Nhẹ nhàng mở cửa phòng, Lý Triết bước vào phòng của mình. Cả căn phòng bao trùm trong ánh sáng màu cam, đèn ngủ trên đầu giường vẫn còn bật. Đêm qua Lâm Nhiên ngủ mà quên không tắt đèn, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt yên bình đang ngủ của cậu, trông cậu như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Lý Triết nghiêm túc cúi đầu, đưa tay che đi ánh đèn, tạo ra cái bóng mờ trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Nhiên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu. Lâm Nhiên vẫn chìm trong mộng đẹp, không hề hay biết gì.

Sợi tóc mềm mại lướt qua ngón tay, Lý Triết cúi đầu lại gần, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của Lâm Nhiên.

Ý thức được người này đang nằm trên giường của mình, gối đầu lên gối của mình, đắp chăn của mình, mặc đồ ngủ của mình, Lý Triết cảm thấy thật khó tin.

Lý Triết như một con thú, hằng ngày đều tuần tra lãnh địa riêng, không cho ai bước vào. Nhưng Lâm Nhiên lại như một người bạn vô hại, vô tình tiến vào trong.

Một lúc sau, Lý Triết dời mắt khỏi Lâm Nhiên, xoay người về phía tủ quần áo. Anh mở tủ, chuẩn bị lấy quần áo mới, nhưng khi cúi xuống lại thấy bả vai và cổ có vẻ căng cứng, anh dùng tay đè cổ, xoay đầu, cảm nhận được một cơn đau –  ngủ bị sái cổ rồi.

Sofa quá mềm, ngủ cả đêm không thoải mái, hơn nữa, với đôi chân dài của Lý Triết, anh không thể duỗi thẳng chân trên sofa.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Nghe thấy giọng nói mơ màng phía sau, Lý Triết quay lại, thấy Lâm Nhiên đã tỉnh, hẵng còn ngái ngủ nhìn mình.

Lý Triết nói: “6 giờ 40.”

Lâm Nhiên ngáp một cái, ngồi dậy, ánh mắt dừng trên cổ của Lý Triết. Lý Triết khó chịu, theo bản năng xoay vài lần cổ.

“Tôi đã bảo ngủ trên sofa không thoải mái rồi.” Lâm Nhiên nói.

Giọng Lâm Nhiên pha lẫn ý cười, cậu lại ngáp thêm một cái: “Muốn tôi giúp anh xoa bóp cổ không?”

Lý Triết đáp: “Không cần.”

Người trước mắt vừa mới tỉnh ngủ, chiếc áo ngủ cũ của Lý Triết lỏng lẻo treo trên người, áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo hạ thấp lộ ra một mảng da trắng nõn, tay áo cuộn lên đến cổ tay, tóc rối bù. Trông thật đáng yêu.

Lý Triết lấy quần áo từ tủ ra.

Lâm Nhiên nói: “Lần sau đến nhà tôi đi, anh ngủ phòng cho khách. Chúng ta có thể cùng nhau chơi game trên TV, còn có thể dùng máy chiếu để xem phim nữa.”

Không chờ Lý Triết trả lời, chuông điện thoại bỗng vang lên. Lý Triết bấm nghe, một tay cầm di động, một tay lấy quần áo, rời khỏi phòng ngủ, đi về phía phòng tắm.

“Để tôi gọi điện thoại cho bên bất động sản, các anh đừng dỡ hàng trước khi có đủ vật liệu…”

“Bên đơn vị lắp đặt điện sẽ đến hôm nay, mọi người tự sắp xếp phối hợp nhé.”

Chỉ kịp nghe thấy hai câu nói đó, Lý Triết đã đóng cửa phòng tắm và thay quần áo bên trong.

Tới khi Lâm Nhiên đánh răng rửa mặt xong và thay quần áo, trên bàn ăn đã có sẵn đồ ăn: hai tô cháo rau thịt nạc, cùng một đĩa bánh trứng. Lý Triết luôn tự mình làm bữa sáng.

