Ln đu tiên Thanh Thn hc cưi mây đp gió thì đã lén đi theo vi my đứa bé Long tc. Bi vì mu thân nàng vn luôn không cho nàng làm vic này, cũng không cho nàng làm vy, mẫu thân ch cn nàng ngoan ngoãn, khéo léo, yên phn đng làm lon là đưc.

Mi ln nàng ch có th tha thiết mong ch nhìn nhng đa bé Long tc khác hc các loi pháp thut, luyn tp hô mưa gi gió các loi.

Ln này nhìn bn chúng cưi mây đp gió, nàng càng hâm m hơn.

Nàng nghĩ, đi nàng yên lng hc xong cưi mây đp gió nht đnh mu thân s rt vui v.

Đáng tiếc, khó có mt ln nàng không nghe li nhưng kết qu là...

Trong nháy mắt, nàng nhảy quá mức, sau đó hoảng sợ rơi thẳng từ trên mây xuống.

Dưới đáy biển đều là một đám rồng con, không quá năm tuổi, pháp lực không cao, gặp loại tình huống ngoài ý muốn này cũng không biết làm gì. Nhìn thấy Thanh Thần rơi xuống, nhất thời bọn chúng đều ngẩn ngơ đứng ở đó, còn lại chỉ là một loạt tiếng thét chói tai.

Chỗ chơi đùa lần này của bọn chúng là một khối đá trên vách đá ở bờ biển.

Lúc từ trên cao rơi xuống, Thanh Thần ngắm nhìn đá ngầm lởm chởm dưới đáy biển, thầm nghĩ, nếu rơi trên mặt biển còn may. Nghĩ như thế, nàng thậm chì còn cố gắng ngước vài lần những đáng tiếc hiệu quả quá bé.

Nàng nhắm mắt lại, ý nghĩ cuối cùng trong đầu là: Nếu mình chết, mẫu thân có đau lòng không?

Nàng còn có một vị tiểu hôn phu chưa cưới, không biết gã có đau lòng một thời gian không?

Tuy nhiên, có thể nàng chính là một con rồng bi thương nhất đi, vì không cưỡi mây đạp gió được mà chết…

Là đứa con thứ mười chín của Tây Hải Long vương, thật ra Thanh Thần rất được cưng chiều.

Phụ vương của nàng biểu hiện đặc tính “rồng bản tính râm” cực kỳ triệt để, thê thiếp thành đàn, con cũng nhiều đến mức không đếm được.

Nhưng cũng may mắn ông ta nhớ được Thanh Thần, cũng coi như là sủng ái nàng.

Không có nguyên nhân khác, chỉ vì nàng là rồng, hơn nữa là một con rồng cái khó có được mà thôi.

Mấy năm gần đây, dòng dõi Long tộc ngày càng tàn lụi. Cũng không biết bị cái gì nguyền rủa, nếu kết hợp cùng đồng tộc với mình thì cực kỳ khó có con nối dõi; mà cùng với loài khác thì sinh ra không phải hình thù kỳ quái thì chính là hậu duệ của chủng tộc khác, rất ít xuất hiện con cháu của rồng.

Mà trong số ít con cháu của rồng, số lượng rồng cái lại càng hiếm có.

Cho nên, cha nàng nhớ được nàng, còn hơi sủng ái nàng, cũng không phải có bao nhiêu yêu nàng, vẻn vẹn chỉ là vì nàng là một con rồng cái hiếm hoi mà thôi.

Bởi vì hiếm thấy, nàng bị các Long tộc khác nhìn trúng, rất nhanh đã định ra hôn sự từ bé.

Trong nháy mắt, trong đầu Thanh Thần đã tóm tắt ngắn gọn xong cuộc đời của nàng, nàng nhắm mắt lại, cũng không chú ý một thân ảnh màu vàng thấp thoáng phía xa.

Thân thể nho nhỏ của nàng rơi xuống một vòng tay rộng lớn ấp áp, một giọng nói rõ ràng, trầm thấp quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: “Bé ngoan, sao lại từ trên trời rơi xuống thế?”

Thanh Thần vui mừng mở mắt ra: “Ứng Uyên ca ca!”

