Nam Lê Đế quân thực sự không có ý định thu nhận Thanh Thần làm đồ đệ.

Ông không nể mặt ai cả, thẳng thừng từ chối

Mấy năm trước, Phượng Đồng bái sư đã bị Nam Lê Đế quân từ chối, giờ biết Thanh Thần cũng bị từ chối, nàng ấy cảm thấy rất vui vẻ.

Cuối cùng Phượng Đồng cũng bái Thanh Vô Chân quân của Bách Linh Sơn làm sư, Bách Linh Sơn cách Vô Cực Sơn cũng không xa, nàng ấy rảnh rỗi sẽ đến tìm Phượng Lam.

Lần này nghe nói Thanh Thần bái sư bị từ chối, vừa lúc Phượng Đồng đang ở chỗ Phượng Lam, biết được tin tức này, nàng ấy cười nói: “Lần này Đại phu nhân Thanh Dung đúng là bị tát vào mặt. Tốt xấu gì Nam Lê Đế quân còn xem thể diện tộc Phượng Hoàng Lửa chúng ta, thu nhận tỷ tỷ. Nhưng thể diện của tộc Thanh Long, Nam Lê Đế Quân lại không cho.”

Phượng Lam nghĩ nhiều hơn nàng ấy: “Chỉ là sư tôn cảm thấy tuổi tác Thanh Thần còn quá nhỏ mà thôi, cũng không phải không nể mặt tộc Thanh Long.”

Phượng Đồng không đồng ý, cười híp mắt: “Muội mặc kệ, dù sao Đế quân không nhận muội, cũng không thu nhận Thanh Thần nên muội cảm thấy rất vui vẻ.”

Phượng Lam không nói gì, chỉ là ánh mắt nàng ta trầm tĩnh, khẽ nhíu mày tựa như đang suy tư điều gì đó.

-

Bên Tây Hải Long cung, nghe chuyện Thanh Thần bái sư bị từ chối, Thanh Dung tức giận đến đen mặt.

Bà ta kìm nén cợn giận không có chỗ nào phát tác, nhưng mấy ngày nay Thanh Thần bị bà ta gọi qua đều cẩn thận từng li từng tí một, nàng không dám nói lời nào, thậm chí ngay cả thở cũng rất nhẹ.

Thỉnh thoảng Thanh Dung sẽ nhìn nàng chằm chằm rất lâu, ánh mắt phức tạp khiến Thanh Thần không hiểu nổi, nàng cũng không dám thở mạnh, cho đến khi Thanh Dung lộ vẻ mặt chán ghét khoát tay ra hiệu với nàng, nàng mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm lui xuống.

Trở lại phòng mình, nàng nằm nghiêng lên nhuyễn tháp, Ngưng Châu đi tới, lại bắt đầu lo lắng nhắc nhở nàng: “Lần từ chối này em nghe nói là bởi vì điện hạ còn chưa tới tuổi. Không biết lúc điện hạ tròn mười lăm tuổi, Nam Lê Đế quân có chịu thu nhận người không?”

Thanh Thần che miệng ngáp một cái, không nói gì.

“Tiểu tổ tông, người không vội sao? Trước đó mỗi năm đều muốn lớn nhanh, sớm ngày đi bái sư…” Ngưng Châu nhìn nàng nằm nghiêng, vẻ mặt mệt mỏi, lại nói: “Người muốn ngủ sao? Đã lớn thế này rồi, sao bệnh đến mùa đông lại buồn ngủ này sao mãi vẫn chưa khỏi chứ?”

Thanh Thần nhắm mắt lại, giọng nói mang theo sự mệt mỏi, lười biếng, mềm mại mà lại tinh tế: “Đây còn chưa tính là trưởng thành sao? Đến bái sư cũng bị từ chối… Ta vội cũng vô ích.”

“Ai.” Ngưng Châu thở dài, vừa đắp chăn cho nàng, vừa nói: “Nghe nói Bắc Hải Long vương cũng đến nói giúp, cũng đang tìm cách giải quyết… Em đi thăm hỏi một chút, xem thử còn cách nào không.”

Thanh Thần “ừ” loạn xạ, lại tiếp tục ngủ say.

-

Vô Cực Sơn, phủ Nam Lê Đế quân.

Nam Lê Đế quân áo trắng tóc trắng, râu dài bạc trắng đang ngồi chơi cờ cùng với một thân quân trẻ tuổi mặc áo dài trắng, bên ngoài khoác áo vàng sẫm, thêu hoa văn rồng màu bạc.