Hai người ngồi ăn cùng nhau, Lâm Nhiên nhận ra cháo rất ngon, bánh trứng vừa mới ra lò cũng ngon tuyệt. Ăn vài thìa cháo, lại cắn một miếng bánh trứng, Lâm Nhiên hỏi: “Anh đang trang hoàng nhà mới à?”

Mới sáng sớm công ty nội thất đã gọi điện cho Lý Triết, từ nội dung trò chuyện, Lâm Nhiên đoán rằng họ đang trao đổi về việc trang trí nội thất.

Lý Triết đã ăn xong bánh trứng và đang ăn cháo. Anh đặt thìa xuống, ngẩng đầu nói: “Hôm nay bắt đầu trang hoàng.”

“Nhà của anh ở đâu?”

“Giang Nam Nhã Đình.”

“Bên đó giá nhà không rẻ, nhưng gần nơi anh làm việc ha.”

“Đúng là không rẻ.”

“Mấy phòng ngủ mấy phòng khách?”

“Ba ngủ một khách.”

Lâm Nhiên chống cằm, cắn thìa, dường như đang suy nghĩ gì đó. Đôi mắt cậu sáng lên, nhìn chằm chằm Lý Triết: “Dù sao hiện tại anh cũng chưa có đối tượng kết hôn.”

“Vậy thì sao?” Lý Triết tiếp tục ăn cháo.

“Vậy thì nhà mới có thể chừa cho tôi một phòng làm phòng cho khách không?” Lâm Nhiên cười đến hai mắt cong cong.

Lý Triết nói: “Được.”

Vị giám đốc Lâm luôn thoắt ẩn thoắt hiện, hôm nay đột nhiên đến công ty, bầu không khí trong văn phòng lập tức thay đổi. Mọi người vùi đầu vào công việc, xung quanh im lặng đến chỉ còn tiếng bước chân.

Giám đốc Lâm rất trẻ, thoạt nhìn mới chỉ ngoài 30, mặt mũi nghiêm nghị. Lý Triết là nhân viên lâu năm, trước đây đã từng gặp ông chủ này. Một số đồng nghiệp mới vào thì âm thầm quan sát, vô cùng tò mò. Trong khi đó, Lý Triết lại khá bình tĩnh.

“Giám đốc Lâm, bên này ạ.”

Một quản lý rất ân cần dẫn sếp đến bộ phận bên cạnh. Giám đốc Lâm chỉ nhìn qua một lượt, không thấy hắn đưa ra chỉ thị gì.

Tiễn giám đốc Lâm rời đi, các đồng nghiệp xung quanh Lý Triết liền thả lỏng lưng, có người bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện.

“Sếp không phải là giám đốc Trịnh sao?”

“Có hai ông lớn lận, giám đốc Trịnh thường xuất hiện hơn, giám đốc Lâm rất ít khi tới.”

“Bảo sao trước đây chưa từng thấy hắn.”

“Giám đốc Lâm còn sở hữu nhiều công ty khác, làm sao cậu có thể gặp mỗi ngày được.”

Nghe những lời thì thầm bàn tán xung quanh, Lý Triết tiếp tục tập trung vào công việc. Lúc này anh đã nhận ra giám đốc Lâm và Lâm Nhiên đều họ Lâm, hơn nữa, giám đốc Lâm có nét mặt hơi giống Lâm Nhiên, có lẽ họ có quan hệ huyết thống.

Khi tan làm thì trời đã tối, việc tăng ca vốn là chuyện bình thường. Lý Triết nhìn đồng hồ, rồi vội vàng xuống tầng. Ở cổng công ty, anh thấy Lâm Nhiên đang chờ.

Lâm Nhiên mặc một chiếc áo khoác tông ấm, phối với một chiếc khăn quàng cổ tông lạnh, vạt áo khoác phanh rộng, hai tay giấu trong túi áo. Có lẽ vì chờ đợi quá nhàm chán, cậu bước qua lại trên thềm đá, trông như một đứa trẻ đang tự chơi đùa một mình.