Ứng Uyên ca ca lúc nào cũng gọi nàng là bé ngoan, bởi vì hắn nói nàng là bé ngoan nhất trong đám trẻ con Long tộc này.

Ứng Uyên bế nàng, chân đạp hư không, mấy bước liền có thể đứng trên vách đá, sau đó hắn mới đặt nàng xuống.

Trên sườn núi, bọn nhỏ reo hò một trận.

Thanh Thần cũng ngẩng đầu nhìn Ứng Uyên: “Ca ca thật lợi hại! Muội rất hâm mộ ca ca biết bay.”

Ứng Uyên cúi đầu nhìn nhóc con còn chưa cao đến bắp đùi mình, thấy nàng tốn hết sức lực ngửa đầu thì hắn liền ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của nàng: “Muội còn nhỏ, đừng vội. Về sau muội cũng biết bay.”

Long tộc lấy số lần lột xác làm tuổi, mặc kệ thân xác này dừng lại mấy trăm năm hay ngàn năm.

Tức lúc phá vỏ đi ra rồi được nuôi trong ao rồng, nàng mới mấy tuổi mà thôi, đúng là không quá nôn nóng.

Thanh Thần gật gù, đối với sự thoát hiểm vừa rồi nàng nghĩ lại cũng vừa sợ hãi vừa hối hận.

Ứng Uyên đứng thẳng lên, nói với những đứa bé khác: “Tất cả quay lại biển hết đi.”

Thân hình hắn cực kì cao lớn, nét mặt trời sinh tuấn mỹ dịu dàng nhưng lông mày và ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng, hơn nữa khí chất uy nghiêm khiến người ra có một loại cảm giác ngột ngạt, khó gần gũi.

Mấy đứa bé ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta thì đều cùng gật đầu, sau đó tiếp tục sử dụng thuật cưỡi mây đạp gió quay về mặt biển.

Ánh mắt Thanh Thần đuổi theo thân ảnh bay đi của bọn chúng, cho đến khi từng đứa từng đứa chìm xuống biển.

Con ngươi tròn vo, đen láy giống như là cực kỳ hâm mô.

Thoáng nhìn qua vẻ mặt của nàng, trên khuôn mặt lạnh lùng khó đoán được của Ứng Uyên lộ ra ý cười, hỏi: “Bé ngoan cũng muốn bay sao?”

Ứng Uyên cũng không phải là một người thích cười.

Hắn là Ứng Long – người hiêm hoi mang dòng máu tổ tiên của loàn rồng, trời sinh đã tôn quý. Mặc dù tuổi tác nhỏ hơn Tứ Hải Long vương rất nhiều nhưng bởi vì thân phận thần chức nên đã là Đế quân Long thần một phương. Quyền cao chức trọng, thậm chí thần vị còn xếp phía trên Tứ Hải Long vương.

Bình thường, hắn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng xa cách, trong mắt mọi người hắn cao cao tại thượng, khiến mọi người kính nể.

Thanh Thần là một trong số ít người mà hắn đối xử dìu dàng, gần gũi.

Bởi vì Long tộc khó có được một bé gái, khó tránh khỏi mọi người sẽ thương tiếc cưng chiều nàng hơn, lại vì nàng quá ngoan ngoãn, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.

Mặc dù được sủng ái lớn lên những tính cách của nàng không kiêu căng ngang ngược, ngược lại còn rất cẩn thận. Có thể nguyên nhân là do phu nhân Tây Hải Long vương quản thúc nghiêm khắc nên dù tuổi còn nhỏ nhưng nàng đã hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe theo vượt quá tuổi.

Ứng Uyên vẫn nhớ được lần đầu tiên gặp Thanh Thần, là một lần yến hội của Long tộc.

Trong yến hội, mọi người ăn uống linh đình, túm năm tụm ba cười trò chuyện. Bọn nhỏ lớn hơn chút cũng túm năm tụm ba chơi đùa cùng nhau. Trong số đó một bé gái ba bốn tuổi, dáng dấp như được đúc ra tự ngọc, người mặc áo gấm, đứng lặng lẽ một bên, nhìn rất lẻ loi.

