú vui sinh hoạt nào thế?” Xích Viện vừa tìm quần áo sạch sẽ trong rương, vừa cười nói: “Thuật tẩy trần luôn khiến tỷ có cảm giác chưa tắm vậy. Hơn nữa, ngâm bồn trong phòng tắm còn có thể thả chút hương thơm, tắm xong trên người còn có mùi hương thơm mát, tuyệt với biết bao nhiên…”
Thanh Thần gật gù: “Sư tỷ cứ tắm trước đi.”
Xích Viện cũng không nói gì thêm, tự cầm quần áo đi đến phòng tắm phía sau.
Thanh Thần lại quan sát căn phòng một lần nữa, sau đó ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh bàn thấp, chống cằm suy tư.
Đây là lần đầu tiên nàng thực sự rời khỏi nhà, những chuyện gặp được một ngày hôm nay, dù hơi khó khắc trắc trở nhưng cũng tính là thuận lợi.
Còn rất mới mẻ.
Gặp được hai sư tỷ có tính cách khác nhau.
Một người lạnh lùng quá mức, một người nhiệt tình quá mức.
Hai tay nàng chống cằm, nghĩ ngợi một lúc, cơn buồn ngủ lại ập đến.
“Tiểu sư muội.” Không biết lúc nào, bên tai nàng vang lên tiếng gọi, thậm chí có người nhẹ nhàng đẩy nàng.
Thanh Thần mơ mơ màng màng mở mắt ra, chóp mũi ngửi được mùi hương thơm ngát, trước mắt là một nữ nhân, khoác một chiếc áo, tóc xõa xuống, cả người thơm ngát, thậm chí còn mang chút sắc hương.
Nàng ngơ ngác chốc lát rồi mới phản ứng được mình đang ở đâu, người trước mặt là ai.
“Sao chưa tắm mà muội đã đi ngủ rồi?” Xích Viện cười tươi đứng trước mặt nàng.
Thanh Thần ngẩng đầu nhìn nàng ấy, mặt bỗng đỏ bừng.
Chỉ thấy nữ tử trược mặt vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước, dây áo chỉ buộc hờ, vạt áo thấp mở, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, đặc biệt là chỗ đầy đặn kia, quá mức thu hút.
Ánh mắt Thanh Thần nhanh chóng lướt qua, nhưng không nhịn được quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Nàng đã gặp nữ tử Thần tộc, phần lớn bọn họ đều đoan trang thận trọng, từ trước đến nay nàng chưa từng gặp qua ai giống như Xích Viện.
Xích Viện không nhịn được cười khúc khích: “Tiểu nha đầu, muốn nhìn thì nhìn đi, tỷ tỷ cho muội nhìn.”
Khuôn mặt Thanh Thần đỏ bừng.
Xích Viện chỉ cảm thấy tiểu công chúa Long tộc thật thú vị.
Dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ khác hoàn toàn với sự kiêu căng ngạo mạn của các Long tộc khác.
Thấy khuôn mặt trắng nõn của Thanh Thần đỏ đến mức sắp nhỏ máu, nàng ấy cười nói: “Muội nhanh đi tắm đi, có mang theo quần áo không?”
Tiểu cô nương thực sự còn quá nhỏ, không chịu nổi trêu chọc.
Thanh Thần gật đầu: “Mang theo ạ, đều ở trong túi càn khôn.”
“Vậy muội đi tắm đi.” Nói xong, Xích Viện lại hỏi: “Có biết tự tắm không? Có cần người hầu không?”
Vô Cực Sơ không thể mang theo người hầu nhưng những Long tộc khác đều sẽ tự mình làm một hai con rối hầu hạ bên cạnh.
Thanh Thần gật đầu: “Muội tự tắm được.”
Không biết thì nàng sẽ tự học.
Nàng tự đi vào phòng tắm, loay hoay một hồi mới đi ra.
Xích Viện nửa tựa nửa nằm trên giường ngáp dài, thấy nàng đi ra, lười biếng liếc nàng, lập tức cười thành tiếng: “Ngay cả váy cũng không biết mặc, vậy là gọi là biết sao?”