“Lâm Nhiên.”

Nghe tiếng gọi, Lâm Nhiên lập tức ngẩng đầu, rồi chạy chậm về phía Lý Triết. Lý Triết cũng tiến về phía cậu, hai người dừng lại dưới ánh đèn, mặt đối mặt.

“Không kéo áo ngoài vào, không lạnh sao?”

“Không lạnh, tôi mặc nhiều mà.”

Lâm Nhiên lộ ra gương mặt tươi cười, gió đêm đông thổi qua hai người họ.

Cả hai sóng vai bước đi, Lâm Nhiên phàn nàn: “Tôi đợi lâu lắm đó, công ty các anh ngày nào cũng tăng ca, ông chủ đúng là không phải người mà.”

Lý Triết nói: “Chú ý hoàn cảnh, chú ý lời nói.”

Lâm Nhiên cười hì hì rồi dựa người vào Lý Triết, nắm chặt lấy cánh tay anh, áp mặt lên ống tay áo anh: “Anh ấm quá.”

“Tôi mới từ trong nhà ra đương nhiên là ấm rồi.”

Lý Triết dùng thân thể ngăn cản cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, bảo bọc Lâm Nhiên trong lòng mình, cao giọng nói: “Sáng nay đã bảo cậu lái xe còn gì, sao cứ phải ngồi xe của tôi.”

Để cho đêm lạnh còn phải chờ người ta tăng ca.

Lâm Nhiên tỏ vẻ: “Vui mà.”

Thế là cậu càng siết chặt cánh tay của Lý Triết hơn, dù sao có người cao lớn như Lý Triết giúp chắn gió cũng tốt.

Dưới tầng công ty đèn đuốc sáng trưng, nhưng lúc này xung quanh rất yên tĩnh, không có ai khác xung quanh hai người. Lâm Nhiên và Lý Triết không hề hay biết rằng lúc này có người trên tầng đang cẩn thận quan sát họ. Hình bóng của họ rất rõ ràng, nhất cử nhất động đều bị nhìn thấy tường tận.

Lâm Thao đứng trước cửa sổ, đứng rất lâu, rồi bỗng nhiên gọi: “Ngô Tranh.”

“Giám đốc Lâm có điều gì cần phân phó?” Ngô Tranh – thư ký luôn theo sát Lâm Thao, lập tức tiến lên, nhìn thân hình thẳng tắp của ông chủ.

“Cậu sắp xếp lại danh sách toàn bộ nhân viên Đỉnh Thăng, đêm nay gửi cho tôi.”

Lâm Thao chắp tay sau lưng, nắm chặt rồi thả lỏng bàn tay, hắn có chút ấn tượng với người đàn ông đứng cùng Lâm Nhiên dưới tầng, chắc chắn là nhân viên trong công ty, hơn nữa còn là một nhân viên lâu năm.

Ngô Tranh đáp lời: “Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Mặc dù nhìn bên ngoài giám đốc Lâm vẫn thong dong bình tĩnh, kỳ thực trong lòng hắn đang rất kinh ngạc. Thấy Lâm Nhiên xuất hiện dưới lầu công ty đã là bất ngờ, không ngờ người cậu đang đợi là một nhân viên nam của công ty hắn, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người lại mập mờ, càng khiến hắn ngạc nhiên hơn.

Những cử chỉ thân mật nhỏ giữa hai người họ không thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của giám đốc Lâm.

Cậu bé nhân vật chính với tạo hình lòe loẹt khom lưng, di chuyển chậm rãi giữa những thùng gỗ. Trong tầng hầm có ít nhất hai xác sống, cậu cố gắng không gây chú ý khi vòng qua chúng để lên tầng hai. Nhưng khi cậu nhảy qua hai chướng ngại vật, một con xác sống tinh anh đã phát hiện ra cậu. Cậu bé hoảng sợ giơ súng bắn, nhưng xác sống lao tới trước mặt cậu, không hề sợ hãi, giơ tay cào xuống dưới, vừa cào một cái đã khiến cậu mất nửa lượng máu.