Ứng Uyên biết nàng là con gái Tây Hải Long vương. Nhìn nàng vừa ngáp dài, vừa chảy nước mắt, vừa dùng lực nhéo cánh tay của mình. Hắn cảm thấy cử chỉ của nàng có chút kỳ là, hắn không nhịn được hỏi: “Nhóc con, muội đang làm gì?”

Bé gái nho nhỏ dùng ánh mắt đen láy nhìn hắn, giọng nói mềm mại trả lời: “Muội buồn ngủ quá, phải véo tay mình mới không ngủ gật.”

Ứng Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ không giấu nổi vẻ mệt mỏi của nàng, có phần không hiểu: “Buồn ngủ thì đi nghỉ đi.”

“Không được. Mẫu thân đã nói, không được nghỉ, không được ngủ.” Trong mắt nàng hiện lên sự sợ hãi, cái đầu nho nhỏ không ngừng lắc, khuôn mặt nhỏ hồng hào và tỉnh xảo mang theo bối rối: “Những đứa trẻ khác cũng không ngủ, muội cũng không thể ngủ.”

Ứng Uyên khẽ nhíu mày. Thấy nước mắt nàng tràn ra còn gắng gượng không khóc. Hắn giơ tay, một luồng ánh sáng trắng xuyên qua đầu nàng.

Thanh Thần chỉ cảm thấy đầu óc mình bỗng chốc tỉnh táo, tất cả buồn ngủ biến mất.

Nàng vui vẻ ngẩng đầu nhìn hắn: “Phép thuật này hay quá, cảm ơn ca ca.”

“Trước đó, mẫu thân cũng dùng thuật pháp để muội không buồn ngủ nhưng ] chỉ duy trì được một lúc. Nhưng dù sao cách này cũng tốt hơn so với việc nhéo tay mình.” Chắc là rất vui, nàng bắt đầu chủ động nói chuyện với hắn: “Thật ra bình thường muội không dễ mệt rã rời như vậy nhưng cứ mỗi lần đến mùa đông là muội cực kỳ buồn ngủ, đi đường cũng có thể ngủ…”

Ứng Uyên nói: “Trẻ con dễ buồn ngủ là chuyện rất bình thường.”

Thanh Thần liên tục lắc đầu: “Không thể, không thể. Mẫu thân muội đã nói, những đứa bé Long tộc khác không như vậy cho nên muội cũng không thể như vậy.”

Tại sao lại dùng hành vi của người khác để ràng buộc nàng?

Mới chỉ là đứa bé ba bốn tuổi mà đã như vậy, đúng ra bây giờ là lúc không buồn, không lo, không chút kiêng kỵ nhất.

Ứng Uyên cảm thấy phu nhân Tây Hải Long Vương quá nghiêm khắc và bó buộc với nàng.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người khác, hắn cũng không tiện quản. Chỉ lúc nàng tiếp tục buồn ngủ thì thêm chút thuật pháp giúp nàng tỉnh táo.

Dù sao cũng là đứa bé mấy tuổi, Ứng Uyên cũng không quá để trong lòng. Bởi vì hai nhà có quan hệ họ hàng, sau đó Ứng Uyên lại gặp Thanh Thần mấy lần, mỗi lần gặp nàng đều thấy nàng ngoan ngoãn và ngượng mộ nhìn những đứa bé khác chơi đùa.

Ấn tượng của Ứng Uyên đối với tiểu đường muội này chính là: Quá ngoan.

Cho nên về sau hắn đều gọi nàng là bé ngoan.

Ứng Uyên thu lại suy nghĩ, cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang nhìn mình, dịu dàng nói: “Bé ngoan muốn bay thì ca ca đưa muội bay.”

“Muội muốn, muội muốn!” Thanh Thần cực kỳ vui vẻ, vội vã gật đầu.

Ban đầu Ứng Uyên định đưa theo tiểu cô nương bay một vòng trên mây nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của nàng, suy nghĩ một chút vẫn không làm như vậy.

Một ánh sáng vàng nhạt lóe lên, thân ảnh thần quân tuổi trẻ cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi biến mắt, xuất hiện trước mặt Thanh Thần chính là một Kim Long to lớn, uy phong.

“Lên đi.” Kim Long hơi hạ thấp thân thể trước mặt Thanh Thần.

Thanh Thần vui vẻ bước những bước nhỏ bò lên trên lưng rồng, tay nhỏ mềm nhũn nắm lấy hai sừng rồng.