Thần quân trẻ tuổi đẹp trai đó chính là Ứng Uyên.

Nam Lê Đế quân chính là sư bá của Ứng Uyên nhưng cũng là bạn vong niên của ông. Bất Hải Vọng – chỗ ở của Ứng Uyên cũng không cách xa Vô Cực Sơn, mỗi lần Ứng Uyên về nhà, hắn thuận đường ghé qua Vô Cực Sơn tới thăm ông, đánh mấy ván cờ với ông như thường lệ.

Hai người vừa uống trà vừa chơi cờ, vừa ngẫu nhiên trò chuyện vài câu. Nam Lê Đế quân thuận tiện nhắc đến chuyện tiểu công chúa Tây Hải Long tộc đến bái sư.

Mắt Ứng Uyên vốn đang nhìn bàn cờ, nghe vậy khẽ nâng lôn mày, hỏi: “Công chúa Tây Hải Long tộc? Là…”

Nam Lê Đế quân nói: “Chính là con gái của Đại phu nhân Tây Hải Long vương. Nghe nói là thập cửu công chúa, một tiểu Thanh Long… Ngươi biết không, những đệ tử Long tộc này thiên phú rất ổn nhưng cái tính khí thì, chậc chậc… Đương nhiên, ngươi không giống vậy.”

Mấy năm gần đây ở Long tộc, bởi vì dòng dõi lụi tàn, long tử long nữ đều vì hiếm thấy mà được cưng chiều đặc biệt. Trời sinh tôn quý cọng với sự nuông chiều liên tục khiến phần lớn chúng đều kiêu căng ngạo mạn, rất khó thuần hóa. Bời vậy nên rất nhiều thần quân không quá đồng ý thu nhận con cháu Long tộc làm đệ tử.

Huống chi còn là một tiểu Long tộc mới mười hai, mười ba tuổi, ông cũng không phải người chăm trẻ….

Ngón tay trắng nõn của Ứng Uyên đánh rơi một quân cờ đên, giọng điệu bình thản: “Không đâu. Vị tiểu công chúa này ta biết, rất ngoan, không tinh nghịch giống như những Long tộc khác.”

Nam Lê Đế quân đang định đánh cờ thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên: “Ngươi biết sao?”

Ứng Uyên lạnh nhạt nói: “Tiểu đường muồi đồng tộc, làm sao mà không quen biết chứ?”

Nam Lê Đế quân không nói gì.

Trong lòng tự nhủ Long tộc nhiều con cháu như vậy, thậm chí nhiều con cái của Tây Hải Long vương như vậy, cũng không thấy ngươi biết ai, mà nay một tiểu công chúa mười hai mười ba tuổi ngươi lại nhớ rõ như thế.

Hơn nữa ý tứ trong lời hắn giống như rất bảo vệ, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

Điều này thực sự quá hiếm thấy.

Ứng Uyên vốn là người lạnh lùng, gần giống như là một người cô đơn, ít đánh giá ai, cũng sẽ không bảo vệ ai.

Nam Lê Đế Quân liếc nhìn Ứng Uyên mặt lạnh như ngọc đối diện, không khỏi cảm thấy thú vị, âm thầm nghĩ rằng có lẽ sẽ phá lệ nhận tiểu đồ đệ này đi.

Xem thử xem rốt cuộc là vị tiểu công chúa Long tộc ngoan ngoãn là người thế nào.

Hai người đánh cờ, bỗng nhiên bên ngoài có một tiểu đồng chạy vào truyền lời, nói là có khách tới thăm.

Ứng Uyên để cờ xuống, đứng dậy: “Lần sau ta lại đến chơi với sư bá.”

“Cũng được.” Nam Lê Đế Quân cũng để cờ xuống, đứng dậy tiễn hắn.

Hai người ra ngoài cửa thì vừa hay gặp khách tới bái phỏng Nam Lê Đế quân, là một vị thần nữ trẻ tuổi.

Ứng Uyên gật đầu chào tạm biệt, vị thần nữ tuổi trẻ nhìn bóng lưng cao lớn của hắn đi xa, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

“Đừng nhìn nữa.” Nam Lê Đế quân cười nói: “Vị này người đừng nghĩ đến.”

Mặt thần nữ trẻ tuổi đỏ bừng, vẫn lấy dũng khí hỏi: “Tại sao?”