“Lý Triết, mau cứu tôi!”

Lâm Nhiên ấn mạnh tay cầm, né tránh đợt tấn công tiếp theo của xác sống, nhanh chóng quyết định bỏ chạy, phía sau là một đám xác sống đang đuổi theo, đủ loại nam nữ già trẻ.

“Chạy ra ngoài nhanh.”

Lý Triết không ở gần vị trí của Lâm Nhiên, anh đang thăm dò phía sau phòng.

“Ra ngay!”

Lâm Nhiên nhảy qua cửa sổ, rơi xuống đất, còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở, thì đột nhiên một tên xác sống cấp thấp không biết từ đâu lao ra, cắn cậu một cái, máu bắn tung tóe. Lâm Nhiên nhanh chóng tiêu diệt kẻ tấn công mình, nhìn chỉ số máu nguy kịch, phía sau lại là đám xác sống không ngừng đổ ra từ cửa sổ.

“Thôi xong rồi.” Lâm Nhiên nói, giọng cũng không hề lo lắng, dường như đã quen với việc bị xác sống bao vây tấn công.

Khi Lâm Nhiên sắp bị đám xác sống vây cắn đến chết, bỗng nhiên một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác cưỡi xe máy lao tới, đâm bay tên xác sống tinh anh xa vài mét. Chiếc xe máy vững vàng dừng lại, Lý Triết rút từ sau lưng ra một thanh kiếm dài, đi bộ tiến lên và đánh nhau với tên xác sống tinh anh.

Thấy có viện trợ, Lâm Nhiên nhanh chóng dùng súng đối phó với đám xác sống cấp thấp còn lại.

Hai người phối hợp, nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ bọn xác sống. Căn phòng nguy hiểm với độ khó cao cuối cùng đã an toàn để họ tiến vào và đoạt lấy.

Sau khi gom hết vật tư trong phòng, cả hai đã gần đạt đến giới hạn chịu đựng. Lâm Nhiên vẫn lưu luyến không muốn rời, nói với Lý Triết: “Không thể mang thêm được nữa, chúng ta sẽ quay lại một chuyến khác.”

Lý Triết lái xe máy, Lâm Nhiên ngồi phía sau, ôm eo Lý Triết, mặt áp vào lưng anh. Hai người cùng cưỡi chiếc xe máy, xuyên qua khu rừng. Bên cạnh có vài tên xác sống rải rác đuổi theo, nhưng không theo kịp tốc độ của xe máy, nhanh chóng bị bỏ xa lại phía sau.

“Lý Triết, hồi đi học chắc anh chơi game nhiều lắm nhỉ?”

“Tôi không chơi nhiều, ông bà quản chặt lắm.”

Lâm Nhiên im lặng một hồi, rồi mới hỏi: “Anh bị bỏ rơi sao?”

Xe máy đi đến trước một mặt hồ trong rừng, trung tâm hồ có một công trình kiến trúc. Lý Triết lái xe dọc theo cây cầu xi măng đến tòa kiến trúc giữa hồ, anh trả lời một cách thờ ơ: “Không phải.”

Lâm Nhiên hỏi tiếp: “Thế cha mẹ anh đâu?”

Trước giờ Lâm Nhiên chưa từng nghe Lý Triết nhắc về gia đình, cậu đoán có lẽ mối quan hệ giữa anh và gia đình khá xa cách.

“Ở góc độ nào đó có thể xem như tôi là trẻ mồ côi.” Lý Triết ngẩng đầu, biểu cảm lạnh lùng.

Xe máy dừng lại ở giữa cầu, Lâm Nhiên xuống xe, ấn một cái nút, thu hồi đoạn cầu đã được thả xuống trước đó. Thiết kế này nhằm ngăn xác sống bước vào đảo trong hồ.

