“Ngày mai sao? Vừa lúc là cuối tuần, nhưng có lẽ tôi không đi được…”

Lâm Nhiên vừa nhận được cuộc điện thoại liền thay đổi tư thế ngồi lười nhác. Đầu dây bên kia nói gì đó, có vẻ rất hài hước, Lâm Nhiên bật cười: “Diên Chương, anh không thể nói với Ngải Gia rằng suối nước nóng làm đẹp da, giữ gìn tuổi xuân. Phải nói rằng suối nước nóng giúp tinh thần phấn chấn, làm việc hiệu quả hơn.”

“Tôi thì cuối tuần cũng không có gì việc quan trọng, chỉ là từ khi đi làm, cuối tuần chỉ muốn nằm dài, ra ngoài chơi cũng không có động lực.”

Chiếc ô tô tiến vào con đường đông đúc, tốc độ xe chậm rãi. Lâm Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những chiếc xe khác cũng di chuyển chậm chạp. Cậu ngồi trong ô tô, bị kẹt giữa dòng xe dài, không biết bao giờ mới đến nơi, cảm nhận rõ sự mệt mỏi của cuối tuần.

“Ồ, khách sạn suối nước nóng đó là của anh mở à?”

Lâm Nhiên thu hồi ánh mắt từ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào những vật trang trí trong xe. Đối phương nói một tràng dài, mãi sau Lâm Nhiên mới lại lên tiếng: “Lần sau tôi nhất định sẽ đến ủng hộ.”

Cúp điện thoại, Lâm Nhiên lại khôi phục tư thế lười biếng, nghiêng đầu nhìn sang Lý Triết đang lái xe. Không biết là suối nước nóng thực sự không có chút hấp dẫn nào với cậu, hay là do cuối tuần cậu chỉ muốn ở bên cạnh Lý Triết.

Xe chuyển hướng rẽ, Lý Triết quay vô lăng, bình tĩnh hỏi: “Bạn của cậu à?”

Lâm Nhiên trả lời: “Ừ, bạn chơi khá thân.”

Lý Triết nói: “Được miễn phí vào cửa khách sạn suối nước nóng, nghe cũng không tệ.”

“Tôi thấy chẳng có gì thú vị, tôi không thích đi suối nước nóng.”

Nói xong câu đó, Lâm Nhiên cảm thấy hơi chột dạ. Trong lòng cậu hiểu rõ, cậu từ chối lời mời của bạn bè chỉ vì muốn dành cuối tuần bên Lý Triết.

Liệu như vậy có tính là có người trong lòng liền bỏ mặc bạn bè?

Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên điện thoại lại đổ chuông. Lâm Nhiên bắt máy, là Ngụy Văn Văn, cô lớn tiếng: “Đừng tìm cớ thoái thác! Anh có biết bao lâu rồi anh chưa tụ họp với mọi người không?”

“Dì Tịnh (mẹ của Lâm Nhiên) với mẹ em ngày mai cũng đi. Anh dám lười biếng không tới thì tự đi mà gánh hậu quả.”

Lâm Nhiên nhíu mày, âm lượng quá lớn khiến tai cậu đau nhói. Cậu giật mình hỏi: “Sao mẹ anh cũng đi?”

Ngụy Văn Văn nói: “Anh nghĩ sao? Mọi người đều uống trà trưa ở nhà em, cùng nhau bàn bạc rồi mới quyết định ngày mai đi suối nước nóng đó.”

Bảo sao cậu vừa từ chối Hàn Diên Chương thì Ngụy Văn Văn đã gọi tới. Nghĩ tới cả đám người đã tụ tập uống trà tại nhà Ngụy Văn Văn sau đó cùng nhau quyết định kế hoạch, quả thật vô cùng náo nhiệt.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Nhiên nằm đơ trên ghế, thở dài thườn thượt. Văn Văn chắc chắn không muốn làm tài xế cho mẹ mình và mẹ cậu, nên mới kéo cậu vào.

Nhớ lại những lần trước phải làm tài xế cho mẹ và dì Lệ, Lâm Nhiên cảm thấy mình thật thảm. Nhưng làm tài xế cho mẹ cũng là nghĩa vụ.

Lý Triết cười hỏi: “Lại bạn nào thế?”

Vừa rồi nói chuyện điện thoại, giọng Ngụy Văn Văn rất lớn, Lý Triết cũng nghe thấy.