“Vị này chính là cây sắt già* ngàn năm ở Cửu Trọng Thiên, chưa bao giờ nở hoa.” Nam Lê Đế quân cười lắc lắc đầu: “Chậc chậc, đoạn tình tuyệt yêu, khiến trên dưới Cửu Trùng Thiên không biết bao nhiêu thần nữ, tiên nữ buồn bã, than thở đấy…”

*老铁树: là một thành ngữ trong tiếng Trung, chỉ những người hoặc vật không biết yêu đương hoặc không có cảm xúc yêu đương, thường là những người rất lạnh lùng hoặc khó gần.

Thần nữ tuổi trẻ hơi sững sờ: “Đoạn tình tuyệt yêu?”

“Đúng vậy.” Nam Lê Đế quân thở dài một tiếng: “Không nhắc tới nữa, không nhắc đến nữa.”

Thân nữ trẻ tuổi kinh ngạc mà ngắm nhìn thân ảnh Ứng Uyên dần dần biến mất, bán tín bán nghi, thở dài trong lòng.

Thần quân tuấn mỹ lại đầy quyến rũ như vậy, nhìn một cái cũng khiến người ta đỏ mặt tim đập, vậy mà… đoạn tình tuyệt yêu?

-

Khi biết Nam Lê Đế Quân cuối cùng cũng thu nhận Thanh Thần làm đồ đệ, Tây Hải Long vương rất vui vẻ, Thanh Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sắc mặt âm trầm mất ngày nay cũng thư giãn hơn rất nhiều. Nhưng trước khi Thanh Thần lên đường, bà ta dặn đi dặn lại nàng rất nhiều, Thanh Thần đều đồng ý từng cái.

Ngưng Châu nước mặt rưng rưng lưu luyến không rời tạm biệt, Thanh Thần ngồi trên xe kéo của Tây Hải Long cung tới Vô Cực Sơn.

Xe đưa nàng đến chân núi, sau đó chậm rãi đi lên tám nghìn bậc thanh dọc theo Vô Cực Sơn, từng bước từng bước đi tới.

Vì biểu hiện thành ý, đệ tử mới nhập môn đều đi bộ đến Vô Cực Sơn.

Mặc dù hậu duệ thần tộc sinh ra đã là tiên thể, không cần giống như phàm nhân tu hành cuối cùng độ kiếp phi thăng mới thành thần tiên nhưng cũng phải tu hành để nâng cao pháp lực.

Tuổi nhỏ, pháp lực lại không cao thì đại đa số đều giống phàm nhân, yếu đến nỗi không đỡ nổi một đòn, rất dễ bị thương.

Thanh Thần từ nhỏ đã được bảo vệ quá mức, cũng bị rằng buộc quá nhiều, gần như chưa chịu khổ gì. Lần này leo tám nghìn bậc thang, đối với nàng mà nói thì cũng không dễ dàng gì.

Giờ phút này là cuối thu đầu đông, thể lực nàng không tốt, leo một lúc thì phải nghỉ một lúc.

Còn may, dù sao Vô Cực Sơn cũng là một núi tiên, mặc dù khó leo nhưng cảnh sắc cực đẹp. Tám nghìn bậc thang bạch ngọc, nằm giữa rừng phong đỏ rực, giống như dải ngân hà xuyên qua bần trời dài màu máu, đẹp đến mức chói mắt.

Không biết từ lúc nào, mấy vị tiên quân, tiên tử bay trên những bậc thang. Dẫn đầu là một vị thiếu niên mặc áo trắng, nhìn khoảng mười bảy mưới tám tuổi. Ăn mặc hoa lệ, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt tuấn tú, giữa lông mày mang theo sự kiêu ngạo và ngang tàn của tuổi trẻ.

Bọn họ chú ý đến một bóng người mảnh khảnh màu xanh đứng nghỉ trên bậc thang, không khỏi dừng lại một chút, đứng trên đám mây nhìn xuống dưới.

“A, người kia không phải là tiểu sư muội mới của chúng ta sao?”

“Trông có vẻ rất nhỏ, mặc áo xanh… Có phải là tiểu công chúa Thanh Long của Tây Hải không?”

“Hì hì… vị này chính là cô dâu nhỏ của sư huynh Chung Ly đó…”

“Nghe nói là đưa đến để bồi dưỡng tình của với Tứ thái tử?”

