“May mà không xấu.”
Trong phòng được bài trí tinh xảo, nhã nhặn, Thanh Thuần nằm sấp trên giường nhỏ, hai chân nhỏ nhắn vung vẩy lên không trung.
Trên cổ tay trái của nàng là một chiếc vòng ngọc trai quấn ba vòng, trên đó có một chiếc ốc xà cừ truyền âm nhỏ, tinh xảo màu cam. Lúc này, nàng đang chống cằm, đôi mắt đen láy như quả nho đang lười biếng nhìn hình ảnh lơ lửng trong không trung trước mặt.
Ngưng Châu với nàng nhìn tiểu thần quân bên trong.
Đó là một tiểu thần quân ước chừng khoảng hơn mười tuổi. Chỉ là gã ăn mặc rất hoa lệ, đầu đội ngọc quan, lần da trắng nõn, gương mặt rất tinh xảo, giữa lông mày còn mang theo sự tùy tiện đặc trưng của tuổi trẻ.
Thế này đâu chỉ là không xấu, cho dù là những người có dung mạo trời sinh chiếm ưu thế trong Long tộc cũng không đẹp mắt giống gã.
“Như vậy mà chỉ có thể coi là không xấu à?” Ngưng Châu buồn cười hỏi: “Vậy trong lòng công chúa điện hạ thì ai mới tình là đẹp?”
Thanh Thuần nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chăm chú trả lời: “Ứng Uyên ca ca đẹp nhất.”
Ngưng Châu bật cười. Nhớ tới vị thần quân tuấn tú được nhóm thần nữ và tiên nữ trên chín tầng mây hâm mộ, nàng ấy cũng không có cách nào phản bác: “Đúng là Long quân đại nhân vô cùng đẹp.”
Thanh Thần gật đầu đồng ý.
Ngưng Châu cười nói: “Nhưng dung mạo Tứ thái tử như vậy cũng hơn rất nhiều mỹ nam.”
Tứ thái tử, thái tử Bắc hải – Chung Ly Quyết, vị hôn thê của tiểu Thanh Thần.
Thanh Thần vừa liếc nhìn tiểu thân quân lơ lửng trên không trung, gật gù, nói đúng sự thật: “Đúng là cũng đẹp.”
“Giờ công chúa điện hạ yên tâm chưa?” Ngưng Châu cười nói: “Trước điện hạ cứ lo lắng kỳ quái, Tứ thái tử là Long tộc làm sao lại có hình thù kỳ quái, ba đầu sáu tay được.”
Thanh Thần chống cằm, nghiêm túc nói: “Rồng sinh chín con, mỗi con đều khác nhau.”
Thế mà nàng lại có rất nhiều huynh đệ tỷ muội có hình thù kỳ quái đấy.
Ngưng Châu lắc đầu cười nói: “Nhưng Tứ thái tử là rồng, một con rồng chân chính thì sao mà xấu được.”
Thanh Thần không nói gì, ánh mắt nàng dần dần mơ màng. Trong ốc truyền tin đều là hình ảnh của Chung Ly Quyết nhưng nàng không có hứng thú muốn xem tiếp. Nàng ngáp một cái, xoay người nằm ngửa, xoa xoa mắt, giọng nói mang theo sự rất mệt mỏi: “Ta muốn ngủ một lát.”
Ngưng Châu thu ốc truyền tin lại, hỏi nàng: “Lại buồn ngủ sao?”
Mí mắt Thanh Thần nặng nề, lười biếng ừ một tiếng: “Chắc là mùa đông sắp đến rồi, toàn thân lại mềm nhũng, không có sức lực.”
Nếu không hôm nay học cưỡi mây đạp gió cũng sẽ không chật vật như vậy nhỉ?
Ngưng Châu đắp chăn cho nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào của nàng chìm vào giấc ngủ, trong lòng buồn bực: Đúng là kỳ là, rốt cuộc tại sao đến mùa đông toàn thân lại vô lực, buồn ngủ không chịu được?