Thanh Thần cúi đầu nhìn dây áo được mình cột linh tinh, mím môi, không nói gì.
Xích Viện lười biếng đứng dậy, đi đế chỗ nàng, tháo dây áo của nàng.
Thanh Thần vội vã ôm lấy vạt áo của mình.
“Cầm cái gì?” Xích Viện không đồng tình liếc nàng, sau đó vừa buộc lại dây áo cho nàng, vừa nói: “Tiểu nha đầu, chưa đủ lông đủ cánh, nhỏ bé như cây mầm non, có cái gì đáng xem, tỷ chẳng thèm nhìn.”
Sắc mặt Thanh Thần nóng bừng lên.
Xích Viện nhìn tóc còn ướt của nàng: “chậc chậc” hai tiếng, đưa tay làm thuật làm khô, vệt nước trên tóc với người nàng đều được hong khô, lại nói: “Muội, tiểu nha đầu này, tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không biết, sao người trong nhà lại nỡ đưa muội đến đây?”
Thanh Thần cắn môi, nhẹ nói: “Từ từ muội sẽ học được, cũng sẽ lớn lên.”
Xích Viện giúp nàng sửa soạn xong, sau đó ngáp một cái, mặt đầy vẻ mệt mỏi, nói: “Được rồi, sư tỷ muốn ngủ, bé ngoan, đi ngủ sớm đi, giờ Mão ngày mai phải dậy rồi.”
Thanh Thần gật đầu: “Nhưng làm sao biết được lúc nào là giờ Mão?”
Xích Viện đã nằm thẳng trên giường mình, kéo chăn đắp lên người, giọng nói lười biếng mềm mại: “Sẽ có tiếng chuông vang.”
Thanh Thần leo lên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ rồi nằm xuống, nàng chợt nhớ tới gì đó lại ngồi dậy.
Xích Viện nghe thấy tiếng động, hỏi: “Tiểu nha đầu, còn không ngủ đi, còn làm gì thế?”
“Muội đi tắt đèn.”
“Nằm đi, để tỷ lo.” Ánh mắt Xích Viện còn không mở ra, trực tiếp phất tay một cái đèn liền tắt.
Thanh Thần còn tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng thực tế tới gần mùa đông, nàng còn chưa thích ứng nhưng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Cho đến sáng hôm sau, tiếng chuông vang lên, nàng vẫn còn chưa tỉnh.
Là Xích Viện đánh thức cô, thấy Thanh Thần mở mắt, nàng ấy lầu bầu nói: “Muội, tiểu nha đầu này, ngủ còn sâu hơn cả tỷ. Đến tiếng chuông muội còn không nghe thấy. Ta gọi muội, muội cũng không nghe thấy…”
Thanh Thần nhanh chóng bò dậy, xấu hổ nói: “Xin lỗi sư tỷ, muội ngủ say quá.”
Xích Viện ngáp dài: “Thu xếp một chút, đến giờ Mão ba khắc chúng ta phải đến quảng trưởng Lạc Phong.”
Quảng trường Lạc Phong là một khu vực rộng lớn hình tròn lớn, xung quanh quảng trường trồng một rừng phong, lá phong đỏ rực rơi lác đác khắp nơi.
Lúc Thanh Thần đi theo Xích Viện đến, trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều đệ tử.
Trong đó có tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Thanh Thần – Phượng Lam, còn có Lan Nhân sư tỷ lạnh như băng mà nàng gặp hôm qua, cùng với vài đệ tử đã từng gặp thoáng qua trên trời.
Thiếu niên áo trắng trong số đó xoay đầu lại, Thanh Thần nhìn gã, cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc, không phải là vì hôm qua từng nhìn thấy mà là vì đã từng gặp trước đây.
“Nghe nói người đó là hôn phu của muội?” Xích Viện đứng bên cạnh che môi cười duyên: “May mà muội đến sớm. Tiểu sư đệ rất đẹp trai, nên rất được yêu mến đấy.”