Khi đi thang máy, Lâm Nhiên tựa vào vai Lý Triết, vẻ mặt mệt mỏi, lải nhải nói: “Lái xe hai tiếng mệt quá đi, hơn nữa suốt dọc đường tai tôi không được yên tĩnh phút nào. Anh không biết đâu, mẹ tôi và dì Lệ nói chuyện không ngừng từ chuyện thai giáo cho cháu cho đến lúc đại học, mà đứa bé còn chưa ra đời nữa.”

Lý Triết đứng thẳng người, để Lâm Nhiên dựa vào, chút trọng lượng dựa lên vai anh mang lại cảm giác tin cậy và thân mật.

“Là con của anh trai cậu đúng không?” Giọng Lý Triết vô cùng ôn hòa.

Trước đây, khi giới thiệu gia đình mình, Lâm Nhiên đã nhắc đến việc cậu có một người anh trai, nên Lý Triết biết.

“Là cháu của dì Lệ, con của anh Kiêu. Tôi có kể anh nghe về anh Kiêu rồi đó, anh Kiêu và Văn Văn là anh em ruột.”

Lâm Nhiên dần dần giới thiệu hết những người thân thiết của mình cho Lý Triết. Thực ra, cậu cũng không rõ tại sao mình làm vậy, có lẽ cậu hy vọng một ngày nào đó cũng có thể giới thiệu Lý Triết cho bạn bè và người thân của mình.

Lý Triết đáp: “Cậu có nói qua.”

Lúc này, thang máy dừng lại ở tầng một, cửa thang máy mở ra, bên ngoài là một người phụ nữ, một tay bế em bé, một tay đẩy xe nôi. Lý Triết lập tức tiến lên, giúp người phụ nữ đẩy xe nôi vào thang máy.

Người phụ nữ nói cảm ơn, Lý Triết đáp lại không có gì. Người phụ nữ đứng cạnh Lâm Nhiên. Lâm Nhiên tiến lên chơi đùa với em bé, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau với em bé, có thể thấy rõ cậu rất thích trẻ con.

Người phụ nữ rời đi ở tầng sáu, thang máy lại chỉ còn Lý Triết và Lâm Nhiên. Thang máy tiếp tục di chuyển lên, Lâm Nhiên tựa lưng vào tường, nhìn con số tầng nhảy lên, rồi tiếp tục dông dài: “Mẹ tôi và dì Lệ dự định tuần sau mời mấy chị em đi tắm suối nước nóng tiếp. Cũng không biết là họ thích khách sạn suối nước nóng này hay thích ông chủ Hàn hơn nữa.”

Ở khách sạn suối nước nóng, mẹ và dì Lệ thật sự đã có khoảng thời gian vui vẻ. Ông chủ khách sạn Hàn Diên Chương, rất nhiệt tình và thân thiện, luôn được khen ngợi.

Nhớ lại khi ăn lẩu, Hàn Diên Chương cũng từng giúp mình giải vây, Lâm Nhiên nói: “Hàn Diên Chương thật sự được khách hàng yêu thích, như là bạn của chị em phụ nữ vậy. Tôi cũng cảm thấy anh ta có một năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấu nội tâm của từng người.”

Lý Triết hỏi: “Khách sạn đó mới khai trương à?”

Lâm Nhiên đáp: “Khai trương năm ngoái, việc kinh doanh rất phát đạt.”

Thang máy dừng ở tầng nhà của Lý Triết. Hai người lần lượt ra khỏi thang máy, Lâm Nhiên đi theo sau Lý Triết, rồi nói một cách bâng quơ: “Sau này tôi cũng phải học hỏi nhiều từ anh ta, học cách kinh doanh.”

Hai người đi đến cửa nhà của Lý Triết, anh mở cửa, nghiêng người cho Lâm Nhiên vào trước, rồi mới đến bản thân vào sau, đóng cửa lại. Bất ngờ, Lý Triết đẩy Lâm Nhiên vào phía sau cửa, một tay chống lên tường, ngăn cậu lại.