Chẳng qua nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng lui xuống.
Thanh Thần cũng không ngủ nhiều, một lúc liền tỉnh lại.
Bời vì ốc truyền tin trên vòng tay nàng sáng lên, ngay sau đó là một giọng nói của phụ nữ vang lên:
“Thanh Thần, qua đây.”
Giọng nói kia lạnh lùng không mang theo một chút cảm xúc nào, Thanh Thần cực kỳ nhạy cảm với giọng nói này, thậm chí nàng còn sợ hãi theo bản năng. Ngay lập tức, nàng giật mình tỉnh lại từ cơn buồn ngủ.
Nàng lo lắng bất an bò dậy, mang tất giày vào rồi nhanh chóng chạy đến viện của phu nhân Tây Hải Long vương.
Thậm chí ốc truyền tin của nàng còn không cần thông qua thần trí của nàng mà đã trực tiếp vang lên, chứng tỏ mẫu thân của nàng dùng thực pháp cưỡng ép truyền tin.
Tình huống như thế này, hoặc là sự tình khẩn cấp, hoặc là mẫu thân đang tức giận.
Thanh Thần nơm ớp lo sợ chạy đến viên Đại phu nhân, vừa mới bước vào phòng, một giọng nói lạnh lẽo liền đổ ập xuống:
“Quỳ xuống.”
Thanh Thần hốt hoảng ngẩng đầu, trong phòng một vị phu nhân xinh đẹp mặc cung trang tiên giới ngồi thẳng trên ghế.
Dung mạo người phụ nữ kia đẹp tuyệt trần nhưng khí chất lại lạnh như băng sương, thần sắc nghiêm nghị, cẩn thận. Cho dù là lúc không có người ngoài, lưng bà ta vẫn thẳng tắp, hai tay chồng lên nhau, tư thế rất đoan chính.
Đây chính là Đại phu nhân Tây Hải Long vương, mẫu thân Thanh Thần, nhị công chúa tộc Thanh Long – Thanh Dung.
Thanh Thần thoáng thở phào nhẹ nhõm, còn may chỉ có một mình mẫu thân ở trong phòng, các tiên hầu đã sớm được cho ra ngoài từ lâu.
“Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì?” Thanh Dung cau mày, giọng nói lạnh lùng: “Càng lớn lại càng không nghe lời ta phải không? Nếu không muốn quỳ vậy thì ra ngoài đứng, đứng ba ngày ba đêm.”
So với quỳ, tất nhiên Thanh Thần thích đứng phạt hơn. Nàng nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, là lỗi của con, về sau con không dám nữa.” Nói xong thì lui ra ngoài, đứng ở trong sân.
Mặc dù không biết vì sao đột nhiên Thanh Dung nổi giận nhưng Thanh Thần có thể đoán được đại khái. Chắc là việc nàng trộm học cưỡi mây đạp gió và suýt chút nữa thì mất mạng đã bị người báo cho mẫu thân.
Ngày thường nàng cẩn thận chặt chẽ, rất ít khi mắc lỗi, phàm là chút chuyện nhỏ nhặt như hạt vừng cũng đều có người nhanh chóng báo cáo cho mẫu thân, huống chi loại “chuyện lớn” như hôm nay.
Chọn một góc đứng, trong chốc lát, cơn buồn ngủ lại ập tới. Thanh Thần đứng không vững, đầu nhỏ cứ gật gù, cuối cùng là đứng ngủ luôn tại chỗ.
Cho đến khi nghe thấy bên cạnh có người không ngừng gọi mình, nàng mới mông lung mở mắt ra, phát hiện Ngưng Châu cũng chạy tới đây, nàng ấy đang đứng bên cạnh nàng.
Ngưng Châu cùng Thanh Thần đứng phát, thấy mí mắt nàng đánh nhau, biết nàng lại bắt đầu buồn ngủ, sợ bị Đại phu nhân nhìn thấy sẽ mắng nên nàng ấy nói chuyện phiếm với nàng để giữ nàng tỉnh táo.