“Cô ấy là Văn Văn đó, hung hăng lắm.” Lâm Nhiên nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Lâm Nhiên đôi khi sẽ kể cho Lý Triết nghe về gia đình và bạn bè của mình. Lý Triết biết Lâm Nhiên có một người bạn tốt tên Ngụy Văn Văn, hai người cùng nhau lớn lên, quan hệ thân thiết như anh em ruột.

“Quên mất không hỏi xem Đặng Huy có đi không. Nếu Đặng Huy không đi, vậy chỉ còn mỗi mình tôi là nam, chẳng phải rất thảm sao.” Bỗng nhiên Lâm Nhiên như nhớ ra điều gì đó, buồn rầu gãi đầu.

Nếu bạn trai của Ngụy Văn Văn là Đặng Huy không đi, thì sẽ chỉ còn bốn người phụ nữ cùng Lâm Nhiên (Hàn Diên Chương là chủ khách sạn, chắc chắn có việc riêng phải làm). Lâm Nhiên đã chuẩn bị tinh thần để làm người phục vụ cho các bà hoàng, sẵn sàng bưng trà rót nước.

Vậy là Lâm Nhiên cùng nhóm bạn của mình trải qua cuối tuần quý báu bên nhau. Cậu làm tài xế cho mẹ và dì Lệ, vất vả lái xe, nghe hai người ríu rít nói chuyện không ngừng ở phía sau, từ chuyện vặt vãnh đời thường đến đủ các vấn đề xã hội, không thể không bội phục năng lượng dồi dào và niềm đam mê với cuộc sống của các bác gái.

Khách sạn suối nước nóng không chỉ có suối nước nóng hạng nhất mà còn có cảnh quan tuyệt đẹp xung quanh. Đặc biệt, phía sau khách sạn có một bãi cỏ rộng lớn, nơi đó còn nuôi mấy con cừu. Văn Văn, Ngải Gia, thậm chí cả mẹ Lâm Nhiên và dì Lệ đều chạy tới chụp ảnh chung, tạo đủ kiểu dáng.

“Nhiên Nhiên, mau lại đây chụp một tấm, con xem con cừu con này đáng yêu chưa.”

Mẹ Lâm Nhiên vui vẻ vẫy tay, trong tay ôm một con cừu con.

“Đặng Huy, lại đây chụp giúp bọn chị một tấm ảnh.”

Ngụy Văn Văn cùng dì Lệ đứng cùng nhau, gọi Đặng Huy lại chụp ảnh giúp. Đặng Huy vội vàng chạy đến, hơi lúng túng trước mặt bạn gái và mẹ cô.

Vỗ vai Đặng Huy, Lâm Nhiên nhìn cậu ta với ánh mắt như muốn nói “Cố lên”.

Cuối cùng Văn Văn cũng giới thiệu bạn trai nhỏ của mình với gia đình, làm Lâm Nhiên nghĩ đến việc chính mình vẫn chưa đủ can đảm để come out.

Mẹ Lâm và Lâm Nhiên cùng cừu mẹ chụp một bức ảnh gia đình, mẹ Lâm cho cừu mẹ ăn, còn Lâm Nhiên ôm cừu con, cả hai mẹ con đều nở nụ cười xán lạn.

Nhân viên khách sạn dùng điện thoại của Lâm Nhiên để chụp bức ảnh này, sau đó Lâm Nhiên gửi bức ảnh chụp chung với mẹ mình cho Lý Triết, đồng thời gửi thêm một bức ảnh chụp chung của cả nhóm bạn.

Trong bức ảnh chụp cùng mẹ, Lâm Nhiên chú thích: “Đây là mẹ tôi”.

Trong bức ảnh chụp chung của cả nhóm, Lâm Nhiên chú thích: “Người đứng thứ nhất từ trái qua là Đặng Huy, bên cạnh cậu ta là Văn Văn, tiếp đó là dì Lệ. Người đứng bên cạnh tôi là chủ khách sạn, Hàn Diên Chương. Anh ấy là bạn học của chị Ngải Gia. Người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh anh ấy là chị Ngải Gia.”