Hai người qua cầu lớn, bước vào căn nhà trên đảo trong hồ, cũng chính là ngôi nhà chung của họ.

Thành lũy trong hồ là do Lâm Nhiên xây dựng từ lâu. Sau khi Lý Triết tham gia trò chơi, anh đã giúp Lâm Nhiên thiết kế thêm các phòng ngự chống lại xác sống.

Cánh cửa lớn mở ra, trong trò chơi, hai người bước vào căn nhà an toàn và thoải mái.

“Lần tới chơi tiếp đi, bây giờ cũng muộn rồi.” Lý Triết buông tay cầm, nhìn đồng hồ trên cổ tay.

“Ò, tôi cũng mệt rồi.” Lâm Nhiên duỗi thân duỗi tay, ngáp một cái.

Hai người liên thủ chơi game, hỗ trợ lẫn nhau, giúp giảm bớt độ khó, chơi cũng vui hơn, quên cả thời gian. Đến khi nhận ra, đêm đã khuya rồi.

Lý Triết tắt game, bắt đầu dọn dẹp bàn trà, trên đó là hai chiếc ly trống từng đựng đồ uống và vài túi đồ ăn vặt mà Lâm Nhiên đã ăn.

Anh bỏ túi đồ ăn vặt vào thùng rác, mang ly đến quầy bar bên cạnh để rửa. Nhà của Lâm Nhiên có một quầy bar nhỏ.

Lâm Nhiên ngồi trên sofa không động đậy, đêm nay cậu tự pha đồ uống, cho thêm chút rượu, lúc này tác dụng của cồn làm cậu cảm thấy mệt mỏi. Khi Lý Triết quay lại bàn trà, Lâm Nhiên nói: “Anh kéo tôi một cái đi.”

Một bàn tay vươn ra.

Lý Triết nắm lấy tay Lâm Nhiên, kéo cậu dậy. Lâm Nhiên lười biếng không muốn động đậy, Lý Triết tăng lực cánh tay, nhanh chóng kéo Lâm Nhiên lên. Trọng tâm không vững, Lâm Nhiên ngã về phía trước. Để tránh Lâm Nhiên ngã vào bàn trà hoặc ngã xuống đất, Lý Triết giơ cánh tay bảo vệ cậu.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, tới khi định thần lại, cánh tay Lý Triết đã ôm lấy Lâm Nhiên.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Nhiên khẽ rũ mi, hơi ngượng ngùng. Lý Triết buông tay, đang chuẩn bị kéo dãn khoảng cách, thì bỗng nhiên Lâm Nhiên lặng lẽ vươn cánh tay, thử thăm dò rồi sau đó mới vòng tay lại, ôm chặt lấy Lý Triết.

Giống như trong game khi cả hai cùng ngồi trên xe máy, Lâm Nhiên cũng vòng hai tay ôm lấy Lý Triết.

Rơi vào cái ôm ấm áp, đây là lần đầu tiên họ ôm nhau.

Xác nhận rằng hành động ôm này không bị từ chối, Lâm Nhiên dán sát vào Lý Triết. Đột nhiên tiếp xúc thân mật khiến Lý Triết cảm thấy kinh ngạc, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên một cách khó hiểu. Lâm Nhiên nhỏ giọng hỏi: “Hồi nhỏ cha mẹ không ở bên cạnh anh sao?”

Lý Triết dần dần hiểu ra, lộ ra vẻ kinh ngạc, anh khẽ cười: “Cậu đang an ủi tôi sao?”

Vì bản thân ở một góc độ nào đó là trẻ mồ côi, nên nhận được một cái ôm.

“Ừm.”

Lâm Nhiên mơ hồ lên tiếng, mặt dán vào ngực Lý Triết, gương mặt nóng lên, hai tai cũng ửng hồng.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Không phải chứ, anh cả muốn làm gì vậy?

Lâm Thao: Đừng lo, tôi chỉ tra hộ khẩu bạn trai của em mình thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play