“Giá như Ngũ điện hạ ở đây, ngài ấy sẽ cầu tình giúp công chúa điện hạ.”
Thanh Thần gian nan nhấc mí mắt: “Ngũ ca bề bộn nhiều việc, đừng đi tìm huynh ấy. Hơn nữa, phụ vương không thích ngũ ca, mẫu thân lại càng không thích huynh ấy, mẫu thân sẽ răn dạy huynh ấy.”
Ngũ ca cùng cha khác mẹ của Thanh Thần – Liêm Chấn không phải là Long tộc mà là Toan Nghê*, một trong chín đứa con rồng sinh.
*Toan Nghê là biến thể kết hợp từ lân (hay sư tử) và chó. Có thể là Tạng Ngao hay Ngao Tạng.
Tướng mạo không có thanh tú trời sinh giống Long tộc, miễn cưỡng xem như là đoan chính nhưng được cái thân hình khôi ngô cao lớn, lại thêm thần lực trời sinh, chính là một tướng lĩnh dũng mãnh của Thiên cung.
Trong số con cái đông đảo của Tây Hải Long vương cũng chỉ có Liêm Chấn chịu đến gần Thanh Thần một chút.
Tướng mạo Liêm Chấn đôn hậu, tính cách thật thà. Chỉ có hắn mới có kiên nhẫn nói chuyện với một đứa bé. Mỗi lần quay lại, hắn còn mang cho Thanh Thần những kỳ trân dị bảo chơi.
Đáng tiếc, hắn không phải Long tộc, không được Tây Hải Long Vương coi trọng, càng không được Đại phu nhân mắt cao hơn đầu để mắt đến.
Thật sự thái độ của bọ họ quá rõ ràng, đến Thanh Thần là trẻ con cũng nhận ra được hai người không thích Liêm Chấn.
Nhớ đến đây, Thanh Thần thở dài như một người lớn.
Mẫu thân không thích nàng quá mức thân cận với bất kỳ Long tộc nào, bao gồm các huynh đệ tỷ muội của nàng.
Vốn dĩ hài tử Long tộc đã ít, tuổi tác của nàng lại hơi nhỏ. Các thanh thiếu niên Long tộc không thể cùng chơi với trẻ con như nàng. Còn những đứa bé Long tộc kia lại chê nàng nhút nhát, không dám làm cái này, không dám động vào cái kia, nên càng không thích chơi với nàng.
Hôm nay nếu như không phải do bọn họ dùng phép khích tướng và giật dây, nàng cũng không dám liều lĩnh muốn thử cưỡi mây đạp gió…
Cơn buồn ngủ kéo tới, Thanh Thần kéo mí mắt, giơ tay phải lên dùng sức véo lên cánh tay phải của mình.
“A…” Khuôn mặt bánh bao trắng nõn nhíu lại.
Đau đớn khiến ý thức duy trì được một chút tỉnh táo nhưng cơn buồn ngủ lại đánh ập tới. Cứ như thế lặp đi lặp lại vô số lần, đứng ở đây ba ngày ba đêm, chân Thanh Thần cũng muốn què luôn rồi, hai cánh tay cũng bị nàng bẹo đến mất cảm giác.
Ngưng Chân ôm nàng đi về nghỉ ngơi, trên đường lại gặp hai tỷ muội Phượng Lam với Phượng Đồng.
Hai vị này là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Thanh Thần.
Nhìn thấy Ngưng Chân ôm Thanh Thần mềm nhũn ỉu xìu từ trong viện Đại phu nhân đi ra, Phương Lam liếc nhìn Phượng Đồng.
Ngưng Chân ôm Thanh Thần cúi chào, đơn giản chào hai tỷ muội Phượng Lam Phượng Đồng.
Thanh Thần mệt mởi cố gắng mở mắt, lễ phép khách khí chào hỏi Phượng Lam với Phượng Đồng: “Phượng Lam tỷ tỷ, Phượng Đồng tỷ tỷ.”