Lý Triết nhận được ảnh và tin nhắn từ Lâm Nhiên, nhìn thấy nhóm người đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống. Anh cảm thấy mình lại hiểu thêm về Lâm Nhiên, cậu đúng là lớn lên trong một môi trường hạnh phúc, có gia đình yêu thương và bạn bè thân thiết, nên nụ cười của Lâm Nhiên mới luôn rạng rỡ như vậy.

Lý Triết dừng ánh mắt ở người đàn ông nho nhã đứng cạnh Lâm Nhiên trong bức ảnh. Người này hơn ba mươi tuổi, thân mật ôm vai Lâm Nhiên, nghiêng mặt về phía Lâm Nhiên nhìn cậu với ánh mắt nồng nhiệt, khoảnh khắc này đã được chụp lại.

Chủ khách sạn suối nước nóng, Hàn Diên Chương, trông có vẻ quen mắt, Lý Triết nhận ra anh ta là người mà Lâm Nhiên đã uống cà phê cùng lần trước.

Lý Triết buông điện thoại, nhìn quanh căn phòng đang được trang hoàng. Bên tai anh là tiếng công nhân đang làm việc, căn nhà đầy bụi bặm.

“Ngài Lý, phòng này anh quyết định sẽ đổi thành phòng cho khách phải không?”

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Lý Triết ngẩng đầu lên, thì ra là công nhân của công ty nội thất đang hỏi anh.

Lý Triết trả lời: “Phòng này sẽ có một số thay đổi. Tôi đã yêu cầu kiến trúc sư thiết kế lại. Khi nào có bản thiết kế cuối cùng, các anh hãy tiếp tục tu sửa phòng này.”

Lâm Nhiên muốn có một phòng khách, và Lý Triết đã thật sự chuẩn bị nó cho cậu.

Rời khỏi căn phòng đang được trang hoàng, Lý Triết đến chợ vật liệu xây dựng để chọn gạch men sứ. Nếu hôm nay Lâm Nhiên không phải đi khách sạn suối nước nóng, Lý Triết dự định sẽ đưa cậu đi cùng.

Lúc rời khỏi chợ vật liệu xây dựng đã là chạng vạng. Lý Triết đi mua nguyên liệu nấu ăn, về nhà nấu bữa tối.

Khi rửa sạch khoai tây và cà rốt, tai Lý Triết chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, mọi thứ thật yên tĩnh, dường như thiếu đi một điều gì đó.

Bữa tối đã sẵn sàng, món ăn được bày trên bàn, Lý Triết ngồi xuống nhưng chưa vội ăn mà lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Lâm Nhiên gửi rất nhiều ảnh từ khách sạn suối nước nóng, cậu nói: “Nơi này đẹp lắm, Lý Triết, lần sau chúng ta cùng nhau đến đây chơi nhé!”

Những bức ảnh bao gồm phòng ngủ sang trọng, bể ngâm riêng, phòng tập thể dục, phòng xông hơi và phòng bi-da. Các dịch vụ trong khách sạn cũng khá đa dạng.

Trong đó có một bức ảnh tự chụp, Lâm Nhiên mặc đồ xông hơi, tóc ướt đẫm, trên mặt nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh. Phía sau Lâm Nhiên là Đặng Huy và Hàn Diên Chương, cả hai cũng mặc đồ xông hơi lọt vào góc ảnh.

Bức ảnh tự chụp này trông rất tự nhiên nhưng lại đặc biệt có ý nghĩa.

Có một bức ảnh khác, là Lâm Nhiên cùng bạn bè ngồi ăn lẩu, không khí náo nhiệt và ấm áp. Mẹ Lâm ngồi bên trái Lâm Nhiên, Hàn Diên Chương ngồi bên phải. Trên bàn có rất nhiều đồ nhúng lẩu phong phú.

Lâm Nhiên hỏi: “Lý Triết, tối nay anh ăn gì thế?”

Lý Triết trả lời: “Cơm thịt bò Gyūdon.”

Anh tiện tay chụp một bức ảnh món ăn và gửi cho Lâm Nhiên: một bát cơm thơm lừng với thịt bò, cà rốt, khoai tây, nước sốt đậm đà, màu sắc khiến người ta thèm nhỏ dãi, trên bàn còn có một đĩa trái cây đã cắt sẵn, một cái ly và một chai bia.

Lâm Nhiên đáp lại: “Nhìn ngon thế, tôi cũng muốn ăn.”

Lý Triết nói: “Chờ cậu về rồi tôi làm cho cậu ăn.”