Lâm Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì Lý Triết đột nhiên cúi xuống, mặt đối mặt với Lâm Nhiên, Lâm Nhiên trợn tròn mắt, còn Lý Triết thì vô cùng nghiêm túc.

“Cậu thích Hàn Diên Chương sao?”

“Hả?”

Lâm Nhiên lộ ra vẻ mặt khó hiểu, không suy nghĩ gì mà hỏi lại: “Tại sao tôi phải thích anh ta chứ?”

Lâm Nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, cậu bỗng hoảng hốt, tránh đi đôi mắt đang nhìn mình chăm chú của Lý Triết. Nhịp tim Lâm Nhiên tăng tốc, cậu thầm nghĩ: Quả nhiên là anh ấy đã biết!

Đêm Ngụy Kiêu kết hôn, Lâm Nhiên say rượu, lúc đó Lý Triết đã ở bên cạnh cậu. Trong cơn say, Lâm Nhiên đã nhắc tới việc mình từng có tình cảm với Ngụy Kiêu.

Từ đó đến nay, Lâm Nhiên vẫn không chắc Lý Triết có biết cậu là gay hay không.

Lâm Nhiên cúi đầu, không dám nhìn Lý Triết, bối rối nắm chặt tay, ấp úng hỏi: “Anh… anh biết tôi… tôi là…”

Giọng cậu run rẩy, không nói nên lời.

Hồi Lâm Nhiên học đại học, cậu từng có một người bạn nam rất thân. Khi người đó biết cậu là gay, họ dần xa cách, cuối cùng trở thành người lạ, tình bạn triệt để tan vỡ.

“Biết.”

Giọng Lý Triết bình tĩnh một cách bất ngờ.

Lâm Nhiên cảm nhận cằm mình bị nâng lên, cậu mở to mắt, thấy khuôn mặt Lý Triết dần dần phóng đại, rồi Lý Triết hôn cậu.

Lâm Nhiên trợn mắt, đại não nhất thời không xử lý được chuyện gì vừa đột ngột xảy ra, đầu óc trở nên trống rỗng, không thể nghĩ nổi gì khác.

Lý Triết rời môi, Lâm Nhiên vẫn còn hoảng hốt, nhiệt độ cơ thể cậu lại phản ứng trước tiên, người cậu nóng lên, mặt đỏ bừng như trái cà chua.

Lý Triết hiển nhiên cũng không ung dung như vậy, anh rút cánh tay khỏi tường, lùi lại hai bước, để Lâm Nhiên có thêm không gian. Một lát sau, anh tiến lại gần, hỏi: “Em có ổn không?”

Lâm Nhiên ngẩng đầu, xúc cảm của Lý Triết còn lưu lại trên môi, ráng đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, cậu thành thật trả lời: “Chuyện xảy ra đột ngột quá.”

Cố gắng bình tĩnh trở lại, đôi mắt Lâm Nhiên trong veo như hồ nước, nhìn thẳng vào Lý Triết: “Anh thích em sao?”

Lý Triết cũng hơi đỏ mặt, dù thường ngày rất tự tin, giờ đây anh lại có chút thẹn thùng: “Chắc là vậy, thực ra anh cũng không biết.”

Hôn cũng hôn rồi, giờ nói không biết có phải cũng đã muộn rồi không.

“Khi anh hôn em, em có cảm giác thế nào?”

Câu hỏi thẳng thắn này khiến khuôn mặt Lâm Nhiên lại nóng lên, cậu thật thà đáp: “Cảm giác cũng không tệ lắm.”

Lý Triết cười: “Anh cũng thấy không tồi.”

Hai người nhìn nhau cười.

Lâm Nhiên vô cùng hạnh phúc, cảm giác không chân thật như đang nằm mơ vậy.