Phượng Lam với Phượng Đồng gật đầu với hai nàng, Ngưng Châu lại tiếp tục ôm Thanh Thần đi về phía trước,
Lúc hai nàng rời đi, bỗng nhiên Phượng Đồng nhỏ hơn nở nụ cười đắc ý.
Phượng Lam nhíu mày: “Muội cẩn thận, tự dưng cười cái gì?”
Phượng Đồng nhếch miệng: “Cứ tưởng là Long tộc thì oai lắm chứ? Cuối cùng cũng bị phạt đứng ba ngày ba đêm mà thôi, nhìn dáng vẻ của nàng ta kìa.”
Phượng Lam liếc nhìn nàng ấy, sau đó lại nhìn theo hướng Thanh Thần với Ngưng Châu biến mất, hỏi nàng ấy: “Là muội đến chỗ Đại phu nhân mật báo sao?”
Mấy ngày nay chuyện Thanh Thần bị phát đứng đều truyền khắp toàn bộ Tây Hải Long cung.
Phượng Đồng nói: “Chỉ là giáo huấn nhỏ mà thôi. Phụ vương cưng chiều nàng ta như vậy, muội không phục. Chúng ta là Phượng Hoàng Lửa cũng không kém hơn Long tộc. Hừ.”
Phượng Lam nhíu mày: “Muội cũng biết, đứng phạt cũng chỉ là giáo huấn nhỏ, vậy thì có gì mà vui vẻ? Muội cũng chỉ có chút tiền đồ này.”
“Vậy còn có thể thế nào?” Phượng Đồng bĩu môi: “Nàng ta cũng chỉ là một đứa bé, dù có phạm lỗi sai lớn cỡ nào cũng sẽ không bị phạt nặng. Huống chi nàng ta còn là công chúa Long tộc tôn quý. A… Đại phu nhân còn là mẹ ruột của nàng, làm gì có chuyện phạt nặng chứ.”
Phượng Lam không nói gì.
Phượng Đồng đi theo nàng ta một lúc, bỗng nhiên lại nói: “Tỷ tỷ, tỷ bái sư ở Vô Cực Sơn, có thú vị không?”
Trên gương mặt tú lệ của Phượng Lam không biểu lộ cảm xúc gì, liếc mắt nhìn nàng ấy: “Bái sư phải học nghệ, không phải đi chơi.”
“Dù sao thì cũng thú vị hơn ở Tây Hải buồn chán này.” Phượng Đồng nhìu mày hỏi: “Muội đợi ở đây đến sắp mốc lên rồi. Lúc nào muội mới được đi bái sư? Như vậy thì sẽ có cơ hội ra ngoài chơi.”
Phượng Lam nói: “Thêm hai năm nữa muội cũng mười lăm, đến lúc đó thì đến chỗ tỷ bái sư. Chỉ là, sư phụ có thu nhận muội hay không thì tỷ cũng không hứa được.”
Sơn chủ Vô Cực Sơn – Nam Lê Đế Quân tiếng tăm lừng lẫy, không ít con cháu Thần tộc đều muốn bái ông làm thầy những không phải tất cả họ đều được nhận. Phượng Lam thiên tư xuất chúng mà lại có tộc Phượng Hoàng Lửa ra mặt, lúc này Nam Lê Đế Quân mới thu nhận nàng ta làm đồ đệ.
Phượng Đồng nói: “Còn phải đợi hai năm nữa. Ở đây quá chán, muội không chờ được.”
Bên kia, hai tỷ muội Phượng Lam Phượng Đồng vừa đi vừa nói chuyện bái sư. Bên này, Thanh Thần với Ngưng Châu cũng nói về chuyện này.
Ngưng Châu ôm Thanh Thần vào trong phòng, giúp nàng tháo giày với vớ rồi bế nàng lên giường, sau đó nhanh chóng kiểm tra cánh tay nàng.