Lâm Nhiên nhìn vào điện thoại cười ngây ngô, cho đến khi Ngải Gia gọi: “Tiểu Nhiên, rốt cuộc em có nghe không đấy?”

Mẹ Lâm trách: “Ăn cơm mà cứ chơi điện thoại.”

Lâm Nhiên ngẩng phắt đầu lên, trông hơi ngốc nghếch. Hàn Diên Chương đưa cho Ngải Gia một hộp giấy, mỉm cười nói: “Cậu ấy đang bận.”

“Để em xem là bận cái gì?”

Ngụy Văn Văn đã sớm phát hiện Lâm Nhiên cứ cúi đầu cầm điện thoại, rõ ràng mọi người đang ngồi ăn cơm cùng nhau, mà cậu cứ chơi điện thoại, vô cùng khác thường. Cô vươn tay định cướp điện thoại, nhưng Lâm Nhiên vội vàng tránh né.

“Phản ứng mạnh thế, chẳng lẽ đang nhắn tin với người yêu?” Ngải Gia rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng, ánh mắt nhìn Lâm Nhiên đầy tinh quái.

“Nghi lắm nha.” Dì Lệ cười tủm tỉm hùa theo.

Ngụy Văn Văn không giành được điện thoại, nhưng cô nhìn Lâm Nhiên, trong lòng càng thêm tò mò.

“Đừng đoán mò, là công việc đấy, đồng nghiệp thôi!”

Lâm Nhiên nắm chặt điện thoại, da mặt mỏng hơi đỏ lên.

Cả gia đình cùng nhau ăn lẩu, hơi nóng làm mặt ai cũng đỏ, không ai chú ý khuôn mặt Lâm Nhiên đỏ rần.

Ngải Gia căn bản không tin, cao giọng nói: “Em rõ ràng là giấu đầu hở đuôi!”

“Ngải Gia, vừa rồi cậu nói ông chủ của các cậu đầu tư bao nhiêu vào Trường Thịnh Ảnh Nghiệp ấy nhỉ?” Thấy Lâm Nhiên lúng túng, Hàn Diên Chương cố ý chuyển đề tài, giúp Lâm Nhiên giải vây.

Nghe mọi người xung quanh bắt đầu bàn luận về chuyện khác, Lâm Nhiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi, nếu cuộc trò chuyện với Lý Triết bị công khai, chắc chắn mẹ cậu sẽ không chịu nổi cú sốc.

Dĩ nhiên, Văn Văn sẽ không làm vậy. Ngay cả khi cô biết, cô cũng sẽ giúp Lâm Nhiên giấu giếm.

Chuyện giữa mình với Lý Triết, Lâm Nhiên chưa cho ai biết, ngay cả Văn Văn cũng chưa nói.

Ăn xong lẩu, mẹ Lâm và dì Lệ trở về phòng nghỉ ngơi, những người còn lại thì tụ tập chơi bài. Họ cười cười nói nói, vừa chơi bài vừa uống rượu. Lâm Nhiên đã lâu không uống rượu, mấy cốc vào bụng liền say.

Say rượu còn chơi bài, đương nhiên là thua tơi tả. Mấy cô gái chê Lâm Nhiên chơi bài lộn xộn, bảo Đặng Huy thay cậu.

Lâm Nhiên vào nhà vệ sinh, sau đó ra ngoài, tìm chỗ yên tĩnh gọi điện cho Lý Triết. Trên trời là vầng trăng, bên cạnh là tiếng lá trúc xào xạc.

“Tối mai tôi mới về được, hết cách rồi, các bà hoàng vẫn chưa chơi đủ.”

“Nhưng hôm nay tôi cũng chơi rất vui! Lý Triết, lần tới chúng ta cùng nhau đến đây đi. Thuê một phòng sang trọng, trong phòng có bồn tắm nước nóng riêng, chúng ta có thể cùng nhau tắm suối nước nóng.”

Nghe Lâm Nhiên nói vậy, Lý Triết im lặng một lúc, rồi mới nói: “Cậu uống rượu phải không?”

Xem ra là uống say rồi.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Thừa nhận đi, nếu cùng Lâm Nhiên cởi quần áo tắm suối nước nóng trong không gian riêng tư, cậu sẽ không kiềm chế được.

Lý Triết: Tôi từ chối trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play