Cảm giác vô thực này làm Lâm Nhiên cứ ngồi ngẩn ngơ trên sofa trong phòng khách, có thể thấy chuyện này tác động mạnh thế nào tới cậu. Ngược lại, Lý Triết tỏ ra rất tự nhiên như không có gì xảy ra, anh thay đồ ngủ, rồi ôm gối và chăn từ phòng ngủ ra.

Ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhiên, Lý Triết hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Lâm Nhiên ôm chặt gối, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lý Triết, thật lòng tự hỏi: “Không phải em đang mơ chứ? Thật không thể tin nổi, vậy mà em lại bẻ cong trai thẳng.”

“Toàn nói linh tinh.”

Lý Triết nhíu mày, anh tiến sát lại, khóe miệng nở nụ cười: “Em có cần anh hôn thêm lần nữa để xác nhận là thật hay giả không?”

Lâm Nhiên nghiêm túc gật đầu.

Lý Triết lại hôn Lâm Nhiên lần nữa, Lâm Nhiên bỏ gối ra, vòng tay ôm chặt lấy Lý Triết, cả hai đắm chìm trong nụ hôn.

Hôn môi với Lý Triết khiến Lâm Nhiên phấn khích đến mức cả đêm không ngủ yên, lăn qua lộn lại trên giường, lúc thì không nhịn được mà cười ngây ngô, lúc lại kích động cắn góc chăn.

Cửa phòng bị đẩy ra, Lý Triết bước vào, thấy ga trải giường bị xô lệch xuống đất cùng chiếc gối nằm lăn lóc trên sàn, anh lắc đầu, dung túng nói: “Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?”

“Lý Triết, em thật sự rất vui, hoàn toàn không ngủ được!”

Lâm Nhiên hưng phấn quơ tay múa chân như một đứa trẻ.

Lý Triết nhìn Lâm Nhiên nằm trên giường của mình, mặc áo ngủ của mình, nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu, anh đành bất lực đỡ trán, dịu dàng nói: “Ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm.”

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Lý Triết đứng thẳng, đưa lưng về phía cửa, cảm nhận nhịp tim mình đập thình thịch. Anh đưa tay đè lại ngực, rồi bước về phía sofa, để nhịp tim từ từ trở lại bình thường.

Bản thân anh đã trải qua nhiều chuyện trong cuộc sống, cũng từng yêu đương trước đây, nhưng cảm giác lần này thật mới mẻ. Đây chính là cảm giác rung động sao?

Trong giờ họp, Lý Triết nhìn đồng hồ hai lần. Ngay khi cuộc họp kết thúc, anh là người đầu tiên rời khỏi phòng họp.

Vội vàng thu dọn bàn làm việc, Lý Triết rời đi nhanh chóng. Khi đi ngang qua bàn làm việc của đồng nghiệp Vinh Hiên, cậu ta cười hì hì chặn anh lại: “Anh Lý, có thời gian thì xem tin nhắn của tôi nhé.”

Lý Triết nói: “Có chuyện gì thì gửi vào giờ làm việc đi.”

Sau giờ tan tầm, anh thật sự không muốn giải quyết công việc.

Vinh Hiên nhún vai: “Anh Lý, tôi cũng không muốn đâu, nhưng đột nhiên có cuộc họp nên tôi không còn cách nào khác.”

Rời khỏi văn phòng, Lý Triết vừa đi ra ngoài vừa xem tin nhắn trên điện thoại. Vinh Hiên gửi cho anh một tin nhắn dài, ban đầu anh tưởng là chuyện công việc, nhưng hoàn toàn không phải.

Vinh Hiên nói rằng thẻ tín dụng của cậu ta bị bạn gái cũ tiêu xài hết, gần đây còn đầu tư kinh doanh với bạn bè nên tạm thời gặp khó khăn tài chính, nên muốn vay Lý Triết một số tiền, hứa sẽ trả lãi suất cao hơn ngân hàng.