Nhìn thấy những vết bầm tím trên cánh tay trắng nõn nã của Thanh Thần, nước mắt Ngưng Chân nhanh chóng rơi xuống. Nàng ấy vừa thoa thuốc cho nàng, vừa đau lòng lẩm bẩm: "Tiểu tổ tông, sao người có thể làm thế này với cánh tay của mình? Thật là quá tàn nhẫn…”
Thanh Thần lại không quan tâm cánh tay của mình, da nàng trắng như tuyết, rất dễ để lại dấu, bản thân nàng cũng đã quen rồi. Lúc này nàng đang nghĩ đến chuyện khác.
“Ngưng Châu, không phải Phượng Lam tỷ tỷ đi bái sư học nghệ rồi sao? Sao tỷ ấy lại về rồi?”
“Chắc là rảnh rỗi nên quay về, em nghe nói bọn họ cũng có thời gian ngủ.”
Thanh Thần gật đầu. Một lát sau, bỗng nhiên nàng nói: “Ta có thể bái sư không?”
Ngưng Chân bôi thuốc lên tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, do dự nói: “Hình như việc đó là không thể. Em chưa từng nghe nói có Thần tộc nhỏ như người bái sư. Hình như đều đến mười lăm tuổi trở lên mới bắt đầu.”
Lông mày nhỏ của Thanh Thần nhíu lại, thở dài: “Muốn lớn nhanh quá.”
Làm đứa bé cũng không được dễ chịu, nếu như đi bái sư… cũng không bị lúc nào cũng bị mẫu thân quản thúc.
-
Đối với thần tiên mà nói, năm tháng cũng chẳng qua là một cái chớp mắt, trôi qua cũng rất nhanh.
Nhưng mà bởi vì sống ở giữa sông núi và biển cả nên Long tộc cũng tính toán tuổi tác giống như con người, chỉ là bọn họ sinh ra là tiên thể, có thể sống được lâu hơn chút, sau khi trưởng thành cũng lão hóa chậm hơn.
Chỉ chớp mắt đã bảy, tám năm trôi qua, tính từ ngày nở ra, tính theo tuổi tác của thế gian, Thanh Thần đã sắp mười ba tuổi.
Nàng còn tưởng rằng mình phải đợi thêm hai, ba năm nữa mới được đi bái sư, nào nghĩ tới sinh nhật thứ mười ba còn chưa tới, phụ vương của nàng đã bắt đầu vội vã sắp xếp lễ bái sư cho nàng.
Người nàng chuẩn bị bái sư chính là sơn chủ Vô Cực Sơn, Nam Lê Đế quân.
Sở dĩ gấp gáo như vậy là nghe nói bởi vì… năm nay, vị hôn phu của nàng – Chung Ly Quyết được Nam Lê Đế quân thu nhận làm đệ tử.
Chung Ly Quyết đang lúc thiếu niên khí thịnh, sợ gã lúc ở bên ngoài luyện lịch bị các nữ tử khác trêu chọc đến phân tâm, bởi vậy Bắc Hải Long vương thương lượng với Tây Hải Long vương đưa Thanh Thần cùng bái nhập môn hộ Nam Lê Đế quân.
Lúc nào cũng bị “vị hôn thê” nhìn chăm chú, thứ nhất Chung Ly Quyết sẽ có chừng mực hơn, thứ hai là thuận tiện để hai thiếu nam thiếu nữ sớm có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Thanh Thần mười ba tuổi cơ thể vẫn chưa phát triển, cũng chỉ có người dài hơn chút, khuôn mặt vẫn tinh tế mà non nót, khuôn mặt vẫn còn đầy vẻ trẻ con.
Nàng chớp chớp đôi mắt long lanh trong suốt hỏi Ngưng Châu: “Không phải nói ít nhất mười lăm tuổi mới bái sư sao? Nam Lê Đế quan sẽ đồng ý thu nhận ta làm đồ đệ không?”