Vành tai của vị thần quân thiếu niên mặc áo trắng đỏ lên, vẻ mặt hơi buồn bực: “Đi thôi, chúng ta phải về giao nhiệm vụ.”

“Đúng vậy, đừng buôn chuyện giống như mấy phàm phu tục tử, mồm miệng loạn lên.” Thiếu nữ mặc quần áo màu hạnh đứng bên cạnh mỉm cười với Chung Ly Quyết: “Chung Ly sư huynh, đừng để ý bọn họ, chúng ta mau mau trở về giao nhiệm vụ đi.”

Thấy bầu không khí không đúng, mấy người còn lại nhanh chóng im lặng, đoàn người tiếp tục cưỡi mây bay về phía đỉnh núi.

Thanh Thần ngửa đầu nhìn theo hướng bọn họ, sau đó lại tiếp tục leo lên.

Chung Ly Quyết vừa bay về phía trước, vừa quay đầu nhìn về phía Thanh Thần.

Rừng phong đỏ rực như lửa, trên bậc thang dài màu trắng, thiếu nữ mặc một bó váy lụa mỏng màu xanh, vô cùng lóa mắt, vô cùng tinh tế.

Mảnh khảnh giống như… mầm đậu.

-

Mặc dù Nam Lê Đế Quân thu nhận đồ đệ không nhiều nhưng suất vài ngàn năm qua cũng có ba nghìn đệ tử.

Nhưng đại đa số đều đã xuất sư, hiện tại còn số đệ tử chưa xuất sư cũng không quá hai mươi người, Thanh Thần chính là đệ tử thứ mười chín.

Vừa hay thứ tự của nàng trùng với thứ tự trong số những đứa con của Tây Hải Long vương đông con, không thể không nói đúng là vừa vặn.

Thanh Thần thành thật vất vả leo lên trên đỉnh Vô Cực Sơn, ngắm nhìn vào biển tiên khí lượn lờ bao quanh cổng, nàng nhẹ thở phào.

Ráng chiều xa xa phủ đầy bầu trời, sắc trời dần dần tối.

Nàng tới chân núi vào buổi sáng mà bây giờ đã sắp tối rồi.

Còn may trước mắt chưa đến mùa đông, nếu không thì với thân thể mềm nhũn của nàng thì sợ là không thể nào leo lên đỉnh Vô Cực Sơn.

Thanh Thần bước vào đền thờ bên trong sơn môn, tiếp tục đi dọc theo đường dài đi về phía trước.

Trên đường vô cùng yên tĩnh, gần như không gặp được người nào, chỉ có một ít con rối vẩy nước quét nhà, chúng yên lặng quét dọn sạch sẽ.

Thanh Thần thử nói chuyện với chúng nhưng tất nhiên những con rối này chỉ là những con rối cấp thấp, thần sắc đờ đẫn, không thể giao tiếp.

Vất vả lắm mới gặp được một tiên nữ áo trắng, nàng nhanh chóng tiến lên: “Chào sư tỷ, muội là đệ tử mới tới. Cho muội hỏi chút, tìm Nam Lê Đế quân ở đâu ạ?”

Khuôn mặt vị tiên nữ kia thanh tú, khí chất lạnh lùng, nàng ấy nhìn lướt qua nàng, khẽ nhíu mày: “Ngươi là Thanh Thần?”

Thanh Thần gật đầu liên tục: “Vâng, sư tỷ.”

“Sao muội lại tới muộn như vậy?”

Ngữ khí của nàng ấy không có chút khách khí, lạnh lùng gần giống như Thanh Dung phu nhân.

Bản năng Thanh Thần có phần khó chịu với giọng nói này nhưng vẫn nhẫn nại. Trước khi ra ngoài, Thanh Dung đã dặn đi dặn lại, bảo nàng gặp chuyện gì cũng cố gắng nhường nhịn, không nên xảy ra xung đột với người khác, đừng gây chuyện thị phi, đừng…

Thanh Thần âm thầm hít một hơi, mỉm cười nói: “Xin lỗi. Xin sư tỷ…”

“Đã muộn thế này, sư tôn đã sớm trở về động phủ nghỉ ngơi rồi, ngày mai ngươi lại đến đi.”

Tiên nữ áo trắng nói xong liền rời đi không thèm ngoảnh lại.

Thanh Thần đứng tại chỗ kinh ngạc, ngắm nhìn nơi này vẫn còn xa lạ, bốn phía mờ mịt, sắc mặt ngơ ngác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play