Cuối tin nhắn còn thêm mấy cái icon biểu cảm quẫn bách.

Trước đây, Vinh Hiên từng kể rằng cha cậu ta làm chủ một doanh nghiệp buôn gỗ, và vì không muốn làm việc dưới quyền cha nên mới ra ngoài tìm việc.

Với một người cha giàu có, Vinh Hiên đương nhiên có thể nhanh chóng trả nợ.

Lý Triết nhắn lại: “Mấy năm nay tôi tiết kiệm để mua nhà, hiện tại nhà vẫn còn đang trang hoàng. Hôm trước vừa mua vật liệu xây dựng nên trong thẻ không còn bao nhiêu tiền, đang chờ lương, rất tiếc là tôi không thể giúp gì được.”

Lý Triết cảm thấy đáng ngờ, câu chuyện của Vinh Hiên có điểm không hợp lý. Cậu ta vốn là con nhà giàu, thường chi tiêu phóng khoáng, không có vẻ gì là thiếu tiền. Hơn nữa, Vinh Hiên vẫn chưa lên làm nhân viên chính thức, tương lai không biết thế nào, người bình thường trong tình huống này sẽ không mở miệng vay tiền đồng nghiệp.

Không có thời gian để suy nghĩ về chuyện của Vinh Hiên, Lý Triết rời khỏi công ty, gọi điện thoại: “Anh ra rồi đây, em đừng đứng ở đầu gió chờ anh, tìm chỗ nào tránh gió đi.”

Kết thúc cuộc gọi, Lý Triết bước nhanh hơn. Đêm nay trời lạnh, Lâm Nhiên đang đứng đợi anh ở quảng trường.

Ra khỏi cửa chính của tòa nhà, Lý Triết lập tức nhìn thấy Lâm Nhiên đứng bên ngoài. Anh bước nhanh về phía Lâm Nhiên, đôi phương cũng chạy chậm lại. Họ nắm tay nhau, cùng đi xuống bậc thềm.

“Sếp công ty của các anh thật vô nhân tính, ngày nào cũng tăng ca.”

Đi vào đoạn đường tối vắng, Lâm Nhiên áp sát vào người Lý Triết, đầu dựa lên vai anh. Lý Triết một tay ôm lấy eo Lâm Nhiên.

“Đã bảo em về nhà trước rồi, sao còn chờ anh làm gì?” Lý Triết kéo vạt áo để chắn gió lạnh cho Lâm Nhiên.

“Không phải em đã nói rồi sao? Hôm nay muốn ra ngoài ăn cơm.” Đi qua đầu gió, Lâm Nhiên rúc vào lồng ngực Lý Triết. Hôm nay nhiệt độ giảm, ban đêm thật sự rất lạnh.

Lý Triết thuận tay ôm chặt: “Em muốn ăn gì?”

Lâm Nhiên nắm lấy bàn tay ấm áp của Lý Triết, vui vẻ nói: “Em muốn ăn lẩu, với cả tối nay anh phải chơi game với em.”

Lý Triết đáp: “Được hết.”

“Nhà mới của anh khi nào trang hoàng xong? Em muốn tặng quà tân gia cho anh.”

“Không nhanh vậy đâu, chắc phải sang năm.”

Hai người dần đi xa, biến mất trên màn hình, Ngô Tranh tắt chế độ quay video trên điện thoại, lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối rồi biến mất.

Đoạn video Ngô Tranh quay lén nhanh chóng được gửi đến điện thoại của Lâm Thao. Hắn ngồi trong phòng làm việc tại nhà, nhìn Lâm Nhiên và Lý Triết ôm ấp trong video, biểu cảm trở nên nghiêm trọng.

“Ngô Tranh, đừng để họ phát hiện ra cậu.”

“Sếp yên tâm, tôi rất cẩn thận.”

Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn gọn, Lâm Thao đặt điện thoại xuống, dời ánh mắt về màn hình máy tính. Trước đó, hắn đang đọc một bài báo, mới đọc được một nửa thì bị gián đoạn bởi video Ngô Tranh gửi tới.

Trên màn hình máy tính là một tin tức cũ, đã được kéo tới giữa trang, kèm theo một bức ảnh của một căn biệt thự cổ kính. Trên biệt thự có đánh dấu hai chữ “Hung trạch[1].”

Trong bài báo, từ “Nhà họ Lý” xuất hiện với tần suất rất cao.

Điện thoại để trên bàn, Lâm Thao kích chuột lăn xuống, kéo xuống tiếp phần còn lại của bài báo. Đây là một bài báo rất dài, thuộc loại báo cáo chi tiết, tường thuật tỉ mỉ về vụ án giết người, kể lại cách mà hai tên hung thủ đã xông vào nhà của nạn nhân, trói nạn nhân lại, ép lấy mật mã thẻ ngân hàng rồi giết hại nạn nhân.

Ở phần cuối của bài báo xuất hiện một số bức ảnh minh họa, trong đó có hình một cậu bé với vẻ mặt thật thà, khoảng chừng mười tuổi.

Cậu bé là con trai của người bị hại và là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án, sau đó được phóng viên phỏng vấn.

Báo chí thời đó không chỉ hay đặt những câu hỏi không phù hợp khi phỏng vấn gia đình nạn nhân, mà còn có những tờ báo vô lương tâm, vì muốn thu hút sự chú ý, sẵn sàng công khai hình ảnh của gia đình nạn nhân, dù cho đó là một đứa trẻ.

Trong bài báo này, không chỉ có ảnh của cậu bé mà còn có ảnh của người cha đã khuất. Lâm Thao nhìn chằm chằm vào bức ảnh lúc sinh thời của người bị hại, trầm tư hồi lâu.

Cầm lấy điện thoại trên bàn, Lâm Thao gọi một cuộc điện thoại. Đầu bên kia điện thoại là mẹ Lâm. Lâm Thao hỏi: “Mẹ, mẹ còn nhớ hồi trước cha có một người bạn làm ăn tên là Lý Thắng không? Con gọi ông ấy là chú Thắng.”

Mẹ Lâm suy nghĩ một lúc, trí nhớ của bà rất tốt: “Lý Thắng… Ừm, có nhớ có nhớ, sao tự dưng lại nhắc đến ông ấy?”

Lâm Thao hỏi: “Có phải chú ấy có một đứa con trai không?”

Mẹ Lâm nói: “Đúng là có một đứa con trai, tên là gì nhỉ, thấy gọi là Tiểu Triết hay sao đó. Haizz, đúng là cái nghiệp mà, năm đó đứa bé kia mới có mười tuổi, không cha không mẹ, sau đó hình như được đón về quê rồi.”

“A Thao, con hỏi chuyện này làm gì?”

Mẹ Lâm cảm thấy rất bất ngờ, chuyện này đã qua lâu rồi, nếu Lâm Thao không nhắc tới thì bà cũng sớm quên mất.

Lâm Thao đáp: “Chỉ là đột nhiên con nhớ tới có người đó, cũng không có gì đâu ạ.”

Nói chuyện phiếm với mẹ Lâm vài câu, Lâm Thao kết thúc cuộc gọi.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Anh trai, cậu định chia rẽ uyên uyên sao?

Lâm Thao: Tôi cho rằng người có tuổi thơ bất hạnh rất khó có thể đem đến hạnh phúc cho người khác.

Đạo diễn: Tài xế Lý cuối cùng cũng nhịn không được mà xuống tay.

Chú thích:

[1] Hung trạch: được hiểu là nơi không ai muốn ở và dám ở, hay có thể là những mối họa tiềm tàng trong nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play