“Ngỗi vững nhé.”

Con rồng màu vàng khổng lồ giống như một dài màu vàng lớn, nhanh mà trầm ổn bay trong biển mây.

Gió nhẹ khiến mây bồng bềnh lướt qua hai bên người, tâm trạng dường như cũng nhẹ nhàng hơn. Đôi mắt đen láy tròn vo của Thanh Thần tràn ngập ánh sáng, giọng nói rạo rực khó che giấu sự vui sướng trong biển mây: “Ca ca thật là uy phong!”

Mặc dù nàng cũng là rồng nhưng mẫu thân đã dặn đi dặn lại nhiều lần nàng không nên hóa thành rồng. Xem ra ngoại trừ ngày phá vỏ, nàng chưa từng xuất hiện dưới hình rồng…

Nhưng mà, hình rồng của nàng nhất định sẽ không khổng lồ, uy phong như Ứng Uyên ca ca.

Ứng Uyên không nói gì thêm, chỉ chở nàng bay tới bay lui qua biển mây. Tầng tầng lớp lớp trong biển mây quanh quẩn tiếng cười đùa vui thích cùng tiếng reo hò của tiểu cô nương.

Nếu giờ phút này Cơ Vô Phong nhìn thấy một màn này nhất định y sẽ tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Trong tam giới lục đạo, từ trên trời xuống tới Hoàng Tuyền, ngoại trừ Thanh Thần, chắc là cũng không có bất kỳ người nào có thể ngồi trên lưng Ứng Uyên.

-

Sau khi Thanh Thuần tạm biệt Ứng Uyên, trở lại sân nhỏ của mình ở Tây Hải Long cung, thị nữ của nàng – Ngưng Châu – đang đứng ở cửa đợi nàng.

Những bọt khí nổi lên trong nước biển, những con cá màu sắc rực rỡ bơi nhẹ nhàng qua các cây rong biển. Là người sống dưới đáy biển, họ thích nghi với nước biển như không khí trên đất liền.

Thấy Thanh Thần trở lại, Ngưng Châu vội vàng đi lên phía trước: “Tiểu tổ tông của em, cuối cùng người cũng quay về, sao người lại chạy ra ngoài một mình chứ?”

Thanh Thần còn định chuẩn bị nói mình không đi lạc nhưng nhớ tới hôm nay suýt nữa thì đã mất mạng, nàng lập tức dừng lại, hỏi: “…Sao ngươi biết ta ra ngoài?”

Thanh Thần vẫn chỉ là đứa bé, còn Ngưng Châu thì trông như một thiếu nữ xinh đẹp, ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, có phần trưởng thành hơn nàng, lại có thể ở bên cạnh chăm sóc nàng.

Ngưng Châu mở lòng bàn tay ra, trong đó có một viên ngọc lưu ảnh, cười nói: “A, tất cả đều ở trong này.”

“Đi đi đi, vào trong nhà xem đi.” Thanh Thần nắm lấy tay áo của nàng ấy, kéo vào trong nhà.

“Ôi, công chúa điện hạ gấp xem tướng mạo của vị hôn phu tương lại như vậy à?” Ngưng Châu theo sức kéo của nàng đi về phía trước, nhìn thấy bộ dáng không kịp chờ của nàng, không nhịn được trêu ghẹo: “Bây giờ mới mấy tuổi mà người đã gấp gả cho người ta chứ?”

Mặc dù Ngưng Châu là tiên hầu nhưng tình cảm ở chung của Thanh Thần với nàng ấy rất sâu, nên trò chuyện giữa hai người các nàng đều khá tự nhiên.

Thanh Thần kéo lấy tay áo của nàng ấy, khuôn mặt nhỏ béo tròn đỏ bừng: “Ta chỉ tò mò thôi.”

Nàng mới mấy tuổi, đâu có hiểu tình yêu nam nữ. Đối với chuyện cưới gả chỉ có là một khái niệm mơ hồ, theo bản năng cảm thấy đây là chuyện cực kỳ quan trọng. Tất nhiên sẽ tò mò “vị hôn phu” quan trọng này sẽ trông như thế nào, có hình dạng kỳ quái hay không, có ba đầu sáu tay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play